Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1869: Một linh tộc cuối cùng




Lập tức, bàn tay to lớn của một người khổng lồ khác duỗi ra, nắm lấy tay một người khổng lồ khác, sau đó giữa hai tay, mắt thấy hai dây leo đan xen với nhau, nhanh chóng sinh trưởng, trước sau chỉ trong thoáng chốc, đã biến thành một một chiếc ghế bành thiên nhiên, sững sững trên cao đang cách mặt đất sáu mươi mét, vừa hay bằng đầu của người khổng lồ
Tả Tiểu Đa đang muốn nhảy lên, cảm giác dưới chân mình, đã có hai dây leo im lặng sinh trưởng, ổn định nâng mình, đi thẳng lên trên
Theo tốc độ sinh trưởng của dây leo, đã đi đến gần chiếc ghế bành, đặt Tả Tiểu Đa lên chiếc ghế bành trên không, sau đó vù một tiếng dây leo rút ra khỏi mông của Tả Tiểu Đa
Tả Tiểu Đa tự nhiên, cái mông thuận nước đẩy thuyền ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành
Vừa mới chạm một cái, cảm giác dưới mông đầy xốp mềm, như có vô số sợi tơ tỏa hương thơm, bầu không khí cực kì thoải mái
Tả Tiểu Đa vỗ hai bên nói: “Ở đây nếu có hai tay vịn thì…”
Lời chưa nói xong, lập tức có dây leo xanh tươi mơn mởn bắt đầu sinh trưởng, ở hai bên, tự nhiên sinh trưởng thành hai tay vịn
Không chỉ thế, gần hai bên tay vịn còn đồng thời sinh ra vài bông hoa nhỏ tươi đẹp, cành lá xòe ra, bông hoa tỏa hương, sảng khoái tâm hồn
Phía trên tay vịn của Tả Tiểu Đa, lưng dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại, ngồi vô cùng đại ma kim đao, trong nhất thời, cảm thấy mình lúc này có chút không ai bì nổi, cảm giác cao cao tại thượng
Nhất là có thể không cần ngẩng đầu vẫn có thể ngang tầm mắt của người khổng lồ, cảm giác này quả thật quá tốt rồi, thoải mái vui vẻ không nói ra được
Bây giờ không tệ, ta ngồi, ngươi đứng, cao thấp rõ ràng, đây mới là bày tỏ chính xác địa vị của Tả gia ta
Nhưng mà loại phương pháp này, quả thực không tệ
Nếu trong gia đình mình cũng như vậy… há chẳng phải còn thuận tiện hơn người máy nhiều sao
Sinh trưởng bất kì lúc nào… cho dù ăn cơm, bất kì lúc nào những dây leo đó cũng gắp thức ăn cho ta…
Thậm chí đi vệ sinh cũng… không cần tự mình lau… ừ
Tả Tiểu Đa có chút suy nghĩ miên man
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những ngày đó quả thực…
hehehe
Người khổng lồ nhìn Tả Tiểu Đa, nhíu mày nói: “Vị này… bạn nhỏ, bây giờ thuận tiện nói chuyện rồi chứ?”
“Thuận tiện, thuận tiện
Ừ… Rừng rậm Thiên Linh này, lại là chỗ nào?”
Tả Tiểu Đa hỏi: “Làm sao nghe có vẻ lạ.”
Trên mặt người khổng lồ loang lỗ, lộ ra một tia buồn phiền, nói: “Rừng rậm Thiên Linh, chính là chỗ của linh tộc bọn ta.”
“Linh tộc
Các ngươi không phải yêu cây, không phải yêu tộc à?”
Tả Tiểu Đa bất ngờ kinh ngạc, đương nhiên hắn đã nghe qua linh tộc
Là chín cộng đồng dân địa phương lớn của Tinh Hồn lúc đầu, linh tộc, Vu tộc, Đạo Minh, nhân tộc, đều là một phần trong số đó, nhưng linh tộc không phải trước đây lưu đày, đã tách ra rồi sao
Làm sao ở đây còn có linh tộc
Hơn nữa…
ở đây là khu vực thế lực của Vu tộc!
Mà Vu Minh, sao có thể cho phép linh tộc chiếm cứ khu vực to như vậy trong nội địa Vu Minh
Trước đây chưa nghe qua bao giờ, ở Vu Minh, còn có chủng tộc khác
Chuyện này quả thực có chút ngoài ý muốn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đôi mắt to tròn xoe xinh đẹp của người khổng lồ nhìn chăm chú Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa không nhịn được lùi về sau một chút
Suy cho cùng, đôi mắt của đối phương còn to cả đầu của mình
Trong đôi mắt xinh đẹp đó, rõ ràng phản chiếu dáng vẻ của mình, còn rõ ràng hơn cả gương
Thậm chí Tả Tiểu Đa có thể nhìn thấy mặt mình, còn có cục mụn nho nhỏ trong mắt của người khổng lồ
Đã bắt đầu lên cùi rồi
Có thể nặn được rồi… lập tức có một loại kích động nặn mụn trong mắt người khổng lồ này
Đương nhiên hành động này không thể làm, nếu đột nhiên phun cái gì đó vào mắt người ta, ước chừng tên này sẽ nổi khùng…
“Yêu cây
Yêu tộc
Không không không, bạn nhỏ, ngươi nhận định sai bọn ta rồi, sai nghiêm trọng… bọn ta không phải yêu tộc, bọn ta là linh tộc
Yêu cây không phải cùng một bên của bọn ta…
Khụ, rốt cuộc ngươi từ đâu đến
Vì sao đến lại muốn tổn thương bọn ta?”
Người khổng lồ trợn mắt nghi ngờ không hiểu: “Linh tộc bọn ta sống ở đây, không tranh với thế giới, mặc dù luôn dựa vào địa giới Vu tộc tồn tại, nhưng hơn triệu năm nay, nước sông không phạm nước giếng…
nhưng ngươi…”
Khắp mặt Tả Tiểu Đa đều là vẻ oan uổng: “Ta nói ta bị ném đến đây, các ngươi tin không?”
Người khổng lồ chần chừ một chút, đôi mắt to tròn, giống như bánh xe xoay chuyển, thật thà nói: “Tin.”
Tả Tiểu Đa đổ chút mồ hôi
Nói cái gì, tin cái đó, dễ lừa như vậy
“Ngươi đến đây, muốn làm gì
Sẽ làm gì?” Người khổng lồ hỏi
Người khổng lồ xung quanh hai mắt hiếu kì nhìn Tả Tiểu Đa, rất hiếm lạ, còn có mấy sợi dây leo bay phấp phới, thoạt nhìn, có một luồng xung động muốn vuốt ve trên tay
Thú hai chân kia, thật hiếm lạ…
Đây là con gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật xinh xắn
Nhưng mà trên người sao không có vỏ cây
Không đẹp mắt lắm…
Đôi mắt của người khổng lồ đối thoại với Tả Tiểu Đa chuyển động, chặn đứng sự tò mò của tộc nhân xung quanh
“Ta…”
Tả Tiểu Đa cạn lời: “Thật sự không phải ta muốn đến đây, mà là bị một siêu cường giả có tu vi thông thiên ném vào đây
Ngay cả chỗ các ngươi là chỗ nào ta còn không biết, làm sao có thể chủ động đến đây làm gì?”
Xung quanh, tất cả người khổng lồ cùng nhau gật đầu
Lộ ra một biểu cảm ‘Lời này có lý, bọn ta đã hiểu tất cả.’
Sau đó người khổng lồ gật đầu rất hiểu, hỏi: “Vậy vì sao ngươi đến?”
“....”
Tả Tiểu Đa sụp đổ, hắn phát hiện một sự thật, não của mấy tên này đều dùng không tốt lắm
Một vấn đề hỏi tới hỏi lui, hiểu một lần lại đổi thành cách hỏi khác...
Các ngươi không thể xoay chuyển đầu óc sao..
“Không, phải, ta, muốn, đến, mà là, bị người ta, ném qua!”
Tả Tiểu Đa không biết làm thế nào nói: “Các ngươi hiểu chưa?”
Có một xung động phát điên
Lần đầu tiên trong đời, hiểu được cái gì gọi là tú tài gặp binh
Tất cả người khổng lồ cùng nhau gật đầu, xung quanh Tả Tiểu Đa, bảy tám cái đầu gật điên cuồng
Thực ra người khổng lồ tụ tập ở đây rất nhiều, gần hơn trăm người, nhưng Tả Tiểu Đa có thể nhìn thấy thì chỉ có bảy tám người gần trước mắt nhất mà thôi, những người khác đều bị che mất
Bảy tám cái đầu đó, vây quanh bốn phía của hắn, đã không khác gì bức tường thành dày nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.