Song Bích

Chương 148: Vĩnh Thái




Chương 148: Vĩnh Thái (1)Chương 148: Vĩnh Thái (1)
Sau khi Thái Bình Công chúa rời đi, Minh Hoa Chương ngồi một mình trong căn phòng khách tráng lệ mà ảm đạm, vết mực trên y phục cũng đã khô, nhưng qua rất lâu sau, hắn vẫn không hề động đậy gì
Mai danh ẩn tích mười bảy năm, mặc dù bọn họ không biết hắn nhưng hắn lại thường xuyên trông thấy bọn họ
Chính tai Minh Hoa Chương hay tin Lư Lăng Vương bị lưu vong, Tương Vương bị nhốt, tận mắt hắn chứng kiến cảnh Thái Bình Công chúa tái giá, bước vào Võ gia, đích thân hắn kinh qua mười năm mà hoàng thất Lý Đường bị người ta lập mưu tàn sát đến nỗi gần như không còn một ai
Hắn chưa bao giờ quên thân phận của mình, không thể nghi ngờ gì cả, hắn sẵn lòng dốc mọi sức lực ra cho sự nghiệp phục hưng Lý Đường, thậm chí là cả mạng sống mình
Nhưng, khi hắn thật sự đứng trước mặt Thái Bình Công chúa, khi mà cuối cùng hắn cũng có thể nhận thân với người cùng huyết thống với mình, hoá ra hắn lại chẳng hề kích động, nhẹ nhõm như là trong tưởng tượng, thậm chí, còn có thể nói là họ đã từ biệt trong không khí chẳng mấy vui vẻ
Minh Hoa Chương nhìn hình ảnh cánh bướm vỗ cánh muốn tung bay trên bức bình phong, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến Minh Hoa Thường
Nếu hôm nay, người đối mặt với những chuyện này là nàng, nàng sẽ thế nào
Có thể, căn bản là nàng sẽ không tới, nếu đã tới thì cũng sẽ không lạnh lùng và xa cách với Thái Bình Công chúa, khiến tình hình căng thẳng lên như thế
Dù cuộc trò chuyện khiến nàng chẳng mấy vui vẻ đi chăng nữa, thì nàng cũng có thể cười nói, uyển chuyển đáp lại, dỗ dành mọi người và khiến cho ai nấy đều thoải mái, sau đó, nàng sẽ lại âm thầm "tác động" đến những sự vật, sự việc có liên quan hòng đạt được mục đích của mình
Rồi đến khi ra ngoài, tâm trạng của nàng sẽ không bị ảnh hưởng một chút nào cả, khi quay về yến tiệc thì vẫn có thể dùng bữa thật vui vẻ
Nàng luôn như thế, dù có gặp ai, dù có xảy ra chuyện gì, thì nàng sẽ luôn sống một cách tỉnh táo và thoải mái như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không giống như Minh Hoa Chương hắn, nghĩ nhiều nên lo nhiều, khó tính lại kỳ lạ, không dám yêu một cách thoải mái, mà cũng chẳng dám hận một cách suồng sã
Minh Hoa Chương vừa nghĩ đến nàng thì ánh mắt hắn bất giác trở nên dịu dàng
Hắn khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy, đi ra phía sau bức bình phong thay chiếc áo trắng đã bị bẩn, rồi lại mặc một bộ áo bào cổ tròn màu mực tím vào
Mỗi khi đi ra ngoài làm khách, hắn đều sẽ mang theo một bộ đồ dự phòng, không ngờ là hôm nay lại cần dùng đến
Lúc Minh Hoa Chương thay bộ đầu tiên thì hắn chỉ thay bừa thôi, không hề mang đến cảm giác giống như là tham dự yến tiệc, nhưng bây giờ, khi thay sang đồ dự phòng, hắn lại để ý đến rất nhiều thứ
Hắn cũng không ngờ là Thái Bình Công chúa sẽ dùng chiêu tặng hoa này trong yến tiệc
Hắn không phải là một người nông cạn, cũng không quan tâm đến những đánh giá của người ngoài, nhưng mà, lúc chọn ra người tuấn tài, người đầu tiên mà Minh Hoa Thường nghĩ tới lại không phải là hắn ư
Minh Hoa Chương áng chừng một nén nhang rồi mới rời khỏi phòng, sau đó thì đi về sảnh tổ chức yến tiệc
Quả nhiên là Thái Bình Công chúa đã sắp xếp xong xuôi, khi đi trên đoạn đường này, hắn không bắt gặp bất kỳ một người nào
Minh Hoa Chương cố gắng đi ở chỗ tối, lúc vòng qua vườn hoa, lỗ tai Minh Hoa Chương khẽ động đậy, dường như hắn đã nghe thấy có tiếng nói chuyện phía sau cái cây
Sắc mặt Minh Hoa Chương trở nên thận trọng, hắn lặng lẽ đến gần chỗ phát ra âm thanh ấy
Hắn trốn dưới tán cây, đẩy chạc cây ra, hắn vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra rằng, người đó không phải là kẻ địch như trong dự đoán, mà là Minh Hoa Thường
Bóng đêm mông lung, cành cây cong cong vừa dài vừa nhỏ khẽ rủ xuống từ bên cạnh, bóng của nó rơi trên mặt nước
Đình nghỉ mát nằm ở nơi được cây cỏ bao quanh, vừa tối tăm vừa yên tĩnh, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì quả thật là sẽ rất khó chú ý tới, bởi vậy nên, người bên trong cũng không phát hiện ra là bên ngoài đang có người đi ngang qua
Một nữ tử ngồi trong đình nghỉ mát, trên búi tóc có cài trâm hoa vô cùng đơn giản, khuôn mặt trắng nõn và trong trẻo tựa minh châu, người này mà không phải Minh Hoa Thường thì còn có thể là ai được nữa
Sau cảm giác kinh ngạc kia, trái tim Minh Hoa Chương dần lạnh lẽo
Ban đầu hắn chỉ định đi ra ngoài tìm Minh Hoa Thường thôi, nhưng hắn lại bị Thái Bình Công chúa dùng kế điều đi, hắn thì tin tưởng Minh Hoa Thường biết rõ những gì bản thân nàng làm nên không hề lo lắng cho nàng, rồi cứ thế mà yên tâm đi theo người của Thái Bình Công chúa
Hắn và Thái Bình Công chúa thăm dò lẫn nhau, nhận nhau và cuối cùng là cãi nhau, đã qua một lúc lâu như vậy rồi mà nàng vẫn chưa quay lại nữa ư
Hình như là nàng hơi lạnh, hai tay nàng siết lại thật chặt, thỉnh thoảng nàng còn xoa xoa ngón tay, nhưng nàng vẫn không chịu rời đi, vẫn giữ thái độ vô cùng nghiêm túc mà nói chuyện với người nào đó
Người ở đối diện nàng bị khuất trong lùm cây, hắn không thấy rõ khuôn mặt, nhưng từ trang phục thì có thể biết được rằng, đó là một nam nhân
Minh Hoa Chương nghĩ ngay đến Tô Hành Chỉ, người đã "nối gót" Minh Hoa Thường rời khỏi yến tiệc, nhưng hắn đã ép mình phải dừng cái hướng suy đoán này lại
Không thể nào, Minh Hoa Thường "nói một đằng nghĩ một nẻo" thế nào, hắn là người biết rõ điều ấy nhất
Nhìn nàng có vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng, không sắc sảo gì, nhưng thật ra, nàng lại là người cực kỳ tỉnh táo; nếu như sự tồn tại của đối phương làm ảnh hưởng đến cuộc sống mà nàng mong muốn, dù có đứng trước mặt Vương gia hay Hoàng đế, thì nàng đều sẽ chặt đứt mọi nguy cơ mà chẳng do dự lấy một khắc nào
Trong yến tiệc của Thái Bình Công chúa, lúc nào xung quanh cũng sẽ có người qua người lại, ở một nơi nguy hiểm như vậy, sao nàng lại lén lút gặp gỡ một nam tử như thế cơ chứ
Minh Hoa Chương không tin
Hắn như đang tìm đường "tự ngược" vậy, dù đáp án ấy đã vô cùng rõ ràng, nhưng hắn vẫn cứ ẩn mình sau rừng cây mà không hề nhúc nhích, cứ muốn tận mắt nhìn thấy cái "đáp án" ấy
Bọn họ nói chuyện bao lâu thì hắn đứng bấy lâu, cuối cùng, nam tử kia nhúc nhích, đứng dậy và cất bước đi ra ngoài, Minh Hoa Thường đi ra theo, xuyên qua những chiếc bóng ngang dọc, Minh Hoa Chương nhìn thấy khuôn mặt của nam tử đó
Là Tô Hành Chỉ
Như có thứ gì đó rơi rụng trong lòng hắn, hắn như nghe thấy lời phán xét chập chờn truyền xuống cõi này từ tầng mây cao vời vợi
Nhẹ nhàng, ôn hòa, nhưng lại như sấm vang chớp giật
Dáng người Tô Hành Chỉ cao, y lạnh lùng, cứng rắn lại trang nghiêm, chưa từng biết thương hương tiếc ngọc, một bước đi của y bằng hai bước của nữ tử bên cạnh
Nhưng nữ tử này lại không chịu từ bỏ, cứ chạy theo bên cạnh y mà nói gì đó, thậm chí, nàng còn chủ động đưa tay ra để giữ đối phương lại
Ánh mắt Minh Hoa Chương u ám và yên tĩnh, hắn cứ lẳng lặng nhìn cảnh tượng này như thế
Trên con đường u tối, Minh Hoa Thường đang cố gắng thuyết phục Tô Hành Chỉ
Sau khi Minh Hoa Thường nghe Tô Hành Chỉ nói muội muội ruột của y đã chết, thì lòng nàng bất an vô cùng, nàng biết được rằng, sự việc này đã đi theo chiêu hướng mà nàng không muốn tin tưởng nhất mất rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng lập tức thay đổi sách lược, thử lôi kéo Tô Hành Chỉ
Nhưng mà, Tô Hành Chỉ nghe thấy Minh Hoa Thường hoài nghi Tô ma ma thì y đen mặt tại chỗ, Minh Hoa Thường phải khuyên can đủ đường thì mới khiến Tô Hành Chỉ tin rằng, tổ mẫu của y đã lừa y
Mặc dù phủ Trấn Quốc Công không phải là gia đình "nhị thập tứ hiếu" điển hình, nhưng Trấn Quốc Công không có thiếp thất, cùng năm đó, cả nhị phòng và tam phòng đều không sinh ra đứa trẻ nào, thế thì lấy đâu ra nội đấu để bảo Tô ma ma ôm đứa trẻ đi đây
Nếu Tô Vũ Tễ là người Minh gia chân chính, vậy thì trong số hai người Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương, có một người là giả
Vốn dĩ lúc ban đầu Minh Hoa Thường tưởng là nàng, nhưng bây giờ, càng nghĩ thì nàng lại càng cảm thấy, khả năng Minh Hoa Chương là giả cao hơn
Là bản thân nàng thì cũng đành thôi đi, nhưng đây là việc có liên quan đến Minh Hoa Chương, sao nàng có thể để cho Tô Hành Chỉ đi ra ngoài mà nói lung tung được
Minh Hoa Thường hy vọng Tô Hành Chỉ giữ bí mật về chuyện này, tạm thời đừng nói cho Tô Vũ Tễ biết, đợi nàng tra rõ trước đã rồi sắp xếp tiếp, nhưng Tô Hành Chỉ lại không đồng ý
Tô Hành Chỉ nói chuyện không hợp ý thì phất tay áo, có vẻ như y chỉ muốn đi, Minh Hoa Thường không thể nghĩ nhiều được, nàng chỉ đành níu cánh tay y mà ép y quay lại
Nàng lấy "công lực" mà mình đã lừa gạt Trấn Quốc Công trong nhiều năm qua ra, nàng nhìn y với đôi mắt đầy trông mong, long lanh ánh nước, hết sức chân thành mà nói: "Tô huynh, ta không hề muốn gây khó dễ cho huynh, nhưng trước khi tra rõ chân tướng đằng sau sự việc này, thêm một người biết là lại có thêm một biến số
Ta xin đảm bảo, ta sẽ nhanh chóng tra ra kết quả, cầu xin huynh, huynh đừng nói cho Tô tỷ tỷ biết được hay không?”
Tô Hành Chỉ nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Không có bí mật gì chen giữa ta và muội ấy, ta sẽ không lừa gạt muội ấy
"Cái này sao có thể gọi là lừa gạt cho được
Minh Hoa Thường dùng sức nhéo mình một cái, ánh mắt nàng trông càng tội nghiệp hơn, làm như thật mà nói: "Cái này gọi là "chuẩn bị bất ngờ" cho tỷ ấy đấy
Lẽ nào huynh không hy vọng rằng, sau khi tra rõ tất cả mọi chuyện, thì chính miệng huynh sẽ nói cho tỷ ấy biết sự thật hay sao
Chậm trễ một, hai ngày cũng không sao đâu
Bây giờ đang có rất nhiều chuyện mà chúng ta chỉ mới biết được một nửa, nếu cứ tuỳ tiện nói cho tỷ ấy biết, chưa chắc là có thể khiến cho tỷ ấy vui vẻ, không chừng lại hại tỷ ấy, khiến tỷ ấy bị cuốn vào phiền phức mà chúng ta không thể biết đến
Tô huynh, Tô a huynh, ta cầu xin huynh đó
Tô Hành Chỉ vẫn "sừng sững" khó lòng mà lay chuyển được như thế, nhưng, khi y nghe đến mấy chữ "phiền phức mà chúng ta không thể biết đến", ánh mắt y lấp lóe, y bỗng thấy do dự
Đúng vậy, nếu đúng như những gì Minh Hoa Thường nói, phủ Trấn Quốc Công hoàn toàn không xảy ra nội đấu, vậy thì, điều bất trắc khiến cho một thiên kim Công phủ buộc lòng phải lưu lạc bên ngoài sẽ là gì đây
Y không quan tâm sống chết của Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương, cũng không quan tâm đến việc, sau khi đắc tội với thế tử Trấn Quốc Công thì con đường làm quan hay của y có bị ảnh hưởng gì hay không, nhưng, y không thể lấy an nguy của Tô Vũ Tễ ra để mạo hiểm được
Cuối cùng, Tô Hành Chỉ đành lùi bước
Y lạnh mặt, cứng rắn nói: "Được, ta tạm tin ngươi thêm một lần nữa
Minh Hoa Thường mừng rỡ, nàng để ý thấy ánh mắt của Tô Hành Chỉ, vội buông tay ra, cười xòa phủi tay áo cho y, miệng thì nói: "Đa tạ Tô huynh
Tô huynh chí công vô tư, quả không hổ danh là Trạng Nguyên do chính tay bệ hạ khâm điểm
Tô Hành Chỉ nhìn nàng một cái, rất bội phục bản lĩnh "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ" của nàng
Y nghĩ tới việc, rất có thể đây là tỷ muội của Tô Vũ Tễ, nên cũng không muốn làm ầm làm ï, khiến cho quan hệ của muội muội y với người nhà căng thẳng, sắc mặt y dần dịu lại, y nói: "Minh nhị nương tử quá khen
Sắc trời đã tối, nhị nương tử ở bên ngoài một mình không an toàn, ta đưa nhị nương tử quay về sảnh tiệc
"Vậy thì làm phiền Tô huynh rồi
Minh Hoa Thường cũng biết nể tình y, cười nói: "Tô huynh, mời
Hai người cách nhau chừng nửa bước, cùng quay về sảnh tiệc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lòng Minh Hoa Thường có tâm sự, Tô Hành Chỉ cũng có ý giao hảo, nên suốt cả đoạn đường, hai người "ngươi cung ta kính", trông rất vui vẻ và hòa thuận
Sau khi đến sảnh tiệc, Tô Hành Chỉ dừng bước trước bậc thêm rồi nói: "Phía trước chính là phòng khách nữ, ta không tiện đến gần, mời Minh nhị nương tử quay về
Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ
Sau khi nàng đi đến hành lang, thì mới phát hiện ra là Tô Hành Chỉ vẫn còn đứng ở đó, nàng bèn mỉm cười chắp tay với y: "Đa tạ Tô a huynh, ngày khác chúng ta gặp lại
Chuyện hồ sơ thì vẫn phải làm phiền Tô huynh nhiều hơn rồi
Vẻ mặt Tô Hành Chỉ lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại nói, dù ngươi có là người thân của Tô Vũ Tế thì cũng phải xử lý theo điều lệ, muốn vì tình riêng mà làm ra những chuyện bất hợp pháp thì đừng hòng
Tô Hành Chỉ nhìn Minh Hoa Thường mãi đến khi nàng vào trong rồi thì y mới xoay người, đi vòng qua một đoạn, bước vào sảnh nam
Cuộc bỏ phiếu đấu thơ trong sảnh đang đến giai đoạn náo nhiệt, không ai để ý tới việc, đã lâu không thấy Minh Hoa Thường đâu
Minh Hoa Thường bám sát tường mà đi vào trong, nàng nhìn một hồi rồi hòa vào đám người một cách vô cùng tự nhiên
Xung quanh nàng là tiếng người nói cười huyên náo, đèn đuốc sáng trưng, bởi vậy mà nàng cũng không hay biết rằng, bên ngoài điện, có một đôi mắt đã dõi theo bóng nàng rất rất lâu
..
Có thể nói, hoạt động bình thơ của Thái Bình Công chúa là một bước đi khá hay
Nhìn thì thấy đây giống như là một trò chơi tán tỉnh giữa nam nữ với nhau, nhưng cuối cùng, từ việc số phiếu của Vương gia Lý gia hay là Vương gia Võ gia nhiều hơn, thì người ta có thể phán đoán được lòng người, thậm chí là còn phản ánh được sự đồng tình và phản đối từ số đông nữa
Nhưng quả thật, kết quả cuối cùng đã khiến cho tất cả mọi người ở đây đều lấy làm kinh hãi
Vì, người nhận được nhiều hoa hồng nhất không phải con cháu của Thái tử Đông Cung, cũng không phải là con cháu của Ngụy Vương nhận được nhiều ân sủng từ Nữ hoàng nhất, mà là nhi tử thứ ba của Tương Vương, Lâm Tri Vương
Lúc nghe thấy cung nữ thống kê kết quả, Thái Bình Công chúa cũng sửng sốt, sau đó bà ta cười nói: "Xem ra người được lòng nữ nhân nhất là tam lang rồi
Tam lang, nếu như ngươi không tự phạt ba chén thì ta cũng không thể nào nói nổi đâu
Ban đầu Thái Bình Công chúa thấy rất bất ngờ
Lý gia có nhiều người như thế kia, dù có thế nào đi chăng nữa, thì lẽ ra là sẽ không tới lượt một Quận vương nho nhỏ không phải đích không phải trưởng, không có quyền thừa kế như hắn ta; nhưng bà ấy nghĩ lại thì thấy cũng tốt, Lâm Tri Vương là nhi tử của Tương Vương, không liên quan đến vấn đề tranh giành hoàng vị, cách làm người phong lưu phóng khoáng, ai nấy đều phải nể nang vài phần
Hắn ta lấy được cái danh "Đệ nhất tuấn tài thành Trường An", người nghe thấy thì sẽ biết ý mà cười một tiếng, cảm thấy đây chỉ là trận so tài lấy tiếng anh tuấn kiệt xuất mà thôi
Nhưng nếu đến cuối cùng, người được đông đảo mọi người chọn lựa là nhi tử của Thái tử, e rằng khi truyền vào trong cung, sẽ làm cho Nữ hoàng nghĩ ngợi nhiều
Xem ra Lâm Tri Vương cũng thấy rất bất ngờ, nhưng trước giờ con người hắn ta hào sảng, thấy thế thì cũng thoải mái đứng lên nói lời cảm tạ, sau đó uống ba chén liền, động tác tiêu sái lại tự nhiên, cũng khiến mọi người có ấn tượng tốt
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này nhanh chóng qua đi, Thái Bình Công chúa sai người thu hồi bút mực, truyên vũ cơ lên đài nhảy múa, bắt đầu vòng ăn chơi thứ hai
Minh Hoa Thường thật sự bội phục tinh thần và sức lực của những vị vương tôn quý tộc này, đấu thơ xong thì chuyển qua xem ca múa, xem ca múa xong thì lại quay sang phạt rượu, chơi bời hết vòng này đến vòng khác, như thể là không biết mệt vậy
Nếu Minh Hoa Thường có thể không nói lời nào thì nàng sẽ chọn không nói, cố gắng giảm thiểu sự chú ý của mình lại, nhưng nàng vẫn không thể tránh khỏi việc phải uống mấy chén rượu
Dù có là rượu trái cây đi chăng nữa, thì nếu uống nhiều quá vẫn sẽ say
Minh Hoa Thường cũng cảm nhận được tác dụng của rượu trái cây, tuy đến chậm nhưng không có nghĩa là không đến, nên nàng không dám ở trong đại điện thêm nữa, bèn lấy cớ thay y phục mà đi ra ngoài tránh cho tỉnh rượu
Nàng tìm một chỗ yên tĩnh để hóng gió, tâm tình vô cùng buồn chán, thầm nghĩ, không biết mọi người bên trong còn vui chơi đến bao lâu nữa
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nghiêng ngả lảo đảo, Minh Hoa Thường vội quay đầu lại, và nàng trông thấy một bóng người cao gầy loạng choạng đi đến bên một cái cây, vịn vào thân cây mà nôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.