Chương 5: Chiến tranh tàn khốc ________________________ Lời nói của Hoa Lạc Phi tựa như một liều thuốc trợ tim
Đúng vậy
Chỉ cần phe ta có nửa bước Chuẩn Đế chiến lực, là có thể thắng được đối phương
Bọn hắn đông người thì sao chứ
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều là mây bay
Nghĩ đến đây
Nỗi lo trong lòng mọi người cũng vơi đi không ít
: "Theo ta được biết, Thiên Hải tinh cũng đã từng xuất hiện Đại Đế, bọn họ nhất định cũng có Đế Khí
Một vị Thánh Vương của Khương gia lên tiếng nhắc nhở
Tên hắn là Khương Mạnh Vũ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, da dẻ nhợt nhạt, hốc mắt trũng sâu, tóc tai bù xù, có chút dáng vẻ của một kẻ cuồng nghiên cứu khoa học
Lĩnh vực hắn am hiểu nhất chính là điều tra và sưu hồn
Bởi vậy, hắn hiểu rõ tình hình của Thiên Hải tinh hơn bất kỳ ai có mặt ở đây
: "Hừ
: "Chỉ mới một vị Đại Đế mà thôi, có gì đáng sợ chứ
: "Đúng đúng đúng, bằng vào số lượng Đế Khí của chúng ta, dùng số đông cũng có thể đè chết bọn hắn
: "Minh chủ, người nói đi, chúng ta muốn đánh như thế nào
Một đám Thánh Vương đồng loạt nhìn về phía Lạc Thanh Ngu
Lạc Thanh Ngu nhíu mày trầm tư, cuối cùng vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như bề ngoài
Có điều, chuyện đã đến nước này, cũng không thể do dự được nữa
Nàng nhìn quanh một vòng
Rồi đâu vào đấy hạ đạt từng mệnh lệnh bố trí
Cuối cùng
: "Các vị
Lạc Thanh Ngu giọng trầm xuống, "Đừng ai giấu giếm nữa, hãy lấy hết át chủ bài của mình ra đi, trận chiến này nếu thua, chúng ta chỉ có thể rời khỏi Thiên Khung đại lục, từ nay về sau lưu lạc giữa tinh không
Một đám thánh chủ của các thánh địa, gia chủ của các Thái Cổ thế gia đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu
Chuyện đã đến nước này
Thời khắc sinh tử tồn vong
Nếu còn tiếp tục che giấu thực lực, thì khác nào chờ chết
Còn về việc, tiếp theo đây, sẽ tung ra át chủ bài lớn đến mức nào
Thì chỉ có chính bọn họ mới rõ
Hội nghị kết thúc
Mọi người giải tán, ai nấy đều đi chuẩn bị chiến đấu
_________________ Hai ngày sau
Cuộc chiến tranh xoay quanh Thiên Khung đại lục chính thức bùng nổ
Khắp nơi trong tinh không, đồng thời diễn ra những trận chiến khốc liệt
Tề Minh chỉ là một tiểu tu sĩ vô cùng tầm thường trong một góc của chiến trường
Là một đệ tử của Thái Tố thánh địa
Bảo vệ thánh địa, bảo vệ Thiên Khung đại lục, là trách nhiệm hắn không thể trốn tránh
Thế nhưng, hắn, người vừa mới đột phá Tiểu Thánh cảnh, giống như một viên sỏi nhỏ, trong chiến trường bao la như vậy, chẳng thể tạo nổi một gợn sóng
Đứng trên boong phi thuyền
Nhìn những con long kình với hình thể to lớn đang tiến về trong hư không, và trên lưng chúng là lớp lớp tu sĩ ngoại tộc đằng đằng sát khí
Tề Minh thừa nhận mình đã sợ hãi
Sớm biết như vậy, lẽ ra nên nghe lời cô cô, ngoan ngoãn ở lại trong thánh địa
Thế nhưng, nghĩ đến hai người em họ mới sinh ra không lâu của mình
Tề Minh lại cắn răng, rút trường kiếm, vận chuyển kiếm quyết, từng luồng kiếm khí nhanh chóng bắn ra, tấn công tầm xa vào long kình
Trên phi thuyền khổng lồ, các tu sĩ đồng loạt ra tay, ngàn vạn thần thông hội tụ, tạo thành từng đợt thủy triều thần thông, đánh về phía long kình
: "Tiểu tử ngươi có phải chưa ăn cơm không, sao thần thông tung ra lại yếu ớt như vậy
: "Đến cả da của con cá kình lớn cũng không đánh thủng được
Bên cạnh
Một gã trai tráng cao hơn ba mét, cởi trần, tay cầm trường cung, bắn ra một mũi tên, rồi quay đầu lại nhếch mép cười sang sảng với hắn
Tề Minh vô cùng bối rối, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng
Hắn rất ít khi tham gia thực chiến
So với những tu sĩ đã trải qua hàng chục năm huyết chiến này, quả thực non nớt hơn rất nhiều
: "Hắc hắc ~" Gã trai tráng vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Ta tính tình thẳng thắn, nói chuyện không dễ nghe, ngươi đừng để bụng
Tề Minh cười gượng
Gã trai tráng vỗ ngực, hào sảng nói: "Không phải ta khoác lác đâu, về khoản cứu mạng trên chiến trường này, trong cùng cấp bậc, mạnh hơn ta không có mấy người
: "Nếu ngươi không muốn chết, lát nữa cứ theo sát ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tề Minh nghe hắn nói vậy, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp, gật đầu thật mạnh, "Cảm ơn, đại ca người thật tốt
: "Cảm ơn cái gì
Đều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếng nói của gã trai tráng đột ngột dừng lại
Phụt
Máu tươi lẫn với những thứ đỏ trắng bắn tung tóe đầy mặt Tề Minh
Tí tách
Tí tách
Máu tươi và não dịch chảy dọc theo gò má
Nụ cười trên mặt Tề Minh cứng đờ, ngơ ngác quay đầu lại, đập vào mắt là cái thây không đầu của gã trai tráng
Chỗ cổ của thi thể, máu nóng hổi chảy như suối, lay động mấy cái rồi "phịch" một tiếng ngã xuống đất
Ngay vừa rồi
Không biết từ đâu, một mũi thủy tiễn với tốc độ cực nhanh bắn tới, trong chốc lát đánh nát đầu của gã trai tráng, khiến hồn phách hắn tan biến
Thân thể Tề Minh cứng ngắc, hai chân không tự chủ run rẩy
Bên tai vẫn còn văng vẳng những lời nói đầy tự tin lúc trước của gã trai tráng
Răng run lên, "Mẹ nó chứ
: "Ngươi không phải là người nổi bật trong việc cứu mạng trên chiến trường sao
: Sao lại chết đột ngột như vậy chứ
: "Ngươi chơi kiểu này, ta rất bị động có biết không
Tề Minh miệng lẩm bẩm
Kéo cái thây không đầu của gã trai tráng, đi vào một góc
Ngồi dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn tinh không
Vù vù vù —— —— Vô số những luồng thần thông rực rỡ sắc màu qua lại, nhanh chóng bắn phá
Trên lưng long kình, kẻ địch lần lượt bỏ mạng
Đồng đội bên cạnh từng người một ngã xuống
Nghe tiếng kêu rên thảm thiết, không cam lòng của mọi người trước khi chết
Trong tầm mắt, tay chân cụt văng tung tóe, máu tươi bắn như mưa
Tinh không phảng phất như bị nhuộm thành màu máu
Không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc
Xộc vào mũi khiến người ta muốn buồn nôn
Một khắc trước, còn đang cùng nhau nói chuyện vui vẻ, chiến hữu
Sau một khắc liền chết oan chết uổng
Trong lòng Tề Minh mờ mịt
Hắn cảm nhận được sự yếu ớt của sinh mệnh, sự tàn khốc của chiến tranh
Cú sốc quá lớn
Khiến hắn nhất thời khó mà thích ứng
Tề Minh đưa tay lau đi vết máu trên mặt
: "Chiến trường Tiểu Thánh bên này đã tàn khốc như vậy rồi
: "Cũng không biết cô cô nàng thế nào rồi
Nghĩ đến người thân
Trong cơ thể hắn lại dấy lên sức mạnh, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, khó khăn bò dậy, một lần nữa gia nhập vào trận chiến
Khốn kiếp
Dù có phải chết
Cũng phải chết cho đáng
Chuyện tương tự như của Tề Minh xảy ra ở mọi ngóc ngách trong tinh không
Các tu sĩ của Thiên Khung đại lục, hoặc là vì tín ngưỡng trong lòng, hoặc là vì bảo vệ những người mình muốn bảo vệ, không tiếc tính mạng, cầm vũ khí lên, gắng sức chống cự ngoại địch
Chiến tranh thật sự vô cùng tàn khốc
Ở nơi này, mạng người rẻ như cỏ rác
Gần như mỗi một hơi thở trôi qua, đều có người bỏ mạng
_________________ Chiến trường của nửa bước Chuẩn Đế, cùng với cuộc chiến giữa các Thánh Vương, diễn ra ở một vùng tinh không xa hơn nữa so với Thiên Khung đại lục
Ầm ầm —— —— Sóng năng lượng kịch liệt xé rách hư không
Một dải lụa màu xanh trắng vắt ngang tám phương, trong nháy mắt đánh xuyên qua ba vì sao, uy thế mạnh mẽ, khiến người ta kinh hãi
Đại đạo đang tan rã, xiềng xích quy tắc đều bị đánh cho tan nát
Hư không đang sụp đổ, mảnh vỡ không gian tung tóe, ảnh hưởng đến trăm vạn dặm
: "Hừ
Điệp Tôn né qua một thần thông, thần sắc lạnh giá, sau lưng giương đôi cánh bướm màu trắng bạc rộng mấy ngàn trượng, ầm vang vỗ mạnh, hóa thành một luồng lưu quang, xẹt qua một vệt sáng lộng lẫy trong tinh không, chém về phía một Thánh Vương tộc Hải Giải
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối phương cảnh giới chỉ là Thánh Vương trung kỳ
Đối mặt với một kích toàn lực thôi động Đế Khí của nàng, chỉ có con đường niết bàn diệt vong
: "Băng tuyết lĩnh vực ~" Tề Mộng Điệp tay cầm trường kiếm băng tinh, thân kiếm đặt ngang trước người, vận dụng chiêu thứ hai trong Băng Tuyết Diệt Tuyệt Tam Kiếm, vây khốn một Thánh Vương tộc Nhân Ngư khác
: "Ha ha ha, Nhân Ngư nhất tộc bọn ta, sinh ra đã là con cưng của thuộc tính thủy, thần thông thuộc tính băng của ngươi vốn thoát thai từ thuộc tính thủy, thì có thể làm gì được ta
Nữ tu Nhân Ngư có dung mạo xinh đẹp cười ha hả, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường
Tề Mộng Điệp mặc kệ lời chế nhạo, trường kiếm trong tay liên tục vung lên
Lĩnh vực băng tuyết với hoa tuyết bay lượn đột nhiên thu nhỏ lại
Không gian chi lực, tạo thành cương phong, xen lẫn vô số hoa tuyết sắc bén như đao quét ngang qua
Xoẹt —— Gương mặt nữ tu Nhân Ngư bị rạch một vết sẹo dữ tợn đẫm máu, thần sắc kịch biến, nghẹn ngào hét lên "Không gian
Gió
Thần thông dung hợp băng, ngươi
: "Hừ
: "Bây giờ mới phản ứng lại sao
Muộn rồi
Tề Mộng Điệp vung trường kiếm, điều khiển một cơn lốc xoáy khổng lồ, bao trùm lấy toàn bộ nữ tu Nhân Ngư, quát khẽ, "Chết —— "