Chương 57: Lão tử đánh chính là ngươi
Theo cánh cửa lớn của hội trường bị người dùng sức mạnh đá văng ra, mọi người bên trong đồng loạt hướng phía cửa nhìn sang, khi thấy một thiếu niên xông tới, sắc mặt của bọn họ ngay lập tức đều trở nên lạnh lẽo
“Ngươi là ai
Thật là to gan chó, người đâu, đem hắn cho ta đuổi ra ngoài, đánh gãy chân hắn cho ta.”
“Từ đâu ra thằng nhóc ranh con, lại dám xông vào thương hội đồ cổ của chúng ta, chán sống rồi à?”
“Cái đồ không biết trời cao đất rộng, thương hội đồ cổ chúng ta cũng là nơi ngươi, cái loại đầu xanh non dám đến giương oai sao
Mau lên người!”
“……”
Tần Thục Nghi nhìn Trần Huyền xông tới, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi, những người đến tham gia hội nghị nội bộ hôm nay đều là nhân vật lợi hại trong giới cổ vật của Lạc Giang phủ, thằng Tiểu Độc Tử này lỗ mãng xông tới đắc tội bọn họ sẽ rất phiền phức
Trên ghế chủ tọa, phó hội trưởng thương hội đồ cổ lúc này cũng mặt mày lạnh như băng
“Đừng kêu la, mấy con chó giữ nhà bên ngoài kia đều bị Tiểu gia giải quyết cả rồi.” Trần Huyền một mặt sát khí khinh thường nhìn toàn trường, sau đó hắn đi đến chỗ Tần Thục Nghi hỏi: “Cửu Sư nương, là tên đầu đội quần nào dám ức hiếp nàng?”
“Ngươi cái tên này tới làm gì
Mau ra ngoài đi.” Tần Thục Nghi có chút nóng nảy, hiện tại loại tình cảnh này Trần Huyền một khi chọc giận triệt để những người này, tuyệt đối không có quả ngon mà ăn
“Hừ, Tần hội trưởng, thằng ranh con này là người của ngươi à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật to gan chó, lại dám xông vào thương hội đồ cổ ta, hôm nay hắn đừng hòng muốn tùy tiện rời đi.”
“Tần Thục Nghi, ngươi dám dung túng thằng ranh con này đại náo thương hội đồ cổ ta, còn coi thương hội đồ cổ chúng ta ra gì sao?”
Tất cả mọi người trong hội trường mặt lạnh đứng lên
Trần Huyền một mặt sát khí nhìn bọn họ, bá khí nói: “Chính là lũ đầu đội quần các ngươi ức hiếp Sư nương của ta có đúng không
Có bản lĩnh các ngươi ức hiếp Sư nương ta thử xem?”
“Thằng ranh con, mày chán sống rồi!”
“Con mẹ nó mày là cái thá gì, cũng dám uy hiếp chúng ta.”
“Thằng ranh con, hôm nay đừng nói đi ra khỏi Lạc Giang phủ, thương hội đồ cổ này là nơi mày tiến đến, ra không được đâu.”
Đám người giận dữ cả đám
Nhìn Trần Huyền bá khí như vậy che chở Tần Thục Nghi, Lý Vi Nhi đứng một bên hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt đầy hâm mộ, bất quá ngược lại nàng không lo lắng cho Trần Huyền, Trần Huyền đã đến được thương hội đồ cổ này thì tuyệt đối ra đi được, huống chi thân thủ của Trần Huyền nàng đã tận mắt chứng kiến
Về phần hậu quả, Lý Vi Nhi không hề nghĩ tới, bị đám người thương hội đồ cổ này ức hiếp như vậy, nàng đã sớm muốn hả hê rồi
Tần Thục Nghi trong lòng rất cảm động, nhưng trên mặt nàng lại càng tràn đầy lo lắng, kéo tay Trần Huyền nói: “Tiểu Độc Tử, ngươi đừng làm loạn, không làm ăn được ở Lạc Giang phủ này thì thôi.”
Trần Huyền nói: “Cửu Sư nương, sợ mấy lão già này làm gì
Trên núi sói hoang ta còn giết qua, còn sợ đám người chỉ giỏi công phu mõm hèn nhát này sao?”
Nghe thấy lời này, đám người trong hội trường giận không thể tả
“Thằng ranh con, mày dám thì hôm nay nếu mày có thể lành lặn không hề tổn hại rời khỏi thương hội đồ cổ này, lão tử sẽ theo họ mày.”
“Đồ không biết sống chết, hôm nay mày làm lớn chuyện rồi!”
Trên ghế chủ tọa, phó hội trưởng thương hội đồ cổ giận đập bàn đứng lên, nghiêm nghị nói: “Dám không coi thương hội đồ cổ ta ra gì, người trẻ tuổi, ngươi biết ta là ai không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta gọi Chung Vô Hải.”
Trần Huyền cười lạnh nói: “Tiểu gia cần phải biết ngươi là ai sao
Ai dám ức hiếp Sư nương ta, Tiểu gia hôm nay liền đánh người đó, các ngươi đám lão già có chiêu gì cứ dùng hết ra.”
“Tốt lắm!” Chung Vô Hải lạnh băng nói: “Dám đến thương hội đồ cổ ta gây sự, thằng nhãi, hôm nay mày không chết cũng phải lột da, cho người thông báo bảo an tới, đánh chết loạn côn!”
Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Tần Thục Nghi biến sắc, vội vàng nói: “Phó hội trưởng Chung, Tụ Bảo Các chúng tôi nguyện ý rút khỏi thị trường Lạc Giang phủ, chuyện này có thể cho qua không?”
“Ha ha, Tần Thục Nghi, giờ mới nghĩ cúi đầu, muộn rồi, thằng nhãi con không biết sống chết này dám không coi thương hội đồ cổ ta ra gì, hôm nay hắn nhất định phải trả giá đắt.”
“Cứ chờ mà xem, đội cảnh sát sẽ tới ngay thôi.”
Đám người một mặt cười lạnh nhìn Trần Huyền cùng Tần Thục Nghi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chung Vô Hải lạnh lùng nói: “Tần hội trưởng, cô dung túng kẻ này sỉ nhục thương hội đồ cổ ta, chuyện này thương hội đồ cổ chúng ta cứ như vậy cho qua, về sau còn mặt mũi nào mà đặt chân ở Lạc Giang phủ nữa
Trừ phi cô để kẻ này quỳ xuống xin lỗi thương hội đồ cổ ta.”
“Không sai, thằng ranh con, nếu mày quỳ xuống xin lỗi bọn ta, hơn nữa Tụ Bảo Các cũng đáp ứng rút khỏi thị trường Lạc Giang phủ, chuyện này thương hội đồ cổ chúng ta liền không truy cứu nữa.”
“Thằng ranh con, đây là cơ hội cuối cùng của mày đấy, ta khuyên mày tốt nhất nên nắm lấy.”
Sắc mặt Tần Thục Nghi rất cứng ngắc, rất lạnh lẽo, để Trần Huyền quỳ xuống xin lỗi những người này
“Ha ha, để Tiểu gia quỳ xuống xin lỗi các ngươi?” Trần Huyền cười lạnh một tiếng, ngay lập tức sắc mặt hắn trở nên có chút u ám: “Các ngươi cũng xứng sao?”
“Mày muốn chết!” Trong mắt Chung Vô Hải sát cơ hiện lên, lúc này, đội cảnh sát của thương hội đồ cổ nhao nhao xông vào, thấy vậy, Chung Vô Hải liền lạnh giọng nói: “Đánh chết thằng nhóc này cho tao, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm!”
“Đánh chết nó đi, tuyệt đối đừng để nó chạy thoát!” Người khác nhao nhao lên tiếng
Nghe thấy những lời này, đám bảo an này lập tức động thủ với Trần Huyền
“Tiểu Độc Tử, cẩn thận!” Tần Thục Nghi kinh hô một tiếng
Nhưng Trần Huyền căn bản không thèm để đám bảo an này vào mắt
“Lão già, chỉ bằng đám rác rưởi này mà muốn tính mạng của Tiểu gia sao?”
Trần Huyền khinh thường cười một tiếng, ngang nhiên xuất thủ, một cước quét ngang trực tiếp đá bay bốn năm người, sau đó hắn chấn động toàn thân, khí tràng cường đại gào thét mà ra, giống như mãnh hổ xuống núi, trấn cho đám bảo an kia lập tức lui lại, khí tức cường đại kia gào thét ập đến, khiến cho bọn chúng cảm thấy giống như Thái Sơn ép đỉnh vậy
“Cút!”
Âm thanh đáng sợ vang vọng khắp cả hội trường, lực lượng sóng âm cường đại nháy mắt làm đám bảo an còn lại phun máu tươi, ngã trên mặt đất rên rỉ không thôi
Nhìn thấy cảnh này, những người vốn đang chờ đợi Trần Huyền bị loạn côn đánh chết lập tức trợn mắt há mồm
Chung Vô Hải cũng sợ hãi nhìn chằm chằm Trần Huyền, đám bảo an kia thế nhưng có hơn mười người, cứ như vậy bị thiếu niên này đánh ngã
“Quá đẹp trai!” Lý Vi Nhi một mặt hưng phấn và hả hê, trong ánh mắt toàn là những ngôi sao nhỏ đang lấp lánh
Tần Thục Nghi nhẹ nhàng thở ra, bất quá nghĩ đến hậu quả Trần Huyền đắc tội với đám người này, nàng thầm cười khổ, đồng thời, trong đầu cũng hiện lên một vòng kiên quyết, cho dù có liều mạng không cần Tụ Bảo Các, nàng cũng không thể để Trần Huyền xảy ra chuyện được
Nhưng ngay khi Chung Vô Hải và những người khác còn đang chấn kinh trước sự cường đại của Trần Huyền, Trần Huyền lúc này đã như quỷ mị xuất hiện trước mặt Chung Vô Hải, sau đó một cái tát vang dội rơi xuống mặt Chung Vô Hải
Một cái tát này rất vang, trên mặt Chung Vô Hải hằn rõ năm ngón tay
Cảnh tượng này càng làm cả hội trường hãi hùng khiếp vía
“Ngươi dám đánh ta?” Chung Vô Hải che mặt mình, mặt đầy vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt
Trần Huyền bẻ bẻ khớp tay nói: “Dám ức hiếp Sư nương của ta, lão tử đánh chính là ngươi!”