[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 24: Ăn Tết “Đúng rồi, ta nghe nói Ôn Trạch Hạo bị từ hôn, có phải là thật hay không?” Đặng Tử Dương nói xong chính sự xong thì hỏi một câu bát quái lớn
Hắn cũng nghe tên sai vặt bên cạnh nói vào sáng hôm sau, nên đã đặc biệt đến tìm Trần Minh để hỏi chuyện này
Hắn bày ra vẻ mặt hả hê, không chút che giấu sự chán ghét của mình đối với Ôn Trạch Hạo
Trần Minh gật đầu nói: “Là thật.” “Ha ha ha…” Đặng Tử Dương thoải mái cười lớn: “Trời có mắt mà, ta đã nói rồi, làm sao có thể mọi chuyện tốt đều bị hắn chiếm hết.” Trần Minh ngạc nhiên nói: “Ngươi có phải là có quan hệ gì với hắn không?” “Chuyện đó thật không có, ta chỉ là đơn thuần nhìn hắn không thuận mắt.” Hiểu rồi, chỉ là đố kị mà thôi
Đặng Tử Dương tràn đầy hứng khởi hỏi: “Thế Hoắc Thiên Thiên vì sao đột nhiên không nguyện ý gả hắn
Chẳng lẽ thích người khác?” “Không rõ ràng
Bất quá, náo ra chuyện lớn như vậy, phỏng chừng không dễ kết thúc.” “Cái này thì có trò vui để xem
Hoắc lão quỷ tuổi tác không nhỏ, không biết còn sống được mấy năm
Hiện tại Hoắc Thiên Thiên và Ôn Trạch Hạo hôn sự thất bại, người vui mừng nhất chính là mấy đồ đệ kia của Hoắc lão quỷ
Hắc, cứ chờ mà xem, đợi đến khi hắn ngày nào đó quy tiên, mấy tên đồ đệ sẽ cãi nhau vỡ đầu.” “Với tu vi của Hoắc Thừa Khôn, sống thêm hai mươi năm cũng không thành vấn đề chứ.” Trần Minh cảm thấy hắn có chút lo lắng thái quá
Đặng Tử Dương cười hắc hắc: “Chuyện này ngươi có chỗ không biết
Ngươi thấy đó, với tu vi của Hoắc lão quỷ, vì sao vẫn luôn ở trong Hoắc phủ, chưa từng ra ngoài nửa bước
Một vị cao thủ lục phẩm, lại đi làm việc tương tự như một võ quán, thu nhiều học trò như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi không thấy, chuyện này có chút mất giá trị ư?” Hả
Vừa nói như thế, quả thật có chút
Trong Thanh Phong thành có không ít võ quán, nhưng mà tu vi của những quán chủ đó đại bộ phận cũng chỉ là thất phẩm hoặc bát phẩm
Lục phẩm, đặt vào toàn bộ Đại Tấn triều, đều xem như cao thủ nhị lưu
Quy tắc giang hồ, tam phẩm trở lên là nhất lưu
Lục phẩm đến tứ phẩm là nhị lưu
Cửu phẩm đến thất phẩm là tam lưu
Không có phẩm giai, là không nhập lưu
Trong Thanh Phong thành, lục phẩm đã là một cao thủ đáng gờm
Trần Minh nói: “Đặng huynh cũng đừng gợi sự tò mò trong ta.” Đặng Tử Dương hạ giọng, ghé vào tai hắn nói: “Ta từng nghe lão đầu tử nói qua, Hoắc lão quỷ này nên là có nội thương lâu năm trong người
Những năm này, vẫn luôn mua đủ loại dược liệu quý hiếm, dùng để áp chế thương thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai biết ngày nào đó nội thương tái phát thì chết.” “À?” Trần Minh có chút giật mình, không cẩn thận, rõ ràng nghe được một thông tin sốc lớn hơn
“Việc này trong Thanh Phong thành cũng không phải bí mật gì
Hoắc lão quỷ này đơn giản là muốn tìm một truyền nhân nối nghiệp, để chăm sóc cháu gái của hắn
Bất quá, hắn là một tên mù mắt, rõ ràng lại nhìn trúng thứ tầm thường như Ôn Trạch Hạo
Không thành thân được, e rằng lại trở thành kẻ thù.” Đặng Tử Dương có vẻ hả hê
Có thể thấy được trong lòng hắn đối với Hoắc Thừa Khôn oán niệm lớn đến nhường nào
Trần Minh nhất thời cũng không biết phải tiếp lời hắn thế nào
Cuối cùng, hắn đối với Hoắc Thừa Khôn không có chút oán niệm nào
Hiện tại, hắn đang làm thuê trong Hoắc phủ, nói theo một khía cạnh nào đó, Hoắc Thừa Khôn là lão bản của hắn, cũng không tốt lắm để sau lưng nói xấu người ta
Hắn cúi đầu xuống, lảng tránh bằng cách uống nước
“Đúng rồi, những người Hoắc phủ kia, có biết ngươi đã nhập phẩm hay chưa?” “Ta chưa nói cho bọn họ biết.” “Thật không biết bọn họ biết được rồi, sẽ là biểu cảm gì
Đặc biệt là tên Trương Minh Vũ kia, gã này vẫn luôn coi thường ngươi.” Trần Minh mỉm cười
Hắn đương nhiên sẽ không khiến Trương Minh Vũ và bọn họ có một chút bất ngờ nho nhỏ, liền chủ động tiết lộ chuyện hắn đã vào cửu phẩm
Việc đó rất có thể sẽ khiến hắn vứt bỏ công việc bồi luyện này
Phải nói rằng, Đặng Tử Dương chính xác là một người bạn đáng để kết giao
Đặng Tử Dương phỏng chừng cũng vô cùng tò mò, một người có tư chất bình thường như hắn, rốt cuộc là đã trở thành võ giả như thế nào
Nhưng lại cái gì cũng không hỏi
Kiểu người có chừng mực như thế này thì tương đối hiếm có
… Chín giờ, Trần Minh đúng giờ đi tới Hoắc phủ, tiếp tục công việc bồi luyện của mình
Hắn vừa đến trường võ, thấy Hồng Minh Tuyền và Trương Minh Vũ đều không có ở đó, những học viên kia tụm năm tụm ba ngồi tán gẫu
Cho đến khi thấy hắn tới, lập tức tất cả đều đứng lên, cung kính đứng thẳng, đồng thanh nói: “Gặp qua Trần sư huynh.” Lần trước, bọn họ cũng biếng nhác như vậy, sau đó trong lúc luyện tập với nhau, tất cả đều bị Trần Minh đánh cho một trận, bây giờ thì đã hoàn toàn thành thật
Trần Minh thấy thái độ của họ cũng không tệ lắm, liền bỏ qua
Hắn sắp xếp xong xuôi, học viên sơ cấp đi luyện công đấm bọc
Học viên trung cấp gọi tên, rồi đến đấu luyện với hắn
Các học viên đều ngoan ngoãn làm theo
Thoáng một cái, một buổi sáng đã trôi qua
Hồng Minh Tuyền và Trương Minh Vũ vẫn chưa từng xuất hiện, cũng không biết chạy đi đâu rồi
Trần Minh để các học viên ai làm gì thì làm, sau đó rời Hoắc phủ
… Buổi chiều, Trần Minh cùng Đặng Tử Dương ba người họ ngồi tại một chỗ, thảo luận võ học
Ban đầu, Quan Bằng vẫn nghiêm mặt, cũng không mấy khi mở miệng
Trong lòng hắn kìm nén một cỗ khí thế, muốn rửa sạch nỗi sỉ nhục
Thế nhưng nghe tới nghe tới, vẻ mặt hắn đã thay đổi, đến sau đó có chút giật mình lên
Trần Minh này, lại dám nói ra bí quyết đao pháp của mình
Hắn là người sành sỏi, nghe xong liền biết gã này một chút cũng không che giấu
Quan Bằng nghe tới có chút đứng ngồi không yên, đây là điều ta có thể nghe sao
Một lát nữa, hắn và Trần Minh sẽ động thủ, nghe những điều này, cứ như thể đang gian lận vậy
Thế nhưng, giọng của Trần Minh không ngừng chui vào tai hắn, nội dung hắn nói lại có sức hấp dẫn lớn lao đối với hắn, nghe đến chỗ mấu chốt, lại càng kích động đến mức mắt sáng lên
Thì ra là vậy
Lại có thể như thế sao
Trong lòng Quan Bằng một chút nghi hoặc, lập tức bỗng nhiên trở nên vui vẻ
Hận không thể lập tức thử nghiệm một lần
Chờ hắn phản ứng lại, nhìn ánh mắt của Trần Minh trở nên phức tạp
Người này rõ ràng không hề cầu lợi ích, loại bí quyết đao pháp này, cũng nguyện ý chia sẻ cho bọn hắn
Cuối cùng, Quan Bằng nhịn không được mở miệng: “Trần huynh, ngươi đem ảo diệu đao pháp của mình đều nói cho chúng ta biết, liền không sợ đợi một hồi luận bàn sẽ thua ở tay ta sao?” Trần Minh thần sắc thản nhiên: “Nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ rất vui mừng
Như vậy, ta lại có thể phát hiện chỗ thiếu sót trong đao pháp của ta.” Lời này, khiến trong lòng Quan Bằng vô cùng khâm phục, so sánh với hắn thì mình hôm qua thua một chiêu, vẫn luôn canh cánh trong lòng
Cảnh giới khác biệt rất xa
Trang Hiểu Thiên tán thán nói: “Khí phách như Trần huynh, thật là khiến người khâm phục.” Trong lòng Đặng Tử Dương cũng cảm thấy thua kém, tự vấn lòng, đổi lại là hắn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đem ảo diệu đao pháp của mình nói cho người khác biết, dù là huynh đệ kết nghĩa
Trần Minh nhìn rõ phản ứng của ba người, biết mục đích của mình đã đạt được
Ai mà không thích một người bạn sẵn lòng chia sẻ kiến thức và kỹ năng mà không cầu lợi chứ
Hắn nhân cơ hội nói: “Chúng ta bắt đầu đi, ai trong các ngươi tới trước?” “Ta tới đi!” Người đầu tiên mở miệng lại là Đặng Tử Dương, hắn cười nói: “Hai vị đệ đệ đừng tranh giành với ta, ta biết sư huynh đã lâu như vậy, còn chưa từng luận bàn với hắn.” Hắn đã nói như vậy, Quan Bằng và Trang Hiểu Thiên tự nhiên không có lý do gì để không đồng ý, hai người lùi ra một bên
Đặng Tử Dương dùng kiếm, “Bộ kiếm pháp này của ta tên là ‘Truy Phong’, ta có cơ duyên xảo hợp mà có được
Có chút tinh diệu, sư huynh phải cẩn thận.” Trần Minh vắt đao lên tay, cất cao giọng nói: “Xin chỉ giáo!” PS: Không muốn mở sách mới, năm nay sẽ gắn bó với bộ này đến cùng
Ngày mai bắt đầu tích lũy bản thảo.