Con la bị cấm túc, chuyện này đối với nó mà nói căn bản không quan trọng, chỉ cần có ăn có uống thì nhốt cả đời cũng được, giữa ngày hè chói chang, cả ngày trong chuồng heo tiếng kêu vang trời
Tối nay ở thôn Văn Xương, mọi người ăn cơm tối sớm, mặt trời vừa lặn xuống, trong thôn đã vang lên tiếng gọi í ới gọi về nhà ăn cơm, đến lúc chạng vạng thì Vui Vẻ phe phẩy cái quạt mo đi ra sân phơi thóc chia tiền
Tiền của Lâm lão bản là dựa theo bên Vệ gia trả, ngoài khoản tiền cố định còn có thêm hai lượng tiền thưởng chứ không hào phóng như Vệ gia, mấy gã trai tráng mỗi người được năm trăm văn, còn mấy tên có kỹ năng xử lý nguy hiểm thì được thêm mấy chục văn nữa, chẳng ai bất mãn, dù sao đây cũng là chuyện tốt hiếm có
Có người lại đến gần Bách Lý Huy hỏi, "Thím, sao lần này thím không gọi ta vậy
Lần trước rõ ràng đã đồng ý
Bách Lý Huy chỉ có thể giải thích, "Tạm thời cũng chỉ cần có ngần ấy người, huống hồ thêm người thì lại phải lo áo choàng gì đó, nhà thím lại còn phải lợp nhà, cũng không có rộng rãi
Cơ hội không nhiều, bỏ lỡ thì rất khó có lại, lúc trước không mời được, bây giờ cũng không chen vào được, chỉ có thể đỏ mắt nhìn người ta chia tiền
Thật không cam tâm
Buổi tối Cổ tiên sinh lại dẫn Bách Phúc Nhi lên núi, bồi người hóa thành Bách Thường Thanh, nghe Cổ tiên sinh giảng cho Bách Phúc Nhi những lời mà hắn nghe như sương trong mây, trong lòng hắn kính phục Cổ tiên sinh vô cùng, cảm thấy phải ra sức bảo trụ cái cột trụ này, rồi mơ mộng đến một ngày mình cũng có thể chắp tay đứng, chớp mắt là có thể nắm rõ họa phúc của thiên hạ
Ở bụi cỏ phía xa, đôi vợ chồng rắn hoa lại đang thì thầm, "Ngươi nói chuyện mà nàng đã hứa có làm được không vậy
Rắn hoa sau khi bị dọa hồn bay phách lạc vào ngày đầu tiên, thì đến ngày hôm sau đã hồi tỉnh, tiểu thần tiên nói muốn nâng đỡ nó làm sơn đại vương, nếu mà thật thì chẳng sướng chết nó sao
Nó mường tượng ra cảnh lúc đó sẽ kiếm thật nhiều rắn mẹ xinh đẹp, để chúng đẻ thật nhiều ổ trứng rắn, con cháu chạy đầy núi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rắn mẹ liếc xéo nó bằng đôi mắt nhỏ, rồi trực tiếp quấn chặt lấy nó, "Nói, có phải ngươi muốn giấu ta để đi tìm rắn mẹ khác không, ta cho ngươi biết, ngươi dám làm càn thì lão nương nuốt ngươi đấy
Hai con rắn đánh nhau loạn xạ, gây ra động tĩnh, Bách Thường Thanh vểnh tai nghe ngóng một hồi, cầm cây gậy đuổi chó lần theo âm thanh đi mấy bước, thấy hai con rắn vẫn còn đang đánh nhau, liền một phát xiên cả hai con vào gậy đuổi chó, "Nha, bắt về làm thịt nấu với gà, thành món canh long phượng, tươi ngon hết sảy
Hai con rắn kinh hồn bạt vía, tại chỗ định chạy trốn, nhưng đã rơi vào tay Bách Thường Thanh rồi thì nào dễ vậy, lại nghe hắn nói: "Một con ít nhất ba cân, đủ mập
Rắn hoa sắp ngất lịm, không ngừng thè lưỡi, "Tiểu thần tiên cứu ta
"Tiểu thần tiên cứu ta, sau này ta sẽ làm tiểu đệ của ngươi, vì ngươi làm trâu làm ngựa, lên núi đao xuống biển lửa a, tiểu thần tiên oa
Bách Phúc Nhi chiều theo ý nó, "Tam thúc, thôi đi, nhìn trông gớm quá, ăn chắc gặp ác mộng mất, nhà mình còn đầy thịt heo chưa ăn đâu
Bách Thường Thanh vui vẻ lên tiếng, "Phúc Nhi con không biết đâu, con rắn hoa này nghe thì tanh nhưng ăn vào thì thơm, ngon tới mức rụng cả lưỡi
Nghe vậy, rắn hoa lại càng ra sức cầu xin tha thứ, cuối cùng dứt khoát lăn đùng ra ngất xỉu, Bách Phúc Nhi thấy mà không nỡ, "Tam thúc, thả nó đi, lỡ đâu đến lúc nó gọi cả mấy trăm con rắn đến trả thù nhà mình thì sao
"Nó cũng không phải lợn rừng, nghĩ mà thấy nổi hết cả da gà
Cổ tiên sinh cũng mở miệng, "Cũng đâu thiếu thịt mà thèm, đừng có cái gì cũng đòi ăn
Bách Thường Thanh không dám trái ý sư phụ, bất đắc dĩ ném hai con rắn ra bụi cỏ cách đó không xa, "Coi như các ngươi mạng lớn
Hai con rắn đang hôn mê thì làm sao biết là vừa mới nhặt về được một cái mạng nhỏ, mềm nhũn như bùn nằm trong bụi cỏ
Cổ tiên sinh tiếp tục giải thích cho Bách Phúc Nhi về mười hai cung sao, còn nói thêm về hai mươi tám chòm sao, Bách Phúc Nhi nghe mà như sương trong mây..
Đến sáng hôm sau, Bách Quả Nhi rời giường cầm cỏ cho thỏ ăn, Trương thị dụi dụi mắt, "Quả Nhi, con thả cỏ vào trong phòng của các con đấy à
Hôm qua bà tìm mãi mà không thấy bóng cỏ đâu, không ngờ là ở chỗ đó
Bách Thường Thanh vừa bước ra khỏi cửa thì nghi hoặc hỏi, "Quả Nhi, con thả cỏ trong phòng làm gì
Bách Quả Nhi nhăn mặt với hắn, "Chú hỏi nương ấy
Nói xong thì còn quay người lại đóng cửa, định khóa vào nhưng lại nghĩ là Phúc Nhi còn đang ngủ, mới thôi, liếc nhìn mẹ nó một cái, "Con đếm rồi nha ~"
Trương thị đầu đầy vạch đen, nhỏ giọng kể chuyện ba chị em dâu định thay phiên nhau cắt cỏ cho heo, "Chú thì hiểu ta đó, cái gì cũng được, chỉ sợ xuống đất thôi, thế là lén lấy hai lần cỏ của thỏ con nhà Quả Nhi, liền bị nó phát hiện
Bách Thường Thanh buồn cười hết sức, vợ mình đáng yêu thật, làm mẹ mà lại chạy đi ăn trộm cỏ của con gái, còn bị con gái bắt gặp, nghĩ mà thấy buồn cười
"Cô đi nhờ nhị tẩu một chút, nhị tẩu may vá không được giỏi lắm, cô nhờ chị ấy may thêu vá, đổi lại chị ấy giúp cô cắt cỏ, vậy chẳng được sao
Trương thị mắt sáng lên, ăn cơm xong thì tìm đến Văn thị, Văn thị nghe xong thì liền đồng ý, vui vẻ đưa đôi giày may dở cho Trương thị, "Vất vả tam đệ muội rồi
Chuyện cắt cỏ thì chị không sợ nha, chồng với hai đứa con trai mỗi ngày đều phải xuống ruộng, cắt cỏ cũng là việc thuận tay thôi, thế nào cũng không đến lượt mình phải làm, không những khỏi cắt cỏ mà giờ ngay cả công may quần áo, giày dép cũng được bớt, quá tuyệt
Đối với giao dịch giữa các chị em dâu, Lý bà coi như là không biết gì cả, bất quá trong lòng thì cũng thở dài một tiếng bất đắc dĩ, Quả Nhi hai chị em nuôi ba con thỏ, mười mấy con vịt thì nuôi rất tốt; còn ba chị em dâu thì nuôi hai con heo mà suýt chút nữa để heo phải nhịn đói, thật khiến người ta lo lắng
Buổi chiều Bách Thường Phú từ ngoài ruộng trở về, lại nhắc đến chuyện của Trương địa chủ ở Liễu Gia Loan, "Hôm nay lại tìm ta, vẫn là nói muốn tăng tiền thuê đất, nghe hắn nói hình như hai năm nay mùa màng đều tốt, cảm thấy người thuê đất kiếm được nhiều tiền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Còn nói cái gì đó 'muốn đồng tâm liên kết', ta cũng không thèm để ý
Bách Lý Huy là người đầu tiên không đồng ý, "Mùa màng kém thì có phải cũng phải giảm tiền thuê đất cho người ta hay không, chuyện này chẳng có gì mà thương lượng, hắn mà đến tìm ta, ta cũng sẽ trả lời như vậy
Chuyện này trong mắt người nhà Bách gia không đáng gì, rất nhanh liền bị lãng quên, mọi người lại bận rộn với việc nhà, nhà mới sắp phải xây tường, phải dọn dẹp không ngơi tay, ba chị em dâu cả ngày đều bận bịu nấu cơm; Bách Phương Nhi giúp Bách Phúc Nhi phơi mầm lúa mạch, chờ Bách Phúc Nhi dạy cô làm kẹo mạch nha, và rồi đến ngày làm xong kẹo mạch nha thì Bách Thường Thanh tức muốn thổ huyết trở về nhà, không biết từ khi nào, khắp mấy thôn đều đồn rằng người Bách gia già trẻ lớn bé không có bản lĩnh gì, toàn là nhờ vào lừa gạt
"Chuyện này rõ ràng là nhắm vào nhà ta
Bách Thường Thanh tức giận đùng đùng, "Có phải là bên nào đó ganh tị, cảm thấy hiện tại chúng ta khá lên rồi, sợ chúng ta cướp mất mối làm ăn của bọn họ
Bách Lý Huy chau mày, suy nghĩ đến mọi khả năng, bỗng nhìn sang Bách Thường Phú, "Có khi nào là Trương địa chủ ở Liễu Gia Loan hay không
(Hết chương này)
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]