Sổ Tay Mau Xuyên Mẫu Mực

Chương 62: Đầu Bếp x Thượng Tướng (Phiên Ngoại)





“Chào mừng”
Người máy 21 nhìn thấy bốn người đàn ông và hai người phụ nữ đẩy cửa bước
vào cửa hàng, dù chưa đến giờ ăn, cũng rất nhiệt tình chào đón khách
“Không có ai trong nhà hàng sao
Chúng tôi muốn tìm Lâm Thanh Hiên và..
Kỷ
Uyển”
Phụ nữ lớn tuổi hỏi
Giọng nói của 21 trong nháy mắt lạnh xuống: “Mấy người không phải đến dùng
bữa sao?”
Nhóm người hai mặt nhìn nhau vì người máy kỳ lạ này, thật sự là người máy
này ăn mặc quá kỳ quái, một người máy có vẻ ngoài sắt thép tinh khiết rất nam
tính lại mặc tạp dề nhỏ màu hồng, còn buộc tai thỏ đáng yêu
Nó hài hước như một người đàn ông mặc váy vậy
Nếu là một người hiểu biết về nền văn hóa trái đất cổ đại, bạn có thể thấy
rằng đây là trang phục người giúp việc tiêu chuẩn
“Chúng tôi không phải tới dùng cơm, là tới tìm người...”
“Ồ” 21 lạnh lùng ngắt lời người phụ nữ, giơ tay lên nhìn vào màn hình điện
tử trên tay mình: “Bây giờ là 3 giờ chiều, không phải giờ làm việc của cửa
hàng, xin vui lòng rời đi ngay lập tức”
“......”
Robot phục vụ này hoàn mỹ thể hiện cái gọi là trở mặt không kịp nhận người,
nói thật, nguyên soái đế quốc Lâm Uy một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ hãi bị
khẩu pháo chi phối, lần trước có cảm giác như là đối mặt với con dâu tương lai
---- Không đúng, hiện tại đã là con dâu rồi
Lâm Uy: “Nếu không một lát nữa chúng tôi quay lại, hoặc là liên lạc với
Thanh Hiên trước một chút”
Lúc này cửa phòng bếp bị đẩy ra, hai tay A Hiên đang bưng đĩa, có chút kinh
ngạc nhìn đoàn người: “Ba, mẹ?”
Mẹ Lâm nhìn thấy anh, trong nháy mắt đỏ hốc mắt, quan sát đứa con trai đã
lâu không gặp: “Sao con có thể làm chuyện này...”
A Hiên rất bình tĩnh
Anh vốn định bưng mâm đến một bàn ở góc trái
Kỷ Uyển bình thường thích
ngồi ở chỗ đó dùng trà chiều, vừa vặn có thể nhìn thấy người đi đường qua lại
trên đường
Nhưng nơi đó là bàn bốn người, tới nhiều người như vậy cũng không
thích hợp, anh liền đặt đồ trong tay trên bàn lớn gần nhất
Lời mẹ Lâm hỏi bị anh thẳng thắn xem nhẹ, chỉ khách khí nói: “Con nói Uyển
Uyển chuẩn bị thêm một chút đồ ăn, lát nữa hẵng nói chuyện có được không?”
Lâm Uy: “Được rồi!”
  (^o^)
Mẹ Lâm: “...”
Câu trả lời vừa rồi so với Lâm nguyên soái lúc bình thường thật sự là hai
người khác nhau, đừng nói là mẹ Lâm là vợ sống cùng ông ấy nhiều năm, ngay cả
ba đứa con trai cũng vô cùng kinh ngạc
Đặng Tương: “Mẹ, ngồi xuống trước đi”
Lâm Uy: “Chú ý lời nói, lần này chúng ta cũng không phải đến tìm, huống hồ
con dâu lớn của bà mồm mép lợi hại, bà đừng chọc vào nó”
Mẹ Lâm: “Lợi hại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó có thể phát sóng trực tiếp lần nữa à
Còn chưa vào cửa
đã náo loạn đến mức trong nhà không được yên bình, làm hại tôi và Hiên nhi chia
tay lâu như vậy, tôi không nên làm khó nó sao, nếu tôi cho nó mặt mũi, chỉ sợ
sau này nó sẽ leo lên đầu tôi tác oai tác oái?”
A Hiên nhíu mày đi ra cùng Kỷ Uyển, vừa lúc nghe được một câu này
Mí mắt Kỷ Uyển cũng không nâng lên: “Ngài là trưởng bối đến thăm vãn bối,
nói chuyện khách khí một chút, nếu không tôi sẽ coi ngài đến đây quấy phá, trực
tiếp quét ngài ra khỏi cửa”
Hạ Mã Uy trực tiếp bị đánh ngược trở lại, mẹ Lâm lấy được kịch bản đại
chiến mẹ chồng nàng dâu, nhưng Kỷ Uyển lại không giống như trong quyển sách đó
viết
Mẹ Lâm lập tức xù lông: “Cô nói gì
Cô có ăn học không?”
Tức giận
A Hiên đã phát hiện, mẹ mình tuổi càng lớn, tính cách càng sắc bén, ngoại
trừ lúc đối đãi với anh có phần dịu dàng hiếm thấy, còn lại đối đãi với những
việc khác rất thiếu kiên nhẫn, từ trước đến nay xử lý phiền phức đều là vung
đao chém loạn
Nói thật, là người được đối đãi khác biệt, trong lòng anh còn có hơi mừng
thầm
Mà giờ phút này..
Chỉ thấy Kỷ Uyển hiển nhiên không có bất kỳ ý tứ giảng
đạo lý nào với người đang tức giận, mà chỉ nhíu mày nói với anh: “Bọn họ từ xa
đến, anh không tiếp đãi không được, em sẽ không nhúng tay vào chuyện này

chuyện gì thì ra ngoài nói, tiễn khách!”
Robot số 21 cười rộ lên, nhân cơ hội hiếm có, quét sạch toàn bộ nam nữ già
trẻ ra ngoài
Cả nhà Lâm gia tất cả mọi người đều cho choáng váng, không ai nghĩ tới lại
bị đãi ngộ như vậy, đã vào đến cửa rồi mà ngay cả một ly nước cũng không có..
Lúc mẹ Lâm phản ứng lại muốn lên tiếng, thì nhà hàng trực tiếp đóng cửa.(App T
Y T)
A Hiên cũng chỉ phản ứng lại sớm hơn mẹ Lâm một chút, kéo tay mẹ mình đang
muốn gõ cửa lại
“Mẹ!”
Một tiếng “mẹ” lạnh lẽo khiến bà sững sờ, A Hiên lần lượt đánh giá từng
người thân, đã năm năm không gặp ba, mẹ và em trai em gái thì lâu hơn một chút
Ba mẹ thay đổi không nhiều, em trai lớn là người ăn chơi, hiện tại nhìn lại
cũng trưởng thành không ít, em trai nhỏ thì rất thông minh, lớn lên nghe nói đã
vào viễn chinh quân
Đặng Tương cũng không thay đổi nhiều, chỉ là trưởng thành hơn một chút
Người duy nhất chưa từng gặp mặt chính là em trai 'Người sao chép', không giống
với anh, bởi vì kế hoạch phục chế người cuối cùng không được thông qua, nhưng
dưới tình huống đã chuẩn bị tất cả, vẫn để cho phôi thai đã từng suýt chết được
tự do sinh hoạt, trở thành một em trai khác của anh
Cuộc sống của A Hiên trôi qua quá mức vui vẻ, mỗi một phút mỗi một giây đều
nhanh chóng trôi qua, anh hận thời gian không thể chậm một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì thời
gian có hạn, anh rất ít khi nhớ tới đã lâu như vậy mình không liên lạc với
người thân
A Hiên: “Mẹ, mẹ không thể khiến cho Uyển Uyển tức giận, mẹ nghĩ thoáng một
chút, sẽ không tức giận”
Có ai khuyên người khác như vậy không
Mẹ Lâm càng tức giận hơn: “Mẹ là mẹ con, mẹ nói như thế với cô ta thì sao
Cô ta vô lý như vậy chẳng lẽ con còn cho là đúng”
“Quả thật là Uyển Uyển đúng, người cố tình gây sự là mẹ
Lúc trước khuôn
mặt con bị hủy là phế nhân, Uyển Uyển thu nhận con cứu con một mạng, theo lý mà
nói, mạng con trai mẹ đã chết, hiện tại mạng này là Uyển Uyển cứu về, chính là
thuộc về cô ấy” A Hiên nhẹ nhàng nói: “Sau này con ăn nhà bọn họ, ở nhà bọn họ,
dựa vào Uyển Uyển kiếm tiền nuôi sống
Chúng con kết hôn đã hơn một trăm bàn
tiệc, con không trả một xu, gia đình con cũng không giúp đỡ, cũng không có ai
ra mặt nói một câu
Mẹ cái gì cũng không bỏ ra còn bắt người ta nhận là mẹ, ai
chịu nhận đây?”
Những lời này của A Hiên có thể nói là rất bén nhọn
Đúng vậy, họ nuôi con trai lớn, con trai lại ngỗ nghịch bất hiếu, nhưng họ
cũng không ngăn cản con trai tiếp xúc với mình không phải sao
“Lâm Thanh Hiên” Lâm Uy quát lớn con trai một câu, thái độ mềm xuống: “Mấy
năm nay, có phải con trách chúng ta không...”
A Hiên: “Ba, con biết mấy năm trước ba không gần con, không liên lạc với
con, cũng là một âm thầm bảo vệ
Hiện tại con cũng không có cách nào trở lại
chiến trường, cũng không thể đối phó với một đống chuyện của Lâm gia, chúng ta
cách xa nhau một chút đối với ai cũng tốt, giáo dục từ nhỏ nói cho con biết
không thể trách cứ các người”
Con người cả đời này không thể dựa vào lý trí để sống qua ngày, con người
cần có tình cảm
A Hiên thấy các anh em đều muốn nói lại thôi, A Hiên lại không cho bọn họ
cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói với cha mẹ: “Ba, mẹ, mọi người đến chỗ con, coi
như là họ hàng bình thường đến thăm vậy, lễ phép kiềm chế ở chung có được
không
Uyển Uyển đang mang thai, tính tình không tốt, con không muốn cô ấy tức
giận
Có thể mọi người không thể hiểu được, nhưng sự thật là bây giờ con đang
sống rất tốt, con cũng yêu cầu mọi người đừng nhân danh là vì tốt cho con mà
hủy hoại cuộc sống của con, có được không?”
Đối với Lâm gia mà nói, đây có thể xem là lời nói dài nhất mà người con
trai nổi tiếng ít nói nói với bọn họ, cũng có thể thông qua câu chữ mà thấy
được, anh thật sự coi trọng người phụ nữ bên trong kia
“Anh, chúng em biết rồi”
Đặng Tương dẫn đầu tỏ thái độ, cô ấy đối với người anh hai không thân thiết
này tràn đầy áy náy, có thể nói Lâm Thanh Hiên nghèo túng đến nỗi giống như là
một người bình thường trên đường, mỗi ngày bưng bát, thật sự là nghèo túng đến
mức cô ấy không dám tin
 Cô ấy thật sự hy vọng anh được hạnh
phúc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẹ Lâm bị con trai nói không há được miệng, quan trọng nhất là thái độ của
Lâm Thanh Hiên, đã nói rõ cho bọn họ biết, thượng tướng Lâm Thanh Hiên đã không
thể quay lại nữa
Những gì họ đã làm, anh vẫn nhớ rõ, và không có ý định tha
thứ
Mọi người trong Lâm gia đều xấu hổ
Lâm Thanh Hiên đã thể hiện không hoan nghênh, cũng không muốn thường xuyên
gặp mặt bọn họ, nếu lần này xử lý không tốt quan hệ với Kỷ Uyển, lần sau anh
nhất đinh cũng sẽ không gặp người Lâm gia
Mặc kệ là tâm tình gì, dù sao mọi người trong Lâm gia cũng đồng ý nói
chuyện cho tốt
Sau đó, mọi người Lâm gia liền nhìn thấy hình ảnh tiền thượng tướng vừa rồi
rất lãnh đạm, lưng mèo kề sát vào khe cửa: “Uyển Uyển ~ đã nói xong ~ để anh
vào đi mà
Anh không yên tâm để em một mình trong bếp ~”
Mọi người Lâm gia: “...”
Làm thế nào để anh ấy có thể nói lời này
Nó giống như một bức chân dung
đen trắng đột nhiên được tô màu sống động
Cửa mở ra một lần nữa, bọn họ đều thấy cô gái mang theo ý cười kéo tay
người đàn ông lại, vẻ mặt ôn nhu: “Hiểu Yến bọn họ đều ngủ trên lầu, kêu một
tiếng là xuống ngay, có gì lo lắng
Anh đừng nghe những người trên đường phố
nói lung tung, mang thai một đứa trẻ có gì khủng khiếp, sau này còn hù dọa anh sợ
hãi, cẩn thận da của họ”
Thượng tướng xưa nay trầm ổn lại tiếp tục làm nũng không biết xấu hổ: “Bọn
Hiểu Yến có thể giúp được gì ~”
“Đúng vậy, anh là tốt nhất” Kỷ Uyển khen anh, cũng không bỏ qua những người
phía sau, không mặn không nhạt nói: “Mời vào”
Cuộc sống của Lâm gia và A Hiên đã là hai thế giới khác nhau, mấy năm nay
cũng không gặp mặt đầy đủ như vậy, coi như là mấy vị khách khó tính
Kỷ Uyển cũng không có tâm tư đánh giá nữ chính Đặng Tương, nhẹ nhàng sờ sờ
cái bụng đã hơi lộ ra, mặt mày mang theo nụ cười
Nếu A Hiên có thể xử lý mọi chuyện, cô có gì để lo lắng
  ***
Tối hôm đó khi ngủ, A Hiên cởi bỏ lớp vỏ ngoài của Kim Cương Bất Hoại, rốt
cục lộ ra một hai phần mềm mại: “Bọn họ luôn cho rằng anh là kẻ bất khả chiến
bại, chuyện gì cũng có thể tự mình giải quyết
không tin cũng không cho phép
anh 'không được'”
Thế nhưng, Lâm Thanh Hiên cũng là một người bình thường
Kỷ Uyển: “Có em thương anh, sau này con cái chúng ta cũng thương anh”
.....
“Uyển Uyển, anh yêu em!”
Bởi vì mong muốn của anh là điều này, vì vậy tôi có thể đi cùng anh suốt
đời, và tôi cũng hạnh phúc
Kỷ Uyển nhẹ nhàng nở nụ cười: “Em cũng yêu anh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.