Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Chương 14: Tỷ đệ ba cái bị dọa sợ




Trong năm năm, nhà họ Bách đã lập một đội tang lễ lớn nhất mười dặm tám thôn, từ xem huyệt vị, làm pháp sự, nhảy đồng, tụng kinh, khóc than đều đầy đủ cả, còn có cửa hàng bán đồ mai táng hợp tác, có thể cung cấp toàn bộ vật phẩm cần thiết cho việc tang lễ
Có thể nói, chỉ cần trong nhà có người qua đời, sau đó mời Bách Lý Huy đến, gia chủ chỉ cần đốt giấy tiền tang, làm tròn đạo hiếu của con cháu là được
Danh tiếng "Bách đoan công" vang xa có thể phục vụ trọn gói, đảm bảo hoành tráng, có mặt mũi
Việc xem bát nước của Lý bà cũng phát triển không ngừng, đơn giản là vì Bách Phúc Nhi quá giỏi, sinh ra đã biết cách lừa gạt, hại người, năm bốn tuổi, Lý bà đã phong nàng làm đồng tử tiên nương, chính thức xuất đạo
Vốn dĩ nàng đã xinh xắn đáng yêu, mặc thêm bộ đồ tiên tử Lý bà cố ý tốn nhiều tiền may riêng, cài băng đô hồng, đội mũ liên hoa, rõ ràng là một tiểu tiên đồng, chính thức nhậm chức chưa đầy nửa năm đã vang danh gần xa
Tuổi còn nhỏ mà ngồi ở nhà đã có thể kiếm tiền
"Nhị tỷ, nhà Trương tam thẩm tháng trước thỏ sinh một ổ thỏ con, hôm nay ta kiếm được hai mươi văn, chúng ta đi mua thỏ con về nuôi có được không
Mấy năm nay, hai tỷ muội đã nuôi rất nhiều thỏ, nhưng đều là thỏ hoang, cuối cùng lớn lên, thỏ lại tự đào hang chạy mất
Bách Quả Nhi muốn nuôi, lại sợ thỏ béo tốt lại chạy mất, nên hơi lưỡng lự
Bách Phúc Nhi kéo tay áo lay lay, "Nhị tỷ, chúng ta đi mua đi, em thấy nhà Trương tam thẩm làm giàn tre treo lên để nuôi thỏ, như vậy thỏ không thể đào hang, sẽ không chạy thoát
"Chúng ta mua về nhờ cha làm cho cái giàn tre, đặt ở trên chuồng heo có được không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong nhà có ba cái chuồng heo, một cái nuôi lừa, một cái nuôi bò, còn trống một cái, tuy gọi là chuồng heo, nhưng có chắn cửa cũng không có heo vào ở
Bách Quả Nhi động lòng, "Vậy ngươi đi thay quần áo đi, thay xong chúng ta đi
Cứ thế, hai tỷ muội tay trong tay chạy đi, còn Bách Hoa Nhi thì ở nhà trông em trai, là em trai của tam thúc, năm nay đã bốn tuổi
"Nhị tỷ, tam tỷ không dẫn ta đi
Đứng ở cửa, Bách Diệp Căn bĩu môi, "Ta không muốn chơi với nhị tỷ và tam tỷ nữa
Bách Hoa Nhi cười phơi thuốc, hoàn toàn không để ý lời hắn nói, một lát nữa khi thỏ con về, chắc chắn hắn sẽ vui vẻ chạy tới
Bách Quả Nhi và Bách Phúc Nhi hai tỷ muội nhanh chóng đến chỗ mua thỏ, "Tam thẩm, chúng con đến mua thỏ con của nhà mình
Thấy hai chị em, Trương tam thẩm cười vui vẻ, "Thỏ con đã được một tháng, đang độ tuổi đáng yêu nhất, mau đến xem thích con nào
Trên giàn treo, thỏ mẹ đang dẫn bảy tám thỏ con ăn cỏ, con nào cũng dễ thương, Trương tam thẩm nói: "Thỏ nhà ta đẻ nhanh, tầm bốn mươi ngày là có thể đẻ một ổ, nếu sau này các cháu muốn nuôi nhiều, thì chọn ba con đi, hai con cái, một con đực
Bách Phúc Nhi đã biết, thỏ có thể giao phối sinh sản, anh em lớn lên thành vợ chồng, sinh ra thỏ con cũng đáng yêu như vậy, không có vấn đề gì, lập tức cười tủm tỉm gật đầu, đưa tiền trong tay ra, "Tam thẩm, con có hai mươi văn, mua được mấy con thỏ
Trương tam thẩm cảm thán nhà họ Bách có tiền, cười nói: "Ba con, với một con bị gãy chân nữa, coi như cô tặng cho các cháu, có được không
"Dạ, đa tạ tam thẩm
Bách Phúc Nhi ỷ vào mình xinh đẹp lại dẻo miệng, vốn đã quen giao thiệp trong thôn, nhà ai nàng chưa từng đến, cơm nhà nào nàng chưa từng ăn đâu
Thế là, hai tỷ muội mỗi người ôm hai con thỏ con đi về, vừa đi vừa bàn về chuyện làm ổ cho thỏ
Bách Thường Phú về nhà thấy trong nhà lại có thêm thỏ con, lại nghe các con gái, cháu gái yêu cầu, vui vẻ đi chặt tre, tranh thủ làm giàn cho thỏ con
Đến chạng vạng tối thì giường tre đã làm xong, Bách Thường Phú dùng dây thừng lớn treo giường tre lên, bốn chú thỏ con xem như có chỗ ở, còn có hai tỷ muội trải rơm rạ làm ổ cho thỏ con trên giàn tre
Nhìn bốn chú thỏ con sợ sệt trốn trong ổ, Bách Phúc Nhi định lấy cỏ đút chúng thì mới phát hiện bọn họ còn chưa đi cắt cỏ
Bách Quả Nhi nói: "Trời còn sáng, em biết một chỗ có loại cỏ thỏ thích ăn, chỉ là hơi xa
Bách Phúc Nhi chẳng quan tâm, "Vậy giờ chúng ta đi
Bách Diệp Căn lại dở trò nhõng nhẽo đòi đi theo, Bách Phúc Nhi đành chịu, chỉ có thể để nó theo kịp
Lý bà biết chuyện cũng không nói gì, chỉ cần không ra khỏi thôn thì ai cũng không lo
Ba chị em vui cười chạy ra cửa thôn, "Phúc Nhi nhanh lên, Diệp Tử chân ngắn quá
"Nhị tỷ, con chạy rất nhanh
"Nhị tỷ lại bắt nạt con còn bé
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bách Quả Nhi cười lớn, vui vẻ nói, "Mấy đứa bảo thỏ nhà mình có ngày sinh ra một trăm con không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Có
Ba chị em vừa cười vừa chạy qua, không hề nghe thấy tiếng khóc thê lương phát ra từ nhà người nào đó cách đó không xa
Khi trời tối, ba chị em nhìn giỏ cỏ đầy ắp có chút xấu hổ, không kiềm chế được, cắt hơi nhiều
Cô chị lớn Bách Quả Nhi cũng chỉ mới mười một tuổi, nàng gắng sức mãi mới đeo được giỏ lên lưng, Bách Phúc Nhi thấy lưng nàng cong cả xuống, bèn đề nghị đi nghỉ ở dưới gốc cây lớn đầu làng, rồi về gọi cha ra vác giúp
Trời dần tối, trong thôn đã lác đác lên đèn, tiếc là trên đầu không có trăng, xung quanh mờ mờ ảo ảo
Bách Diệp Căn nắm tay Bách Phúc Nhi, "Tam tỷ, con sợ
"Đừng sợ
Bách Phúc Nhi lên giọng trấn an, "Ta là đồng tử tiên nương, sẽ bảo vệ mấy đứa
Bỗng phía trước truyền đến tiếng đào đất liên hồi, ba chị em đều thở phào, khi đến gần mới phát hiện có người đang đào đất ở dưới gốc cây lớn đầu thôn
"Có phải có bảo bối không
Bách Phúc Nhi đầu tiên nghĩ đến chuyện đó, bởi đây là nơi mọi người trong thôn hay ra hóng mát sau bữa tối, mặt đất dưới gốc cây đã bị giẫm bằng phẳng, còn có gì để đào đâu
Bách Quả Nhi cũng hào hứng, thì thầm: "Chúng ta trốn đi xem sao
Nhẹ nhàng đặt giỏ xuống, ba chị em liền trốn sau bụi cây dâu nhìn lén
Dưới gốc cây có hai người, đều không nói gì, một người ra sức vung cuốc, một người ôm vật gì đó, không nhìn rõ
Một lát sau thì một người cất tiếng, "Được rồi
Giọng một bà lão vang lên, "Đào thêm hai cuốc nữa
Hai chị em lập tức nhận ra đó là bà Ma ở phía tây đầu làng, rất nhanh bà ta liền ngồi xổm xuống, tuy lời nói nhỏ, nhưng vẫn truyền đến tai ba chị em
Chỉ nghe bà Ma nói: "Nhà ta nghèo, nuôi không nổi con gái, ai bảo mày lại là con gái, hôm nay chôn mày ở đây, để mày bị người người dẫm đạp, ta xem còn có đứa con gái nào dám đầu thai đến nhà ta nữa không
"Lần sau mà có đứa nữa, sẽ không chôn ở đây nữa đâu, mà phải chôn ở cầu đầu trấn, xem ai dám đến
Bách Diệp Căn sợ hãi, nép vào lòng Bách Quả Nhi, Bách Phúc Nhi cũng sợ hãi, đây đâu phải đào bảo bối, đây là chôn trẻ con ở dưới gốc cây mà
(hết chương này).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.