Đám học sinh Tả Tiểu Đa từng người thì thầm với nhau, tất cả mọi người cảm thấy tình hình càng không đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rốt cuộc là muốn ồn ào thế nào
Nhìn một cái rõ rảng hoàn toàn không chuẩn bị cái gì, cũng không có bất kì tính toàn nào, dáng vẻ đột nhiên bất ngờ xảy ra
Nhưng cho dù thế nào, tốt xấu gì các ngươi là cấp cao, cuối cùng phải nói gì chứ
Diệp Trường Thanh ngồi trên ghế nửa ngày không động đậy, trong lòng hắn hoàn toàn mù mịt
Giới thiệu xong, các học sinh hoan hô chào mừng cũng xong rồi, bây giờ…
Không có tiết mục gì
Chuyện gì thế
Sao lại im lặng rồi
Sân khấu vắng vẻ
Cũng giới thiệu xong các nhánh đội ngũ rồi, chiến đấu còn chưa bắt đầu
Tập hợp các học sinh đến như vậy, sau đó nhìn các ngươi ở trên đài cao nói chuyện
Có thể đáng tin cậy một chút không alo
Toàn trường rất nhiều giáo viên đều lén truyền âm cho hiệu trưởng Diệp: “Hiệu trưởng, đây là sao vậy?”
Diệp Trường Thanh tỏ vẻ ta cũng mù mịt, ta cũng muốn biết đây là chuyện gì, ta cũng không muốn, nhưng vấn đề bây giờ là… vốn dĩ bên trên không nói chuyện gì với ta
Các ngươi không cần truyền âm cho ta…
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn dĩ ta phiền lòng, bây giờ càng sắp bị các ngươi hành chết rồi, đồng thời trong lỗ tai nhận được truyền âm của hơn trăm người thì loại khái niệm gì
Đó là một đám muỗi đang vo ve, màng nhĩ của ta xảy ra vấn đề rồi được chưa…
Diệp Trường Thanh cũng không rảnh rỗi, hắn không hỏi ba vị đại soái, nhưng đã lặng lẽ truyền âm cho bộ trưởng Đinh mấy lần
“Bộ trưởng, chuyện gì vậy?”
“Bộ trưởng…
Có thể mau chóng bắt đầu chương trình không!”
“Bộ trưởng
Bộ trưởng?”
Nhưng vốn dĩ bộ trưởng Đinh người ta không để ý hắn
Ừm, bộ trưởng Đinh không phải không muốn để ý hắn, thực tế không cách nào để ý hắn, ngay cả bản thân bộ trưởng Đinh, đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc xuất hiện là vì cái gì, sau đó phát triển thế nào
Bộ trưởng Đinh bây giờ, trong lòng cũng vẫn là chữ mù mịt to lớn, còn chưa hồi phục lại – từ khi đến dãy núi Tinh Mang hắn bắt đầu mù mịt, thẳng đến hiện tại
Chưa làm rõ là chuyện gì
Nói ra, đáng thương hơn Diệp Trường Thanh nhiều
Bộ trưởng Đinh dẫn đầu mấy vị cao thủ Bộ Võ Giáo lòng như lửa đốt đến dãy núi Tinh Mang, dự định ban đầu là muốn khống chế cục diện, thế nào cũng không ngờ mình mới đến bên đó thì bị bắt làm tráng đinh, cùng một đám lưu manh không thể trêu vào, đến Cao Võ Tiềm Long
Trên danh nghĩa nói là thị sát, nhưng trong lòng bộ trưởng Đinh hiểu rõ, ta nào dự định thị sát gì đâu
Nhưng lần này đến lo liệu việc chính
Sao đột nhiên thay đổi phong cách chứ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng bộ trưởng Đinh đối diện với những người này, thực sự một câu cũng không dám nói
Ừm, chính là cho dù nói gì, cũng không dám nói
Ta cũng không dám nói, ta cũng không dám hỏi
Liền bị xem như một tên gọi như vậy..
Thực ra lão tử bị áp giải đến đó
Thực ra hôm nay ta chính là bộ trưởng Võ Giáo, không tốt hơn cọc gỗ bao nhiêu, cái gì cũng không biết, một hỏi ba không biết
Chính là lấy ra trang trí, còn nếu bày trí cái gì đều không biết
Trong lòng bộ trưởng Đinh thần thú lao nhanh vô cùng, đời này của lão tử lần đầu tiên bị làm vật trang trí, hơn nữa còn làm vật trang trí mơ hồ, ngươi kêu ta đi đâu nói lí lẽ?
Hiện tại rơi vào trạng thái sân khấu vắng vẻ, chậm trễ không phát triển tiếp sau, bộ trưởng Đinh tỏ vẻ...
sao ta biết đây là cái gì làm hỏng chuyện
Diệp Trường Thanh ngươi hỏi ta
Con mẹ nó ta hỏi ai
Sau nửa tiếng như vậy, bầu trời nổi gió
Một luồng khí thế giống như quân lâm thiên hạ, đột nhiên từ trên trời giáng xuống
Trên bầu trời, một người, một bộ hoàng bào, đầu đội vương miện, diện mạo uy nghiêm, chắp tay mà đến, tác phong thong dong
Đồng tử Diệp Trường Thanh co rụt lại
Trung Nguyên Vương
Nhiều người đợi như vậy lại là Trung Nguyên Vương
Đây lại là ý gì!
Trung Nguyên Vương chắp tay cưỡi gió mà đến, tác phong nhẹ nhàng, nhưng thân thể hắn ở trên không nhìn xuống một chút, lập tức mặt biến sắc, gấp rút thu liễm khí thế thần thức, nhanh chóng đáp xuống, haha cười lớn: “Đông Phương đại soái, Tây Môn đại soái, Bắc Cung đại soái, ba vị tiền bối trưởng quan đột nhiên giá lâm Phong Hải, tiểu vương không tiếp đón từ xa, kính mong ba vị đại soái thứ tội.”
Đông Phương đại soái lễ phép đứng lên, cười haha: “Người không biết không có tội, Thái Phong à, ngươi có thể đến, đã rất tốt rồi.”
Đại danh Trung Nguyên Vương, Quân Thái Phong, xưa nay là hoàng tộc trung kiên, cũng là một vị cường giả võ đạo
Lúc nói chuyện, Trung Nguyên Vương đã lên đến trên đài, hắn đặc biệt cung kính chào ba vị đại soái còn có bộ trưởng Đinh và chào hỏi đám người Diệp Trường Thanh
Địa vị của hắn đáng kính trọng, nhưng nói đến vai vế, lại chỉ là tiểu bối của đám người Đông Phương đại soái, trừ một câu tiểu vương ra, lại không có bất kì tư thế trên cao nhìn xuống nào, tất cả lễ tiết, toàn bộ đểu xử lý thỏa đáng, cẩn thận
“Thái Phong à, hôm nay lại nhìn thấy ngươi, không những tu vi tiến bộ lớn, phong độ càng phóng khoáng, thực sự trong lòng bổn soái vui mừng không nói ra.”
Trong miệng Tây Môn đại soái sụt sịt, trong mắt ẩn chứa ánh sáng hồi ức rực rỡ, thong dong nói: “Lúc trước, phụ vương của ngươi Quân Nam Sơn có thời gian làm phó soái ở Tây quân của ta, còn rõ ràng trước mắt, tựa như hôm qua….
tính ra đã là chuyện cũ sáu mươi năm trước rồi…”
Trung Nguyên Vương cung kính nói: “Chuyện cũ khi phụ vương còn sống, lúc nào cũng nhắc đến chú Tây Môn thành thật dạy bảo phụ vương, nhớ mãi không quên, hôm nay, cuối cùng lại được gặp chú Tây Môn, Thái Phong không khỏi hoảng sợ.”
Tây Môn đại soái nhẹ nhàng thở dài: “Ngày xưa phụ vương của ngươi, dẫn đại quân giao chiến Liệt Hỏa Đại Vu, thuộc hạ quân đoàn Liệt Diễm, không may qua đời, bổn soái luôn canh cánh trong lòng…
Hôm nay, nhìn thấy ngươi kế thừa vương vị, uy danh lớn mạnh, ta rất vui mừng.”
Trung Nguyên Vương càng ngày càng cung kính, hành lễ nói: “Còn phải nhờ chú Tây Môn chỉ dạy nhiều hơn.”
Tây Môn đại soái chậm rãi gật đầu, nhưng mà trong mắt hắn nhìn Trung Nguyên Vương, lại có một tia phức tạp không nói rõ được
Bộ trưởng Đinh nhận được truyền âm, lập tức đứng lên, nói: “Vương gia mời ngồi, lần đấu võ đối kháng này của chúng ta, sắp bắt đầu rồi
Lần này Vương gia may mắn gặp dịp, vừa hay làm nhân chứng.”
Rõ ràng đối với điều này Trung Nguyên Vương cũng đầu óc mơ hồ không rõ, nghe vậy kinh ngạc nói: “Ở đây nhiều tiền bối sư trưởng như vậy, nào còn cần ta đến làm nhân chứng gì hahaha….”