Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 869: Nhân vật trùm phản diện Tả Tiểu Đa




Chỉ nghe giọng điệu ngạo mạn đó, dừng một chút lại nói: “Lên đó rồi lại phải đi xuống đây, xuống xong rồi lại phải đi lên lại, quá phiền phức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mau xuống đây, sau khi đánh xong, ta còn lên ăn cơm, sảng khoái một chút!”
“Thật ngông cuồng!”
Tất cả những người lên xuống của lớp bốn năm hai đều lộ ra cơn giận cuồn cuộn trong mắt
“Lớp trưởng, đánh chết hắn!”
“Được!”
Lớp trưởng lớp bốn nhảy xuống một cái: “Tả Tiểu Đa, ta đến đây!”
Theo giọng nói này, phía trên cửa sổ rầm rầm bốc lên một mảng đầu ngươi màu đen
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn dĩ bên dưới cũng có giành bàn, nhưng cũng không có mấy người xem, đều cảm thấy không có ý nghĩa gì
Nhưng khi Tả Tiểu Đa đến
Những người đang ăn cơm, cũng đều vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng thò đầu ra, một lúc chi chít dày đặc, đầu người tuôn ra
Chỉ thấy nhịp bước của Tả Tiểu Đa lục thân không nhận, nghiêng đầu ngẩng mặt, cả người ngạo mạn ngông cuồng, vẻ mặt lão tử thiên hạ đệ nhất, giống như con cua bò ngang, tất cả mọi người đều có một loại ảo giác như vậy
Trường học chúng ta, lẽ nào đã xuất hiện một nhân vật phản diện rồi?
Không chỉ thế, nhân vật phản diện này đang ra oai với tất cả bạn học nhân vật chính diện, chẳng coi ai ra gì
Giống như dựa theo cốt truyện tiểu thuyết, lúc này, cách thời điểm nhân vật chính xuất hiện không xa nữa
Nhưng, rốt cuộc là ai sẽ trở thành nhân vật chính!
Lớp trưởng lớp bốn năm hai này, người có lực chiến cao nhất của lớp bốn, được không
Hai ba chục nam nữ thiên tài của nhà họ Ngô, nhà họ Cao, đứng ở hai bên khác nhau, cố vũ trợ uy cho Tả Tiểu Đa
Sau đó dưới mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn, hai người giống như gió lốc xông lên, dây dưa với nhau...
Vậy mà chẳng qua sau khi ba tiếng đụng nhau liên tục vang lên ầm ầm ầm, lớp trưởng lớp bốn loạng choạng lùi lại, Tả Tiểu Đa ngạo mạn cười lớn, nhảy vọt lên không, Long Môn Thối xuất quỷ nhập thần...
một chân nhắm ngay đũng quần..
Lớp trưởng lớp bốn năm hai trong tiếng rên khàn, che đũng quần, cả người bị đánh bay, trực tiếp bay từ mặt đất lên lầu
Ở phía dưới Tả Tiểu Đa bày ra một tư thế đá chân lên trời phóng khoáng, sau đó chầm chậm thu chân về, hahaha cười một tiếng kì quái, vung tay lên: “Xong chuyện, ăn cơm thôi!”
Tất cả những người chứng kiến một màn này, toàn bộ trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối
Vị lớp trưởng Tả này, làm sao...
càng ngày càng mạnh vậy
Nhớ trước đó lúc hắn chiến đấu với lớp trưởng của lớp bảy, còn phải mất một lúc
Hiện tại...
Tả Tiểu Đa vừa đi lên, vừa cười haha: “Lần sau, có lẽ là lớp ba nhỉ
Hahahaha...”
Vô số học sinh lớp cao đều vẻ mặt cạn lời
Ngươi nói ngươi giành bàn thì giành bàn đi, làm sao còn làm ra cảm giác loại nhân vật phản diện kiểu này, cũng khiến người ta cạn lời luôn rồi
Loại nhân vật phản diện này, dựa theo cốt truyện tiểu thuyết, có lẽ phải bị nhân vật chính K.O nhỉ
Nhân vật chính mau đến đây
Nhưng đợi cả nửa ngày...
nhân vật chính cũng không hề xuất hiện
Tất cả học sinh lớp bốn năm hai, vẻ mặt ấm ức đứng ăn cơm
Nhưng nhìn thấy học sinh lớp một năm một, trong lòng từng người lại hiện ra cảm giác một chút xíu thoải mái
Nhưng bộ dạng của bạn học cùng lớp của Tả Tiểu Đa này toàn bộ nhìn không bình thường lắm
Ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí, đặc biệt là hai người ngồi cạnh Tả Tiểu Đa, dường như chỉ có nửa cái mông ngồi trên ghế, lúc ăn cơm, tay đều run rẩy..
đây là chuyện gì thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là bạn học các ngươi, lớp trưởng của các ngươi, thậm chí chắc chắn là lãnh tụ mà sau này sau khi các ngươi bước vào xã hội..
làm sao các ngươi từng người đều cho người ta một loại cảm giác như các ngươi đang phải ở cùng với đại ma vương vậy
Thực lòng nghĩ không thông
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tả Tiểu Đa ăn cơm xong không coi ai ra gì, sải bước đi ra khỏi nhà ăn
Mà khi Tả Tiểu Đa rời khỏi, các bạn học lớp một cũng từng người nối đuôi nhau rời đi, ngoại trừ hai người ở lại trực nhật, những người khác đều nhanh chóng rời đi
Mà vẻ mặt hai người ở lại giống như được ân xá, giống như đã thoát khỏi kiếp nạn to lớn
“Các ngươi làm sao thế
Mọi người đều là bạn học cùng lớp, đến mức sợ như vậy sao...”
“Ta thấy đây không phải sợ hãi, mà là hoảng sợ!”
“Khụ khụ...
một lời khó nói hết, đừng hỏi nữa, ta phải nhanh chóng rửa chén...
còn phải nhanh chóng trở về tu luyện, nếu trở về muộn....”
Người kia rùng mình: “Đm, đừng nói nữa, bây giờ ta lạnh quá!”
“Rửa chén, rửa chén!”
.....
Buổi chiều
Tất cả bạn học đều trông ngóng hy vọng giáo viên chủ nhiệm Văn Hành Thiên đến
Nếu Văn Hành Thiên đến, đám người mình có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Tả Tiểu Đa rồi
Nói không chừng còn có thể thưởng thức một vở kịch hay thầy Văn đánh Tả ma vương tơi bời
Nhưng, đợi tới đợi lui....
đợi đến là thất vọng
Văn Hành Thiên không đến
“Hahaha..
nào nào nào, toàn bộ đi ra cho ta, chúng ta lại chơi một chọi ba mươi lăm, chơi trò đánh lén
Đương nhiên rồi, nếu các ngươi chọn đối cứng chính diện, ta cũng vô cùng hoan nghênh, đến đi, các bạn học
Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng hưng trí bừng bừng
Ba mươi lăm người sắc mặt mọi người tái xanh
Lúc đi ra ngoài, từng người đều là vẻ mặt bi tráng như phải ra pháp trường
Chỉ là thời gian một ngày
Biệt hiệu của Tả Tiểu Đa lại nhiều thêm một cái
Vốn dĩ là: Kiếm vương, Lớp trưởng Tả, nhưng bây giờ lại thêm một cái: Tả ma vương
Thật là
Trong mắt tất cả học viên bình thường, Tả Tiểu Đa chính là một đại ma vương không hơn không kém
Cho dù trận chiến sống chết thực sự, cũng chẳng qua kéo đao một nhát, nhưng vị Tả đại ma vương này, lại là sau khi cắt da thịt ngươi ra, lại còn dùng kiếm cắt ra từng miếng, từng chút giới thiệu cho ngươi: chọc vào đây, nếu khuấy lên như vậy, là cảm giác thế nào
Nếu khuấy ngược lại, lại là xót biết bao
Sau đó một kiếm nghiêm túc dùng thịt sống sờ sờ của bản thân ngươi, bàn bạc phương thức chiến đấu với ngươi, dùng lực có kĩ xảo, làm sao đau nhất, làm sao có hiệu quả khiến kẻ thù mất đi lực chiến đấu..
Loại cảm giác này..
quả thực là..
Không cách nào hình dung
Ác mộng khủng bố
Nhưng, rất kì quái là..
một ngày sau sáu lần bị làm liên tục như vậy, chắc là lúc đến lần thứ sáu, mặc dù vẫn đau y chang, nhìn thấy hắn vẫn sẽ sợ hãi, giống như phản xạ có điều kiện phát run không ngừng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.