Sổ Tay Mau Xuyên Mẫu Mực

Chương 85: Cương Thi × Ma Cà Rồng (4)





“Chỉ có vậy thôi sao?”
Kỷ Uyển hừ nhẹ một tiếng
“Anh có thấy công nhân bị
thương ngày hôm nay không
Chủ nhân của mùi máu ở tầng trệt rốt cuộc là dân
làng hay công nhân vườn cây ăn trái
Nói không rõ ràng như vậy làm sao suy đoán
được
Tại sao đã leo tường rồi lại không vào xem?”
Hách Liên Thần: “...”
Kỷ Uyển: “Không phải Ma cà rồng
các người có liên hệ với dơi sao
Sao tôi luôn cảm thấy thói quen và chỉ số
thông minh của anh giống y như lợn vậy.”
Hách Liên Thần: “Này…”
Đợi đến khi Hách Liên Thần thật
sự vào phòng, Kỷ Uyển nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của anh, liền nuốt
lại tất cả lời tổn thương vào trong bụng, lời nói ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng
vẫn sắc bén như trước
“Vừa rồi anh không đi vào,
không phải sợ rút dây động rừng, đừng nói là sợ hãi đấy chứ?”
Hách Liên Thần: “Ai sợ
Ai sợ
Tôi là một sự tồn tại không khoa học, chẳng lẽ lại sợ những thứ không khoa học
khác sao?”
Một số người khi gặp phải những
điều sợ hãi hàng ngày sẽ dần dần không sợ nữa, nhưng cũng có người càng ngày
càng sợ hãi
Với Hách Liên Thần của gia tộc Ma cà rồng có lẽ là vế thứ hai
Trong đôi mắt trắng của Kỷ
Uyển, cổ Hách Liên Thần dần dần mềm nhũn, anh sốt sắng nói: “Tôi lười về phòng
mình, đêm nay có thể ngủ ở đây không?”
Kỷ Uyển: “...”
Nói cũng quá thẳng rồi, ha ha
Hách Liên Thần có khuôn mặt như
vậy, ngay cả Kỷ Uyển cũng không có cách nào từ chối anh
Người đẹp luôn có thể tận dụng
cái đẹp của mình, nếu như không thể dùng, vậy nhất định là chưa đủ đẹp
Trời về khuya, Kỷ Uyển ngồi xếp
bằng trước cửa sổ, hấp thu tinh hoa của mặt trăng để rèn luyện thân thể này
Ngược lại, Ma cà rồng Hách Liên
Thần đang chiếm cứ giường của cô, qua hai tiếng sau anh mới lấy lại được tinh
thần, ấp úng nói: “Chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Kỷ Uyển: “Ngày mai trời vừa
sáng, liền rời khỏi nơi này.”
Hách Liên Thần: “A?”
“'Anh ‘A’ như vậy là có ý gì
Chẳng lẽ anh còn muốn xen vào sao
Anh là cảnh sát hay người Trung Quốc chính thống sao
Gặp
chuyện còn phải tự lo liệu
Xem lại mình là ai, đang ở đâu đi
Anh là Ma cà
rồng hút máu, tôi là một Cương Thi, hai chúng ta đều là quái vật"
Trạng thái của Hách Liên Thần
giống như đang xem một bộ phim kinh dị, muốn xem nhưng lại sợ, trong tình huống
như vậy cách tốt nhất chính là kéo người khác xem cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hiểu được đại khái tâm trạng
của anh, Kỷ Uyển liền hạ quyết tâm không để ý tới anh nữa
  ***
Trời sáng, Tôn Tiểu Miêu và bạn
của cô ấy cùng thức dậy, hai người bọn họ là bạn cùng phòng trong trường mỹ
thuật
Mấy ngày nay không có lớp học, hai người hẹn nhau ra ngoại ô vẽ tranh,
tình cờ anh họ cô ấy nói trong thành phố A có một vườn cây ăn quả rất lớn, lái
xe khoảng hai tiếng rưỡi là đến, phong cảnh đẹp vô cùng, cơ sở vật chất cũng
hoàn thiện, cho dù là người trong thành phố đến đây ở mười ngày cũng không chê
đơn sơ
Tuy hai người đi cùng nhau, nhưng bọn họ chỉ đơn giản là cùng nhau đi nghỉ
và vẽ tranh mà thôi
Tôn Tiểu Miêu là người thành
phố, điều kiện gia đình rất tốt
Mới năm thứ hai đại học, ba cô ấy đã mua ô tô
cho cô ấy dùng, sáng hôm qua cô ấy tự mình lái xe đưa bạn đến “Vườn cây ăn quả
Tiền gia” non nước như tranh vẽ này
Kết quả đụng phải một đám người thôn làng
ngang ngược, ép các cô phải nộp phí qua đường, còn nói lời thô tục, cũng may là
có ông chủ nhỏ của vườn cây ăn quả Tiền Bách Sinh ra mặt ngăn đám người kia
lại
Có điều công nhân vườn cây ăn quả và dân làng vẫn xảy ra xô xát, suýt đụng vào người chàng trai khiến
hai cô gái sợ hãi
Sau khi
đến trang viên, cũng không còn tâm trạng tham quan, hai người ăn cơm tối rất
sớm, sau đó chỉ ở trong phòng không ra ngoài nữa
Có điều ban đêm cũng không
ngủ ngon
Cho nên khi tiếng gõ cửa đầu
tiên vang lên, Tôn Tiểu Miêu liền nghe được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ai vậy?”
“Xin chào, tôi sống ở phòng bên
cạnh, có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”
Giọng nói của một người đàn ông
dễ nghe như vậy, tuyệt đối không phải là người xấu
Tôn Tiểu Miêu đứng lên,
khoác áo khoác mở cửa phòng ra, ngay lập tức có vô số viên đạn bắn vào tim cô ấy
“Xin chào
Bạn có thể dễ cho
tôi mượn di động để gọi một cuộc điện thoại được không
Sẽ mất khoảng hai
phút.”
Theo lý thuyết, điện thoại di
động bây giờ kết nối với nhiều phần mềm thanh toán điện tử, không nên tùy tiện
cho người lạ mượn
Có điều người đàn ông xinh đẹp đứng trước mặt như vậy, Tôn
Tiểu Miêu không thể nói lời từ chối
“Không thành vấn đề, không
thành vấn đề.”
“Cảm ơn bạn ~”
Tôn Tiểu Miêu cầm điện thoại
trong tay, xấu hổ đưa cho anh, nụ cười kia quả thực khiến trái tim cô ấy nhảy
loạn nhịp
Nhìn anh nhận lấy điện thoại, lại sinh ra cảm giác thỏa mãn cực lớn,
giống như làm được việc gì đó rất phi thường, vui mừng nhảy nhót
Tôn Tiểu Miêu điên điên khùng
trở về phòng, người bạn nhìn cô ấy một cách kỳ quái: “Tiểu Miêu, sao tai cậu
lại đỏ như vậy...”
“.....
Gặp một người không thể
diễn tả.”
Người bạn: “Không ngủ sao
Sao lại thay quần áo rồi trang điểm?”
Cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc rối bù, mặt cũng chưa rửa..
Không
biết ốp điện thoại có đủ sạch không, nếu không để đôi tay kia chạm vào đúng là
chuyện báng bổ
Lại có tiếng gõ cửa truyền đến,
đương nhiên Tôn Tiểu Miêu còn chưa chuẩn bị xong, dù mới có ba phút, nhưng cô ấy thà để người như vậy đợi ở
bên ngoài, còn hơn để khuôn mặt không hoàn chỉnh ra gặp anh
Người bạn cảm thấy phản ứng của
cô ấy rất kỳ lạ, liền đi theo ra ngoài ..
Sau đó cũng ngây ngẩn cả người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cám ơn điện thoại di động của
bạn” Hách Liên Thần khẽ mím môi cười khẽ, ý tứ sâu xa nói: “Các bạn nên rời
khỏi nơi này sớm”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tôn Tiểu Miêu, ngay lập tức xuất hiện một linh cảm đáng sợ
Sau khi Hách Liên Thần rời đi,
hai người đều sửng sốt một hồi lâu
Người bạn: “Chúa ơi
Sao có lại
một người như vậy được, không thể nào tưởng tượng được ..
Tôn Tiểu Miêu cậu
đúng là ích kỷ, không nói cho tôi biết, thiếu chút nữa làm tôi bỏ lỡ nhan sắc
thịnh thế này rồi.”
Tôn Tiểu Miêu là một "tomboy" có vô số bạn
tốt khác giới và nhiều bạn gái cùng giới, là một chú chó sĩ diện nhưng lại
không bao giờ keo kiệt chia sẻ với người khác
Tuy nhiên trong khoảnh khắc vừa
rồi, cô ấy hiếm khi không muốn chia sẻ với bạn mình, muốn anh chỉ nhìn thấy cô
ấy, độc chiếm khoảnh khắc này một mình
Tôn Tiểu Miêu không trả lời bạn
của mình
Cô ấy lấy lại điện thoại, cẩn
thận chà sát hai cái, nhầm chạm mở khóa, vừa mở ra là giao diện nhật ký cuộc
gọi, cuộc gọi kéo dài ba phút.(T y T Application)
Bởi vì biểu hiện của cô ấy quá
kỳ lạ, người bạn cũng vươn đầu qua, nhìn thấy nhật ký cuộc gọi này cũng trợn
mắt há hốc mồm: “Cái này..
Cái này...”
  ***
Thân là thổ dân, mặc dù là Hách
Liên Thần mượn điện thoại, nhưng người nói chuyện với cảnh sát lại là Kỷ Uyển
Mới sáng sớm Kỷ Uyển đã đuổi
Hách Liên Thần ra ngoài mượn điện thoại, gọi điện thoại xong, tất nhiên không
muốn ở lại nữa
“Đi thôi.”
Hách Liên Thần tức giận không
dám nói, hai người vừa mới xuống cầu thang lầu hai, liền gặp Tiền Bách Sinh
Tiền Bách Sinh nhìn thấy hai
người, cười lên chào hỏi: “Hai người dậy thật sớm, tôi đã cho người chuẩn bị
bữa sáng, chúng ta ăn sáng trước đi?”
Hách Liên Thần là nửa người nửa
ma, thói quen sinh hoạt cũng giống như con người, ban ngày hoạt động, ban đêm
ngủ, cho nên anh tiếp xúc với nhân loại rất nhiều
Dựa theo lệ thường, phần lớn
sau khi con người sau nhìn thấy anh đều lộ ra si mê giống như hai cô gái lúc
nảy, sinh ra mức độ hảo cảm với anh khác nhau, có một số người thậm chí còn yêu
anh ngay từ cái nhìn đầu tiên
Loại tình cảm đột nhiên này,
thậm chí còn không phân biệt nam nữ
Tiền Bách Sinh lần đầu tiên
nhìn thấy Hách Liên Thần, tuy rằng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại
đối mặt với anh rất bình thường
Thậm chí vừa rồi tình cờ gặp hai người ở cầu
thang, cũng không nhìn vào Hách Liên Thần một giây
Không phải mèo khen mèo dài
đuôi, nhưng ngay cả
một người có tâm kiên định cũng không thể làm được điều này
Dù sao ngay cả Kỷ Uyển lãnh
khốc vô tình cũng phải nể mặt dịu dàng với anh ba phần
Dì nấu cơm trong trang viên đã
bày thức ăn trên hai bàn lớn, Hách Liên Thần nhìn Kỷ Uyển, phát hiện cô không
có ý phản đối, liền thuận thế ngồi xuống một cái bàn
Chỉ chốc lát sau, Tôn Tiểu Miêu
cũng ngồi xuống cùng người bạn, ánh mắt hai cô gái vẫn đuổi theo Hách Liên
Thần, ngay cả Kỷ Uyển có dung mạo xinh đẹp bên cạnh anh cũng hoàn toàn bị xem
nhẹ
Kỷ Uyển phát hiện, tuy rằng bây
giờ là thời kỳ mạt pháp, nhưng vẫn có một số người trời sinh đã có thiên phú,
ví dụ như cô gái tên Tôn Tiểu Miêu này, cô ấy có năng lực cảm giác nhạy bén hơn
người thường
Khi Hách Liên Thần nói với cô
ấy nên rời đi sớm, cô ấy nhất định đã cảm giác được có chuyện không bình
thường, nhưng chung quy lại cô ấy vẫn là con người
Mặc dù cảm thấy có gì đó bất thường,
nhưng cô ấy không đặc biệt tin vào giác quan thứ sáu của mình
Hai cô gái một mực nói chuyện
với Hách Liên Thần, muốn hiểu rõ hơn người nam nhân tuấn tú này
Hách Liên Thần
cũng có ý muốn hiểu rõ tình huống hiện tại của Trung Quốc từ hai cô gái này,
cho nên nhất thời nói chuyện rất vui vẻ
Chỉ chốc lát sau hai nhà còn
lại cũng xuống, hai nhà này đều là cả nhà đến nghỉ dưỡng, ngay cả tình huống
cũng giống nhau, là một cặp vợ chồng mang theo con nhỏ và người già
Ánh mắt
bọn họ trước tiên nhìn về phía bàn, sau đó nhìn chằm chằm Hách Liên Thần thật
lâu, phát hiện Hách Liên Thần cũng chú ý tới bọn họ, không biết nghĩ như thế
nào, theo bản năng
chen lấn sang một bàn khác
Bữa ăn gần kết thúc, đột nhiên
có một người đàn ông mặc đồng phục của vườn cây ăn quả chạy tới, thì thầm vài
câu với Tiền Bách Sinh
“Cậu chủ, vừa rồi tôi nhìn thấy một đám thanh niên mang theo rìu tổ chức
họp dưới chân núi, xem ra rất nhanh sẽ đến đây gây khó dễ chúng ta”
Sắc mặt Tiền Bách Sinh nghiêm
lại
Kỷ Uyển và Hách Liên Thần đương
nhiên nghe được người này nói gì bên tai Tiền Bách Sinh, nhưng những người còn
lại đều không nghe được, ánh mắt lo lắng nhìn về Tiền Bách Sinh
Tiền Bách Sinh sắc mặt cứng
ngắc, chậm rãi đứng lên, từ tốn nói từng câu từng chữ: “Mọi người đều biết,
vườn cây ăn quả của chúng tôi gần đây có chút mâu thuẫn với thôn dân dưới núi,
người trong núi không hiểu pháp luật, không nói đạo lý
Vì sự an toàn của mọi
người, tôi cũng không dám giữ mọi người ở lại
Tôi biết tất cả mọi người đều từ
xa mà đến, xảy ra loại chuyện này rất mất hứng thú, để bù đắp, tôi lập tức trả
lại toàn bộ tiền ăn, chỗ ở cho mọi người
Mọi người mau xuống núi, tránh một lát
náo loạn gây ảnh hưởng đến mọi người.”
Hai gia đình đưa người thân đến có vẻ không được vui, nhưng thời điểm này an toàn của bản thân vẫn là ưu
tiên hàng đầu, vừa có người già vừa có trẻ con, không thể mạo hiểm được, bọn họ
cũng không có ý tốt gì đối với Tiền Bách Sinh
Ngược lại Tôn Tiểu Miêu lại
nhiệt tình hỏi vài câu, hỏi cậu ta có muốn báo cảnh sát hay không, Tiền Bách
Sinh lập tức tỏ vẻ không cần, tranh chấp dân sự không cần hao công tổn sức
Ngoại trừ hai người Kỷ Uyển ra,
những người khác đều đi thu dọn hành lý rời đi
Tiền Bách Sinh: “Hai người
không lái xe đến, nơi này cách nội thành cũng rất xa, trong núi lại không có xe
đi qua, lát nữa chờ tôi giải quyết xong sẽ đưa hai người về thành phố được
không?”
Khóe miệng Tiền Bách Sinh cười
có chút cứng ngắc
Kỷ Uyển lạnh mặt liếc cậu ta
một cái: “Ô, thân thể
hiện tại của anh, còn có thể cầm lái sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.