Tiền Bách Sinh chậm rãi quay
đầu lại đối diện với Kỷ Uyển Động tác của cậu ta vô cùng chậm chạp giống như
Kỷ Uyển cứng nhắc trước kia, nhưng tất nhiên không phải cùng loại với Kỷ Uyển,
bởi vì cậu ta có thể nói chuyện, điều này chứng tỏ cậu ta chỉ đang chột dạ đến
cứng đờ mà thôi Huống chi trên người cậu ta
cũng không có mùi hôi thối của mùi máu thịt tươi sống, theo ý của Hách Liên
Thần mặc dù mùi
không thơm lắm, nhưng vẫn có thể ăn được, cũng không phải vật chết Tiền Bách Sinh sững sờ nhìn Kỷ
Uyển: “Cô vừa nói gì Tôi không nghe rõ.”
Một đôi mắt đen như mực nhìn
chằm chằm không chớp mắt khiến người khác phải run rẩy Tuy nhiên Kỷ Uyển không có cảm
giác gì, cô chỉ bình tĩnh nói: “Tôi không nói gì, cậu nghe lầm rồi”
Lúc này Tôn Tiểu Miêu và bạn
của cô ấy là người đầu tiên thu dọn hành lý xong, hai người xách vali xuống đỏ
mặt hỏi Hách Liên Thần: “Anh đẹp trai, anh không thu dọn hành lý sao?”
“Tôi không có hành lý.”
Tôn Tiểu Miêu được đôi mắt ôn
hòa này nhìn chăm chú, toàn bộ trái tim cô ấy đều muốn tan chảy Người bạn của Tôn Tiểu Miêu lộ ra nụ cười thuần
thục: “A, hành lý của anh
vẫn để trong xe, chưa mang xuống sao?”
Hách Liên Thần: “Chúng tôi
không có xe.”
Nỗi ám ảnh trên mặt người bạn
của Tôn Tiểu Miêu bớt đi một chút, miễn cưỡng nỉ non một câu —— “Vậy sao!”
Hai người nhìn qua cũng không
giống người trong núi, nếu không phải người trong núi làm sao có thể lên núi mà
không có xe Hiện tại nơi này vẫn chưa có xe đưa đón Ngày nay vẫn có người đi bộ xa
như vậy sao Cô ta cảm thấy hai người này có
chút quái lạ, một khi có cảm giác như vậy, cô ta sẽ không muốn tiếp tục nói
chuyện với Hách Liên Thần nữa, Tôn Tiểu Miêu lại không thèm để ý chút nào,
nhiệt tình tỏ vẻ muốn thuận đường tiễn anh một đoạn, trực tiếp bỏ qua Kỷ Uyển Kỷ Uyển không phản đối Nói cho cùng Hách Liên Thần vẫn
là một Ma cà rồng, anh thậm chí cũng không nghĩ đến việc người thích mình không từ chối có
phải là trái đạo đức hay không Nếu Tôn Tiểu Miêu đã nhiệt tình chào đón, anh liền vui vẻ cùng Kỷ Uyển lên xe Hai người bọn họ thậm chí còn không được tính là là hành lý nhẹ nhàng, nói đúng hơn là không có
bất kỳ hành lý nào, cô gái ngay cả túi xách cũng không Người bạn của Tôn Tiểu
Miêu cẩn thận quan sát bọn họ cả đoạn đường, phát hiện hai người này từ đầu đến
cuối cũng không cầm điện thoại, không giống như cô ta vừa lên xe đã theo bản
năng móc điện thoại ra [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] ..... Đương nhiên là Hách Liên
Thần là có điện thoại di động và “gia sản”, đáng tiếc trong quá trình bị truy
đuổi đã cống hiến toàn bộ cho biển khơi vô hạn Tôn Tiểu Miêu quá mức nhiệt
tình, cả đoạn đường vừa đi vừa không ngừng hỏi hang Hách Liên Thành “Anh Hách Liên, anh có khát
không?”
“Anh Hách Liên, lát nữa vào
thành phố sẽ trực tiếp về nhà sao?”
Bạn Tôn Tiểu Miêu nhìn không
nổi nữa, nhẹ nhàng kéo cô ấy một cái: “Tiểu Miêu cậu nhìn đường đi”
Sau đó thấp giọng nói sát bên
tai cô ấy: “Cậu không thấy bên cạnh người ta còn có một cô gái sao Cậu không
để ý đến cô ta có phải là quá đáng lắm không”
Tôn Tiểu Miêu: “.. Cô gái?”
Tôn Tiểu Miêu từ gương chiếu
hậu nhìn thấy Kỷ Uyển mặt lạnh như băng, trong mắt cô ấy liền toát ra kinh ngạc
không chút giả dối, khiến cho người bạn cũng trợn mắt há mồm, ngay cả giọng nói
cũng không tự giác cao lên: “Ôi Tiểu Miêu, một người lớn sờ sờ như vậy cậu còn
giả bộ không thấy, thật không nghĩ tới cậu lại diễn sâu như vậy, Oscar nợ cậu
một giải thưởng đó!”
Tôn Tiểu Miêu: “...”
Cô ấy thực sự không chú ý đến
cô gái còn lại trên xe Không được Lưng cô ấy lại đổ
mồ hôi lạnh Tôn Tiểu Miêu hít sâu một hơi,
đột nhiên mở to hai mắt, đạp phanh một cái.. Hàng ghế trước thắt dây an toàn
đều bị nghiêng mạnh về phía trước, hai người ngồi sau không hề di chuyển, vẫn
ngồi như cũ giống như dính vào ghế vậy “Tiểu Miêu, cậu làm gì vậy!”
Tôn Tiểu Miêu nắm chặt tay
người bạn, ánh mắt lộ ra sợ hãi: “Cái này.. Cái này .. Chúng ta vừa đi ngang
qua đây.”
Người bạn ôm đầu, hơi chống
người lên nhìn, đầu tiên là bức tường trắng với khẩu hiệu “Thôn xóm xinh đẹp là
nhà tôi, nông thôn không kém thành phố”
Thôn làng này không được hiển
thị trên bản đồ, trong thôn ước chừng chỉ có hai, ba trăm người, phần lớn là
người họ Đinh, cho nên người ngoài thường gọi nơi này làm “Đinh gia thôn” Những người này sống ở đây, bởi vì nhiều lý do, họ rất ít khi liên lạc với
người bên ngoài, ngay cả khi đã có đường nhựa thông với thành thị, khẩu hiệu
dán ở khắp nơi cũng không làm cho họ “văn minh” hơn, thậm chí hầu hết họ đều
không biết chữ Hai người Tôn Tiểu Miêu lên núi
ngày hôm qua bị chặn lại, chính là ở trước khẩu hiệu này, mấy thôn dân chờ ở
chỗ này, vắt ngang một sợi dây thừng muốn thu phí qua đường của các cô Lúc ấy
hai người đã muốn quay đầu xuống núi, nhưng không may ngày hôm qua có sương mù
dày đặc, nếu lập tức trở về tất nhiên phải chạy đường đêm, như thế không an
toàn Hơn nửa Tiền Bách Sinh lại đúng lúc ở gần đó, thể hiện năng lực xử lý sự
việc bất ngờ rất tốt Vì vậy hai cô gái vẫn quyết định vào trang viên Vừa đặt hành lý xuống chưa đầy
mười phút, đã có hai ba mươi người thôn dân cầm “vũ khí” đơn sơ tới đứng ở bên
ngoài ồn ào, nào là cuốc, dao thái, gậy trúc nhọn, lúc này bên ngoài ầm ĩ khiến hai người thực sự
hoảng sợ Mặc dù Tiền Bách Sinh đã bảo
nhân viên mang những người gây sự đến “văn phòng” xử lý, không quấy rầy khách
du lịch, các cô vẫn không yên tâm Nhà ở Đinh gia thôn xây dựng
cũng không dày đặc, căn nhà màu trắng này luôn là biểu tượng--- Đây chính là
Đinh gia thôn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Từ vườn cây ăn quả đến Đinh gia
thôn chỉ cần lái xe bốn phút, nhưng lúc này bọn họ lên đường được nửa tiếng Tôn Tiểu Miêu: “Cái này.. Cái
này .. Làm thế nào .. Có phải không Ma xây tường sao?”(T y T Application)
Kỷ Uyển: “Không phải ma đâu Mở
cửa ra.”
“Không được đâu!”
Tôn Tiểu Miêu run rẩy, rõ ràng
tình huống hiện tại không đúng, ngồi trong một chiếc xe sắt còn thấy an toàn
hơn là trực tiếp bại lộ ở bên ngoài Kết quả người bạn kéo tay áo cô ấy mếu máo
nói: “Mở ra, Tiểu Miêu mau mở cửa cho cô ấy đi, cậu không nhìn thấy mắt người
ta gấp đến đỏ mắt rồi sao.”
Cậu có chắc là đôi mắt đỏ giống
thỏ kia là vì gấp không Bệnh mắt đỏ cũng không có chuyện đồng tử chuyển sang
màu đỏ, còn đỏ đến như vậy, vô cùng thần bí Tôn Tiểu Miêu run rẩy mở khóa
cửa xe, bởi vì quá sợ hãi, ấn mấy lần vẫn không ấn đúng chỗ “Mình không làm được”
Không biết vì sao lại ngốc đến
đáng yêu Lúc Kỷ Uyển làm Cương Thi, cảm
xúc và ham muốn sẽ thấp hơn người thường rất nhiều, từ đáy lòng sẽ không cảm
thấy con người là đồng loại của mình Nếu như không phải còn tồn tại ý thức làm
người, rất khó để cô không coi con người là thức ăn, tựa như năm đó khi cô dốc
lòng làm Vu nữ, cũng có thể thưởng thức linh khí của
trời đất, sau đó cô đã giác ngộ Đại khái là một loại trạng thái
huyền diệu như vậy, trí nhớ vẫn còn, nhưng tình cảm đã mất đi gần hết Kỷ Uyển: “Nếu xe của các người
hư hỏng một chút có sao không?”
Tôn Tiểu Miêu: “...?”
Năm ngón tay Kỷ Uyển nhẹ nhàng
xoay chuyển, dễ dàng phá vỡ cửa xe, trong mắt hai cô gái, Kỷ Uyển giống như nữ
siêu nhân trong phim Mỹ, nháy mắt xây dựng lòng tin cho hai cô gái, bọn họ cũng
xuống xe theo [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngay sau khi bọn họ xuống xe,
rõ ràng vẫn là ban ngày sáng trưng, đột nhiên ánh sáng dần dần tối xuống, chậm
rãi nổi lên một tầng sương mù Hai cô gái là con người còn ngửi được mùi rỉ sắt
rõ ràng, các cô cũng không biết đây là mùi gì, có điều Kỷ Uyển và Hách Liên
Thần thì biết Đây là mùi máu tươi nồng nặc “Ka Ka Ka, Ka Ka Ka, Ka Ka Ka”
Trong sương mù dày đặc dần dần
lộ ra một bóng người lảo đảo, giống như một con quái thú khổng lồ, làm cho hai
cô gái kinh hồn bạt vía, mặc kệ thế nào, động tác nhìn qua rất quái lạ “Ah Không phải tôi nói đưa hai
người đi sao Sao lại nóng vội như vậy?”
Nhìn thấy người tới là Tiền
Bách Sinh, hai cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh liền phát hiện có vấn
đề, cậu chủ vườn cây ăn quả này nhe răng cười, miệng há to, hoàn toàn không
tương xứng với cả khuôn mặt, nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung,
thì chính là miệng đầy máu Tiền Bách Sinh loạng choạng
tiến lại gần: “Đến đây, đến đây Tôi sẽ đưa hai người đi.”
Hách Liên Thần làm ra vẻ mặt
ghét bỏ: “Thật xin lỗi, quỷ bản địa các người cũng quá hủy hoại mặt mũi của quỷ
giới rồi”
Ánh mắt ba cô gái đều chuyển
hướng về phía Hách Liên Thần.. Kỷ Uyển nghĩ thầm, ha ha chẳng qua là anh chưa
nhìn thấy bộ dạng lông trắng, lông đen toàn thân của tôi thôi Về mặt cảm tính, anh sẽ cho rằng ma
đang ở đỉnh cao về ngoại hình vẫn đẹp hơn cả con người sao Mà hai cô gái kia thì đơn giản
hơn---- quỷ bản địa là thứ gì chứ Nó có tốt hơn không Tôn Tiểu Miêu: “Chờ đã.. Mẹ
kiếp Này là ma, aaaa!”
Tiền Bách Sinh: “Hai người nói
như vậy, tôi không biết xấu hổ sao?”
Kỷ Uyển lui ra sau hai bước,
không để ý gậy trúc bén nhọn cắm dưới chân cô, sắc mặt không có chút biến hóa
nào, lạnh lùng thản nhiên: “Oan có đầu nợ có chủ, chuyện không liên quan tôi,
tôi sẽ không quan tâm, không bằng đường ai nấy đi.”
Tiền Bách Sinh giống như không
nghe thấy, tay chân dài ra, vặn vẹo thành độ cong quỷ dị: “Hắc hắc hắc!”
Cái này vừa nhìn đã biết không
phải là con người Hai cô gái mở to mắt, bộ dạng
thở không được muốn ngất đi, nhưng bất đắc dĩ cơ thể hai người đều không tệ, ít
nhất không phải thể loại vừa bị kích thích một chút đã choáng váng, nhưng nhìn như sắp khóc đến nơi Kỷ Uyển cứng mặt, hai bàn tay
trắng nõn như ngọc đặt lên bụng, gân đen tím chằng chịt, móng tay sắc nhọn mọc ra, giọng
nói lạnh lùng: “Ồ, xem ra hôm nay không có cách nào tốt hơn rồi”
“A——”
Hai cô gái hét lên một tiếng
chói tai, sau đó ngất đi như ý muốn Hách Liên Thần: Không phải
chứ.. Nữ vương đại nhân, vì sao tôi cảm thấy nụ cười này của cô, chính là nụ
cười vặn vẹo khi nhìn thấy thức ăn ngon vậy.