Vốn dĩ luôn cho rằng Tả Tiểu Đa ngày nào cũng tính toán đi cướp của người giàu chia cho người nghèo, là do di truyền, tự nhiên mà như vậy, thì ra gốc rễ chính là ở chỗ này..
Nó không phải là do di truyển từ Thiên Cao Tam Xích, mà là do ông thầy dạy hư
Ta có nên khiếu nại hắn không
Tuy nhiên, những người như Tần Phương Dương mới là người mà Tả Trường Lộ trân trọng và yêu mến nhất: sát phạt dứt khoát, cần quyết là quyết, không dây dưa, không bảo thủ, không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại có một trái tim nhân hậu muốn giúp đỡ thiên hạ
Người tốt không bao giờ đáng sợ, nhưng rất dễ bị bắt nạt và bị hãm hại
Mà những người như Tần Phương Dương chắc chắn không phải là người xấu, nhưng cũng không phải là loại người tốt đến mức có thể dễ dàng tha thứ khi bị ức hiếp
Cái gọi là quân tử có thể bị lừa, nhưng ở Tần Phương Dương này, hoàn toàn không tồn tại
Nếu ngươi dám khi dễ ta, ta sẽ giết ngươi
Loại người này có thể không bao giờ trở thành thánh nhân, nhưng hắn có thể sống một cuộc đời tự do tùy ý
“Tiểu Đa chuẩn bị cho ngươi, đó là bởi vì hắn tôn sư trọng đạo
Ta chuẩn bị cho ngươi, là phần tâm ý của ta
Cùng lắm thì ta sẽ chuẩn bị ít lại một chút.”
Tả Trường Lộ cười ha ha: “Hãy nhớ rằng, ngươi được phép tăng cường thực lực bản thân bằng mọi cách, hãy nhớ kỹ, bằng mọi cách.”
Hàm ý: bao gồm cả..
Cái gọi là, cướp của người giàu giúp người nghèo.n huệ này kia
Tần Phương Dương hiểu ý mỉm cười đầy ẩn ý: “Cảm ơn Ngự Tọa đại nhân, ta hiểu rồi.”
Mặc dù Tả Trường Lộ đã hơn một lần nói rằng mình là tri kỷ, nhưng Tần Phương Dương trong thâm tâm hiểu được
Tả Trường Lộ có thể nói như vậy, chính mình cũng không có thể thừa nhận, càng không thể xem là thật được
Một khi ta thừa nhận điều đó, ta không biết tiến thoái thế nào..
“Nhất trí!”
“Được rồi, quyết định vậy đi!”
Nói đến đây, không chỉ Tả Trường Lộ rất thoải mái, mà phiền muộn trong lòng Tần Phương Dương cũng tiêu tan, chỉ còn sự sảng khoái nhẹ nhõm
Tiếp theo, Tả Trường Lộ bắt đầu sắp xếp, về việc Tần Phương Dương về trấn giữ Nhị Trung thành Phượng Hoàng
Cứ quang minh chính đại mà ẩn nấp dưới ánh mặt trời, cần phải đồng thời nâng cao thực lực, bất luận thế nào cũng không để cho người khác biết được
Có thể thấy, Tả Trường Lộ thực sự rất coi trọng vấn đề này
“Thỉnh thoảng, ta sẽ cử Tiểu Đa trở lại luận bàn mài giũa với ngươi vài ngày
Hắn đủ tiêu chuẩn làm đối tác cùng luyện tập..
Sau đó, ngươi cứ việc ra tay và đánh với hắn...” Tả Trường Lộ nói
“Cùng luyện tập
Ta sẽ không đi
Ai muốn đi thì đi, dù sao ta cũng không đi!”
Tả Tiểu Đa nhảy cao ba thước như mèo bị giẫm phải đuôi
Mặt hắn đỏ bừng vì gấp gáp
Đùa hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái đó mà là luận bàn sao
Bộ nghĩ lão tử không biết cùng luyện tập có nghĩa là bị đánh sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại còn cách một khoảng thời gian sẽ trở về luận bàn vài ngày
Muốn chơi chết ta hả
Ta chưa bao giờ thấy một người cha già lại đẩy con mình vào hố lửa như vậy
Cha thật đúng là người cha hiền từ sao
“Ngươi không có lựa chọn
Không đi cũng phải đi!”
Tả Trường Lộ thản nhiên đưa ra quyết định: “Ngươi cho rằng làm con ông cháu cha thì dễ làm lắm hả
Bị đánh cũng là đặc quyền của ngươi!”
Tả Tiểu Đa: “Ta không muốn có một đặc ân như vậy...”
Tả Tiểu Đa vô cùng cảm thấy oan ức
Ta đã từ bỏ thân phận con ông cháu cha rồi mà bây giờ lại lôi ra chuyện đó để nói, rõ ràng là đang xát muối vào trái tim tan vỡ của ta hết lần này đến lần khác
Tần Phương Dương quay đầu lại với Tả Tiểu Đa mỉm cười, đưa tay trái ra cầm lấy tay phải xoa nhẹ một cái, nhưng các khớp xương lại vang răng rắc hàng loạt
Cổ lắc lư, vặn vẹo, cũng có tiếng răng rắc vang lên
“Thầy ơi, thầy bị thoái hóa đốt sống cổ sao?” Tả Tiểu Đa ân cần nói: “Ta xoa cho thầy nha?”
“Hì hì...” Tần Phương Dương lộ ra nụ cười xấu xa của con sói lớn khi nhìn chú thỏ trắng nhỏ
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa bỗng trở nên chua xót
Quen thuộc với thầy Tần như hắn, làm sao không biết đây là thầy đang mách bảo với mình, bày tỏ sự mong đợi muốn luyện tập cùng với mình
Khi nói đến ứng viên tốt nhất để luyện tập, cũng không tới phiên Tả Tiểu Đa, ít nhất hắn cũng không phải là lựa chọn đầu tiên
Dự đoán của Tả Trường Lộ đối với thực lực trước mắt của Tần Phương Dương cùng với góc độ đánh giá về mặt lâu dài, tốt nhất nên phái Du Đông Thiên đi
Nhưng Du Đông Thiên rất dễ bị choáng ngợp trước thành tích này kia, hắn thích giả vờ, lại thích đổ lỗi..
Nếu thân phận bị bại lộ, nó sẽ chỉ gây hại cho đại cục..
Vì vậy, phải sửa chữa chỉnh đốn đàng hoàng rồi mới cho hắn đi..
Đúng lúc, Du Đông Thiên đang ở cách xa hàng trăm ngàn dặm, chợt rùng mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, tim đập thình thịch không hiểu vì sao, cảm giác tâm linh của những người tu hành vĩnh viễn sẽ không rơi vào hư không, chẳng lẽ mình sắp gặp biến cố gì đó chăng
“Ngươi bị sao vậy?” Vân Trung Hổ ngạc nhiên hỏi
“Không có gì...”
Du Đông Thiên sửng sốt suy nghĩ một hồi, xem một hồi lâu, tâm thần không yên ngồi xuống
Hắn lẩm bẩm: “Ta muốn ra ngoài đi dạo..
Ở đây có vẻ hơi lạnh.”
“Hơi lạnh?” Vân Trung Hổ ngơ ngác nhìn trời nhìn đất, đây là cách nói của thần tiên gì vậy
Tất cả mọi người đều là đại tu giả có cấp Thiên Vương, có thể tránh khỏi nóng lạnh xâm nhập, “hơi lạnh” là có ý gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng Du Đông Thiên đã bỏ đi với tâm trạng lửa cháy đến mông..
Từ phía sau, nhìn như một con chó bại trận đang bị người ta rượt đuổi..
Vân Trung Hổ không khỏi trầm ngâm suy tư..
Thằng nhóc này… thần kinh hả
..
Tiếp theo, Tả Trường Lộ nhìn chằm chằm vào Tả Tiểu Đa và những người khác, ánh mắt lộ vẻ vui mừng khác thường
Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm, Lý Thành Long, Hạng Băng, Hạng Xung, Chiến Tuyết Quân, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Thành Minh, Vũ Yên Nhi, Dư Mạc Ngôn, Độc Cô Nhạn Nhi, Bì Nhất Bảo, Cao Xảo Nhi, Chân Phiêu Phiêu…
Có tổng cộng mười lăm người đạt Đỉnh Phi Thiên, tương lai còn nhiều hứa hẹn
Những đứa nhỏ này, từ Đan Nguyên Ánh Biến đến hiện tại từng bước không ngừng thay đổi không ngừng thăng cấp, Tả Trường Lộ hơi xúc động trong lòng
Có lẽ tương lai của đại lục nằm trong tay của mười lăm đứa nhỏ này..
Nghĩ đến đây, Tả Trường Lộ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và sững người tại chỗ
Ngô Vũ Đình nhạy bén cảm giác được phong thái của hắn không ổn, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”