Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1192: Khách khứa đến nhà




Lát sau, hiệu phó Thành cũng đến, sát khí trên người vẫn chưa tan hết
“Hiệu phó Thành
Coi bộ ngươi lại đi chơi với mấy tên Xà đó à?” Hiệu phó Cao yên lặng mỉm cười
Khuôn mặt gầy guộc của hiệu phó Thành trở nên dữ tợn vì tràn đầy vết thương, hắn nở nụ cười thâm độc lạnh lẽo: “Đương nhiên, ta không chết, bọn chúng cũng đừng hòng chết
Cấp bậc địa ngục thế này, ta muốn dành cả cuộc đời để tiêu hao dần!”
“Ta để chúng sống mãi không chết, nhưng bản thân ta cũng phải giữ sức
Nếu không..
làm sao có thể chơi đùa với bọn chúng lâu dài!”
Giọng nói của hắn ngập tràn thù hận sâu sắc, khiến người ta nghe thấy mà lành lạnh sống lưng, không rét mà run
Nhưng nghĩ đến chuyện do đám người kia làm, lại cảm thấy cho dù là hình phạt tàn khốc gấp mười lần đi nữa cũng phạt đúng người đúng tội thôi, sao bù cho được tội lỗi ngày xưa
Hiệu phó Lưu ngồi xe lăn, được vợ là Chủ nhiệm phòng Tài chính Cao Võ Tiềm Long đẩy đến đây, hai vợ chồng đều nở nụ cười ấm áp
Tả Tiểu Đa nhìn vợ của hiệu phó Lưu, đồng thời nghĩ đến bà Thạch, không kìm được mà âm thầm thở dài
Thoạt nhìn, Vợ của hiệu phó Lưu khoảng ba mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, dịu dàng động lòng người
Thế nhưng bà Thạch cùng lứa lại tóc bạc da đồi mồi, nét mặt chỉ toàn thương đau
Trước đây bà ấy cũng là người đẹp tuyệt trần, mỹ nhân có một không hai Cao Võ Tiềm Long..
Tả Tiểu Đa không nén nổi sự chua xót trong lòng
Những chuyện không như ý trên đời này, quả thực chiếm tám mươi đến chín mươi phần trăm
Sau đó lại đến hiệu phó Triển đi vào
Tả Tiểu Đa cười hì hì pha trà, bận trước bận sau, làm người phục vụ chuyên nghiệp; lễ phép chu đáo, ngoan ngoãn đáng yêu; khuôn mặt thành thật chất phác, nở nụ cười trung hậu, ngượng ngùng xấu hổ
Trước đây những hiệu phó này cũng không tiếp xúc nhiều với Tả Tiểu Đa, bây giờ tiếp xúc gần như vậy, ấn tượng đầu tiên mà họ dành cho hắn chính là cực tốt
Các hiệu phó nhìn mà khen ngợi không dứt, mọi người đều cảm thấy học sinh này thật sự không tồi
Mày dài mắt đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan
Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh đều chưa tới nên cũng không có ai để vạch trần bộ mặt thật của Tả Tiểu Đa, mặc cho hắn biểu diễn thoả thích
Nếu Tần Phương Dương - người hiểu hắn nhất mà có mặt ở đây, đương nhiên sẽ biết chắc bụng dạ tên nhóc thối tha này đang im ỉm, chuẩn bị vớt lợi ích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tả Tiểu Đa bận trước bận sau, ân cần chu đáo, hơn nữa từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười tươi tắn, nước trà luôn được rót đầy, uống hết thì rót tiếp
Hắn kính cẩn đứng hầu ngay bên cạnh, nghe ngóng các hiệu phó trò chuyện
Tuy trong lòng hắn đã có sự tính toán, nhưng khi hóng hớt các hiệu phó nói chuyện, Tả Tiểu Đa vẫn cực kỳ để ý
Những người này, ai nấy đều là người từng trải, từ lời nói đến cử chỉ đều vô cùng thoả đáng; cho dù nói đùa cũng đầy mùi tri thức
Tuyệt đối sẽ không giống như người trẻ nói chuyện với nhau, không biết bên nào nặng bên nào nhẹ
Từ đầu đến cuối, bầu không khí của cuộc trò chuyện luôn được duy trì ở mức độ vô cùng hài hoà, cực kỳ thoải mái
Bầu không khí như thế khiến mọi người cảm thấy thanh thản dễ chịu; tuyệt đối sẽ không có ai cảm thấy mình bị bỏ lơ, có người nói ít hơn vài câu, người khác sẽ tìm chủ đề để nói với hắn, trò chuyện xoay quanh hắn một lát, sau đó lặng lẽ dời đi, đổi thành xoay quanh người tiếp theo..
Tả Tiểu Đa chỉ nghe chứ không tham gia, cảm thấy vô cùng thoải mái
Hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ sự dối trá nào, đương nhiên sẽ không cảm thấy xấu hổ
Từ đầu đến cuối đều rất hài hoà, đúng vậy, cực kỳ hài hoà
Chủ đề nói chuyện của mỗi người đều vô cùng thông thạo quen thuộc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tả Tiểu Đa không khỏi âm thầm than thở, đây là sự từng trải sành đời, là đạo lý đối nhân xử thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mình phải tích luỹ bao lâu mới có thể biểu hiện thành thạo ở bất kỳ trường hợp nào như họ
Chẳng qua làm như thế có tốt hay không
Năm giờ bốn mươi phút
Tả Tiểu Đa lấy lý do đi vệ sinh, lên lầu tiến thẳng vào Diệp Không Tháp, thấy việc tu luyện của Tần Phương Dương sắp sửa kết thúc
Tại không gian kỳ lạ của Diệt Không Tháp, Tần Phương Dương một hơi ăn hết hai mươi lăm ký thịt Thú Vương
Linh khí cuồn cuộn cung cấp như thế đã khiến tu vi của hắn từ Ngự Thần Sơ Kỳ thăng một mạch đến Ngự Thần Trung Kỳ
Nhưng thịt Tinh Thú, dù là thịt Tinh Thú cấp Vương thì hiệu quả đối với hắn cũng chỉ đến thế mà thôi
Như hắn từng nói, cho dù sau này có ăn năm ngàn ký thịt Yêu Thú cấp Vương cũng bớt đi phần nào tác dụng, chỉ còn lại cái bụng no căng
Nhưng lúc này đây, số thịt ấy vẫn thúc đẩy tu vi hắn tiến lên một bước khá dài
Thấy Tần Phương Dương xuất hiện, nhóm của hiệu phó Cao, hiệu phó Thành đồng loạt đứng dậy
“Vừa rồi vô tình có được sự giác ngộ nên không khống chế được sự dao động của linh khí, thành ra..
Tu luyện một chút, thất lễ rồi.” Tần Phương Dương vừa xuất hiện đã nói lời xin lỗi, thái độ vô cùng chân thành
Mọi người đều nói đừng khách sao, đến nơi này cũng không khác gì ở nhà
Bọn họ vây quanh Tần Phương Dương mà ngồi xuống, lần thứ hai mọi người nói chuyện với nhau, bọn họ hào hứng ngất trời hơn hẳn trước đó
Tần Phương Dương ngồi ở vị trí được muôn vàn vì sao vây quanh mặt trăng, biểu hiện của hắn lại không kiêu ngạo không nịnh bợ, bình tĩnh đối đáp một cách tự nhiên
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng dẫn dắt từng người vào chủ đề, bầu không khí hoà hợp đến cùng
Sáu giờ
Lý Thành Long tan trường trở về, cuối cùng vở kịch lớn cũng mở màn
Hạng Cuồng Nhân, Văn Trường Thiên, Diệp Trường Thanh, ba vị đại lão Tiềm Long cùng nhau vào cửa
Mọi người lại ân cần hỏi han nhau một lát, có thể thấy bắp chân Tả Tiểu Đa đã tê rần
Bọn họ thật sự tâng bốc nhau đến tận trời luôn
Thậm chí Tả Tiểu Đa nhìn ra một chuyện, đó là hôm nay Văn Hành Thiên ăn mặc trang trọng hết sức, hơn nữa còn trang trọng hơn cách ăn mặc của Tần Phương Dương
Diệp Trường Thanh cũng mặc đồ nghiêm chỉnh, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, nho nhã lịch sự, khí chất nhà Nho của người trí thức được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn
Bọn họ khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã nảy sinh cảm giác: Hiệu trưởng Diệp quá xuất sắc, nói chung cảm nhận của quần chúng là thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.