Ta Đánh Dấu Tỷ Tỷ Rồi Hồn Bay Phách Tán

Chương 71: Chương 71




“Ân.” Nàng khẽ đáp, giọng pha chút tuyệt vọng
Thiếu nữ nhanh chóng tiến lại gần, luồng khí tức nhàn nhạt kia vờn quanh Thẩm Thiển, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khó chịu ở khớp xương cũng dịu đi
Phó Minh Ly vốn quen được nước lấn tới: “Ta muốn ôm tỷ tỷ.”
“Không được.” Nàng tuy bị pheromone dẫn dắt, nhưng chưa đến mức mất hết lí trí
Thiếu nữ đáng tiếc “A” một tiếng, không nói gì thêm
Thế nhưng, sáng nay Thẩm Thiển tỉnh dậy trong lòng Phó Minh Ly – nàng lờ mờ nhớ lại, hóa ra lúc mình mê man, đã bị pheromone dẫn dắt mà chui vào lòng Phó Minh Ly
Thật đáng sợ
Không chỉ thỏa mãn và quyến rũ mãnh liệt về mặt dục tính, pheromone của Càn Nguyên còn có tác dụng thuần phục Khôn Trạch một cách lặng lẽ về mặt tinh thần
Hôm nay đã là ngày thứ ba, kỳ phát nhiệt trước đây cũng chỉ kéo dài ba ngày
Sau khi xoa thuốc, Thẩm Thiển ngồi trước cửa sổ ngắm tuyết, linh lực trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển
Nàng đưa tay chạm vào mạch đập, so với hai ngày trước, linh lực trong cơ thể đã trở nên ổn định hơn nhiều
Nàng nghe thấy tiếng cửa viện mở ra, Phó Minh Ly đã xuống Tiểu Trọng Phong
Hai ngày trước tuyết rơi dày, tuyết quá mạnh khiến mọi chương trình học phải tạm dừng
Hôm nay tuyết đã ngưng, trời trong xanh, tiếng chuông ung dung vang lên, báo hiệu chương trình học đã khôi phục
Ánh nắng chiếu lên mặt tuyết, chói vào mắt Thẩm Thiển khiến nàng đau nhói, đồng tử khẽ co lại, nhưng Thẩm Thiển vẫn không dời mắt, tiếp tục ngẩn người nhìn khối tuyết trắng xóa ấy
Không biết nhìn bao lâu, nàng rời giường êm, lê bước đi ra ngoài phòng
Mấy ngày nay nàng luôn mệt mỏi và buồn ngủ, hiếm khi rời giường đi lại
Cho dù là đi tắm suối nước nóng, phần lớn cũng là Phó Minh Ly bế nàng đi – Thẩm Thiển có chút bàng hoàng, nàng không rõ liệu kỳ phát nhiệt lần này thực sự khác biệt so với trước, hay là cơ thể nàng đang dần thích nghi với việc có người chăm sóc
Những lần phát nhiệt trước đây, nàng rất đau đớn và khó chịu, nhưng chịu đựng qua rồi thì sẽ ổn, chưa từng mệt mỏi đến nhường này
Linh lực màu lam nhạt lưu động trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh buốt đột ngột rơi vào lòng bàn tay
Thẩm Thiển chợt có một ảo giác, dường như nàng không còn sống lâu nữa
Tiếng kiếm ngân đột nhiên thê lương gào thét, trong viện áo trắng tung bay, ánh nắng và tuyết quang xen lẫn, chiếu rọi trên thân kiếm, như ngân xà vũ động, Hàn Mai không chịu nổi kiếm khí, cánh hoa rơi lả tả
Thân hình Thẩm Thiển đột nhiên khựng lại, bước chân im bặt, Cửu Thiên cắm sâu vào tuyết, chống đỡ lấy thân người lung lay sắp đổ của nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hương mai nồng đậm từ sau gáy tràn ra, trong nháy mắt xộc vào khoang mũi, kích thích đôi mắt Thẩm Thiển run rẩy
Nàng hạ thấp người vịn Cửu Thiên, một vệt máu đỏ tươi kéo dài xuống khóe miệng
Hơi thở nặng nhọc phả ra, hóa thành một làn hơi trắng ẩm ướt
Thân thể cuối cùng không chống đỡ nổi, nàng đột nhiên quỳ trên mặt đất, đống tuyết bị đầu gối đè nén, phát ra tiếng kêu kẹt kẹt khó nghe
Có gió thổi qua, những cánh hoa mai trắng rơi xuống mái tóc người phụ nữ
Không bao lâu, Thẩm Thiển lảo đảo xông vào phòng Phó Minh Ly, bước chân loạng choạng, tóc tai rối bù
Hai con búp bê gỗ nhỏ bị hất văng xuống đất, Thẩm Thiển ngã nhào lên giường, co ro thân thể, tay siết chặt bộ quần áo thiếu nữ vừa thay ra, thở gấp gáp và khó khăn
-
Mấy ngày nay trời đều có nắng, nhưng tuyết trên núi vẫn chưa tan hết, thời tiết vẫn còn rất lạnh
Trường diễn võ đã dọn tuyết sạch sẽ, tuyết được chất cao ngất bên cạnh, ánh nắng chiếu xiên, chói mắt người ta đau
Tiết này là Ngự Thú Khóa, hiếm hoi trưởng lão Kiều Nguyên tự mình đến dạy học, ngay cả những học sinh ngày thường lười biếng, trộm cắp mánh lới, giờ phút này cũng mất đi vẻ lười biếng ngày xưa, nhao nhao nhón chân rướn cổ lên, vây kín trường diễn võ chật như nêm cối
Ở phía sau đám đông, Minh Ly ngồi xổm trên đống tuyết rắn chắc, lông mày nhíu chặt, mặt đầy vẻ u sầu, đang phiền não trút bầu tâm sự về những vấn đề tình cảm gần đây với Bạch Khê
Chủ yếu là liên quan đến Thẩm Thiển, tỷ tỷ hai ngày này luôn đối xử với nàng lúc nóng lúc lạnh
Minh Ly đôi khi có thể cảm nhận được tỷ tỷ đang xa lánh mình, tuy sẽ không nói những lời lạnh nhạt, nhưng lời lẽ xa gần luôn có một cảm giác khách sáo xa cách; đôi khi lại cảm thấy tỷ tỷ đang thân cận nàng, ví như cố ý giữ nàng trong phòng, thậm chí còn mời nàng leo lên giường ngủ chung
Bệnh cũ của tỷ tỷ đã lành, Minh Ly không thấy vật kỳ lạ ở gáy tỷ tỷ nữa, cũng không ngửi thấy hương hoa nồng đậm, cho nên nàng càng không hiểu đây là ý gì
Minh Ly ngừng nói về Thẩm Thiển, chống cằm hỏi Bạch Khê: “Ngươi nói đây là vì cái gì?”
“Hắc hắc.” Bạch Khê liếc mắt tinh quái nhìn nàng, huých một cái vào cánh tay Minh Ly: “Ngươi có phải muốn yêu rồi không?”
“Ân?” Minh Ly nhíu mày lại, sửng sốt một chút mới phản ứng, trên mặt ửng hồng, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ trách mắng: “Nào có… Ngươi đừng nói lung tung.” Kỳ thực nàng cũng có cảm giác này, nhưng lại thực sự không dám tin, sợ lại như lần trước, tự mình đa tình
Bạch Khê liếc nhìn Minh Ly một cái, nhíu mày, cố ý trêu chọc nàng: “A… Hẳn không phải, có lẽ chỉ là nàng nhàm chán đùa ngươi chơi, hoặc là thuần túy là ngươi phạm đào hoa điên.”
“Mới không phải đâu.” Minh Ly ngẩng mặt lên phản bác, vội vàng nôn nóng đưa ra bằng chứng: “Nàng, nàng hôn ta.” Hơn nữa còn là trong trạng thái thanh tỉnh, Minh Ly phồng một bên má, đưa tay chỉ vào, đắc ý nói: “Chỗ này.”
“A.” Bạch Khê bóp cục tuyết ném ra: “Vậy thật đúng là chúc mừng ngươi a.”
Minh Ly nghĩ nghĩ, hỏi: “Nàng thật sự có chút thích ta sao?”
Bạch Khê đưa tay chọc chọc đầu Minh Ly, không hiểu sao đầu óc nàng ngày thường láu lỉnh lại trở nên ngu ngốc lúc này: “Nàng không thích ngươi mà nàng lại hôn ngươi
Vậy sao nàng không hôn ngươi đây
Sao nàng không hôn các nàng đâu?” Nàng đưa tay chỉ về đám người ở trường diễn võ
Minh Ly nghĩ nghĩ, cũng phải, nhưng lại tỉ mỉ suy nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng: “Nàng trước đó cũng hôn qua ta, nàng nói ta phiền, chê ta nói nhiều, còn đánh ta.”
Bạch Khê khinh thường cười cười: “Tục ngữ còn nói vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa đâu, đừng ở đây mà lâm vào phiền não ngọt ngào nữa, có được thân mật cũng không tệ rồi, thiêu tam giản tứ coi chừng người chạy mất đấy.”
Minh Ly nghe lời này, cảm thấy có vài phần đạo lý
“Ta tuy không nói qua, nhưng ta xem qua không ít sách.” Bạch Khê rất có kinh nghiệm vỗ vai Minh Ly: “Yêu đương chính là như vậy, lo được lo mất, lặp đi lặp lại, ngươi nếu thật thích nàng, ngươi cứ thẳng thắn một chút, do dự mãi, lòng người dễ đổi.”
Minh Ly cúi đầu suy tư, cẩn thận suy xét, càng nghĩ càng thấy lời nói có lý
Nàng quyết định sau khi về Tiểu Trọng Phong, sẽ thẳng thắn hỏi Thẩm Thiển ý nghĩ
Một mặt là để xác định tâm ý của Thẩm Thiển, mặt khác, nàng luôn cảm thấy cứ không danh không phận mà lẫn lộn với Thẩm Thiển như vậy không ổn lắm
Chưa đợi đến lúc tan học, nàng đột nhiên nhận được tin truyền từ chưởng môn, muốn nàng lập tức đến Thanh Huy các một chuyến
-
“Mẫu thân, con muốn dời ra ngoài ở.” Nhiều ngày chưa xuống Tiểu Trọng Phong, khi Thẩm Thiển nói lời này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác như đang nằm mơ
Nàng rất sợ ánh nắng mặt trời, càng không muốn người ngoài nhìn thấy bộ dạng xanh xao ốm yếu của mình, cho nên cố ý khoác thêm một chiếc áo choàng
Suốt đường đến Thanh Huy các, nàng đều cẩn thận tránh người đi
Cũng may Thẩm Cẩn Du đang ở trong các, nàng không cần phải đến Thanh Vân Điện tìm người nữa
Thẩm Cẩn Du đang cúi đầu viết gì đó: “Ta đang bận.”
Thẩm Thiển đứng bất động trước bàn, ánh tuyết chiếu lên lưng nàng, bóng dáng in xuống mặt bàn, lờ mờ rơi vào trước mặt Thẩm Cẩn Du
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thẩm Cẩn Du không thể không ngẩng đầu nhìn nàng, sự bực bội trong mắt không che giấu nổi: “Ta không đồng ý.” Nàng liếc qua chiếc áo choàng dày cộp trên người Thẩm Thiển, cùng khuôn mặt tái nhợt lộ ra từ trong áo choàng, ngữ khí nhạt đi mấy phần: “Thân thể không tốt thì cứ lên Tiểu Trọng Phong dưỡng bệnh cho tốt, nơi đó linh khí đậm đặc
Thành Ngọc còn chưa trở về, ngươi nếu thực sự giày vò xảy ra chuyện gì, không ai có thể giúp ngươi.”
Câu trả lời đúng như dự liệu, Thẩm Thiển khẽ kéo khóe miệng, cắn răng nói: “Tốt, vậy ta xuống núi.” Nàng mặt không biểu cảm nói xong, quay người định đi, một vệt kim quang đột nhiên đập vào ngực nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thẩm Thiển không kịp chuẩn bị, cả người *ngửa ra sau, “Phanh” một tiếng quỳ xuống đất, nửa thân trên đổ sấp lên bàn của Thẩm Cẩn Du
Trên bàn bút mực giấy nghiên rung chuyển, vài cây bút lông lăn xuống mép bàn
Thẩm Thiển chật vật nằm rạp xuống bàn, nón che bị chấn động rơi xuống, tóc tai rối bời tản mát hai bên má
Nàng ngẩng đầu, đối diện với gương mặt không chút cảm xúc của Thẩm Cẩn Du
Thẩm Cẩn Du vẫn ngồi ngay ngắn ở phía bên kia bàn, một bộ trường bào chỉnh tề thẳng thớm, tỉ mỉ cẩn thận, đúng dáng vẻ của một chưởng môn nhân tiêu chuẩn
Trên tay nàng cầm một cây bút, mực nước nhỏ xuống, loang ra trên tờ giấy trắng
Ngón tay khẽ hất, ngòi bút chuyển động, ngay sau đó cán bút lạnh lẽo cứng rắn chống lên cằm Thẩm Thiển
Thẩm Cẩn Du hé mắt, cán bút đó liền dọc theo hàm dưới Thẩm Thiển đi xuống, chống vào yết hầu Thẩm Thiển, một vệt đỏ lập tức hiện ra: “Thẩm Thiển, ngươi không phải con nít, năm năm này nỗi đau ngươi không phải chịu đựng vô ích
Một Khôn Trạch còn đang trong kỳ phát nhiệt, linh lực yếu ớt, kẻ thù khắp nơi trên đất, ngươi biết sẽ là kết cục gì không?”
Thẩm Thiển bị ép ngửa đầu, yết hầu nhấp nhô bị cán bút chống đỡ, nàng hô hấp không thoải mái, mặt càng trở nên tái nhợt hơn chút: “Kỳ phát nhiệt đã qua, linh lực của ta cũng sẽ rất nhanh khôi phục.”
Thẩm Cẩn Du giật giật khóe miệng, không nói gì
Thẩm Thiển hai tay vịn mép bàn, nhiệt độ trên tay vậy mà còn lạnh hơn cả bàn, nàng lùi lại, cổ thoát khỏi sự gông cùm của cây bút kia, truyền đến một cơn đau rát – Thẩm Cẩn Du đối với nàng từ trước tới giờ chưa từng lưu thủ
Linh lực màu xanh lam mãnh liệt lưu động khắp người, Thẩm Thiển hai tay siết chặt lấy bàn, cố gắng chống đỡ đứng dậy, chợt có một luồng hương đàn xộc vào chóp mũi, nàng không vui nhíu mày, răng cắn vào môi khô nứt trắng bệch, chỉ trong chốc lát, máu đỏ tươi liền chậm rãi chảy ra từ vết răng
Hương đàn càng nồng đậm, giống như một trận uy áp mãnh liệt, đốt ngón tay vì dùng sức quá độ mà trắng bệch
Hai chân Thẩm Thiển như rót chì vào, cực kỳ yếu ớt, làm sao cũng không đứng dậy nổi
Hô hấp càng lúc càng gấp gáp, ngực kịch liệt phập phồng, mồ hôi từ trán lăn xuống, Thẩm Thiển bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, “Bịch” một tiếng nặng nề nằm sấp xuống bàn, gương mặt ghì chặt cán bút lông
Từ chỗ gáy truyền đến một trận đau nhức kịch liệt xuyên tim, nàng không nhịn được “A” một tiếng, mười ngón tay co rút như vặn vẹo
Nước mắt trong khoảnh khắc hiện lên khóe mi, ánh mắt mơ hồ giữa nàng bản năng chuyển sang Thẩm Cẩn Du, trong mắt nửa là nghi hoặc, nửa là cầu cứu
Hương đàn nồng đậm từ trên người Thẩm Cẩn Du tuôn ra, Thẩm Cẩn Du không nhìn sự cầu cứu của người trước mắt, đứng dậy, quay người ở bên giá sách tìm kiếm đồ vật, chỉ chốc lát sau, nàng cầm một bình nhỏ bằng ngón tay cái về lại trước mặt Thẩm Thiển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.