Gió xuân phơi phới, nắng ấm chiếu rọi
Vụ cấy mạ thời tiết sắp đến, khắp thôn Văn Xương đâu đâu cũng thấy cảnh tượng bận rộn
Người lớn vội vàng sửa sang ruộng nước, mỗi khi cái cuốc đào xuống, cá chạch và lươn lại theo bùn nước trồi lên, bọn trẻ con tay xách thùng, vai mang giỏ tre đã sớm đứng chờ ở một bên, nhanh nhẹn bắt lấy những con cá chạch mập mạp cười đùa
Đây là thời điểm vui vẻ nhất của lũ trẻ trong thôn, nếu may mắn, chúng có thể bắt được cả thùng cá nhỏ, cá chạch, đương nhiên cũng có lẫn vài con lươn, mang về nhà nuôi một thời gian, cẩn thận làm sạch nội tạng, rồi cho vào nồi chiên sơ với một chút dầu ăn, thêm một chút dưa muối tự làm, nấu lên thành nồi canh trắng đục đậm đà, thơm ngát cả một vùng
Đương nhiên, đó là sân của nhà khác, còn trong sân nhà Bách gia thì không có cảnh tượng này, bởi vì mấy đứa trẻ con trong nhà không phải ở độ tuổi đó, khoảng cách giữa Bách Ngải Hao và Bách Diệp Căn tận sáu bảy tuổi, Bách Ngải Hao bận bịu cả ngày, không còn hứng thú với việc bắt cá chạch nữa
Bách Diệp Căn còn quá nhỏ, vừa xuống ruộng bắt cá chạch thì đã ngã cả người lấm lem bùn đất, Bách Phúc Nhi thì nhìn mặt ruộng nước trong veo mà thở dài, nàng sợ có đỉa, nên không dám xuống ruộng
"Cha, người bắt cho con một ít đi
Chiều tối, biết cha còn chưa sửa soạn xong ruộng nước, Bách Phúc Nhi liền làm nũng, "Con muốn ăn
Bách Thường Phú vừa lau mặt vừa cười, "Khuê nữ, thịt nhà mình ăn thơm hơn, cá chạch toàn mùi đất tanh, ăn có gì hay
"Con không cần biết, con muốn ăn
Thấy tiểu khuê nữ chu cái miệng nhỏ có thể treo cả chai dầu, Bách Thường Phú lại vui vẻ cười, "Được, vậy ngày mai cha bắt cho con
Như thế, Bách Phúc Nhi mới xem như vui vẻ, sau đó lại kéo cha nói muốn biến cây mía thành nước mía
Bách Thường Phú nhìn mấy cây mía, nghĩ cây mía cứng như vậy, khuê nữ có lẽ thật không nhai nổi, xưa nay vốn yêu chiều khuê nữ, hắn liền nghĩ đến trong phòng chứa đồ có một món đồ có lẽ sẽ dùng được, nhanh chóng đi khiêng ra
"Cha, đây là cái gì vậy
Dài như một cái ghế, đồ vật lạ nha
Bách Thường Phú đặt cái ghế xuống, hứng nước bắt đầu rửa sạch, vừa rửa vừa nói, "Đại bá ngươi mang về đấy, nói là đồ dùng để ép nước hoa quả của nhà giàu trong thành
Anh trai cả của hắn nghĩ cũng hay, đợi cha mẹ già răng không nhai được thì ép cho chút nước uống, cầm về nhà thì bị mẹ hắn mắng cho một trận, không trả lại được nên đành vứt xó trong phòng chứa đồ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bách Phúc Nhi tỉ mỉ quan sát, ghế hơi bất bình, nghiêng về một phía, phía trước có một cái lỗ lớn, chính là cái miệng để đổ mía, giữa miệng đổ và miệng ra nước có một cái rãnh tròn liên tiếp, phía sau chỗ miệng ra nước có một cái tay ép, giữa tay ép có một cục tròn nhô lên, vừa vặn khít với miệng đổ
Nàng thử dùng tay thì mắt sáng lên, cái đồ chơi này đúng là phiên bản đơn giản của máy ép nước, nguyên lý đòn bẩy, lại còn tiết kiệm sức
Bách Thường Phú rửa sạch sẽ xong liền lấy một cây mía, cắt thành từng khúc ngắn cho vào lỗ đổ, nhấc tay ép xuống, nước mía theo miệng ra chảy xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nước mía tí tách rơi xuống đất, Bách Thường Phú có chút ngượng ngùng, chỉ lo ép nước, quên lấy bát hứng
Bách Phúc Nhi vội cầm bát ngồi xuống đất hứng, chốc lát đã hứng được một bát nước, nàng hớp một ngụm, mắt vui vẻ nheo lại, rất ngọt
"Khuê nữ, một bát đủ chưa
Thấy khuê nữ uống ngon lành, Bách Thường Phú cũng vui lây, Bách Phúc Nhi bưng bát đưa cha một ngụm, được khuê nữ đút cho một ngụm nước mía ngọt lịm, Bách Thường Phú lại càng cảm thấy sảng khoái tinh thần, toàn thân tràn đầy sức lực
"Ôi chao, vị này không tệ, cha ép cho con thêm một bát
Văn thị đi vào oán trách lườm hai cha con một cái, "Vừa mới còn kêu mệt cả ngày, chân đi không nổi nữa, sao giờ lại sủng khuê nữ mà hăng hái thế
Bách Thường Phú cười không khép miệng được, vui vẻ nói, "Nước mía này ép ra ngược lại ngọt hơn nhiều so với nhai trực tiếp, trách sao con gái ta thích thế
Hàng xóm nhị phòng nhà Bách Thường Phú và tam phòng Bách Thường Thanh, hai chị em Bách Quả Nhi và Bách Diệp Căn cũng trở về, thấy cái ghế ép nước thì rất hứng thú, nhao nhao đòi tự mình ép thử, Bách Thường Phú cũng chiều theo, liền ở bên cạnh chặt mía cho bọn chúng, từ chiều tối giằng co đến khi trời tối, bữa cơm tối mọi người trong nhà đều uống nước mía
Đồ ngọt luôn có thể mang lại niềm vui, ngay cả Lý bà cũng phải nói, "Trông thì xanh lè xanh lét dọa người, uống vào thì vị cũng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau Bách Phúc Nhi lại chính thức bắt đầu kế hoạch làm đường đỏ, mà mục đích chỉ là để có bánh bao nhân đường đỏ ăn
Bách Hoa Nhi nhà đại phòng, Bách Quả Nhi nhà nhị phòng và Bách Diệp Căn đều cùng tham gia, bốn chị em bận đến quên trời đất, sức mọi người đều không lớn, bã mía ép ra Bách Phúc Nhi cũng không lãng phí, cứ ép đi ép lại
Chờ đến gần giờ cơm trưa, cả trăm cân mía cũng đã bị bọn họ ép hết sạch, từ sáng đến giữa trưa, ai nấy cũng cảm thấy cánh tay nhức buốt hết cả lên
"Phúc Nhi, liệu cái này có thật làm được đường đỏ không, đường đỏ là màu đỏ mà, cái này màu sắc cũng không đúng
Bách Hoa Nhi vừa xoắn xuýt, thực sự là màu nước mía khó coi quá, cảm giác như uống vào là trúng độc ấy
Bách Phúc Nhi rất tự tin, "Chúng ta cứ thử xem sao, lỡ đâu lại thành công, vậy ngày mai chúng ta có bánh bao nhân đường đỏ mà ăn
Bách Quả Nhi cười nói: "Ta nghe nói có một kiểu ăn sang chảnh lắm, người ta thêm đậu phộng và vừng vào đường đỏ rồi gói vào bánh bột ngô, chiên cho vàng hai mặt, cắn một cái thì bên trong ngon tuyệt
Bách Phúc Nhi nghĩ chắc đó là bánh nướng nhân đường đỏ, chắc chắn là ngon lắm, thơm nức mũi
Trương thị đi gọi bọn chúng ăn cơm, nghe được những lời này trong lòng giật mình, mấy đứa trẻ này cũng thật là to gan, dám nghĩ, nước đường mía mà vắt được một chén cũng là khá lắm rồi, lại còn dám nghĩ lấy ra để chúng làm bánh bột ngô mà ăn
"Cấm không được đi phá đường đỏ trong nhà, bà đánh cho thì đừng ai dám xin hộ
Một đám, gan to quá rồi
Bách Phúc Nhi chống nạnh nhìn một chậu nước mía, trong lòng nghĩ xem nàng làm ra được đường đỏ sẽ ăn kiểu gì, sẽ cho cả nhà mắt tròn mắt dẹt mà xem, hừ hừ
Ăn cơm trưa xong nàng lại tiếp tục bận rộn, Bách Quả Nhi đun nước, nàng thì giẫm ghế quan sát tình hình trong nồi, Lý bà thấy mấy đứa nhỏ bận rộn thì lắc đầu bất đắc dĩ, đường đỏ mà dễ làm ra vậy sao, đó còn là bí quyết của người ta cơ mà
Thôi thì kệ vậy, không cho mấy đứa nhỏ táy máy thì bọn chúng lại không từ bỏ ý định, còn không biết sẽ làm loạn với nàng ra sao nữa
Lý bà xoay người vào nhà ngủ trưa, nhưng đến khi tỉnh dậy thì phát hiện trong bếp vẫn còn đốt lửa, lại lần nữa thấy Bách Quả Nhi ôm củi nhếch miệng cười với mình rồi nhanh chân chạy vào bếp
Lý bà hít một hơi thật sâu, vậy là đã đốt bao nhiêu củi rồi?
Nàng bước nhanh ra bếp, không quản không được rồi
Vừa bước vào cửa bếp đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, trong nồi có đồ gì đó ùng ục sôi sùng sục, tiến đến gần xem thì thấy trong nồi đã thành màu đỏ nâu giống cát, màu nhạt hơn đường đỏ một chút, nhưng mùi vị thì cũng gần giống rồi
Vậy là thành công thật rồi
(hết chương này).