Ngày đầu tiên Chiêu quý phi rời Viên Minh Viên, Hoàng đế
đột nhiên phát hiện có chút không quen, lúc dùng đồ ăn hay lúc uống
canh hắn chỉ uống một ngụm liền buông xuống, ngay cả điểm tâm cũng không thèm
nếm thử Hoàng đế: “Những món ngự thiện phòng đưa tới hôm nay thì
sao...?”
Những người làm Hoàng đế nói chung đều rất chú
ý, không bao giờ thể hiện trực tiếp sở thích đặc biệt với một cái gì cụ thể,
tránh bị lợi dụng bởi những người có ý đồ xấu Vị hoàng đế này mặc dù có chút
thoải mái, nhưng cũng không phải ngốc nghếch, ho khan hai tiếng, nuốt những lời
muốn nói lại Uông Cẩn: “Mấy ngày nay bệ hạ đều không dùng món do ngự
thiện phòng đưa tới, xem ra ngự thiện phòng không có gan ứng phó”
Nhưng Uông Cẩn đoán, cho dù hắn lập tức bảo Ngự Thiện
Phòng đưa thêm một phần nữa, Hoàng đế vẫn sẽ không hài lòng.. Bởi vì trước đó
Hoàng đế thích ăn món do Chiêu quý phi làm như vậy, một nô tài như hắn đương
nhiên đã có cơ hội nếm thử, biết
được có bao nhiêu mỹ vị, nhưng Hoàng đế cùng Thái hậu là người đã ăn biết bao
mỹ vị trân quý trên đời, thế mà còn có thể ăn hết sạch sẽ, đủ để thấy ăn nhiều
hơn hai phần mỗi ngày này
Hoàng đế sai người dọn hết thức ăn: “Chiêu quý phi đi rồi
sao?”
Uông Cẩn: “Sáng sớm sau khi bái kiến Thái hậu, đã khởi hành”
“Ồ!”
Hoàng đế: “Gọi hết đầu bếp trong cung Vĩnh Hòa tới đây?”
Uông Cẩn: “Bệ hạ, đầu bếp của cung Vĩnh Hòa là hai đầu
bếp do phủ nội vụ phân công, tay nghề không giỏi Chiêu quý phi nương nương
muốn ăn gì, đều là tự tay làm”
Mỗi khi Hoàng đế ăn thức ăn do các nữ nhân khác nhau đưa
tới, ai nấy cũng nói là tự tay mình làm, nhưng sự thật thế nào ai cũng biết rõ Trong bếp toàn khói và dầu, những người phụ nữ quyến rũ ấy, ai lại muốn nhuộm
một thân khói dầu Chiêu quý phi đồng ý Có lẽ trước kia nàng cũng không có tay nghề tốt gì, ví dụ
như để nàng nấu một bàn thức ăn, nhất định là làm không được, nhưng món canh và
đồ ăn nhẹ tương đối đơn giản, học không khó Chiêu quý phi khẳng định đã nghiêm
túc suy nghĩ, chỉ vì muốn hắn được thoải mái Có thể làm ra mỹ vị như vậy, thậm chí còn ngon hơn so với
ngự thiện phòng, còn không thể nói rõ dụng tâm của nàng sao Còn không thể
chứng minh trái tim của Chiêu quý phi dành cho mình sao Hoàng đế phiền não đứng lên, trong lúc phê duyệt tấu
chương nhất thời vô tâm đi hai vòng hỏi Uông Cẩn: “Chiêu quý phi không nhắn lại
lời gì sao?”
Uông Cẩn vỗ đầu một cái: “Đầu óc nô tài ngu dại, lúc bệ
hạ lên triều, có tiểu cung nữ bên cạnh Chiêu quý phi tới Cửu Châu Thanh Yến, nô
tài lập tức đưa nàng ta tới gặp người?”
Hoàng đế không cự tuyệt, Uông Cẩn hiểu rõ Trong lòng hắn
thầm than, làm gì có phi tần nào ở lại nói chuyện với Hoàng đế, đó cũng chỉ là
một cung nữ không có địa vị, cho nên hắn mới không để trong lòng Quan trọng hơn là, lúc này Uông Cẩn không biết Hoàng đế
có thật sự có muốn nghe được tin tức của Chiêu quý phi hay không--- dù sao bệ
hạ cũng ngầm đồng ý để Chiêu quý phi rời khỏi Viên Minh Viên, hồi cung suy nghĩ,
có lẽ là bệ hạ cũng không muốn đối mặt với Chiêu quý phi Nói đến cũng lạ, từ sau khi Chiêu quý phi sinh đại hoàng
tử, hành vi xử sự bây giờ so với ngày xưa còn hơn một bậc, mỗi lần gặp chuyện,
đều giải quyết một cách không câu nệ, như có thần cơ diệu toán.. Chiêu quý phi
phái một cung nhân tới, giống như là biết Hoàng đế nhất định sẽ triệu kiến vậy Hơn nữa Hoàng đế cũng càng để ý đến nàng Chỉ chốc lát sau, tiểu cung nữ liền tiến vào, trong tay
còn mang theo một hộp gỗ đàn hương Hoàng đế: “Ngươi cầm gì trong tay?”
Tiểu cung nhân: “Hồi bẩm bệ hạ, đây là thức ăn nhẹ sáng
sớm nương nương đã làm...”
“Nàng thật là dụng tâm...”
Hoàng đế lại trầm mặc Có vài người ngày ngày ở bên cạnh
không cảm thấy gì, nhưng một khi không ở bên cạnh liền cảm thấy trong lòng
trống rỗng, Chiêu quý phi với hắn, chính là người như vậy Ngày đầu tiên Chiêu quý phi rời đi, nhớ nàng ***
Kỷ Uyển lường trước được từng bước từng bước biến hóa tâm
trạng của Hoàng đế ở Viên Minh Viên, ăn xong bữa ăn nhỏ cuối cùng này, Hoàng đế
khẳng định nhớ nhung trong lòng Với kinh nghiệm làm đầu bếp để đời những nhiệm
vụ lần trước, lại còn có phương pháp cải tiến món ăn ngon hơn bình thường, nàng
dám chắc, trong ngự thiện phòng này, tuyệt đối không ai qua được tay
nghề của nàng Hai ngày một lần, khi Hoàng đế rảnh rỗi, Chiêu quý phi
luôn có thể tìm được phương pháp chơi đùa mới bệ hạ, là Hoàng đế rất ít khi
giải trí, cho nên lần nào hắn cũng vui vẻ chơi cùng nàng.(Team Trái Dâu Nhỏ x T Y T)
Tuy nhiên, tất cả những điều này đã biến mất Sinh tồn trong hoàng cung, tình cảm của Hoàng
đế cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là được bề trên cần đến,
không những phải có giá trị tồn tại, còn phải thấm nhuần mọi phương diện trong
cuộc sống của Hoàng đế, để cho Hoàng đế làm chuyện gì cũng có thể nhớ tới mình Dù sao tình cảm của vị bệ hạ này cũng không đáng tin Chiêu quý phi hồi cung, các phi tần trong Tử Cấm Thành
lúc này còn chưa nhận được tin tức, chỉ có thể cung kính thu xếp đồ đạc vào cung
Vĩnh Hòa, trong lòng không ngừng phỏng đoán rốt cuộc trong Viên Minh Viên xảy ra chuyện gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Kết quả, các phi tần trong cung Vĩnh Hòa nhìn thấy Chiêu
quý phi rạng rỡ trong cung, không hiểu sao lại cảm thấy nhất định là không phải
xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại Chiêu quý phi có địa vị cao nhất trong
cung, vì phi tần ở lại trong Tử Cấm Thành cũng là người không được sủng ái
nhiều, tất nhiên là không có địa vị gì Kỷ Uyển mỗi ngày đều vui vẻ, bắt đầu để Hòa công công
nói rõ Trong cung hiện giờ, Hòa Vọng Thư là
người chịu công việc cực khổ nhất, mệt mỏi nhất, trong cung dùng đến thái giám,
là bởi vì có rất nhiều việc nặng mệt mỏi mà cung nữ không thể làm được, cho nên
mới cần dùng đến sức khỏe trai tráng, đương nhiên vì bảo đảm huyết thống hoàng
thất được tinh khiết, các thái giám đều bị thiến Hòa Vọng Thư đang phải sống một cuộc sống cực khổ,
quét bụi dưới ánh nắng chói chang, chỉ sau nửa canh giờ quần áo trên người đã
ướt đẫm, hai ngày trước hắn vẫn có thể duy trì tâm trạng bình tĩnh, tự nói với
lòng, trước kia đã nếm qua loại khổ sở này, bây giờ không tính là gì cả Nhưng làm liên tục hơn một tháng, tâm trạng của hắn khó
tránh khỏi u ám, không phải vì sống quá khổ, mà là bởi vì không nhìn thấy hy
vọng Ngày trước làm công việc mệt mỏi như này, hắn còn có thể khéo léo từ từ
leo lên bằng mối quan hệ với quản sự, để được thăng chức Nhưng hiện giờ quản sự đều biết hắn bị Chiêu quý phi
nương nương ném đi không rõ tình huống gì, vì vậy không ai muốn thân cận cùng
hắn Thoáng cái đã một tháng trôi qua, cũng không ai hỏi tiểu thái giám này một
câu, mọi người nhận được tin đồn Vị Hòa công công này có lẽ đã triệt để đắc
tội Chiêu quý phi nương nương, nương nương sẽ dùng đến nữa, ai nấy đều cách hắn
thật xa, sợ bị hắn liên lụy Bởi vì có lời của Chiêu quý phi, Hòa Vọng Thư cứ như vậy
bị cô lập, chỉ cần Chiêu quý phi còn ở đây, hắn sẽ mãi không có đường lui Hòa Vọng Thư rốt cục cũng sợ hãi Một ngày nọ thái giám thủ lĩnh dẫn bọn họ đến núi Ngọc
Tuyền lấy nước suối, Hòa Vọng Thư cũng đi
cùng Hắn biết thái giám ở trong cung sinh hoạt không dễ dàng, một khi sinh
bệnh rất có thể sẽ bị đoạt một ít quyền hành trên tay, đến lúc đó cũng không có
chỗ kêu oan, cho nên hắn luôn luôn rèn luyện thân thể thật tốt Hơn một tháng
vất vả không đến mức kéo ngã hắn, cũng không mệt mỏi đến mức sẽ ngủ quên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng Hòa Vọng Thư hết lần này tới lần khác luôn ngủ quên
trên đường, hơn nữa còn tụt lại phía sau, khi tỉnh dậy thì phát hiện trong
rương có một túi tiền.. Lúc này, sự hoảng sợ của hắn đã lên đến đỉnh điểm Người nhà Hòa Vọng Thư đưa hắn đến trong cung làm thái
giám, đơn giản là vì cuộc sống khó khăn, nên bán con cái đi, không
biết người một nhà hiện tại sống ra sao Hòa Vọng Thư trong gặp được Địch Thu
mới biết, người nhà của hắn đã sớm rời khỏi thôn trước kia, hiện giờ ở nơi nào
cũng không rõ, cho nên hắn không có người thân Hòa Vọng Thư cũng không có chứng minh thân phận, hắn biết
nếu tùy tiện vào thành, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, lúc này đi đâu cũng cần
dẫn đường Theo lời nói của cung nhân, ngoài cung là thế giới rộng
lớn đáng để hâm mộ, nhưng Hòa Vọng Thư chỉ cảm thấy lạnh run trong thế giới
này Hòa Vọng Thư chưa từng nghĩ đến việc ra khỏi cung, hắn không rõ vì sao
mình lại ngủ quên, tựa như là muốn bị ném hắn ra khỏi cung vậy----- Chiêu quý
phi làm như vậy là có ý gì Cách duy nhất lúc này, chính là phải tìm đường đến núi Ngọc Tuyền trước khi thái giám thủ lĩnh ra lệnh hồi cung, tuy rằng
bọn họ không nhất định sẽ thu nhận mình Nhưng Hòa Vọng Thư vẫn có một chút chờ
đợi mong manh, hắn là một tiểu thái giám, có thể phí tâm tư tính kế hắn, cũng
chỉ có thể là Chiêu quý phi Nếu đã phí tâm tư, nhất định sẽ không dễ dàng cho hắn như
vậy Hòa Vọng Thư không biết đường, may mắn gặp được mấy thôn
dân đi ngang qua, hắn liền hỏi
“Núi Ngọc Tuyền đi hướng nào?”
Mấy thôn dân kia nghe được giọng nói vừa sắc bén vừa nhỏ,
lập tức ngây ngẩn cả người, hơn nữa Hòa Vọng Thư còn mặc trang phục thái giám,
tất cả thôn dân thấy vậy liền quỳ xuống Hòa Vọng Thư có thể hiểu được, thôn
dân nơi này có lẽ trước đây đã gặp thái giám, nhưng chưa từng nói
chuyện với thái giám lần nào Ánh mắt họ nhìn hắn, mang theo sự e ngại, giống
như là nhìn thấy quái vật mới lạ gì đó, làm cho lòng hắn dâng lên một nỗi phiền
não ---- Khó trách thái giám trong cung cho dù phụng chỉ,
cũng không thích tiếp xúc với người ngoài cung
Hòa Vọng Thư lấy một chút bạc vụn trong tay, nói với
những thôn dân này: “Nhà chúng ta có việc gấp đến Ngọc Tuyền
Sơn, nhưng không biết đường, các người tìm giúp ta một cái kiệu Đây sẽ là phần
thưởng!”
Thôn dân cầm đầu kia căn bản không dám nhận, hắn đã ném chiếc giỏ
ôm trong ngực xuống, ấp úng nói: “Quý nhân, chúng tôi không biết làm sao tìm
được kiệu.. Xe bò có được không?”
Hắn cũng không còn lựa chọn nào khác Lúc Hòa Vọng Thư đến Ngọc Tuyền Sơn, mọi người đã sắp xếp
nước suối xong, một đoàn mười mấy thái giám giống như không phát hiện sự mất
tích của hắn, ai nấy đều ung dung trở về, cũng không có ai thắc mắc gì Ngược lại thái giám dẫn đầu mấy
ngày trước đối với hắn cực kỳ lãnh đạm, nhìn thấy hắn chỉ mỉm cười chờ đợi:
“Hòa công công vất vả, có thể nghỉ ngơi một lát Yên tâm, Chiêu quý phi đã phân phó, nếu ngươi tự
tìm đường trở về, thì có thể cùng chúng ta hồi cung”
Hòa Vọng Thư: “...”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng Thái giám dẫn đầu mập mạp còn đang nói
thầm: “Nương nương cũng lo lắng nhiều, nào có thái giám nào có thể rời khỏi
hoàng cung, cả đời hầu hạ người, ai lại không muốn hầu hạ người tôn quý nhất,
sao có thể xuất cung an cư được Ngân lượng bên ngoài không thể nuôi không được
thái giám, xảy ra chút chuyện cũng không biết cầu cứu ai, cả đời không có cơ
hội hưởng một chút quyền hành, sớm muộn gì cũng bị ép chết”
Kẻ ngay thẳng vẫn phải nỗ lực học hành, tiến vào khoa thi
làm quan, cầu ván vạn người đi, trên đường khoa thi người chết vô số Là nam nhi phải nỗ lực học hành, thi cử làm quan, ngàn
ngàn vạn vạn người đi trên cầu độc mộc, trên đường đến khoa thi cũng chết vô số
người [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nói trắng ra, không phải vì muốn có quyền lực mà cố gắng tiến từng bước
hay sao Bọn họ đã như thế, sao không tranh thủ để văn võ cả triều
đều phải cung kính kêu công công trước mặt bọn họ Hòa Vọng Thư nhếch miệng nở nụ cười Thế nhưng thái giám dẫn đầu và
mọi người biết nương nương giáo huấn hắn đủ rồi, tất nhiên sẽ dùng lại Hòa Vọng Thư, nhưng mà không
có chuyện đó, hắn vẫn phải làm việc ở tân giả khố *Tân giả khố là
tên gọi tắt của 'tân giả khố đặc lặc a cát,' tiếng Mãn ý là quản lĩnh y phục
cho hạ nhân thuộc nội vụ phủ quản hạ nô bộc Phàm là cung nữ vướng tội nên bị biến
thành nô bộc ở đây, rồi phải trải qua một thời gian dài làm việc tích cực mới
được xin phép Viên ma ma cho lìa khỏi Cứ như vậy hai tháng nữa lại trôi qua Ngay cả thái giám dẫn đầu cũng thở dài: “Bên cạnh
Chiêu quý phi nương nương có bao nhiêu người hầu hạ, ngày ngày có biết bao
người muốn chen vào, chỉ sợ là đã quên ngươi rồi, người phải chấp nhận số mệnh
thôi”
..... Trong cung Vĩnh Hòa, Quế Hoa cô cô hồi bẩm tình hình gần
đây của Hòa Vọng Thư, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Nương nương sao không gọi Hòa công
công về?”
“Sống trong cung, không cho phép một chút sai lầm nào,
trong lãnh cung nhiều phi tần như vậy, đều đang nhắc nhở bổn cung, mỗi một bước
đều phải đi thật tốt Người bên cạnh bổn cung, phải toàn tâm toàn ý” Kỷ Uyển
nói nhẹ nhàng: “Ngươi cũng phải nhớ kỹ”
Quế Hoa quỳ xuống: “Nô tỳ nhớ kỹ”
Kỷ Uyển không biết làm như vậy có đúng hay không--- Chà
đạp Hòa Vọng Thư trên đất như thế, khiến hắn ngày càng tuyệt vọng, tự xem xét
bản thân, từ nay về sau nhất định sẽ bám chặt vào dây leo này của nàng, không
dám buông tay nữa Con người sống trên đời, có hoài bão thì ai
muốn chết Kỷ Uyển không biết đối với một thái giám mà nói, cái gì gọi là sống
tốt, vấn đề này nàng cả đời nàng cũng nghĩ không ra, không bằng giúp hắn cầu một mạng sống, cầu một tương lai có thể chờ đợi.. Có Chiêu quý phi ở đây, cũng không thể để cho thái giám
thủ lĩnh cung Vĩnh Hòa sống không tốt Đại khái người ta sống lâu, luôn có thể suy nghĩ rõ ràng.