Ta Đánh Dấu Tỷ Tỷ Rồi Hồn Bay Phách Tán

Chương 9: Chương 9




Lúc này trời cũng sắp sáng, Minh Ly đã không còn bối rối, nàng liền đi giày xuống giường, "cộc cộc cộc" chạy đến đệm êm trước giường, ngồi xuống đối diện Thẩm Thiền
Ngón tay khớp xương rõ ràng lật vài trang bản sao chép, Thẩm Thiền hỏi: "Không biết chữ, ngươi làm thế nào mà luyện thể luyện khí được vậy
"Trên sách có hình vẽ, chiếu theo hình mà luyện
Nửa ngày sau, Thẩm Thiền nói: "Thật lợi hại
Cuối cùng cũng được Thẩm Thiền một câu khen ngợi rõ ràng, Minh Ly vui sướng đến muốn lăn lộn, nhưng vì tỷ tỷ còn ở đây, nàng phải chú ý hình tượng, hít thở sâu vài lần, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Thiền
Thẩm Thiền là người đầu tiên chịu không nổi: "Vui vẻ thì cứ cười đi, không cần nhịn
"Tốt
Minh Ly bình tĩnh đáp lời, sau đó vui vẻ vặn vẹo thân thể, nếu như nàng có đuôi, cái đuôi cũng đã sớm lắc đến trên mặt Thẩm Thiền rồi
Thẩm Thiền bị động tác này chọc cho bật cười, nỗi phiền muộn vì không thể lấy ra Mị Đan tạm thời bị quẳng ra sau gáy, "Ngươi là người luyện khí sớm nhất trong đám học sinh mới này, rất nhiều môn sinh qua được kỳ thi nhập môn còn chưa luyện khí, ngươi quả thật lợi hại
"Ừm
Minh Ly kẹp giọng trả lời
Sau đó vui sướng đến mức trên đệm êm lăn lộn, rồi mở cửa chạy ra sân, gào vài tiếng có phần kiêng dè, nhiễm đầy mình mùi hoa mai cùng bông tuyết
Thẩm Thiền rất đỗi khó hiểu, cảm thấy cô muội muội này do Thẩm Cẩn Du nhặt về, giống như một con ngựa vậy, giờ phút này đang ở trong sân vui đùa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó nàng chậm rãi hồi tưởng lại năm mười tuổi, sau khi được Thẩm Cẩn Du khen ngợi một câu, nàng đã mang kiếm cố ý biểu diễn ngoài Thanh Huy Các, cố ý khoe tài, kiếm phong "liệp liệp" rung động
Thẩm Thiền cho rằng cử chỉ này là do tuổi còn quá trẻ
Không bao lâu, Minh Ly mang theo hơi lạnh vào phòng, nàng đóng cửa đi đến bên cạnh Thẩm Thiền ngồi xuống, tại ánh nến xoa xoa tay hà hơi
Thẩm Thiền nghĩ nghĩ, nói: "Tu luyện thật tốt, ngươi còn lợi hại hơn rất nhiều sư tỷ của ngươi
Hơi thở trắng xóa che trước mắt, chợt tan đi, đôi mắt đen láy sáng ngời của Minh Ly lại xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Thiền
"Sẽ lợi hại như tỷ tỷ sao
Thẩm Thiền chớp mắt, dường như cười mà không phải cười, "Không thể nói trước được đâu
Từ bây giờ còn không nhìn ra được, nhưng khích lệ một chút tiểu sư muội kiêm muội muội mới nhập môn, chưa chắc đã không thể
Hiệu quả rất rõ rệt, không cần Thẩm Thiền cẩn thận quan sát, nét mặt thiếu nữ trong nháy mắt tươi tắn, khóe miệng nhếch cao, niềm vui trong mắt tràn ra, theo ánh sáng vàng ấm chậm rãi chảy xuôi
Phó Minh Ly dáng vẻ này, so với lúc la to "Không trở về" mà cường ngạnh dễ nhìn hơn nhiều
Chương 8: "Tỷ tỷ, ta sợ..
"Tỷ tỷ," Minh Ly nghiêng người dựa vào đệm êm, nâng má nhìn về phía Thẩm Thiền, "Ta có thể hái một chút hoa mai về không
Hoa mai trong viện của tỷ tỷ nhìn rất đẹp, cũng rất thơm, Minh Ly muốn hái một ít về đặt trong phòng, còn lại tặng cho Công Tôn Thiển, cảm ơn nàng đã giúp mình mài mực
Thẩm Thiền gật đầu nói được, ánh mắt rơi vào ngực Minh Ly, nghĩ đến Mị Đan trong cơ thể Minh Ly
Mị Đan dùng phương pháp thông thường dường như không thể lấy ra, còn sẽ phản phệ, chi bằng ngày mai đi hỏi Thành Ngọc, có lẽ nàng có biện pháp
Hiện tại vẫn còn sớm, sự bối rối đến muộn màng, Thẩm Thiền thúc Minh Ly lên giường, tắt đèn rời phòng, đi vào gian phòng bên cạnh
Trong phòng không có đèn thắp, chỉ có vài sợi ánh trăng lạnh lẽo cùng màu tuyết, xuyên qua khe hở song cửa sổ khắc hoa, chiếu rải rác xuống giường, như được phủ một lớp sương màu bạc trắng
Sắc mặt trong sáng như ánh trăng, môi nhạt màu, Thẩm Thiền hít một hơi, trong mơ hồ như ngửi thấy mùi mai âm u kia
Chắc hẳn là nhiễm từ trên người Phó Minh Ly về, dù sao nàng ở dưới gốc mai chạy lâu như vậy
Dù vậy, Thẩm Thiền vẫn nghi thần nghi quỷ liếc nhìn sau gáy, lòng bàn tay lạnh buốt đè ép lên vùng da bằng phẳng kia
Không có gì cả, rất bình thường, gần đây cũng không phải kỳ phát sốt của nàng
Nàng thở dài một hơi, nhắm mắt lại
Hôm sau, Thẩm Thiền bị động tĩnh bên ngoài làm tỉnh giấc
Nàng hiếm khi không ngủ đủ giấc, mơ mơ màng màng xuống giường, đưa tay đẩy cửa sổ ra, gió lạnh xua tan sự bối rối, Thẩm Thiền híp mắt, nhìn về phía cây mai lung lay cách sân nhỏ không xa
Chính vào lúc hoa mai nở rộ, tuyết trắng khắp cây, Thẩm Thiền không nghe thấy tiếng gió, đã thấy cành mai lay động, hoa mai chen chúc ở đầu cành bay lả tả rơi xuống
Lại nhìn kỹ hơn, hóa ra là Phó Minh Ly đang trèo trên cây, đang đưa tay đi bẻ hoa mai, thân thể đặt trên cành cây không tính là to khỏe, khiến cả cây lung lay
Vừa sáng sớm, tinh lực lại dồi dào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thẩm Thiền ngáp một cái, thầm nghĩ người kia quả thật không khách khí, Thẩm Thiền cho phép nàng hái một chút hoa mai về, nhưng giờ nhìn bộ dạng này của nàng, giống như hận không thể nhổ tận gốc cả cây vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi chải đầu rửa mặt đơn giản, Thẩm Thiền ra khỏi phòng, Minh Ly đã ôm một bó lớn hoa mai chờ ở dưới gốc cây, thấy Thẩm Thiền đi tới, giòn giã hô một tiếng "Tỷ tỷ"
Thẩm Thiền nhàn nhạt lên tiếng, gọi Cửu Thiên, chở Minh Ly xuống Tiểu Trọng Phong
Ánh nắng ấm áp rải rác trên núi Thanh Vân
Những mảng tuyết đọng lớn dần dần tan chảy trong nắng ấm hòa thuận, đỉnh núi, sườn núi lộ ra một chút màu xanh đậm tạp, giống như một khối lớn phỉ thúy nguyên thạch chưa mở lưỡi
Cửu Thiên phóng đại vù vù dưới lòng bàn chân, Thẩm Thiền thầm nghĩ, tuyết ở Tiểu Trọng Phong hôm nay chắc hẳn có thể tan hết
Cái tay ôm bắp chân dùng sức đến trắng bệch, không tự chủ run rẩy, cảm giác tồn tại mạnh đến mức Thẩm Thiền không thể không để mắt tới, tay áo tung bay, Thẩm Thiền không vui cúi đầu, nhìn về phía kẻ đầu sỏ
Một đám lớn hoa mai trắng xóa đứng sau lưng Thẩm Thiền, gió mang hương thơm thổi qua
Minh Ly ngồi trên thân kiếm, ôm hoa không dám nhìn xuống, chỉ một mực vùi đầu vào đầu gối Thẩm Thiền, quá mức dùng sức, gần như muốn đẩy ra hai chân Thẩm Thiền
Thẩm Thiền: ..
Nàng lặng lẽ dịch chuyển về phía trước, người phía sau cũng đi theo dịch chuyển về phía trước, ôm nàng càng chặt
Ánh mắt Thẩm Thiền hơi đọng lại, giọng lạnh lùng nói: "Buông tay
Phó Minh Ly được voi đòi tiên không phải một lần là xong, ngay từ đầu nàng chỉ nói là đứng sợ, run chân, hỏi Thẩm Thiền có thể ngồi không, sau khi được cho phép run rẩy ở bên chân Thẩm Thiền, vai nhẹ nhàng dựa vào chân Thẩm Thiền, lại hỏi nàng có thể vịn Thẩm Thiền không..
Đằng sau truyền đến tiếng lẩm bẩm của thiếu nữ, "Tỷ tỷ, ta sợ..
Sợ như vậy, ngày sau ngự kiếm thì làm sao bây giờ, Thẩm Thiền bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Ngươi buông ra chút, ta không dễ ngự kiếm, một lát nữa kiếm lật mà ngã xuống, ta cũng không cứu được ngươi đâu
Đây quả thực là lời đe dọa trần trụi
Thẩm Thiền dù sao cũng là người đầu tiên trong thế hệ mới của Thanh Vân Môn, cho dù lúc này sau lưng còn mang theo Phó Minh Ly, cũng không tùy tiện lật kiếm đâu
Đáng tiếc Minh Ly không biết, nghe thấy giọng điệu có phần nghiêm khắc của Thẩm Thiền, nàng mở hé nửa con mắt, run rẩy nhìn xuống
Dãy núi Thanh Vân trùng điệp trải rộng dưới chân, sơn cốc sâu thẳm, mây mù lượn lờ, Minh Ly chỉ nhìn một chút đã đầu váng mắt hoa, bỗng nhiên thu tầm mắt lại
Sau đó vẫn như cũ vùi mặt vào bắp chân Thẩm Thiền, nghe lời nới lỏng một chút sức ôm
Bên tai áo trắng bay phấp phới, Thanh Vân Sơn chậm rãi chuyển động dưới chân
*
Hôm nay là ngày nghỉ, đại môn Thanh Vân Điện đóng chặt, bên ngoài điện cũng quạnh quẽ hơn nhiều, chợt có mấy tu sĩ đi ngang qua, thấy Thẩm Thiền đều khẽ vuốt cằm, rồi nhanh chân bước đi, biến mất trên con đường mòn uốn lượn
Vòng qua cầu thang đá bạch ngọc trước Thanh Vân Điện, Thẩm Thiền không nhanh không chậm tiến vào Thanh Huy Các
Thẩm Cẩn Du không có ở Thanh Huy Các, nói là đi tìm mấy vị trưởng lão bàn chuyện quan trọng, Thẩm Thiền triều sư muội báo tin tử tế nói cảm ơn, dẫn theo Cửu Thiên đi trước dược các
"Sư tỷ
Vừa vào cửa khói mù lượn lờ, Thẩm Thiền đưa tay quơ quơ, ánh mắt đảo một vòng, thật vất vả mới liếc thấy Thành Ngọc bẩn thỉu sau nồi thuốc, "Sư tỷ đây là thế nào
"Luyện dược thất bại mà thôi, không có gì đáng ngại
Thành Ngọc ho hai tiếng, quạt vẫy tan sương mù, ánh mắt ung dung chuyển sang Thẩm Thiền, đánh giá một phen sau tiếp tục vọc cái nồi kia: "Có việc nói thẳng
Phàm là Thẩm Thiền mở miệng là hai chữ "Sư tỷ" cung kính, Thành Ngọc liền biết người này đang kìm nén điều gì đó
Trong phòng khói đặc nhanh chóng tản ra, trong khoảnh khắc đã mất hút
"Đêm qua có yêu vật tiềm nhập Thanh Vân, đồng thời, tập kích Tiểu Trọng Phong
Thành Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thiền, trong ánh mắt hàm chứa mấy phần chờ đợi, "Sao, ngươi đây là chuyên đưa yêu đan làm dược liệu cho ta sao
Thấy nàng mấp máy môi không nói lời nào, Thành Ngọc liền biết sự chờ đợi thất bại, đành thở dài một tiếng, ngược lại trêu chọc nói: "Con yêu quái kia lên núi trước cũng không nghe ngóng rõ ràng, vậy mà lại chọn Tiểu Trọng Phong để tập kích đêm, xem ra là một con yêu quái kinh nghiệm sống chưa nhiều
Thẩm Thiền nói: "Là một con mị
Thành Ngọc biểu cảm dừng lại một chút, không thể tin nhíu mày, "Mị Đan tự dâng đến cửa sao
Ánh mắt trên mặt Thẩm Thiền ngưng lại một khắc, nàng suy đoán hợp lý: "Con yêu đó thầm mến ngươi à
Nếu không thì làm sao lại có chuyện buồn ngủ đưa gối đầu như vậy
Nhớ lại ánh mắt quyết tuyệt của con mị kia trước khi chết, Thẩm Thiền hết sức rõ ràng lắc đầu, "Chuyện này nói ra phức tạp, ta sẽ kể tỉ mỉ cho ngươi sau, hiện tại có chuyện tương đối gấp, không biết ngươi có biện pháp nào không
"Chuyện gì
Thẩm Thiền nói: "Mị Đan đã đi vào trong cơ thể Phó Minh Ly, có biện pháp nào để lấy ra không
Đêm qua ta thử nhiều lần, cưỡng ép không lấy ra được, còn sẽ phản phệ
"Phó Minh Ly
Thành Ngọc nghĩ một lúc mới nhớ ra người kia là ai, trong lòng nghi hoặc, "Sao lại liên quan đến nàng ấy
Thẩm Thiền đành phải đơn giản thuật lại chân tướng
Kéo một cái ghế ra ngồi ngược lại, Thành Ngọc mềm thân thể nằm bò trên ghế, cười ha hả: "Ta đã nói gì rồi, ngươi ngày sau sẽ gặp phiền phức
"Ngươi yên tâm, nàng tiêu hóa không được Mị Đan
Thấy Thẩm Thiền có vẻ mặt sầu muộn, Thành Ngọc an ủi nói, "Trong điển tịch của Dược Các chắc hẳn có ghi chép, ta có chút ấn tượng, ta đi tìm trước, tìm được sẽ nói cho ngươi
Trong Dược Các có biết bao nhiêu sách, khối lượng công việc cũng không nhỏ
Thẩm Thiền nói: "Đa tạ sư tỷ, không nóng nảy, sư tỷ cứ từ từ tìm
Dù sao còn một thời gian nữa mới đến đại hội Trâm Hoa, quả thật cũng không vội
"Thẩm Thiền," Thành Ngọc hơi nâng cằm lên, rất tò mò nhìn Thẩm Thiền, "Người bị mị phụ thân có ký ức sau khi bị phụ thân không
Ngươi đêm qua làm việc lỗ mãng càn rỡ như vậy, không sợ vị muội muội kia của ngươi chạy đến chỗ chưởng môn cáo trạng, nói ngươi đã làm hư nàng ấy sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.