Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1893: Vô cùng chấn động




Vốn Vạn Dân Sinh đã cứng đờ cả người, nghe vậy thì còn cứng thêm bội phần
Gương mặt mấy trăm vạn năm nay cũng chưa đổi sắc lấy một lần, hiện tại miệng thì giần giật, các cơ trên mặt cũng đang co quắp lại
Lão phu nhất định là già nên hồ đồ rồi
Mắt đã hoa đến mức này rồi, ngay cả thính lực cũng không ổn rồi
Hoặc có lẽ chỗ này chính là ảo cảnh
Nơi này là ảo cảnh
Không phải thật đâu nhỉ
Tức thì một thần niệm tràn đầy khinh thường truyền tới từ trên cao, thần niệm này rõ ràng muốn nói rằng: “Lão già này là một đứa ngờ u à
Tiến vào đây làm gì mà giờ lại đứng đực ra giả làm kẻ ngốc.”
Vạn Dân Sinh ngẩng phắt đầu, mắt sáng rực
Chỉ nhìn thấy bên kia bay qua một vệt hồng quang, nó tung hoành trong không trung, tản ra khí thế của bậc chúa tể, tản ra uy áp của bậc đế vương
Một luồng yêu khí tinh thuần đến tột cùng đang không ngừng xao động trên không trung
Bộp
Vạn Dân Sinh đột nhiên há to miệng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không khép lại được
Đây, đây chẳng lẽ là Oa Hoàng Kiếm sao
Sao lại xuất hiện ở đây
Thất Thái tử ở đây, Oa Hoàng Kiếm cũng ở đây
Hoa mắt là nói hươu nói vượn thôi, nhìn nhầm một lần đã là không đúng càng đừng nói là nhìn nhầm tận hai lần
Vậy chỗ này khẳng định không phải là ảo cảnh, ảo cảnh không thể chân thực tới mức này được
Trừ khi là ảo cảnh do Thánh Nhân bố trí thì mới có thể khiến cho người có cấp bậc Bán Thánh như hắn lạc vào trong đó không hay biết gì
Nhưng Tả Tiểu Đa là Thánh Nhân sao
Ít nhất thì hiện tại không phải
Vạn Dân Sinh lại nhìn về phía xa, chỉ nhìn thấy đầu kia có hai khí vận sơn mạch đứng đối diện cách xa nhau, ở giữa là không gian gần như vô cùng vô tận
Vạn Dân Sinh chỉ cảm thấy trong đầu rối như tơ vò, sau một lúc lâu đều không định thần lại được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cả người lung lay, hắn dùng tay đỡ trán: “Lão hủ, lão hủ cần yên tĩnh một lát.”
Tạ Tiểu Đa bị dọa sợ, vội vàng săn sóc lấy ra một cái ghế tựa đỡ Vạn Dân Sinh ngồi xuống
Sau khi Vạn Dân Sinh ngồi xuống vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng như cũ, hắn thở hổn hển từng hơi một
Nguyên nhân không phải do hắn, là do chuyện này quả thực quá là kinh hãi rồi
Thất Thái tử từng lẩn trốn dưới cành lá của mình thật lâu nhờ đó mới thoát được một mạng thì sao hắn có thể nhận nhầm được chứ
Oa Hoàng Kiếm từng hiệu lệnh quần yêu, kiếm chỉ tới đâu thì hàng nghìn tỉ yêu tộc hết lớp trước đến lớp sau xông về phía đó, sao hắn có thể nhận nhầm chứ
Nhớ năm đó, nương nương chỉ cần vừa hiện thân thì nghìn núi cúi đầu vạn sông cúng bái, cả nghìn tỷ Yêu tộc không một ai dám động, nàng là quân chủ của chư thiên, không một ai dám bất kính, quân vương các tộc đều phải cúi đầu
Oa Hoàng Kiếm vừa ra, sông núi rung động, trời xanh hóa đỏ
Nhớ năm đó, nương nương vừa xuất hiện, xa giá đi trước, Oa Hoàng Kiếm mở đường, kiếm quang chiếu rọi chín tầng trời, rực rỡ không ai bì nổi, theo sau chính là vô số yêu tộc cùng nhau vui vẻ nhảy nhót, nhiều vô biên vô hạn giống như phủ kín cả đất trời
Thẳng tới khi nương nương vui vẻ biến mất, không muốn chơi nữa, nàng cứ thế biến mất không để lại dấu vết
Lúc này trời đất mới khôi phục lại bình tĩnh
Đó là uy phong nhường nào chứ
Đó lại là phong thái vô thượng, quân lâm thiên hạ, ung dung quý giá bậc nào chứ
Có là hai vị Yêu Hoàng thì nhìn thấy Oa Hoàng bệ hạ cũng phải cúi đầu, Tam Thanh cũng phải quỳ bái
Vạn Dân Sinh có chút sợ hãi
Ngày hôm nay, Thất Thái tử của Yêu tộc ở đây
Oa Hoàng Kiếm của nương nương cũng ở đây
Tên Tả Tiểu Đa này là do Chúc Dung Tổ Vu đưa tới
Tên tên nhóc này rốt cuộc là có gốc gác gì mà số mệnh nghịch thiên đến vậy
Nhưng mà hình như cơ duyên của hắn hơi hỗn loạn thì phải
Ý thức của Oa Hoàng Kiếm có chút coi thường truyền tới bên bên trong thần niệm của Tả Tiểu Đa: “Đây không phải là cây rau sam kia sao
Hiện tại vậy mà lại biến thành cái dáng vẻ làm bộ làm tịch này rồi?”
Trong giọng nói kèm theo chút thái độ cao cao tại thượng
Tả Tiểu Đa trợn mắt, cả giận nói: “Ai cho ngươi ra ngoài dọa người
Một thanh kiếm hỏng như ngươi còn làm màu làm mè cái gì
Đi làm việc của ngươi đi.”
Oa Hoàng Kiếm hậm hực xì một tiếng, nói: “Thế đạo gì thế này, một cây cỏ vứt đi thế mà có thể tu đến Bán Thánh, sao mà hắn lại đoạt được công đức vô lượng
Chẳng lẽ định công đức thành Thánh à
Đây quả thực là, thế đạo gì thế không biết!”
“Công đức thành Thánh, khó đạt được cũng khó tập hợp, dễ tiêu tán, gần như là pháp môn thành Thánh khó đi nhất, không phải người mang đại khí vận thì không làm được
Hơn nữa chiến lực của bản thân cũng phải chỉ thường thường, coi như là thành Thánh rồi thì nhiều nhất cũng chỉ có chiến lực của Chuẩn Thánh, nhưng mà ngọn cỏ nát này dựa vào cái gì chứ
Đây là cái thế đạo gì không biết..”
Oa Hoàng Kiếm thì thào tự nói, vô cùng không phục, vô cùng phẫn nộ
Chỉ riêng mấy chữ “thế đạo gì thế này” nó cũng phải nói đến mấy chục lần mới chịu hậm hực câm miệng
Nỗi căm giận bất bình, hận không thể nhào ra đoạt lấy này gần như là đã tràn ra phía chân trời rồi
Sau đó vù một tiếng bay về đỉnh núi khí mạch Yêu tộc, nó tản ra vô số hư ảnh, uy nghiêm dần dần buông xuống, trong nhất thời dường như có vô số kim quang từ trên trời rơi xuống, mà thanh kiếm này ở ngay chính giữa, vô cùng uy nghiêm, vô cùng trang trọng
Keng
Cắm ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi, thân kiếm tản ra vô số hào quang, chiếu rọi thiên địa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ừm, tóm lại chính là sử dụng toàn bộ lực lượng của bản thân, không tiếc bất cứ giá nào giả trang thành một thứ vô cùng trang trọng khí phái
Vạn Dân Sinh dồn dập thở dốc một lúc lâu rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn đứng dậy bước nhanh về phía trước, cung kính hành lễ với Oa Hoàng Kiếm: “Mã Trách Thái tham kiến Thập tam đại nhân, chúc Oa Hoàng bệ hạ mạnh khỏe.”
Keng
Oa Hoàng Kiếm phát ra một tiếng kiếm ngân rung động thiên địa, dùng cách đơn giản nhất để đáp lời, sau đó không để ý tới nữa
Hơn nữa còn có chút không vui
Ta ghét người khác gọi ta là Thập tam đại nhân
Trong Chư Thiên Thần Binh Phổ, đây là xếp hạng thấp nhất
Mỗi lần gọi ta là Thập tam đại nhân ta lại nhớ tới mấy tên phía trước…
Quả thật là làm người ta khó chịu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.