Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1555: Đời này tất báo!




Tả Tiểu Đa đã muốn lấy Bổ Thiên thạch ra, nhanh chóng trị liệu, nhưng cân nhắc ba lần bốn lượt lại nén ý nghĩ dụ người này xuống
Hiệu trưởng Diệp đã nói, sau sẽ có tổ điều tra đến, nếu thương thế hai người mình hồi phục quá nhanh, hồi phục vượt lẽ thường, chỉ sợ sẽ phiền phức, tạm thời vẫn dùng cách trị liệu bình thường sẽ ổn thỏa hơn
Sau một tiếng
Tả Tiểu Đa cắn răng, mặt vô cảm ngồi dậy
Tuy xương cốt toàn thân đau gần chết nhưng hắn đã không muốn nằm nữa
Tả Tiểu Đa sợ mình nằm nữa sẽ điên mất thôi
Cuối cùng linh lực đan điền nối với không gian Thần niệm, từ từ bắt đầu vận chuyển, thương thế của Tả Tiểu Đa hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường
Mà Tả Tiểu Niệm bên kia cả người biến thành một tảng băng, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tiểu Đa, vô số linh khí băng hàng tinh khiết nhập vào cơ thể, tự chủ điều trị
Trong lòng hai người chỉ có suy nghĩ… Báo thù
Sau đó, dù gì cũng phải lo hậu sự cho bà Thạch và hiệu phó Thành
Hành trình cuối này chúng ta phải lo
Dù bị thương nặng cũng phải lo
Một nóng một lạnh hòa lẫn nhau
Hai cô giáo im lặng lùi ra, quay về cửa đứng canh, trong mắt vẫn thoáng ngạc nhiên
Bị thương nặng như vậy, sau khi tỉnh lại vẫn có thể tự chủ vận hành linh lực, tự trị thương, nhiều nước thuốc, nhiều đan dược cao cấp dù bọn họ làm giáo viên cũng chưa từng thấy
Lai lịch hai nam nữ thiếu niên này thật sự rất không bình thường
Mà bây giờ bên ngoài vẫn loạn một nùi, như một đống dây rối
Nhiều giáo viên và học sinh Cao Võ Tiềm Long đợi bên ngoài
“Tả Tiểu Đa thế nào rồi?”
“Tả Tiểu Đa thế nào rồi?”
Diệp Trường Thanh quay về từ bên ngoài, lạnh lùng quát: “Tất cả về trường, hiệu phó Lưu chủ trì dạy học.”
Mặt Lưu Nhất Xuân đầy bi thương gật gật đầu, sau đó dẫn học sinh rời đi
Văn Hành Thiên không ở đây, Văn Hành Thiên vẫn đang liều mạng tìm kiếm phần máu thịt còn lại ở chiến trường, cẩn thận tìm vài thứ thường dùng ở nhà nhỏ bà Thạch từng ở
Vu Giai Nhân và Thành Cô Ưng tự bạo, giống như Thạch Vân Phong ban đầu, tự bạo cực đoan mất đi tính mạng, mất đi Thần Hồn, mất đi tất cả, chân chính nổ tung sạch sẽ, đến cả một chút xương cốt cũng không còn, hoàn toàn không còn vết tích trên thế giới này
Nhưng Văn Hành Thiên không cam tâm, quy củ trong quân đội, lời của cố lão, một giọt máu của chủ nhân còn trong di vật y bào trong mộ di vật, hoặc có thể nói, một chút thịt vụn… có thể chiếm phần mộ này, không đến mức bị cô hồn dã quỷ đoạt mộ
Thành Cô Ưng bên kia còn được, hắn có nhà có sản nghiệp, muốn tìm được di vật của hắn không xem như chuyện khó, nhưng bà Thạch ở góa nhiều năm, ít dính dáng đến thế giới bên ngoài, muốn tìm được di vật máu thịt của nàng không phải chuyện dễ
Văn Hành Thiên điên cuồng như vậy, nhưng động tác lại rất cẩn thận, vô dùng nhẹ nhàng
Trong căn nhà nhỏ đổ nát bà Thạch từng sống, Văn Hành Thiên cẩn trọng đào bàn trang điểm, moi thùng rác ra, lôi giường ra, hắn đang tìm kiếm, dù có thể tìm được một sợi tóc của Vu Giai Nhân, cũng có thể luôn gửi gắm
Nhưng chẳng có gì cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nơi bà Thạch ở, rất sạch sẽ
Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng phát hiện dưới gối một cái khăn lông trắng, bên trên còn có vệt nước mắt
Văn Hành Thiên cầm khăn lông, gối, đệm giường như đồ quý
“Chị dâu… hy vọng từ giờ ngươi có thể đoàn tụ chốn hoàng tuyền với Vân Phong, đường tới u minh, hai người cùng đi dễ dàng hơn.”
Mặt Văn Hành Thiên toàn là nước mắt
“Đời này của ngươi quá khổ rồi… chúc ngươi từ giờ… không khổ, không khóc.”
Trên miệng thì chúc không khóc nhưng mình lại vô cùng đau khổ, nước mắt tuôn rơi
Trong nhà Thành Cô Ưng, tiếng khóc đã chấn động trời xanh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Văn Hành Thiên lách người vào
“Địa lao ở đâu?”
Một mạch đi đến địa lao, ở đây giam giữ Xà Uông, kẻ thù đã bị Thành Cô Ưng dằn vặt đến bây giờ
Thấy Văn Hành Thiên vào, Xà Uông còn chút hơi tàn tứ chi không toàn vẹn ngẩng đầu nhìn Văn Hành Thiên
Miệng vừa mở ra đinh muốn nói mấy câu cười lên nỗi đau người khác
Văn Hành Thiên nghiêng người về trước, đao quang lóe lên đã cắt đứt lưỡi hắn
Thành Cô Ưng đã mất, kẻ thù lớn này của hắn, đương nhiên Văn Hành Thiên là anh em cũng sẽ tiễn hắn theo, đường Hoàng Tuyền tăm tối, một mình anh em trên người sẽ không cô đơn
Nhưng nghe Văn Hành Thiên thấp giọng nói: “Xà Uông, phải lên đường rồi!”
Ngay sau đó từng đao từng đao cắt gân lột da, lăng trì cắt vỡ
Lẩm bẩm nói: “Lục ca, ta giúp ngươi lăng trì hắn rồi!”
“Sau khi xuống dưới, ngươi lại giày vò hắn
Lên trời xuống đất cũng đừng bỏ qua cho tên này!”
Cuối cùng Văn Hành Thiên cắt Xà Uông thành thịt vụn xương vỡ, Thần Hồn cũng bị Văn Hành Thiên chôn vùi hoàn toàn
“Lục ca, nguyện vọng chưa thành của ngươi, ta đã hoàn thành giúp ngươi
Yên tâm đi đi, bên dưới còn có nhiều anh em đang đợi ngươi, ngươi không cần lo cô đơn.”
“Đừng đi xa quá, sau khi đoàn tụ với đám anh em, đợi bọn ta một chút, bọn ta đến nhanh thôi.”
Mắt Văn Hành Thiên chăm chú, lẩm bẩm nói: “Ta thật sự muốn tìm các ngươi ngay bây giờ…”
Một ngày sau
Tang lễ của bà Thạch và tang lễ của Thành Cô Ưng chia ra tổ chức ở hai nơi
Từ đầu đến cuối bà Thạch là phụ nữ, sống chết đều là người nhà họ Thạch, nên hai bên không thể tổ chức cùng nhau
Chỉ có thể dùng người của Cao Võ Tiềm Long, phân thành hai tốp, túc trực ở cả hai bên
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bị trọng thương, hai người đến bên hiệu phó Thành trước, cung kính dập đầu chín cái
Sau đó lại đến chỗ bà Thạch, lấy lễ con cháu lo tang cho bà Thạch
Tất cả học sinh giáo viên của Cao Võ Tiềm Long đều đến tham gia tang lễ
Có nhiều học sinh tốt nghiệp từ Cao Võ Tiềm Long, sau khi nhận được tin tức cũng đến, đặc biệt là học sinh đã từng được Thạch Vân Phong và Vu Giai Nhân với cả Thành Cô Ưng dạy dỗ, từng người đến từ trời nam đất bắc
Tang lễ trang nghiêm mà an tĩnh, chỉ có nhạc buồn, từ đầu đến cuối không dứt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Buổi chiều
Hai người Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa đưa bà Thạch tới chôn cất cùng chỗ với hiệu phó Thạch
Trên bia mộ hiệu phó Thạch trống một nữa, cuối cùng cũng điền tên Vu Giai Nhân của bà Thạch lên
Cuối cùng hai vợ chồng bà đã được đoàn tụ rồi
Trên bia mộ là ảnh cưới của hai người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.