"cá, trong nhà cá đều ăn sạch
Tiểu Ly nghe được, trong mắt hơi nước lại muốn ứa ra
"Tiểu Ly ngoan nha, chờ sau đó chúng ta có thể cùng ca ca cùng đi câu cá, như thế ngươi liền có thể ăn được cá tươi nhất
Tiểu Nghiên xoa lưng Tiểu Ly, trấn an nó
Tiểu Ly sau khi nghe được, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh
Lục Thanh trực tiếp gật đầu: "Được thôi, chúng ta cùng đi câu cá
Dù sao Tiểu Ly có tài ẩn thân, không cần lo lắng bị người nhìn thấy
Trước đó nó cũng từng theo bọn hắn đi câu cá mấy lần
Thấy Lục Thanh cho phép, con thú nhỏ màu đen lập tức vui vẻ, cái đuôi dựng thẳng lên cao
Nó rất thích đi theo Lục Thanh đi câu cá
Dưới con mắt nó, Lục Thanh có thể dùng một cây gậy trúc, không ngừng đem những con cá trong nước mà nó chỉ có thể nhìn chứ không bắt được, câu lên, đó là một việc rất thần kỳ và lợi hại
Biết lát nữa có thể ra ngoài chơi, tốc độ ăn của Tiểu Nghiên cũng nhanh chóng hơn nhiều
Sột soạt sột soạt mấy lần là đã dọn sạch cơm trong chén
"Ca ca, ta no rồi, có thể đi câu cá
"Chờ một chút đã, ta cầm chén đi rửa trước
Lục Thanh lắc đầu, thu dọn bát đũa vào bếp, rửa ráy sạch sẽ cất đi
Lúc này mới đi lấy đồ nghề câu cá
Cần câu, giỏ đựng cá, vợt cá, mồi câu..
Chờ tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, hai đứa nhỏ cũng sớm đã ngoan ngoãn đứng đợi một bên
Trên người Tiểu Nghiên, còn đeo một cái giỏ nhỏ
Đó là Lục Thanh nhờ lão nhân trong thôn có tay nghề đan lát đồ tre trúc giúp làm, con bé thường xuyên chạy tới chạy lui theo hắn, còn có đi câu cá các thứ
Cũng cần có một cái giỏ sau lưng, đựng đồ chơi nhỏ của nàng, tỉ như búp bê đồ chơi các thứ
"Ca ca, ta giúp ngươi cầm một chút
Tiểu Nghiên tiến lên, thuần thục tiếp nhận ống trúc đựng giun đất, treo lên cổ mình
Lại vác vợt cá lên vai, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chỉ về phía trước: "Xuất phát
Sau đó dẫn đầu chạy ra ngoài
Lục Thanh nhìn thấy buồn cười, tiện tay khóa cửa lại, theo sau ra ngoài
Về phần Tiểu Ly, đã vào trạng thái ẩn thân, nhảy vào giỏ sau lưng Tiểu Nghiên
Dù sao Tiểu Nghiên hiện tại thể chất rất tốt, chút trọng lượng này đối với nàng mà nói căn bản không thành vấn đề
Trong làng, Tiểu Nghiên chạy trước, Lục Thanh ung dung đi theo sau
Có thôn dân gặp được, lập tức hiểu ngay chuyện gì
"A Thanh, lại đi câu cá à
Có thôn dân hỏi
"Ừm, rảnh rỗi đi câu mấy con
Lục Thanh gật đầu
"Thật không hiểu sao ngươi lại thích câu cá như thế, câu nhiều cá như vậy, ăn có ngán không
Thôn dân tỏ vẻ không hiểu
Bọn họ thường xuyên thấy Lục Thanh đi câu cá, lần nào cũng thu hoạch được không ít
Nếu là họ, mỗi ngày ăn cá, đã sớm chán ngấy
Thỉnh thoảng ăn một chút còn được, ngày nào cũng ăn, sao có thể chịu nổi mùi tanh của cá
"Cũng được, ta chỉ có chút sở thích này thôi, mà ta cũng thích ăn cá, sư phụ lão nhân gia ông ấy bình thường cũng thích ăn cá con chiên dầu để nhắm rượu
Lục Thanh cười nói
Cũng không thể nói, trong nhà có một kẻ nghiện cá ăn cá như phá đi
"Chiên à, thế thì ngon biết bao nhiêu chứ, thảo nào lão đại phu thích ăn
Mắt các thôn dân lập tức trợn to
Cá con chiên lên, họ cũng không dám tưởng tượng nó sẽ thơm như thế nào
Đáng tiếc là dầu không tiện nghi, dù cho biết cách làm, họ cũng không dám phí dầu
"Nó ngon thật đấy, mọi người có rảnh, có thể đến chỗ ta nếm thử
"Ha ha, thế thì phải có dịp, nhất định phải đến thử mới được
Nói chuyện phiếm với mấy thôn dân vài câu, Lục Thanh mang Tiểu Nghiên rời đi, đi đến bờ sông ngoài thôn
Hắn đi đầu tiên, chính là điểm câu cá kỳ lạ kia
Đây là thói quen của Lục Thanh
Mỗi lần ra câu cá, đều sẽ đến điểm câu này câu một lát, xem có thể câu được kỳ ngư nữa hay không
Dù sao, hắn đã hứa với Tiểu Ly, nhất định phải để nó nếm lại mùi vị kỳ ngư
Đáng tiếc là, từ khi câu được hai con Hoàng Kim Thu kia, hắn liền không thể câu thêm được một con kỳ ngư nào nữa
Trước kia Lục Thanh còn cảm thán, trong con sông nhỏ ngoài thôn này, kỳ ngư lại nhiều đến thế
Hiện tại xem ra, đâu phải kỳ ngư trong sông nhiều, rõ ràng là trước đây khi hắn mới đến thế giới này, còn đang trong kỳ bảo hộ tân thủ, nên mới có thể liên tục câu được kỳ ngư
Hiện tại kỳ bảo hộ tân thủ đã qua, đừng nói kỳ ngư, ngay cả vảy kỳ ngư, hắn cũng không còn câu được một mảnh nào
Lục Thanh cũng không phải chưa từng thử đến khúc sông khác tìm xem có thể tìm được điểm câu kỳ ngư nữa không
Nhưng hắn đi trên dưới mười dặm con sông nhỏ ngoài thôn này, đều không thể phát hiện ra điểm câu nào có kỳ ngư ẩn hiện
Điểm câu cấp thấp thì có, nhưng thông tin hiện lên đều không liên quan đến kỳ ngư
Cuối cùng Lục Thanh kết luận, con sông ngoài thôn này, e là chỉ có một điểm câu kỳ ngư kia rồi
Về phần nguyên nhân, hẳn là mấy cây Huyết Hạnh Thụ ở bờ điểm câu
Đó mới là nguyên nhân căn bản thu hút kỳ ngư ẩn hiện
Bất quá, về lai lịch của Huyết Hạnh Thụ, Lục Thanh vẫn không rõ ràng
Hắn từng hái mấy quả huyết hạnh cho sư phụ, kết quả sư phụ cũng không nhận ra loại trái này, chỉ là sau khi thử qua dược tính của nó thì thấy đây là một loại dược liệu rất tốt
Về việc vì sao nó có thể thu hút kỳ ngư thì cũng không nói rõ ràng
Ngồi trước điểm câu, Lục Thanh thuần thục gắn hai quả huyết hạnh lên lưỡi câu, sau đó thả nó vào điểm câu
Trong mấy ngày này, Lục Thanh đã nâng cấp cần câu của mình một lần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài trừ dây câu vẫn là tơ tuyết tằm ra thì cần câu và lưỡi câu đều thay đổi
Đặc biệt là lưỡi câu, là hắn khi còn ở thành Mã Cổ, đến một tiệm rèn, tìm một người thợ rèn lớn cố ý đặt làm, tốn không ít tiền
Mười cái lưỡi câu, hắn đã mất tận mười lượng bạc, một cái lưỡi câu là một lượng bạc
Tính theo trọng lượng thì một cái lưỡi câu còn quý hơn vàng
Khi xưa Mã Cổ nghe được giá lưỡi câu cũng giật mình, nhìn Lục Thanh bằng ánh mắt có chút kỳ lạ
Hắn không ngờ, Lục Thanh lại có sở thích xa xỉ như vậy, chỉ mấy cái lưỡi câu mà đã tốn nhiều tiền như vậy
Đương nhiên, Lục Thanh cũng không để ý đến ánh mắt của Mã Cổ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao hắn bây giờ cũng không thiếu tiền, không nói tiền bạc từ khoái Hoạt Trại lấy được, riêng chỗ của sư phụ thôi cũng đã có một đống tiền vàng, bạc hai thầy trò không biết xử lý như thế nào rồi
Tốn chút tiền làm vài cái lưỡi câu mà thôi, hắn căn bản không để vào mắt
Hơn nữa, tiền nào của nấy, lưỡi câu do thợ rèn lớn này làm ra, chất lượng cũng hoàn toàn đảm bảo
Độ bền cũng gần bằng đao chiến của hắn, đừng nói là dùng câu cá, ngay cả làm binh khí kỳ môn cũng quá thừa
Ném lưỡi câu xuống nước, Lục Thanh lại bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi
Tiểu Ly thì hiện nguyên hình, ngồi xổm bên cạnh hắn, cũng chăm chú nhìn phao câu
Về phần Tiểu Nghiên thì đã lấy đồ chơi ra từ trong giỏ
Nàng biết Tiểu Ly và ca ca, mỗi lần đến bờ sông, đều chỉ mải mê câu cá, không để ý chơi với nàng, nên nàng dứt khoát tự mình chơi
Nhìn dáng vẻ chăm chú của Tiểu Ly, Lục Thanh thấy buồn cười
Con nhóc này đúng là có tố chất của một lão câu cá con, nếu không phải móng vuốt nó không cầm nắm đồ vật được, hắn đã làm cho nó cần câu cá nhỏ chơi rồi
Lưỡi câu xuống nước, đã một lúc lâu mà vẫn không có động tĩnh gì
Đối với điều này Lục Thanh đã sớm quen
Thậm chí hắn còn nghi ngờ, trong con sông này, có khi đã không còn kỳ ngư nữa
Chỗ này mỗi lần tới, cũng chỉ vì thói quen mà thôi
Còn cố giữ một chút tia may mắn "biết đâu vẫn còn"
Lại qua một lát, thấy phao vẫn không có động tĩnh gì, Lục Thanh định thu cần, chuyển đến chỗ khác câu cá bình thường
Điểm câu này bị hắn câu không ít lần rồi, lượng cá dưới đáy đã không còn nhiều nữa, cũng nên để nó có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức
Ngay khi Lục Thanh đưa tay ra chuẩn bị thu cần
Thì khoảnh khắc sau, phao đang im lìm bất động trên mặt nước, đột nhiên khẽ rung lên một cái rồi lập tức kéo thẳng xuống đáy nước
"Hay đấy, lại tập kích lén
Lục Thanh trong nháy mắt nắm chặt cần câu
Cùng lúc đó, mắt Tiểu Ly cũng lập tức trợn căng
..