“Thật sao?” Tần Thục Nghi rất không tin nhìn tên kia, tối hôm qua nàng uống say, rất nhiều chuyện đều không nhớ nổi
Lý Vi Nhi phẫn nộ nói: “Có ma mới tin ngươi, ngươi cái tên tiểu độc tử này nếu như cái gì cũng không làm, vậy tại sao… Vì sao lại cởi quần áo của người ta?” Trần Huyền kêu oan, trợn trắng mắt nói: “Mấy má, y phục này rõ ràng là tự các người cởi, sao có thể đổ lên đầu ta, nếu là tiểu gia ta cởi, làm sao cũng phải lột sạch sành sanh đi.” Nghe vậy, Lý Vi Nhi lập tức đỏ mặt, sau đó nàng chui đầu vào trong chăn không biết đang kiểm tra thứ gì, nửa phút sau nàng mới ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng trừng mắt Trần Huyền, sau đó lại quan sát hắn một chút, hình như có chút khinh thường nói: “Tiểu độc tử, rốt cuộc ngươi có phải là đàn ông không vậy
Ta là một đại mỹ nữ sống sờ sờ cởi quần áo ra mà ngươi thế mà còn có thể ngồi yên không động lòng, ngươi có phải là không được không?” Trần Huyền mặt tối sầm, mẹ nó, nếu không phải Cửu Chuyển Long Thần Công chưa vào được đệ nhất chuyển, ca đây phải cho ngươi biết cái gì gọi là đàn ông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy vậy, Tần Thục Nghi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nàng nhìn Trần Huyền nói: “Đi ra ngoài trước đi, Vi Nhi muốn thay đồ.” Sau đó Trần Huyền chỉ có thể thành thật đi ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn thấy Trần Huyền đi, Tần Thục Nghi liếc Lý Vi Nhi một cái, nói: “Ta đang nghi ngờ không biết có phải cô cố ý hay không đấy?” Lý Vi Nhi vẻ mặt ủy khuất nói: “Thục Nghi tỷ, em có đâu.” Nghe vậy, Tần Thục Nghi trong lòng cười khổ, có một số việc hiện tại nàng thật sự không biết phải nói thế nào
Trần Huyền đang ở bên ngoài phòng chờ Tần Thục Nghi và Lý Vi Nhi, lúc này một số điện thoại lạ gọi đến điện thoại của hắn
Trần Huyền vừa bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng cười sảng khoái: “Trần thần y, là ta, Giang Khiếu Đường đây.” Giang Khiếu Đường, lão tiểu tử này
Trần Huyền hơi kinh ngạc, bất quá nghĩ đến Giang Vô Song là cháu gái của Giang Khiếu Đường thì việc đối phương có thể biết số điện thoại của hắn cũng không có gì lạ
Trần Huyền nói: “Nguyên lai là Giang lão gia tử, không biết tìm ta có chuyện gì?” Giang Khiếu Đường cười nói: “Trần thần y, đã ngươi đến Lạc Giang phủ, ta là chủ nhà sao cũng phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, không biết chút nữa Trần thần y có rảnh không?” Trần Huyền nghĩ nghĩ rồi đồng ý, Lạc Giang phủ là hang ổ của Giang Khiếu Đường, hắn thật sự cần đến gặp một lần, mặc dù Trần Huyền không biết Giang Khiếu Đường có năng lực lớn bao nhiêu ở vùng Giang Đông này, bất quá xem phản ứng lần trước của Cao gia thì lão già này tuyệt đối là một nhân vật lợi hại, Tụ Bảo Các nếu như gặp chuyện gì ở Lạc Giang phủ thì lão già này có thể giúp đỡ được
Nhận được sự đồng ý của Trần Huyền, Giang Khiếu Đường cười nói: “Vậy được, lát nữa ta sẽ cho người đến đón Trần thần y.” Hai người vừa mới cúp điện thoại, Tần Thục Nghi và Lý Vi Nhi liền từ trong phòng đi ra, có thể thấy được Lý Vi Nhi vẫn còn rất có ý kiến với Trần Huyền, nói: “Tiểu độc tử, lão nương đã bị ngươi nhìn hết rồi, ta mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, lão nương đời này đều bám theo ngươi, ngươi phải có trách nhiệm với ta.” Có trách nhiệm
Trách cái con khỉ ấy
Trần Huyền trợn trắng mắt nói: “Mấy má, rõ ràng là tự các người cởi sạch ra cho ta nhìn, liên quan gì tới ta?” “Ngươi…” Lý Vi Nhi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết hắn
“Thôi đi, hai người đừng có cãi nhau nữa.” Tần Thục Nghi nói: “Trương tỷ vừa mới gửi tin nhắn tới, hôm nay hội đồ cổ sẽ tổ chức hội nghị nội bộ, đến lúc đó tất cả những người chơi đồ cổ ở Lạc Giang phủ sẽ đến tham gia, lần này cũng mời cả Tụ Bảo Các chúng ta, chút nữa chúng ta ăn cơm xong thì Trương tỷ sẽ tới đưa chúng ta đi tham gia cái hội nghị nội bộ này.” Nghe vậy, Trần Huyền nghĩ nghĩ rồi nói: “Cửu Sư nương, lát nữa ta có việc bận, cái hội nghị nội bộ này mọi người đi tham gia đi, về Đông Lăng phủ thì nhớ nói cho ta một tiếng là được.” “Sao thế, còn muốn trốn tránh chúng ta, cái tên tiểu độc tử này có phải định tìm gái ở Lạc Giang phủ không vậy?” Lý Vi Nhi bất mãn nói
Tần Thục Nghi thì không nghĩ nhiều, nói: “Anh có việc thì đi giải quyết trước đi, khi nào về Đông Lăng phủ em sẽ báo cho anh biết.” Sau đó ba người cùng nhau ăn sáng ở trong tửu điếm, Tần Thục Nghi và Lý Vi Nhi thì đi tham gia hội nghị nội bộ do hội đồ cổ tổ chức, Trần Huyền ở ngay cửa khách sạn chờ người của Giang Khiếu Đường đến đón, tiện thể ngắm mấy em gái ra vào khách sạn
Không lâu sau, một chiếc xe thương vụ sang trọng dừng lại trước mặt Trần Huyền, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặt mày trầm ổn đi đến chỗ Trần Huyền cười nói: “Trần thần y, tôi là Giang Văn, đã để ngài phải chờ lâu rồi!” Trần Huyền nhìn ông ta, hỏi: “Ông là người của Giang Khiếu Đường?” Giang Văn cười nói: “Giang Khiếu Đường chính là cha tôi, lần trước ở trên xe lửa nếu không có Trần thần y ra tay cứu giúp, thì Giang gia chúng tôi còn phải đi đường vòng một đoạn dài, Trần thần y, mời!” Trần Huyền cùng Giang Văn cùng nhau rời đi, nửa tiếng sau thì cả hai tới Giang Gia Sơn Trang
Giang Gia Sơn Trang nằm ở bên cạnh Lạc Giang, lưng tựa vào sông lớn sóng cuộn, toàn bộ sơn trang rất rộng lớn, nhìn từ xa vô cùng to lớn hùng vĩ
Xe cứ thế đi vào trong sơn trang, Trần Huyền vừa bước xuống xe thì Giang Khiếu Đường mặt mày hồng hào đã đi về phía Trần Huyền, cười lớn nói: “Trần thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi, nhà của ta rất đơn sơ, mong Trần thần y không để bụng.” Nghe vậy, Trần Huyền trợn trắng mắt, căn nhà lớn thế này mà kêu đơn sơ
Lão già cố tình ức hiếp người nghèo như ta đúng không
“Giang lão gia tử, nơi này của ông chẳng khác nào hoàng cung, nếu như không ai dẫn đường, thật sự có mà lạc đường.” Trần Huyền nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán, lão già này mẹ nó có tiền
Giang Khiếu Đường cười sảng khoái nói: “Trần thần y nếu thích thì Giang Khiếu Đường ta đây xin dâng tặng không có gì khó.” “Thôi…” Trần Huyền nói: “Tuy ta là dân chơi, nhưng cũng biết đạo lý quân tử không đoạt chỗ yêu của người khác.” Nói xong hắn cẩn thận nhìn Giang Khiếu Đường một cái, tiếp tục nói: “Xem ra bệnh cũ của Giang lão gia tử đã chữa khỏi, tiến triển rất tốt, đã hoàn toàn củng cố Thiên Vương cảnh.” Nghe vậy, Giang Khiếu Đường vừa kinh ngạc vừa cảm kích nói: “Nếu không phải Trần thần y diệu thủ hồi xuân, cái bộ xương già này của ta cả đời e là không thể nào chạm tới cánh cửa Thiên Vương cảnh, Trần thần y, mời vào trong!” Ba người cùng nhau đi tới hậu hoa viên Giang Gia Sơn Trang, Giang Khiếu Đường đã pha sẵn trà ở đó
Trần Huyền ngồi ở bên bàn trà nhìn ra dòng sông đang cuồn cuộn chảy cười nói: “Giang lão gia tử, nơi này của ông xem như một khối phong thuỷ bảo địa không tồi, phía trước có song sư trấn trạch, phía sau có Thần Long nằm sông, sau này chắc chắn sẽ có nhân tài xuất hiện, giàu qua ba đời!” Giang Khiếu Đường mắt sáng lên, hỏi: “Trần thần y chẳng lẽ còn hiểu về thuật phong thủy sao?” “Biết sơ sơ.” Trần Huyền gật đầu, trong nhà hắn có một vị đại sư phong thủy thật sự, Trần Huyền nhớ mang máng lúc trước Nhị Sư Nương Triệu Nam Sơ chỉ trong một ý niệm mà đã có thể vận dụng thuật phong thủy vây khốn mấy trăm con sói hoang, thậm chí còn có thể thay đổi địa hình sông núi, thủ đoạn như tiên nhân
Từ nhỏ được Triệu Nam Sơ mưa dầm thấm đất, Trần Huyền hiểu về thuật phong thủy cũng không phải tầm thường
“Trần thần y, tôi biết ngay anh không phải người phàm!” Giang Khiếu Đường vô cùng tán thưởng, hỏi: “Không biết chuyện lần trước Trần thần y suy nghĩ như thế nào rồi?”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]