Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Chương 71: Tam thúc da mặt hảo dày




Bách Phúc Nhi bịa chuyện một hồi, Bách Lý Huy thấy rất có lý, trong nhà hai con la đều có linh tính, một con mỗi ngày bị nhốt trong chuồng, một con mỗi ngày chạy bên ngoài, quả thực dễ khiến con bị nhốt trong lòng không thoải mái, liền quyết định luôn, về sau cứ không vội lên đường thì cho con la già ra ngoài
Bỗng có tiếng cười vang lên, mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, Bách Phúc Nhi trợn mắt, “Sư phụ, người cười cái gì đấy?” "Còn nữa, sư phụ, tên họ của người là gì
Thật là, cũng không chủ động giới thiệu, chẳng lẽ sau này cứ gọi lão bạch kiểm mãi sao
Thế thì nàng quá bất lịch sự
Cổ tiên sinh vui vẻ tiến lên, “Lão phu họ Cổ, còn tên tục của ta thì ngươi về sau sẽ biết.” "Đồ nhi à, con còn nói chuyện được với la sao
Bách Phúc Nhi thoải mái thừa nhận, “Ai mà chả được, gia súc cũng có linh tính cả.” Thang Viên gật đầu liên tục, “Đúng, ngựa của chúng ta cũng hiểu tiếng người.” Cổ tiên sinh lắc đầu, linh tính với linh tính vẫn khác nhau, đồ nhi nhỏ này của hắn thú vị thật
Đi một vòng trong nhà họ Bách, Cổ tiên sinh có chút tiếc nuối, "Đồ nhi à, chỗ của ngươi cũng không có chỗ cho lão phu ở.” "Coi như thế đi, lão phu hôm nay chỉ tới làm quen đường thôi, vẫn là về nhà họ Vệ ở thì hơn.” “Có việc thì ngươi cứ tới nhà họ Vệ tìm vi sư.” Bách Phúc Nhi trợn mắt, cái sư phụ rẻ tiền này của nàng cũng quá tự nhiên quen thuộc
Nàng còn nghi ngờ nhà họ Vệ có nhiệt tình mời ông ta tới ở không đấy
"Phúc Nhi, nghe nói nhị sư phụ của con tới à
Bách Thường Thanh giúp thôn trưởng xử lý xong chuyện trong thôn, vào cửa thấy người bên cạnh Bách Phúc Nhi thì hơi kinh ngạc, trắng quá
Cổ tiên sinh không chịu, "Cái gì mà nhị sư phụ
"Lão phu là sư phụ của ngoan đồ nhi, sớm muộn gì cũng là sư phụ duy nhất
Bách Thường Thanh chắp tay, “Xin hỏi lão tiên sinh làm nghề gì ạ?” Đúng nhỉ
Bách Lý Huy lúc này mới phản ứng lại, có Vô Biên đạo trưởng trước đó, ông theo bản năng cho rằng vị Cổ tiên sinh này cũng là cao nhân, đến giờ còn chưa biết ông làm gì
Cổ tiên sinh: “…” Nhà người đồ nhi không đáng yêu chút nào
Lại thấy ngoan đồ nhi đang chờ câu trả lời của mình, Cổ tiên sinh hừ hừ hai tiếng, "Lão phu chuyên quan sát thiên tượng, đo đạc tính toán họa phúc sớm tối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lừa đảo
Bách Phúc Nhi chớp mắt, “Xem bói?” “Thế thì cũng giống tam thúc nhà con rồi, tam thúc nhà con bây giờ cũng xem bói mà.” Bách Thường Thanh ưỡn ngực, rốt cuộc ông ấy cũng có chút tài lừa đảo rồi
Cổ tiên sinh khinh thường liếc Bách Thường Thanh một cái, quyết định lấy chút bản lĩnh thật ra để ngoan đồ nhi xem thử, dù sao ngoan đồ nhi của ông cũng chẳng dậy sớm nếu không có lợi
Chỉ thấy ông ngẩng đầu nhìn trời, nhìn một hồi lâu, cả sân người đều ngẩng đầu theo ông, chỉ thấy trên đầu trời xanh lam, đẹp thật
“Một nén nhang sau sẽ mưa, mưa rơi nhiều nhất nửa nén hương sẽ tạnh.” Mọi người rất nghi ngờ, bầu trời xanh vạn dặm thế này, một nén nhang sau liền mưa
Bách Phúc Nhi không tin, "Mặt trời vẫn còn trên đầu mà
Cổ tiên sinh ngồi xuống, “Ngoan đồ nhi à, ngươi cứ chờ xem đi, lát nữa sẽ biết vi sư lợi hại.” Mọi người đều thích thú, Bách Lý Huy cũng thong thả đi lấy ghế kê ra, còn cố ý lấy nén nhang ra đốt, chờ mưa
Mấy người mỗi người ngồi ghế, mắt mở to nhìn nén nhang ở giữa, Lý bà thấy cạn lời, nhưng vẫn im lặng xem trời
Người đi ngang qua thấy dáng vẻ mấy người trong sân nhà họ Bách, tò mò hỏi rồi cũng vào sân chờ, một người hai người, rất nhanh cả sân đứng đầy người
Bách Phúc Nhi thấy, lát nữa mà lật xe thì mất mặt, người trong thôn sẽ bảo cô bái phải sư phụ lừa đảo, cái danh lừa đảo nhỏ của cô là chắc chắn
Thấy nhang sắp cháy hết, trên đầu vẫn nắng chang chang, có người cười, "Trời thế này nhìn kiểu gì cũng không giống sắp mưa
"Lão tiên sinh nhìn gà hóa vịt rồi à
Bách Phúc Nhi sốt ruột, trong lòng hối hận ghê
Cổ tiên sinh không hề hoang mang, trên mặt còn mang ý cười
Nhang cháy hết, tàn hương rơi xuống, lúc mọi người lắc đầu thì Bách Phúc Nhi sờ cằm, ngẩng đầu nhìn trời xanh trên đầu, hạt mưa liền rơi xuống mặt nàng
Không có mây đen, không có gió, mặt trời chiếu khắp nơi mà mưa
"Cái này..
Mọi người mặt mày ngơ ngác, “Lão tiên sinh thần quá.” "Mưa thật này, mưa giữa trời nắng
"Thần, thật là thần
Bách Phúc Nhi đã trốn xuống dưới mái hiên, mắt trợn tròn, Vệ Vân Kỳ cũng kinh ngạc, “Trời đang nắng mà cũng mưa được?” Bách Phúc Nhi theo bản năng đáp, "Cũng không có gì lạ, mùa hè hay có mấy lần, đến thì bất ngờ mà đi cũng nhanh.” Trời ơi, rốt cuộc là ông ấy nhìn ra kiểu gì thế
Thang Viên thấy Cổ tiên sinh đã là thần tiên, bảo mưa là có mưa, không phải thần tiên thì là gì
Mưa được nửa nén hương bỗng lại tạnh, trời vẫn cứ xanh ngắt, nắng vẫn vậy, nếu không vì đất bị ẩm thì ai nói mới vừa mưa rồi đâu
“Ngoan đồ nhi à, vi sư có phải lợi hại không, cái thuật xem thiên tượng này có muốn học không?” Bách Phúc Nhi gật đầu liên tục, “Học!” Có nhiều kỹ năng không lo, học được, sau này cô sẽ là bà đồng
Bách Thường Thanh xoa xoa tay, mặt dày đi lên, "Sư phụ, ngài thấy tư chất của con như nào ạ, tiểu chất nữ của con còn chưa chắc chắn lắm đâu, hay là ngài dạy con trước đi, con làm đại sư huynh của Phúc Nhi
Hành động này, Bách Phúc Nhi cũng phải kinh hãi, tam thúc da mặt dày vậy cơ à
Cổ tiên sinh đánh giá ông trên dưới mấy lần, liền lắc đầu, "Ngươi không thích hợp
"Sư phụ ngài xem kỹ lại đi, tư chất của con biết đâu chừng cũng được, gần đây con đang tự học xem tướng, cũng có chút thành tựu rồi, hay sư phụ ngài thi thử con
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói rồi chạy vội về lấy cuốn sách bảo bối ra, “Sư phụ ngài xem này, con là học theo cuốn này đấy, đợi con dung thông nó thì chắc sẽ khác thôi.” "Sư phụ ngài chỉ điểm cho con một chút ạ
Cổ tiên sinh thấy cuốn "Mệnh Số Thông Giám" trong tay ông ta sắc mặt khá phức tạp, “Ở đâu ra vậy?” “Trong tủ sách tìm được, vốn dĩ con định tìm xem có sách nào về mai táng không, kết quả thấy cuốn này, cũng không biết ai viết, con thử làm theo những điều trong sách thì thấy linh nghiệm lắm
Bách Phúc Nhi phụ họa, “Tam thúc nhà con xem cuốn sách này như báu vật, đốt đèn dầu xem, sư phụ à, ngài xem cuốn này được không, tam thúc nhà con có bị đi sai đường không ạ.” Đừng cứ hở tí lại lôi cô ra làm thí nghiệm, xong rồi bảo không được thì chẳng hại cô sao
Cổ tiên sinh không hề chạm tay, "Xem ra lão phu và ngươi có chút duyên phận, có cuốn này thì cứ học trước đi, không hiểu thì cứ đến hỏi.” Bách Thường Thanh vui mừng khôn xiết, cũng không khách sáo, "Sư phụ, đồ đệ hiện tại đã có chỗ không hiểu, xin sư phụ giải thích thắc mắc cho đồ đệ ạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cổ tiên sinh không tình nguyện bị Bách Thường Thanh kéo sang một bên chỉ điểm, Bách Phúc Nhi che miệng cười trộm, im lặng giơ ngón cái cho tam thúc
Mặt dày ăn đủ, mặt tam thúc không phải dạng vừa đâu
Mãi đến khi mặt trời xuống núi Cổ tiên sinh mới leo lên xe ngựa nhà họ Vệ đi, vốn định ăn cơm rồi đi nhưng ông thật sự chịu không nổi nhiệt tình của tên đồ đệ rẻ tiền kia, lại còn có chút thành tựu, cửa còn chưa bước vào đã hỏi cả đống câu hỏi, ông mệt hết cả người
(hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.