Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1237: Bọn họ đến rồi




Diệp Trường Thanh và cao tầng của trường học đã trông chờ mong mỏi từ sớm
Cuối cùng, đúng tám giờ, nhiều người đều chầm chậm đến từ không trung như những đám mây trên trời
Từ đầu đến cuối không có khí thế ép người nào, không mấy ai cảm nhận được khác thường
Nhưng mấy người này lại chia thành ba vùng
Diệp Trường Thanh thấy hơi tò mò, người vùng ở giữa, chính là bộ trưởng Đinh Bộ Võ Giáo dẫn đội, mà ba người đàn ông trung niên mặc quân trang bảnh bao to lớn bên cạnh hắn chính là Nguyên soái ba quân Đông Tây Bắc
Đông Phương Chính Dương, Tây Môn Liệt, Bắc Cung Hào
Còn những người khác thì đám người Diệp Trường Thanh chẳng biết ai
Với lại bên trong… người trẻ tuổi hơi nhiều
Trong thoáng chốc mấy vị hiệu trưởng không khỏi cảm thấy mù mờ trong lòng
Bộ trưởng Đinh có thân phận gì, dẫn mấy nam nữ trẻ tuổi phấn trang ngọc trác đến làm gì
Nhìn sơ lược thì có khoảng bốn năm mươi người đến, nhưng người lớn tuổi chỉ có bộ trưởng Đinh, ba vị đại soái và ba sĩ quan mặc quân trang sau ba đại soái
Những người khác đều là người trẻ tuổi, nữ thì ai nấy cũng đẹp như tranh, đáng yêu xinh đẹp hợp lòng người, nam thì ai cũng tuấn tú phi phàm, phóng khoáng
Mà bốn năm mươi người bên trái, dù già già trẻ cũng không biết ai, hình như chỉ có mấy vị Quy Huyền dẫn đội
Sang bên phải, người bên này rất ít, chỉ có mười người, ba người trung niên, ba người trẻ tuổi, cũng không biết ai cả
Đây thật sự là…
Giây phút này trong lòng Diệp Trường Thanh hoàn toàn mơ hồ
Không phải chứ, đứng ra người đến thì sát ta đều biết mới đúng, sao nhìn tới nhìn lui biết tổng cộng có bốn người… Mà trong đó có hai người nhìn chân dung mới biết…
Nhóm hiệu phó Thành, hiệu phó Lưu cũng mông lung toàn tập
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng chỉ có bốn gương mặt quen thuộc trong mắt bọn họ: Bộ trưởng Đinh và đại soái ba quân
Những người khác, không biết một mống
Mà thật sự từng gặp mặt rồi chỉ có bộ trưởng Đinh và Đông Phương đại soái, còn Tây Môn Đại Soái và Bắc Cung Đại Soái, bọn họ chỉ thấy trên ti vi hoặc thấy ảnh chân dung thôi…
Tất cả mọi người đều xuống đến nơi
Nhạc trong bầu trời lại vang, phần lớn mọi người đều tim đập mạnh loạn nhịp
“Ngày đó ngươi đi, tuyết đầy trời, ngươi nói trong tim là nhà, ngươi nói sau lưng là đất nước…”
“..
Ngày đó ngươi quay lại, máu vươn khắp trời, trong bức ảnh người cười thật an tĩnh, là thanh xuân của ta đang dừng lại…”
“..
Ngươi bảo vệ nhà, ngươi bảo vệ đất nước…”
“..
Ngươi bảo vệ tất cả, nhưng sẽ không bảo vệ ta nữa…”
“...”
Giọng Cô Lạc Nhạn lặng lẽ bi thương đang vang lên
Mấy vị đại soái đều im lặng đứng, im lặng đứng nghe ca khúc này
Sẽ không ai khắc sâu ca khúc này hơn bọn họ
Bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu đấng nam nhi đến chiến trường, một đi không trở lại
Tầng tầng xương trắng trên chiến trường, lớp lớp bia đá trong nghĩa trang, bao nhiêu phụ nữ tương tư sâu thăm, hạnh phúc một đời
Rất lâu sau
Khúc hát kết thúc
Tất cả mọi người gần như trật tự, nhẹ nhàng thở một hơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng, khiến bầu không khí có chút yên tĩnh
Sau đó bộ trưởng Đinh mới nghênh đón, nụ cười đầy mặt, đón tiếp đám người Diệp Trường Thanh
Nhưng Diệp Trường Thanh cảm thấy nụ cười này của bộ trưởng Đinh, hơi kì quái, cảm giác quái dị trong lòng ngày càng mạnh
“Bộ trưởng Đinh!”
Diệp Trường Thanh rất tôn kính hành lễ: “Bái kiến đại soái, tham kiến Đông Môn đại soái, tham kiến Bắc Cung đại soái.”
“Trường Thanh, người làm khá lắm.”
Ngoại hình của Bộ trưởng Đinh có chút cảm giác thăng trầm, vóc người to lớn, cao đến một mét tám, hơi gầy, mái tóc có chút muối tiêu, diện mạo gầy gò
Cả người đều là phong thái nho nhã chân thật mà tự nhiên, bước đi rất ổn định, phong thái thanh thoát
Đông Phương đại soái cười haha, nói: “Trường Thanh, khá lắm, mấy người các ngươi cực kì tốt
Sau khi rời khỏi Đông quân, không làm mất mặt người Đông quân chúng ta, rất tốt, vô cùng tốt.”
Một câu khen ngợi rất bình thường, nhưng bốn người Diệp Trường Thanh, Hạng Cuồng Nhan, Thành Cô Ưng, Lưu Nhất Xuân đều cảm thấy trong lòng đột nhiên một trận nóng bức, đầu mũi chua xót, gần như sắp rơi nước mắt
Từ năm đó vì bị thương không còn cách nào đành rời khỏi Đông quân, đến hiện tại xót xa đắng chát bao nhiêu năm, cuối cùng trào lên trong lòng
Nhất thời, tinh thần xao động, lại không nói thành lời
Cuối cùng vẫn là Diệp Trường Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, giọng run rẩy nói: “Bộ trưởng Đinh, đại soái, mời… mời vào trong thảo luận kĩ hơn.”
Mới mời mọi người vào phòng tiếp khách lớn của trường học
Khiến Diệp Trường Thanh cảm thấy không thể hiểu được nhất là…
Tất cả mọi người phía sau này, toàn bộ lại cùng tiến vào
Từng người giống như đi dạo trong sân, giống như dạo hoa viên sau nhà của mình, thong dong tự tại tiến vào
Trong lòng Diệp Trường Thanh cực kì khó chịu
Phòng tiếp khách….
Dù cho phòng tiếp khách của Cao Võ Tiềm Long, nhưng suy cho cùng không phải phòng họp, tiến vào hơn một trăm người, nào có nhiều ghế như vậy
Mấy vị hiệu phó đều nhíu mày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thực tế mấy người trẻ tuổi này quá không hiểu lễ nghi rồi
Thực không biết đệ tử của môn phái nào
Làm sao mỗi người không có gia giáo như vậy
Nếu đệ tử nhà mình, không đánh chết cũng có thể đánh một trận
Khi bộ trưởng Đinh nhìn thấy điều này, dường như hơi ngại ngùng mỉm cười, nói: “Trường Thanh à, chúng ta tìm chỗ khác rộng hơn đi.”
Diệp Trường Thanh cũng là người nhướng lông mày, đương nhiên sẽ không hỏi ra vấn đề ‘Những người này là ai’ thiểu năng này
Không thấy bộ trưởng Định người ta lo lắng sao
Nhất định là lai lịch rất lớn
Bộ trưởng Đinh này muốn cho người ta thể diện…
Diệp Trường Thanh vội vàng cười nói: “Là ta suy nghĩ không chu đáo…
Ôi, người đến mấy tuổi này, luôn hồ đồ… chuẩn bị trước lại không làm tốt, một lát nhất định phải phạt rượu ba ly, tạ tội với mọi người.”
Vội vàng dẫn một đám người, trực tiếp đi đến phòng họp lớn
Hiệu phó Lưu ở sau cùng, im lặng rời khỏi tập thể, tranh thủ thời gian tránh người đi sắp xếp trà nước, vốn dĩ chuẩn bị không đủ…
Mấy vị hiệu trưởng thì trong lòng nghĩ hoài không ra
Rốt cuộc những người trẻ tuổi này có lai lịch gì, bây giờ đến không phải mình bộ trưởng Đinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.