Sổ Tay Mau Xuyên Mẫu Mực

Chương 91: Cương Thi × Ma Cà Rồng (10)





Cô ấy giậm chân một cách dữ dội, động tác lớn như vậy vẫn không thu hút sự
chú ý của người đàn ông
Chu Hương Hương tức giận rời
đi, đây đại khái là người đàn ông có biểu hiện bình thản nhất khi đối mặt với
mị lực của cô ấy sau khi cô tu luyện công pháp
Nói đúng hơn không phải là bình
thản, mà là hoàn toàn như không thấy gì
Dường như trước mặt không phải là một
người phụ nữ sống động, mà là một tảng đá cản đường
Điều này làm cho Chu Hương
Hương không tài nào chịu nổi
Sau khi Chu Hương Hương rời đi
một lúc lâu, Hách Liên Thần mới chưa thỏa mãn lau miệng đứng lên, nhìn chung
quanh sau đó chọn quán bar Chu Hương Hương vừa đi ra, đầu lưỡi đỏ tươi liếm
liếm môi, nói với Kỷ Uyển đang ngẩn người: “Tôi có thể đi săn không?”
Ha
Con mồi vừa đưa tới cửa đều
bị anh chọc tức bỏ đi
Ma cà rồng chân chính cũng giống như Cương Thi, luôn cảm thấy thức ăn của con người đều nhạt nhẽo, đương nhiên Cương Thi càng thảm
hơn, thức ăn của con người không khác gì thức ăn của chúng, hơn nữa còn
có mùi kinh tởm hơn
Bản thân Kỷ Uyển là một người háu ăn, có thể nói cô đã
được ăn những món ăn ngon nhất trên đời, về mặt thể xác thì không cần ăn nhưng
về mặt tinh thần thì luôn cảm thấy không ăn gì rất kỳ lạ, đặc biệt là khi nhìn
thấy người khác ăn, nhất định sẽ thèm thuồng
Ma cà rồng lai như Hách Liên
Thần có thể ăn thức ăn của con người, nhưng thức ăn của con người không thể
cung cấp đủ năng lượng cho bọn họ, bọn họ phải ăn máu tươi
Ma cà rồng cao cấp
tự lựa chọn thức ăn, tuy Hách Liên Thần chỉ kế thừa một nửa dòng máu, nhưng lại
được bá tước Ma cà rồng truyền thừa, thói quen ăn uống cũng được di truyền
theo
Tận hưởng niềm vui mình gây ra, thậm chí còn thích thú hơn nhiều so với
việc lấy máu nhanh chóng
“Hồi mộng nửa đêm” Đây là tên
của quán bar
Hách Liên Thần vừa bước vào
quán bar liền giống như cá gặp nước, anh tách mình khỏi Kỷ Uyển thật xa, một
mình đi săn mồi
Kỷ Uyển là người giám hộ, đương nhiên không ngại thói quen nhỏ
này của Ma cà rồng, cô mặc anh rời khỏi tầm mắt mình
Hách Liên Thần cũng có
năng lực tự bảo vệ, câu chuyện kéo dài mười bảy năm, trong thời gian này phải
bảo đảm an toàn cho Hách Liên Thần, nhưng cô không thể lúc nào cũng đi theo anh
được
Quán bar này không khí không
tệ, chỉ là uống rượu xem biểu diễn múa, trưởng ca trong quán bar kéo cô đến chỗ ngồi năm người,
hỏi cô muốn uống loại rượu gì
Vừa rồi khi ăn lẩu Tiểu Cổ Thụ bị nhét vào quần
áo của Kỷ Uyển, cuối cùng kiên trì bò đến cổ áo, tò mò nhìn menu rượu
Tay Kỷ Uyển theo ngón tay nhỏ
bé của Tiểu Cổ Thụ xẹt qua các món trong menu: “Lấy những thứ này”
“Tiểu thư, cô đến một mình
sao?”
“Ừm”
Bán được nhiều rượu đương nhiên là tốt rồi, trưởng ca sẽ có hoa hồng, nhưng cô gái này gọi
quá nhiều, lại còn pha cả bia, rượu ngoại, rượu đỏ, uống xong có khi còn sợ
không kịp súc ruột nữa là
Xảy ra tai nạn trong quán bar rất là phiền phức,
chưa kể cô gái này nhìn cũng không lớn lắm, chắc là sinh viên đại học, nếu đến
đây uống rượu giải sầu, là người bình thường ít nhất cũng nên khuyên người ta
một cậu
“Không sao, lấy hết đi”
Sau khi ước lượng sơ bộ giá cả, Kỷ Uyển lấy trong túi ra một tấm thẻ đặt
lên bàn..
Cô khẽ nhíu mày, vẫy tay chào ba người nước ngoài cao lớn ở cửa
Thì ra là có bạn bè ở đây, lúc
này trưởng ca mới thả lỏng một chút
Thượng Đế không bạc đãi Ma cà
rồng, bọn họ có thể uống rượu, nhưng Kỷ Uyển thì không, cho nên cô gọi rượu
không phải muốn tự mình nếm thử, mà là muốn mời người khác
“Quý cô xinh đẹp, tôi rất biết ơn vì lời
mời của cô.”
Người đàn ông cầm đầu có một
đôi mắt màu xanh, người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, lông mi cong
vút làm cho tâm hồn của anh ta tự nhiên sinh ra một cửa sổ nửa mở nửa che, làm
cho đôi mắt của anh ta càng thêm mê người
Cũng làm cho tâm ý của anh ta càng
thêm mông lung khiến người khác muốn tìm tòi
Anh ta còn có một mái tóc màu
vàng, giúp khí chất
trưởng thành của anh ta không bị cứng nhắc, mà có một vẻ ngoài đáng yêu và dễ
thương
Người đàn ông dường như vô hại với con người chính là Shire, người đã giết
Hách Liên Thần trong nguyên tác
Kỷ Uyển chìm trong sô pha mềm
mại, lộ ra tư thế không hề phòng bị, cười khẽ: “Không có ai, mời ngồi!”(T y T Application)
Shire ngồi xuống, cũng không
dám dựa vào quá gần với cô, chỉ ngồi ở một khoảng cách không xa không gần tương
đối an toàn
Mà một nam một nữ phía sau thấp thỏm suy nghĩ ánh mắt của Kỷ Uyển,
cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, vì họ không chắc tiêu chuẩn cái đẹp của Kỷ Uyển ra sao
Nếu dựa theo tiêu chuẩn của Hách
Liên Thần, bọn họ cũng không dám ngồi xuống
Tuy rằng Hách Liên Thần là một
tạp chủng, nhưng dung mạo của anh được huyết tộc công nhận là thượng hạng, chưa kể anh còn có thiên phú bẩm sinh,
điều này càng khiến vẻ đẹp của anh tăng cao
Shire được gọi là ‘Apollo’, một ma cà rồng có thể được gọi bằng tên của
thần Mặt trời, hơn nữa anh ta cũng được tộc Ma cà rồng công nhận, như thế đã đủ
thấy anh ta đẹp cỡ nào
Người đàn ông này này bề ngoài cũng không trẻ lắm, anh
ta đã sống hơn ba trăm năm, có thể nói anh ta là một lão Ma cà rồng tồn tại
trong thời đại Mạt Pháp
Trên người lão Ma cà rồng này mang theo mị lực tích tụ của thời gian, đương
nhiên có thể thản nhiên ngồi xuống, không coi thường bản thân
Mái tóc vàng rực rỡ cũng là lý
do tại sao anh ta đạt được danh tiếng này
Sự xuất hiện của Shire làm cho vị
trí hẻo lánh này của Kỷ Uyển trở nên rạng rỡ, ánh mắt của rất nhiều người thỉnh
thoảng sẽ nhìn tới đây, còn có rất nhiều người tự ý lén chụp ảnh
“Để tôi giới thiệu ngắn gọn một
chút, tôi tên là Shire, đây là hai trợ lý của tôi, Âu Nhân và Phan, Phan là cô
gái đáng yêu này.”
Kỷ Uyển từ chối cho ý kiến
ngước mắt nhìn lướt qua hai người kia một cái, hai người họ vốn có thể ngồi xuống,
trong nháy mắt lại ngoan ngoãn đứng dậy không dám ý kiến gì
Kỷ Uyển dịu dàng
hơn với Shire rất nhiều, cô cầm ly rượu rót một ly đầy, đưa cho anh ta, nhưng
nửa chừng lại thu lại
Ánh mắt Shire nhìn theo chén
rượu đưa đến môi cô gái trước mặt, môi đỏ răng trắng, khẽ lộ ra một chút lưỡi
nhỏ
Nhiệt độ lâu
ngày mất đi dần dần từ xương cụt leo lên đỉnh đầu
Loại hưng phấn này còn kèm
theo cảm xúc sợ hãi, căn bản không cần ấp ủ, trong nháy mắt đã lên men thành loại rượu ngon nhất,
khiến người ta phải nếm đi nếm lại
Đột nhiên Kỷ Uyển buông chén
rượu xuống, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước..
Nhưng đối phương lại càng thêm
nóng bỏng vì sự lãnh đạm của cô
Nếu Hách Liên Thần ở đây lúc
này, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, anh có thiên phú không ai sánh bằng, nhưng
nói về mê hoặc lòng người, tuyệt đối không bằng một phần mười Kỷ Uyển
“Anh bắt chuyện với tôi, lại
khen cô gái khác, cũng không tính là biết nói chuyện.”
“Hôm nay tôi quả thật không
biết nói chuyện lắm, bởi vì quý cô đây quá đẹp, mê hoặc tôi rồi.”
Shire vẫy tay ra hiệu cho hai
trợ lý rời đi
Một nam một nữ
ma cà rồng dung mạo xinh đẹp được đặt vào xã hội loài người, nhất định là người
có thể trực tiếp nổi tiếng mà không cần thẩm mỹ, nhưng trước mặt Shire lại
trông thật tầm thường
Hai người bọn họ không dám đi xa, chỉ lui về phía cửa,
cách chỗ của Kỷ Uyển xa nhất
Cuối cùng Kỷ Uyển cũng hài
lòng
Lúc này màn biểu diễn bắt đầu,
từng cô gái ăn mặc ít vải, dáng người nóng bỏng, theo điệu nhạc vừa đi vừa nhảy
vui cười lên sân khấu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ca sĩ chính ăn mặc ít vải nhất, mặc đồng phục thủy thủ,
buộc bím tóc, híp mắt hát trên sân khấu, liên tiếp hát mấy câu khiến người bên dưới có chút xao động bất an
Hôm nay giọng ca sĩ chính sao
lại quyến rũ người khác như vậy
Khi hát đến nốt cao, ca sĩ ngẩng cao cổ, bầu không khí của quán bar che dấu bước đi tập tễnh của

Trên cổ ca sĩ chính có hai lỗ nhỏ, rõ ràng là vừa bị Ma cà rồng xem là đối
tượng săn mồi, hiện giờ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái này, chính là lúc thần
trí mê còn mê mang
Sau khi Ma cà rồng chọn được
thức ăn vừa ý, có hai loại phương pháp thu hoạch máu, nếu như lựa chọn trực
tiếp hút máu trong thân thể người, sẽ khiến cho Ma cà rồng đạt khoái cảm lớn
nhất, ngược lại nếu Ma ca rồng nào nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ gián tiếp dùng dụng cụ chuyên dụng
hút máu
Một phương pháp lấy máu tươi uống mà không cần tiếp xúc trực tiếp với
người khác, phần lớn quý tộc kén chọn sẽ không tùy ý chạm vào cổ của nữ nhân xa
lạ
Hách Liên Thần cũng sẽ
không
Lúc này, Hách Liên Thần đã biến
mất khỏi cảm nhận của cô
Kỷ Uyển thật không ngờ quán bar
“Hồi mộng nửa đêm” nho nhỏ này còn có Ma cà rồng khác tồn tại, mà họ đến đây
còn có thể vì điều gì nữa
Kỷ Uyển thô bạo bóp cổ Shire
kéo anh ta vào chỗ khuất, nửa người cô đè trên người anh ta, người ngoài nhìn
vào giống như là hai người đang ôm hôn vậy, nhưng thực tế Shire đang bị bóp cổ
đến cả nói chuyện cũng khó khăn
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới
hạn, nói
Hách Liên Thần đâu?”
“Xin quý cô buông tôi xuống,
tôi sẽ giải thích với cô...”
Đôi mắt màu xanh kia chân thành
nhìn chằm chằm cô, giống như nếu cô không đáp ứng chính là phạm tội ác khó tha,
cuối cùng vẫn là sắc đẹp mê người, Kỷ Uyển thừa nhận mình không thể cưỡng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ
Thế giới nhỏ này thực
sự là một thử thách của ý chí
Vết bầm tím trên cổ Shire sau
khi được thả tự do rất nhanh đã tan biến, Kỷ Uyển thở phào nhẹ nhõm..
May mắn
Ma cà rồng là chủng tộc có thể tự chữa lành, nếu không cô nhất định nhịn không
được ra tay giúp đỡ
Bất kỳ bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế nào khi nhìn
thấy dấu đen trên bình sứ trắng tinh khiết đều không nhịn được cẩn thận lau
sạch, mà vẻ đẹp của Shire có thể khiến bất kỳ ai mắc chứng ám ảnh cưỡng chế ngay
lập tức
Chờ tìm được Hách Liên Thần rồi
nói sau
Kỷ Uyển đã đi tới cửa, Shire
đuổi theo, anh  ta lo lắng giải thích:
“Thưa quý cô, xin cô tin tưởng tôi
Chuyện này tuyệt đối không phải là chúng
tôi làm, làm sao tôi dám khiêu khích quý cô đây chứ
Nhất định là có tộc Ma cà
rồng khác muốn chiếm đoạt cơ hội, dù sao nội bộ hiệp hội của chúng tôi cũng
không hoàn toàn giống như sắt thép.”
“Tôi không quan tâm người động
thủ là ai.” Kỷ Uyển vuốt lại quần áo nhăn nheo trước ngực anh ta, động tác nhẹ
nhàng, nhưng trong mắt lại tràn đầy nghiêm túc: “Tóm lại, nếu Hách Liên Thần
xảy ra chuyện gì, vậy các ngươi cũng đừng hòng còn sống rời khỏi Trung Quốc”
“Tôi không đùa đâu.”
Shire bị sự tàn nhẫn trong mắt
Kỷ Uyển làm cho sợ hãi run lên, cô đã biến mất, nhưng anh ta vẫn không thể khiến sự nóng bỏng trong lòng
mình biến mất dù chỉ một chút: “Muốn tôi dùng sắc đẹp mê hoặc Phi Cương hóa Đề, Trung Quốc có câu gì
nhỉ..
A, a
Chính là tiền mất tật mang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.