Đương nhiên là Kỷ Uyển không thể thị tẩm, nhưng vẫn luôn
ngủ cùng Hoàng đế Nhất định là tối nay không phải là một buổi tối an ổn, trong
lúc mơ mơ màng màng, Uông đại giám tiến vào thông báo: “Bệ hạ, thái y đến báo,
Dung phi nương nương sinh non!”
Trên trán Hoàng đế toát mồ hôi lạnh, Kỷ Uyển dùng khăn
tay lau mồ hôi cho hắn, nhưng Hoàng đế lại sợ hãi đẩy ra “Bệ hạ...”
Kỷ Uyển thấy mình sắp ngã xuống, nhưng cánh tay được đỡ
vững vàng, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, phát hiện ra là Tiểu Hòa Tử Lúc này Hoàng đế cũng đã khôi phục lại, đỡ lấy một cánh
tay khác của nàng, vẻ mặt áy náy: “Uyển nhi, đều do ta Nàng có sợ không?”
Uông đại giám kinh hãi cúi đầu, chỉ coi mình là bàn ghế,
hắn quả thực bị chữ ‘ta’ của Hoàng đế làm cho kinh hãi, Hoàng thượng không xưng
là trẫm với Chiêu quý.. Trong lòng nghĩ, sau này nhất định phải đối với vị quý
phi nương nương này càng thêm chú ý và tôn trọng Kỷ Uyển: “Thần thiếp nào có yếu đuối như vậy, thần thiếp
không sao”
“Uông Cẩn, triệu thái y đến xem cho quý phi một chút”
Hoàng đế sợ hãi trước cảnh tượng Chiêu phi quy suýt nữa
ngã xuống đất vừa rồi, trong nhất thời quên mất chuyện Dung quý phi
của cung Trường Xuân sinh non vừa rồi, đỡ Kỷ Uyển ngồi lên giường: “Để thái y đến cung
Trường Xuân xem sao, nàng khoan hãy đến, phải xem trọng sức khỏe của bản thân,
ta đi trước”
“Bệ hạ không nên lo lắng” Kỷ Uyển châm chước một chút,
vẫn nói: “Chuyện con nối dõi này, vẫn phải tùy vào duyên phận”
Những lời này của Chiêu quý phi, Uông đại giám cảm thấy
không thể nói được, mang thai sáu tháng thai nhi đã vững chắc, đột nhiên sinh non là
điều vô cùng kỳ lạ Lời này từ trong miệng quý phi đã có con nối dõi nói ra,
khó tránh khỏi làm cho người ta suy nghĩ nhiều, nhưng ngoài dự liệu của hắn
chính là, Hoàng đế sau khi nghe thấy, thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng một
chút: “Ta hiểu”
Hoàng đế trước khi đi nhìn thái giám đứng trước giường, nhẹ nhàng
nói: “Ngươi là Tiểu Hòa Tử đúng không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có công bảo vệ chủ tử, Uông Cẩn thưởng
cho hắn”
Lúc này Hoàng đế đã ăn mặc chỉnh tề, không đành lòng để
Chiêu quý phi lại một mình Uống mấy ngụm canh do phòng bếp đưa tới, làm cho dạ dày ấm
áp, mới vững vàng bước ra khỏi cung Vĩnh Hòa Hoàng đế đi rồi, cung Vĩnh Hòa cung lập tức yên tĩnh lại,
cung nhân mỗi người mỗi việc Kỷ Uyển được Quế Hoa cô cô hầu hạ uống hai ngụm canh, tùy
ý nói: “Tiểu Hòa Tử sau này ngươi chính là thái giám chính trong cung Vĩnh Hòa Ngày mai ngươi đến phủ nội vụ một chuyến, phân định phẩm vị”
Quế Hoa kinh ngạc, trên mặt chỉ có vui mừng: “Còn không
mau cảm ơn nương nương ~ chẳng lẽ nghe được tin vui đến mất hồn rồi sao”
Tiểu Hòa Tử vội vàng “khụ, khụ, khụ”
ho ba cái: “Tiểu Hòa Tử tạ nương nương ân điển, nương nương vạn phúc kim an”
Kỷ Uyển biết hắn nghĩ gì, có lẽ là
không dám tin, có lẽ lúc hắn không cảm nhận
được chút vui sướng nào Trong cung không có
chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, hắn chỉ mới hầu hạ ở đây năm ngày, dựa vào
cái gì có thể trở thành thái giám chính của cung Vĩnh Hòa, phẩm giám bát
phẩm Hoàng cung lớn như vậy cũng chỉ có bốn mươi ba
người có vinh dự này, có thể nói là một bước lên trời Phải biết rằng, một bước lên cao nhất định sẽ ngã chết Đương nhiên Kỷ Uyển sẽ không bỏ qua nghi ngờ trong lòng hắn Thái y đến xem bệnh, chỉ nói Chiêu quý phi bị sợ hãi, an
tâm tĩnh dưỡng, cần phải uống một hai thang thuốc Đây đều là chuyện bình
thường, không có gì đáng ngại Kỷ Uyển nhìn sắc trời bên ngoài, thừa dịp ngự y đến cung
Trường Xuân, nàng phân phó Quế Hoa: “Ngươi nói chút chuyện quan trọng trong
cung với Tiểu Hòa Tử, đừng để hắn có mắt như mù”
Dứt lời, tâm tư Kỷ Uyển chuyển qua Tiểu Hòa Tử: “Tiểu Hòa
Tử, tên đầy đủ của ngươi là gì?”
Tiểu Hòa Tử: “Nô tài không có tên đầy đủ, khi còn bé cha
mẹ chỉ gọi nô tài là Tiểu Hòa Tử”
Kỷ Uyển: “Vậy ngươi lấy họ Hòa, bổn cung ban cho ngươi
hai chữ “Vọng Thư”, ý nghĩa “Mong được làm người tiên phong”, sau này ngươi sẽ gọi là Hòa Vọng Thư”
Đây là lần thứ hai Chiêu quý phi thưởng cho hắn trong tối
nay, Tiểu Hòa Tử bây giờ đã là Hòa Vọng Thư cuối cùng cũng yên tâm, nếu vị
nương nương này có ý định lấy hắn làm bia đỡ đạn, sẽ không phí công đến mức như
vậy Để có thể bảo vệ tính mạng, chủ tử càng có sức ảnh hưởng càng tốt.(Team Trái Dâu Nhỏ x T Y T)
Quế Hoa: “Thánh thượng xếp thứ sáu, trước
khi đăng cơ, trong phủ ngoại trừ Đích phúc tấn ra, còn có một Trắc phúc tấn
cùng hai cách cách Sau khi bệ hạ đăng cơ, sắc phong Đích phúc tấn Bạch thị làm
Hoàng hậu, sống trong cung Cảnh Nhân Trắc phúc tấn phong thành Dung phi, cũng
chính là vị đang sống trong cung Trường Xuân, năm đó nàng ta được Tuệ phi thái
hậu ban tặng cho bệ hạ, đi theo thánh thượng đã lâu, lúc chưa vào cung đã mang
thai một đứa, nhưng không thể giữ được, đây là lần thứ hai nàng ta mang thai”
Tính ra vị này còn lớn hơn Hoàng đế hai tuổi, đây có thể là
đứa con cuối cùng Nhưng lại không mang thai được, tất nhiên là tức giận, chỉ
cần còn một hơi thở, nhất định sẽ quyết sinh tử với kẻ ra tay Nhưng hiện giờ người đáng nghi
nhất chính là Chiêu quý phi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Có hai vị phi tần, vị còn lại là Lệ phi trong cung Trọng Hoa” Nói đến đây, Quế Hoa nhìn
thoáng qua Chiêu quý phi còn đang mơ màng buồn ngủ, mới tiếp tục nói: “Lệ phi
cùng nương nương chúng ta là tú nữ cùng thời, chẳng qua nương nương chúng ta
vào cung liền được phong làm một trong tứ phi
đứng đầu, Lệ phi lúc ấy lại chỉ được phong làm quý nhân”
Quế Hoa không nói sâu, chỉ nói đến số lượng: “Có ba trong tổng số sáu vị phi tần, lần lượt là Khang Tần,
Trân Tần, Ninh Tần...Nương nương, chúng ta
gặp Lệ phi nương nương”
Kỷ Uyển mở mắt ra, nhàn nhạt đảo qua phía trước Trước mắt nàng là Lệ phi, đây là dáng vẻ của Lệ phi trong
trí nhớ của Kỷ Uyển, từ khi chiếm cứ thân thể này tới nay, đây là lần đầu tiên
nàng nhìn thấy “bằng hữu thân
thiết” của nguyên chủ này Tất nhiên, cùng nhau vào cung làm phi, quan hệ của hai người
sớm đã không còn như trước, nếu không nàng bình an sinh con gần hai tháng, còn
chưa từng gặp qua vị Lệ phi nương nương này Bởi vì cơ thể vị này vốn đã nhiều bệnh, lần này lại bị
bệnh hai tháng, sợ truyền bệnh cho Chiêu quý phi nên không
đến chúc mừng Xưa nay thân thể nàng ta đã yếu ớt, lại thêm có ngự y bắt mạch, nói là ho gà, đương nhiên không ai có
thể nói gì “Nô tài khấu kiến Chiêu quý phi nương nương”
“Muội muội bái kiến tỷ tỷ”
Kỷ Uyển nhàn nhạt ừ một tiếng, giương mắt nhìn nàng ta:
“Ho gà khỏi rồi sao?”
Lệ phi cười khổ: “Ngự y nói dưỡng thêm mấy ngày nữa là ổn rồi, vốn
định ngày mai mới tới chúc mừng tỷ tỷ, không ngờ
tối nay...”
“Nói cách khác là chưa hồi phục hoàn toàn?”
Kỷ Uyển cười lạnh: “Bệnh chưa khỏi còn ra ngoài làm cái
gì!”
Lời nói lạnh lùng, sau khi nói xong thì nhắm mắt lại
không còn hứng thú nói gì nữa Người bên cạnh Lệ phi vừa mới được phủ nội vụ thay thế, thấy vị
Chiêu quý phi nương nương này làm như vậy, kinh hãi đến không khép miệng lại
được Ai da Cái này không phải là phi tần đấu đá lẫn nhau sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vẻ mặt lạnh lùng như vậy là ý gì “Nương nương, chuyện này…chuyện này cũng quá đáng rồi Ngài dù sao cũng là chủ tử của một cung
...”
Lệ phi nhìn chiếc xe phía trước dần dần lui
ra một khoảng, thở hồng hộc nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy.. nhớ kỹ tỷ tỷ của ngươi đã xảy ra chuyện gì Nếu để Chiêu quý phi nghe
thấy lời này, bảo đảm ngươi không thấy được.. Mặt trời ngày mai”
Nàng ta nói một câu phải thở hổn hển ba hơi, sắc mặt tái nhợt thể hiện vẻ bệnh tật, dáng vẻ yếu ớt rất khiến người ta thương tiếc, ngay cả
lời cảnh cáo cũng nhẹ nhàng Những cung nhân
đi cùng không ai dám nghi ngờ lời nói của nàng ta, bởi vì nó liên quan đến
Chiêu quý phi nương nương Lệ phi vào cung cũng coi như được sủng, nếu không sẽ
không thể từ quý nhân thăng thành phi Nhưng nửa năm trước không biết vì nguyên
nhân gì mà chọc Chiêu quý phi nương nương, toàn bộ cung nhân trong cung Trọng
Hoa đều bị điều đến Thận Hành Ti.. Lúc này mới để bọn họ đến lấp chỗ
trống Cung nữ vừa mới nói chuyện tên là Tuyết Nhi, tỷ tỷ khi
còn sống là đại cung nữ bên cạnh Lệ phi, nhất đẳng tâm phúc ***
“Chiêu quý phi nương nương đến, Lệ phi nương nương đến”
Chiêu quý phi cùng Lệ phi đồng thời tiến vào điện chính
cung Trường Xuân, trong trong số những người có thể đến cung Trường Xuân, hai
người bọn họ đến muộn nhất Hoàng đế đứng trong điện, ngoại trừ tiếng kêu đau phát ra
từ trong phòng, cả điện không có một chút tiếng động nào khác Nghe thấy âm
thanh kinh động này không biết Hoàng đế đang suy nghĩ gì,
chỉ thấy hắn tiến về phía trước hai bước đỡ lấy Kỷ Uyển: “Không phải ta đã cho
người truyền tin đến cung Vĩnh Hòa để nàng
không cần tới rồi sao Ái phi không khỏe, sao
có thể đến đây vào ban đêm?”
Lệ phi đứng không vững sau khi hành lễ: “...”
Mọi người ở đây: “...”
Bệ hạ nói đạo lý chút được không Lệ phi nương nương thở
dốc không thôi, mặc quần áo màu trắng, không đánh son phấn, dáng vẻ ốm yếu như Tây Tử Thắng ba phần* Chiêu quý phi tuy rằng cũng không trang điểm, nhưng diện
mạo vốn đã diễm lệ, cho dù không trang điểm cũng có tinh thần hơn tất cả nữ
nhân ở đây, sắc mặt hồng thuận, làn da sáng bóng, làm sao giống người không
khỏe được *Câu đầy đủ là “Bệnh tật như Tây Tử
Thắng, tốt hơn ba phần” (Xuất phát từ chương 3 Hồng Lâu Mộng): Mỹ nhân ốm yếu
còn được người khác yêu thương hơn thông minh tài trí ___ Nguồn: Baidu
Lặng ngắt như tờ, Hoàng đế cũng ý thức được điểm này, xấu
hổ đỡ Lệ phi kế bên: “Đứng lên đi”
Giọng điệu phân biệt rõ ràng Lúc này tiếng kêu sợ hãi bên trong đã ngừng, nửa ngày có
thái y cúi đầu đi ra: “Dung phi nương nương đã ổn, nhưng tiểu hoàng tử trong
bụng thì...”
Trước đó thái y đã nói trước với Hoàng đế,
lần này là bị kích thích, chỉ có khả năng rất nhỏ hoàng tử/công chúa sau khi
sinh ra vẫn còn thở, tuy nhiên, cho dù còn thở cũng tuyệt đối không thể nuôi
sống được Nhưng con nối dõi của Hoàng đế dù sao cũng quá ít, bỏ một
người cũng đau lòng Hoàng đế cúi đầu dặn dò: “Đến Từ Ninh cung xem một chút,
nếu Thái hậu còn chờ thì báo cho người một tiếng, nói người không nên đau lòng Nếu đã ngủ, ngày mai hãy nói cho lão nhân gia biết.. làm con bất hiếu!”
Các phi tần ở đây đều an ủi Hoàng đế Trong lúc bối rối,
chỉ thấy có một thân ảnh màu trắng đột nhiên lao ra từ trong phòng hướng về
phía Chiêu quý phi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thái giám nhảy ra chắn
trước mặt Chiêu quý phi, hắn bị bóng trắng phát điên này đụng phải lăn trên mặt
đất hai vòng mới dừng lại Đủ để thấy bóng trắng này dùng sức lực mạnh thế nào Lập tức có hộ vệ bắt được nữ nhân giống như điên khùng
này, thì ra đây là Dung phi nương nương, sắc mặt nàng ta tái nhợt như quỷ, tóc
rối tung, sắc mặt dữ tợn hô to: “Chiêu quý phi mưu hại hoàng tự, trời tru đất
diệt.. Ngươi là tiện nhân, sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần
khác ngươi vừa đến hoàng nhi của ta liền tắt thở, ngươi là tiện nhân độc ác”
Hòa Vọng Thư ngẩng đầu, ai nấy đều thấy thái dương hắn
đang chảy máu, nhuộm đỏ nửa mặt, hắn lại một lần nữa chắn trước mặt Chiêu quý
phi, quỳ gối trước người nàng, đối với Dung phi điên khùng cãi lại: “Nương
nương không có bằng chứng không được nói lung tung Nương nương chúng ta thật sự là
người tốt.. Vả lại nương nương chúng tôi hôm nay cũng không phải là cố ý đến
trễ, là vì vội vàng đứng lên nên mới vô ý trật chân...”
Vội vàng đứng lên vô ý trật chân Nghe có vẻ như một tên
trộm chột dạ Phi tần ở đây không ai không nghĩ tới, tiểu thái giám này trung
thành với chủ tử, nhưng quá là không biết nói chuyện.. Các nàng cũng không biết, lời này là nói cho Hoàng đế
nghe Hoàng đế khiếp sợ nhìn về phía nàng---- Chiêu quý phi vẫn
đứng thẳng như trước, vừa mới gặp nạn chỉ là sắc mặt khẽ biến, ở trong đám phi
tần trăm ngàn tâm tư này, chỉ thấy nàng khẽ cau mày, nói
một tiếng: “Dựa vào đâu mà cho là bổn cung?”
--- Dựa vào cái gì cho là là bổn cung Dung phi khóc lóc kể lể: “Chỉ có ngươi có hoàng tử Chỉ
có ngươi sinh ra hoàng tử.. Ngoại trừ độc phụ như ngươi
ra, còn ai muốn hại con ta Khó trách nói từ khi ngươi đưa đồ đến từ nửa tháng
trước, thân thể ta liền không khỏe...”
Lúc này, Hoàng đế đã không nghe được nàng ta nói gì
nữa Hắn chỉ có thể nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đứng thẳng như tùng bách, đối mặt
với ác ý bốn phương tám hướng vẫn không chút yếu thế như nữ tướng quân--- nàng
cũng không phải vô địch, chỉ là không chịu nói mà thôi Tựa như hôm nay hắn lỡ
tay đẩy nàng, khiến nàng trật chân, nhưng nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không nói, có thể tương lai cũng sẽ không nói, vì sợ hắn
lo lắng, sợ hắn nhân nhượng Nhưng rõ ràng là lỗi của hắn, sự săn sóc của hắn
dành cho nàng lại trở thành nhược điểm để người khác công kích.. Nếu như không phải tiểu thái thái này dám nói ra,
hắn nhất định sẽ không biết được, vậy trước kia còn có bao nhiêu chuyện như vậy
đây Và hắn cũng không biết gì cả Nhìn dáng vẻ của tiểu thái giám này, nếu
như vừa rồi nàng gặp kiếp nạn này, Dung phi dùng sức lực lớn như vậy, một thái
giám cường tráng còn bị lăn hai vòng, đầu vỡ máu chảy.. Nàng có thể so với
thái giám da dày thịt chắc này không Vạn nhất
xảy ra chuyện gì, hắn chỉ sợ hối hận không kịp --- sợ hãi quanh quẩn trong lòng
Hoàng đế Hắn tin Chiêu quý phi, hắn luôn tin nàng Và tất cả những chuyện này đổ lỗi cho ai đây “Đủ rồi” Hoàng đế giận dữ: “Trẫm niệm tình nàng đau lòng
vì mất con, cho nên không kiềm chế được lời nói và hành động...”
Dung phi lúc này tâm trạng đã bình tỉnh ba phần, nhìn
thấy ánh mắt của Hoàng đế, phát hiện bên trong tràn đầy chán ghét, bảy phần còn
sót lại cũng tỉnh lại “..... Giáng xuống là quý nhân, đóng cửa tự hối lỗi”
Ôm chặt nỗi đau mất con, làm ầm ĩ chỉ có thể khiến Chiêu
quý phi gặp phiền phức, lại khiến bệ hạ nghi ngờ nàng ta, may mắn có thể báo
thù cho con trai bị hại Vốn tưởng rằng Hoàng đế sẽ có thể thông cảm cho mình,
sao mọi chuyện lại thành ra như vậy - coi như tất cả đã kết thúc.