Sư Nương, Xin Tự Trọng

Chương 46: Cúi đầu




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 46: Cúi đầu
Trông thấy Dương Côn Bằng quỳ xuống trước mặt Trần Huyền, tất cả mọi người ở Ngô Gia Sơn trang đều kinh hoàng
Bởi vì bọn họ thực sự không nghĩ tới Dương Côn Bằng, vị hội trưởng Tiểu Đao Hội, một nhân vật kiêu hùng của Đông Lăng phủ lại quỳ xuống trước Trần Huyền
Điều này là chuyện không thể nào xảy ra
Chu Kiếm và Cao Dao há hốc miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc
Việc Dương Côn Bằng quỳ trước Trần Huyền, như thể đập tan niềm tin của bọn họ
Nhưng đồng thời, Chu Kiếm và Cao Dao đều nghĩ đến một chuyện khiến họ rất sợ hãi và sắp xảy ra
Nếu Trần Huyền dẫm đạp Dương Côn Bằng và Ngô gia, thì cả Đông Lăng này còn ai dám động đến Trần Huyền nữa
Đến lúc đó, Cao gia và Chu gia phải làm sao đây
Lúc này, sắc mặt Ngô Trường Thanh cực kỳ khó coi
Nếu ông ta sớm biết Trần Huyền lợi hại như vậy, sớm biết Dương Côn Bằng vô dụng như thế thì đã không đặt tất cả hy vọng vào Tiểu Đao Hội rồi
“Ta nói, lão già này đúng là quá hèn đi!” Hàn Trùng có chút kinh ngạc, cũng có chút hưng phấn
Ngay cả Dương Côn Bằng mà cũng bị Trần Huyền đánh phục, vậy thì về sau ở cái Đông Lăng phủ này, còn ai dám tiếp tục đối đầu với Trần Huyền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Huyền cũng có chút bất ngờ khi thấy Dương Côn Bằng quỳ trước mặt mình
Gã này xương cốt mềm quá, chẳng lẽ đá một cái mà đã thế này rồi sao
Nếu để Dương Côn Bằng biết ý nghĩ của Trần Huyền, chắc gã sẽ hộc máu tại chỗ
Có thể đá hắn bị thương, người này ít nhất phải là cao thủ Tụ Nguyên cảnh đỉnh phong, thậm chí là cường giả Thiên Vương cảnh, loại người như thế há để Dương Côn Bằng dám đi trêu chọc
"Hội trưởng Dương, kịch bản không nên như vậy mà nhỉ
Hay là chúng ta diễn lại, ngươi thử chém ta một đao xem
Trần Huyền có chút buồn bực nói
Hắn vốn định phế gã này, ai ngờ gã lại quỳ xuống như vậy, làm hắn hơi khó xử khi ra tay
Nghe vậy, khóe miệng Dương Côn Bằng giật giật
Diễn lại
Ngươi muốn cái mạng già của ta đấy à
"Xin Trần gia tha mạng
Dương Côn Bằng run rẩy trong lòng
Trần Huyền có chút mất hứng, nói: “Đầu gối của nam nhi là vàng, đã ngươi chịu quỳ trước mặt ta thì ta tạm tha mạng cho ngươi
Nhưng nếu có lần sau, ngươi có gọi cha ruột cũng vô dụng.”
Dương Côn Bằng mừng rỡ, nói: "Đa tạ Trần gia khai ân
Trần Huyền không thèm để ý tới gã tham sống sợ chết này
Hắn lập tức nhìn sang Ngô Trường Thanh, cười tươi rói nói: “Lão già, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế chưa?”
Sắc mặt Ngô Trường Thanh cứng đờ, nói: “Ngươi muốn thế nào?”
"Vốn ta đến đây là định bỏ qua ân oán này, ai ngờ Ngô gia các ngươi lại bày binh bố trận định giết ta
Trần Huyền cười lạnh lùng: “Đã Ngô gia các ngươi muốn giết ta, vậy ta há có thể để cho Ngô gia các ngươi còn mạng?”
Nghe vậy, Ngô Trường Thanh sợ hãi cả người mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất
Ông ta run rẩy nói: “Nhóc con, ngươi đừng làm càn, sau lưng Ngô gia ta có Võ gia chống lưng, nếu ngươi động đến Ngô gia, Võ gia sẽ không tha cho ngươi.”
"Võ gia, ghê gớm lắm sao
Trần Huyền mặc kệ Võ gia hay Lục gia
Hắn cười lạnh nói: “Ta không cần biết sau lưng Ngô gia ngươi dựa vào ai, hôm nay Ngô gia ngươi đã muốn động đến ta, ta không thể xem như không có chuyện gì được
Dương Côn Bằng, cho ta diệt Ngô gia đi!”
Nghe Trần Huyền nói vậy, Dương Côn Bằng đang tưởng không liên quan đến mình bỗng giật mình
Bảo hắn đi diệt Ngô gia
Nếu sau lưng Ngô gia không có Võ gia chống lưng thì gã chắc chắn không do dự gì
Nhưng Ngô gia có Võ gia ở phía sau, nếu hôm nay hắn động đến người của Ngô gia, sau này Võ gia chắc chắn sẽ lấy mạng hắn
“Tên chết tiệt này chẳng lẽ muốn diệt Ngô gia thật sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn điên rồi!” Chu Kiếm và Cao Dao hai người kinh hãi trong lòng
“Sao vậy, lẽ nào tai ngươi điếc
Hay là ngươi muốn nếm thử một cước của ta?” Trần Huyền xoay người lại nhìn Dương Côn Bằng
Bắp thịt trên mặt Dương Côn Bằng giật giật, gã nghiến răng, phất tay với đám người Tiểu Đao Hội phía sau: "Mẹ kiếp, còn đứng ngây ra đó làm gì
Không nghe thấy lời của Trần gia sao
Động thủ
Nghe vậy, đám người Tiểu Đao Hội cầm đao lập tức lao về phía biệt thự Ngô gia
Thấy vậy, Ngô Trường Thanh sợ hãi, ông ta cũng quỳ xuống trước mặt Trần Huyền: “Trần gia, đừng mà, ta sai rồi, Ngô gia sai rồi, xin Trần gia giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Ngô gia ta!”
“Ồ, lão già, miệng ông vừa nãy không phải cứng lắm sao
Sao bây giờ lại sợ vậy?” Trần Huyền ngồi xổm xuống cười tủm tỉm nhìn Ngô Trường Thanh nói: "Xem ra xương cốt của ông cũng không cứng rắn hơn Dương Côn Bằng là bao
Bây giờ ta muốn biết Ngô gia các ông phục hay không
Ngô Trường Thanh nói: “Trần gia, Ngô gia ta phục rồi.”
“Phục thật sao?” Trần Huyền tiếp tục cười tủm tỉm nhìn ông ta
"Thật sự phục rồi
Ngô Trường Thanh vội vàng gật đầu, bởi vì có câu hoành sợ lăng, lăng sợ không muốn sống, nếu bây giờ ông ta chọc giận tên thiếu niên điên cuồng này thì tất cả của Ngô gia sẽ tan tành, cho nên ông ta chỉ có thể cúi đầu
"Ha ha, biết thế thì lúc đầu còn làm như vậy làm gì
Trần Huyền đứng lên nói: “Hôm nay ta tạm tha cho Ngô gia các ngươi
Đúng rồi, quản tốt đám chó của Ngô gia ngươi đi, nếu để ta biết Ngô gia ngươi lại đi tìm Tụ Bảo Các gây phiền phức thì đừng trách ta diệt Ngô gia ngươi.”
“Trần gia yên tâm, Ngô gia ta chắc chắn không dám trêu vào Trần gia nữa.”
Thấy Ngô Trường Thanh cũng cúi đầu, Chu Kiếm và Cao Dao trong lòng hoảng sợ
Bọn họ đã rút lui
Nhưng khi hai người họ chuẩn bị lặng lẽ rời đi thì Trần Huyền chậm rãi quay người lại nói: “Dừng lại, ta cho các ngươi đi rồi sao?”
Chu Kiếm và Cao Dao run rẩy, sắc mặt cực kỳ cứng ngắc
“Trần Huyền, ngươi muốn làm gì
Cha ta vừa mới lui xuống thôi, ta khuyên ngươi đừng làm bậy.” Thấy Trần Huyền tiến về phía mình, trong lòng Chu Kiếm sợ chết khiếp
Bốp một tiếng, Trần Huyền giáng một cái tát như trời giáng lên mặt Chu Kiếm: "Dám uy hiếp ta
Ta lớn lên trong núi, không biết ai to lớn thế nào
Ngươi cái đồ sành này muốn va chạm với ta cái bình gốm, ngươi tưởng ta sợ chắc
Quỳ xuống
Bị Trần Huyền tát cho một cái, Chu Kiếm chẳng dám hé răng, cũng "bịch" một tiếng thành thật quỳ xuống
Đối diện với Trần Huyền lúc này, hắn không dám có một tia dũng khí phản kháng
Trần Huyền lại nhìn Cao Dao bên cạnh, mỉa mai nói: "Nương môn, đây là cái người mà ngươi cho là xuất sắc hơn ta gấp mười, gấp trăm lần sao
Ngươi nên thấy may mắn vì mình là phụ nữ
Ta cả đời này không đánh phụ nữ, nếu không kết cục của ngươi sẽ còn thảm hại hơn thằng oắt con vô dụng này
Ghi nhớ cho kỹ, về sau đừng đến trêu chọc ta nữa
Đẳng cấp của các ngươi thật sự không xứng
Dương Côn Bằng, để mắt đến gã này cho ta, không qua một tiếng thì đừng để cho hắn đứng lên
"Vâng, Trần gia
Dương Côn Bằng vội vàng gật đầu
Sắc mặt Cao Dao tái mét, cúi xuống nhìn Chu Kiếm đang uất ức quỳ trên mặt đất cùng Trần Huyền, so sánh nhau thì đúng là hai thái cực khác nhau
Rốt cuộc ai mới là phế vật
Đã rõ mười mươi rồi
Nhưng câu nói “không xứng” của Trần Huyền giống như một con dao găm vào trái tim Cao Dao
"Đại thiếu gia Hàn, đi thôi, đi uống rượu
Trần Huyền vẫy tay với Hàn Trùng, sau đó cả hai nghênh ngang bước ra khỏi Ngô Gia Sơn trang
“Cung tiễn Trần gia!” Dương Côn Bằng vội hành lễ
Đám người Tiểu Đao Hội xung quanh cũng đồng thanh hô: “Cung tiễn Trần gia!”
Cảnh tượng này trông có hơi buồn cười
Nhưng ai cũng biết, sau ngày hôm nay, thiếu niên đó đã chính thức trỗi dậy ở Đông Lăng phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.