Chương 13: Đồ Sơn Càn Vũ cùng Khỉ La ____________________ Trong lúc nói chuyện phiếm
Chưa đến nửa canh giờ
Phong tỏa trời đất bên ngoài Thái Cực cổ tinh liền bị chém ra một vết nứt đủ cho một người đi qua
Sở Hưu cùng Tề Mộng Điệp nối đuôi nhau tiến vào
Hai người đi thẳng một mạch về phía đảo Hoang Thần
Vì nguyên nhân cuộc đại di dời năm đó
Bây giờ, Thái Cực cổ tinh rất vắng vẻ
Ngoại trừ một vài hoang thú không có nhiều trí tuệ, cũng không nhìn thấy sinh linh trí tuệ nào khác
Rất nhanh tiến vào trong đảo Hoang Thần
Xuyên qua khu rừng lạc lối
Xa xa liền nhìn thấy cung điện dưới ngọn núi màu đen
Tiên quang giữa mi tâm Sở Hưu lóe lên
Tiểu hắc miêu từ trong thần đài chui ra, nằm trên vai hắn, đôi đồng tử mèo một đỏ một lam, còn chói lọi hơn cả bảo thạch vài phần, nhìn bốn phía
: "Cái gì cũng không thay đổi, meo ~ "
: "Chỉ là vắng lặng đi không ít
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Miêu Tiểu Thất tự lẩm bẩm, trên mặt mèo lộ ra vẻ phức tạp rất người
Đảo Hoang Thần đối với nàng mà nói, giống như nhà vậy
Đi theo Sở Hưu nhiều năm như vậy, lần nữa trở về đây, tự nhiên không khỏi cảm khái
: "Ngươi tự đi thăm thú đi
Sở Hưu nghiêng đầu, xoa đầu nàng
: Ừm —— Miêu Tiểu Thất lên tiếng, hóa thành một tia chớp đen, bay về phía ngọn núi khổng lồ màu đen do thân thể Hoang Thần hóa thành
Nàng muốn đi tế điện Hoang Thần, tế điện người bạn đầu tiên của nàng kể từ khi sinh ra linh trí
Sở Hưu và Tề Mộng Điệp thì theo cửa chính, đi vào cung điện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ thấy trong hoa viên, sừng sững hai pho tượng hình người một cao một thấp, mọc đầy rêu xanh
Bọn họ nắm tay, ngẩng đầu nhìn trời, phảng phất đã đứng ở đó vô số vạn năm, tràn ngập hơi thở của năm tháng
Sở Hưu đi tới trước hai pho tượng
: "Thiên Nô đã bị giết chết, thánh thể tên Khỉ La này, xem như binh khí của Thiên Nô, liệu có phải cũng sẽ tử vong
Sư tôn bảo bối nhíu lại đôi mày liễu mảnh dài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
: "Năm đó lúc bố trí phong ấn, ta đã có lo lắng này, thế là đã giữ lại một phần đạo vận của Quy Nhất đạo ở trong đó, đủ để bảo đảm thần hồn nàng bất diệt
: "Cho dù hiện tại mở phong ấn, cũng có thể để nàng sống sót một thời gian
Sở Hưu kiên nhẫn giải thích xong, từ từ nhắm mắt lại
Một tay bấm pháp quyết
Từng lá từng lá phù văn màu vàng, từ giữa ngón tay hắn bay ra, liên tục không ngừng chui vào mặt đất và trong hư không, khơi thông trận bàn hạt nhân của phong ấn, sau đó mở phong ấn
Thời gian từng giây từng phút trôi qua
Toàn bộ phong ấn dần dần run rẩy
Rắc rắc rắc —— Rắc rắc rắc —— Xoạt —— Rêu xanh trên bề mặt tượng người bong ra, từng vết nứt nhỏ bé lan ra
Tốc độ Sở Hưu bấm pháp quyết càng lúc càng nhanh
Vù vù —— Một chùm bạch quang khổng lồ xông thẳng lên trời
Tiếng 'xoạt' giòn tan vang lên
Tượng vỡ nát
Mơ hồ có thể nhìn thấy, bên trong bạch quang, đứng hai người
Tư thế đứng yên của bọn họ giống hệt như tượng
Đồ Sơn Càn Vũ mờ mịt quay đầu nhìn bốn phía
Ý thức của hắn vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc trước khi bị phong ấn
Cách đó không xa phía trước, đứng một thanh niên mặc hắc bào, tuấn tú nhưng lại mang theo chút tang thương
Hắn đứng ở đó, mơ hồ mang lại cho người ta một loại khí chất vĩ ngạn không giận mà uy
Bên cạnh thanh niên, có một nữ tử xinh đẹp mặc váy dài trắng tinh, dáng vẻ phong vận, khí chất cao lãnh
Hai người đang lặng lẽ nhìn hắn
: "Đậu má
: "Sở lão lục ngươi còn chưa đi à, không sợ Thiên Nô sống sờ sờ lột da ngươi sao
Thiên Diện lấy lại tinh thần, trực tiếp văng một câu tục, vẫn là công thức đó, vẫn là hương vị đó
Sở Hưu bĩu môi, "Xin lỗi, Thiên Nô sớm đã bị ta giết chết
Cái gì
Ngươi nói gì
Thiên Nô bị ngươi xử lý
Thiên Diện há to miệng, mặt đầy vẻ không thể tin
: "Ngươi cái lão lục này, sợ là đang bắt nạt ta chưa đọc sách bao giờ
: "Với thực lực của ngươi, dựa vào cái gì mà đấu với Thiên Nô
Dùng chân gà của ngươi à
: "Hắn nói không sai, Thiên Nô đúng là đã chết
Giọng Khỉ La yếu ớt vang lên
Thiên Diện cúi đầu xuống, nhìn về phía loli đang nắm tay mình
Dáng vẻ Khỉ La hiện tại khác xa lúc trước, đôi mắt đã khôi phục vẻ thanh thản, không còn vẻ khát máu hung bạo như trước nữa
Khoảnh khắc Sở Hưu giải phong cho hai người họ
Xem như binh khí của Thiên Nô
Bình thường mà nói
Bây giờ nàng đáng lẽ đã chết rồi
Nhưng
Có một luồng đạo vận sâu không lường được bảo vệ nàng, nên mới không lập tức bỏ mình
Từ miệng Khỉ La đã được xác nhận
Thiên Diện há to miệng, từ từ cúi đầu xuống, khó khăn mở miệng, "Vậy ngươi chẳng phải là
Khỉ La gật đầu, thần sắc bình tĩnh, "Ta có lẽ còn sống được ba ngày
Thiên Diện ánh mắt phức tạp, quay đầu nhìn về phía Sở Hưu
Thần niệm truyền âm nói: "Lúc trước, ngươi đã hứa với ta sẽ ra tay cứu nàng, bây giờ có còn chắc chắn không
Sở Hưu gật đầu ừ một tiếng
Hắn Sở lão Ma quân tử một lời, tứ mã nan truy, nổi danh giữ lời hứa, sao lại có thể nói dối trong chuyện nhỏ nhặt này
Thấy Sở Hưu gật đầu
Trong mắt Thiên Diện ánh lên vẻ vui mừng
Sở Hưu trong mắt hắn, là một lão lục, làm việc âm hiểm không từ thủ đoạn, nhưng, những việc đã trịnh trọng hứa hẹn thì chưa bao giờ thất hứa
Nghĩ đến đây
Thiên Diện hoàn toàn yên tâm
Dắt tay Khỉ La, cười nói : "La La ngươi được cứu rồi
Hai người cùng nhau nhìn về phía Sở Hưu
Thế là, Sở Hưu liền nói thật ra biện pháp của hắn
Thực lực đạt tới trình độ như hắn bây giờ, đã không cần thiết tiếp tục che giấu Quy Nhất đạo
Nghe xong phương pháp của Sở Hưu
Khỉ La lại không hứng thú như trong tưởng tượng
Nàng rũ mi mắt, im lặng không nói
Nụ cười trên mặt Thiên Diện cũng dần cứng lại
: "Biện pháp ta đã cho biết, muốn lựa chọn thế nào, tự các ngươi quyết định
Nói xong, Sở Hưu cùng sư tôn bảo bối cùng nhau đi vào đại điện
Để lại lựa chọn cho người trong cuộc
_______________ : "La La ngươi không muốn sao
Thiên Diện trong mắt tràn đầy phức tạp
Khỉ La cười khổ: "Ta từng là binh khí của Thiên Nô, tự nhiên hiểu rõ biện pháp của Sở Hưu có ý nghĩa gì
: "Đại đạo, ý niệm, hình thái tư duy, đến cả nhân cách cũng sẽ bị bóp méo
: "Càn Vũ, cảm giác đó, ta thật sự không muốn trải qua thêm một lần nào nữa
Thân thể Thiên Diện chấn động, con ngươi run rẩy, há to miệng, "Nhưng, nhưng, nếu không làm vậy, ngươi nhất định sẽ chết
Nhìn vẻ mặt bối rối, nóng nảy của hắn
Ánh mắt Khỉ La dịu dàng, dâng lên một tầng hơi nước, nắm lấy tay hắn, đặt lên má mình, nhẹ nhàng vuốt ve, "Quen biết ngươi, là khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta kể từ khi trở thành binh khí của Thiên Nô đến nay
: "Càn Vũ, ta còn ba ngày nữa, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo được không
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của nàng, Thiên Diện chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, một hồi đắng chát
Trầm mặc thật lâu
Cuối cùng vẫn gật đầu
Sau khi được Sở Hưu đồng ý, hai người rời khỏi đảo Hoang Thần
Dấu chân trải rộng khắp mọi ngóc ngách của Thái Cực cổ tinh
Lúc mặt trời mọc thì du sơn ngoạn thủy, rượt đuổi nô đùa, sau khi mặt trời lặn thì kề cận bên nhau mà ngủ
Ba ngày sau, mặt trời mọc
Ánh bình minh dịu dàng lướt qua gương mặt, Thiên Diện mở mắt ra, giai nhân đã không còn, chỉ có trên đồng cỏ, quần áo vương vãi một nơi, chứng minh nàng đã từng tồn tại
Thiên Diện cúi đầu, ôm lấy quần áo Khỉ La để lại, nước mắt như mưa rơi xuống
Mặt trời trên đỉnh đầu không khiến hắn cảm thấy chút ấm áp nào, trong lòng tràn đầy bi thương và cô quạnh
Hắn chọn một sườn núi nhìn ra biển rộng, chôn cất quần áo Khỉ La để lại
Đứng sừng sững trước mộ chôn quần áo và di vật rất lâu sau đó
Mãi cho đến khi Thái Dương Tinh sắp lặn xuống đường chân trời
Hắn mới xoay người, từng bước một rời đi
Nhìn thấy Sở lão lục mặt không biểu cảm đang nhìn mình
Đôi mắt Thiên Diện đỏ rực
Vừa rơi lệ, vừa nghẹn ngào, "Nàng chết rồi
"Nếu ta cầu xin nàng
Nếu ta mở miệng cầu xin nàng
"Nàng có lẽ đã không cần chết
Thiên Diện khóc như một đứa trẻ mấy ngàn tuổi
Sở Hưu im lặng thật lâu, "Ba ngày nay, nàng có vui vẻ không
Thiên Diện khẽ giật mình, sụt sịt mũi, biểu cảm trên mặt dở khóc dở cười, "Vui vẻ, ta chưa bao giờ thấy nàng cười vui vẻ đến thế."