Ta Dựa Vào Ăn Dưa Hệ Thống Trở Thành Thần Côn

Chương 43: Thứ 43 cái qua Cái gì qua, gặm bốn mươi ba miệng




Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc đến tỉnh Q
Q ít hơn về phía bắc, nhiệt độ không khí còn lạnh hơn thành phố "B", nhất là hai ngày nay có bão tuyết lớn, nhiệt độ không khí càng xuống thẳng dưới âm 20 độ, điều này khiến Diệp Mặc vừa ra sân bay, liền đột ngột hắt hơi một cái
Hiện tại cái gì mà phong cảnh phương bắc, nàng không có tâm trạng thưởng thức chút nào, chỉ muốn ôm lấy mình thật mập và cái lò sưởi ấm sống nương tựa vào nhau
Xe đón bọn họ một đường thuận lợi đến nhà cũ của Diệp gia, nhà cũ Diệp gia là một biệt phủ lớn, rường cột chạm trổ, khi Diệp Mặc đứng ở cửa còn ngỡ mình đến di tích phủ vương nào đó, lần đầu tiên trong đầu nàng có một nhận thức rõ ràng về câu nói "Thế gia truyền thừa mấy trăm năm"
Biết bọn họ đến, tam thúc và cô út của Diệp Mặc đều đợi ở cửa, khi thấy Diệp Mặc, cô út liền nhiệt tình nắm lấy tay Diệp Mặc
"Cháu là Mặc Mặc phải không
Cô út cười tươi tắn, nụ cười khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và thân thiết, "Chuyện của cháu cô đều nghe mẹ cháu kể, những năm nay, cháu khổ quá
Tam thúc Diệp xen vào: "Mặc Mặc vốn dĩ đã mang họ Diệp mẹ rồi à
"Khéo vậy à
Diệp Chí Bằng cười, giọng điệu có chút hiếm lạ, "Lúc đó ta nghe tên con bé cũng cảm thấy khó tin, mọi người nói xem, sao lại trùng hợp như vậy
Cha mẹ nuôi của nó vậy mà cũng mang họ Diệp
Họ Diệp không phải là một vọng tộc gì cả, trên đời này có biết bao nhiêu người mang họ, cha mẹ nuôi nhặt được nàng lại cứ mang họ Diệp
"Chỉ có thể nói, nàng nhất định là con gái của Diệp gia ta, cho dù có bị người cố tình tráo đổi, cuối cùng vẫn là mang họ Diệp
Tam thúc Diệp cười cảm thán, đợi cảm thán xong, hắn mới nhiệt tình chào đón Diệp Mặc: "Đi đi đi, mau vào trong thôi, mẹ còn đang ở trong phòng đợi các cháu..
Cùng với tam thúc Diệp và cô út ra đón còn có mấy người con cháu nhỏ tuổi, so với sự yêu thương và ân cần của hai trưởng bối dành cho Diệp Mặc, thì mấy người con cháu nhỏ tuổi đối với Diệp Mặc lại càng mang nhiều tò mò hơn, và trong những ánh mắt hiếu kỳ đó, lại có một ánh mắt không hề che giấu, hoàn toàn tràn đầy ác ý đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc
Diệp Mặc theo hướng ánh mắt đó nhìn sang, thấy một thiếu niên mặt mày hung dữ đang nhìn chằm chằm vào nàng
Diệp Mặc có chút nghiêng đầu, cười tủm tỉm hỏi Diệp Sâm bên cạnh: "..
Cái tên đằng bên trái đang lườm ta như đồ ngốc kia là ai
Diệp Sâm nhìn sang, trả lời: "À, đó là biểu đệ của chúng ta, con út của cô, Phương Dĩ Ân, nó năm nay mười bảy tuổi, bây giờ chắc là..
Hắn do dự một chút, không chắc chắn nói: "Năm nay chắc thằng nhóc này học lớp 12 rồi nhỉ
À, tức là sang năm nó phải thi tốt nghiệp trung học rồi sao
Giọng điệu của hắn khi nhắc đến chuyện này có vẻ rất kinh ngạc
Diệp Mặc có chút cạn lời nhìn hắn, "Đến biểu đệ nhà mình học lớp mấy mà ngươi cũng không biết à
Diệp Sâm thản nhiên nói: "Quan hệ giữa ta và nó cũng đâu thân thiết gì, sao ta biết nó học lớp mấy chứ
Nhưng nó với Bảo Châu thì trong nhà quan hệ tốt nhất, lần nào Bảo Châu đến nó cũng Bảo Châu tỷ Bảo Châu tỷ gọi..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói đến đây, Diệp Sâm dừng lại một chút, hình như là nghĩ đến chuyện gì
"Bây giờ nó lại nhìn cháu với vẻ mặt hung dữ như thế, chẳng lẽ là vì Bảo Châu
Hắn không chắc chắn nói, nói xong thì không nhịn được nhắc nhở Diệp Mặc vài câu: "Thằng nhóc đó không phải thứ tốt lành gì, cháu cẩn thận đừng để nó trêu chọc
"Xùy, ngươi nghĩ ta sợ nó trêu à
Diệp Mặc cười khẩy, nhưng trên mặt lại hướng về phía Phương Dĩ Ân nở một nụ cười tươi rói, hữu hảo
"..
Không ngoài dự liệu, nàng thấy ngay vẻ mặt buồn nôn của Phương Dĩ Ân, sau đó hắn càng thêm hung hãn nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, cả ánh mắt lẫn biểu cảm đều tràn đầy sự không chào đón đối với Diệp Mặc
Diệp Mặc vẫn giữ nụ cười tươi tắn, hiền lành vô hại, miệng lại không hề e dè chút nào, nàng cười nói: "Thằng nhóc đó mà thật sự muốn làm gì ta thì đừng trách ta, cái người làm tỷ tỷ này đây, không nể mặt
Diệp Sâm: "..
Diệp Sâm một bộ mặt bị nghẹn lại, hắn cạn lời nhìn Diệp Mặc, nhỏ giọng nói: "Ta quên mất, ngươi cũng chẳng phải dạng tốt lành gì
Diệp Mặc không những không xấu hổ mà còn cho là vinh, tự hào nói: "Cảm ơn tam ca đã khen ngợi ta
Nghe vậy, Diệp Sâm lần nữa lộ vẻ mặt bị nghẹn lại
..
Một nhóm người thuận lợi đi vào đại trạch Diệp gia, những chỗ quan trọng trong nhà đều có hệ thống sưởi dưới sàn, vừa bước vào phòng khách, một luồng hơi ấm nóng hổi ập vào mặt, Diệp Mặc bị gió lạnh thổi cho có chút run rẩy không nhịn được thở ra một hơi dễ chịu
— nàng thực sự rất sợ lạnh, đương nhiên, cũng rất sợ nóng
Diệp Chí Bằng dẫn Diệp Mặc đi gặp lão thái thái trong nhà, lão thái thái đã có tuổi, nghe nói hai ngày trước bị gió lạnh bên ngoài thổi trúng, rồi bị cảm luôn, vì thế lúc này trông bà có vẻ mệt mỏi
Lão nhân gia mặc một chiếc sườn xám, trên vai khoác một chiếc áo choàng trắng, thân thể già nua gầy gò khô quắt, nhưng khí chất của cả người lại rất tốt, đoan trang ưu nhã, khiến người ta không nhịn được mà tưởng tượng lúc trẻ bà hẳn là phong hoa tuyệt đại nhường nào
Thấy Diệp Chí Bằng và mọi người, trên mặt bà liền nở nụ cười, vẫy tay về phía Diệp Mặc, nói: "Bảo Châu, mau đến đây
"Nãi nãi
Diệp Bảo Châu như chim non về tổ nhào vào lòng lão thái thái, giọng điệu nũng nịu: "Nãi nãi, Bảo Châu nhớ nãi nãi lắm..
Diệp nãi nãi nắm tay Diệp Bảo Châu, gọi một tiếng "tâm can", lại nâng mặt Diệp Bảo Châu lên nhìn kỹ, đau lòng nói: "Ối giời, sao Bảo Châu của chúng ta gầy thế này, có phải bố mẹ con để con chịu khổ không
Lúc nói câu này, bà còn trừng mắt nhìn vợ chồng Diệp Chí Bằng, trong mắt mang theo vài phần oán hận, rõ ràng là cảm thấy vợ chồng Diệp Chí Bằng để cháu gái bảo bối phải chịu ủy khuất
Còn về Diệp Mặc đang đứng một bên, có vẻ hơi lạ mặt, thì lão nhân gia chỉ khẽ liếc qua, ánh mắt cũng không thật sự rơi trên người nàng
Diệp Mặc trong nháy mắt hiểu ra: xem ra lão thái thái không hoan nghênh nàng đến cho lắm
Còn về nguyên nhân không hoan nghênh..
Diệp Mặc nhìn dáng vẻ bà ôm Diệp Bảo Châu gọi "tâm can", cảm thấy mình đã rõ chân tướng — lão nhân gia này có lẽ cảm thấy sự xuất hiện của mình sẽ làm cháu gái bảo bối chịu ấm ức
Ôi, thực ra lão nhân gia cũng không nghĩ sai, dù sao từ trước đến giờ Diệp Bảo Châu chưa từng có lợi gì khi ở cạnh Diệp Mặc mà
Diệp Chí Bằng thấy lão thái thái chỉ lo nắm tay Diệp Bảo Châu nói chuyện, không có vẻ gì muốn để ý tới những người xung quanh, có chút không nhịn được, bèn gọi một tiếng: "Mẹ..
Hắn kéo Diệp Mặc qua, giới thiệu: "Đây là Mặc Mặc, cháu gái ruột của mẹ, con gái ruột của con
Nghe vậy, lão thái thái nâng mí mắt lên, ánh mắt rốt cuộc rơi trên người Diệp Mặc
Diệp Mặc mỉm cười, lễ phép khách sáo gọi một tiếng: "Nãi nãi
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta biết nó là con gái ruột của con, con đã nói với ta rất nhiều lần rồi, ta còn chưa có lú lẫn..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi các con, các con định đối xử với Bảo Châu thế nào
Chẳng lẽ chỉ vì tìm được con gái ruột, mà lại muốn đuổi Bảo Châu đi à
Ta nói cho các con biết, các con mà làm như vậy, ta tuyệt đối không đồng ý
Diệp Bảo Châu nghe thấy lão nhân gia nói thế, trực tiếp cảm động đến nước mắt rưng rưng, ngước mắt nhìn lão thái thái: "Nãi nãi..
Lão thái thái ôm lấy cô bé, ngữ khí kiên định nói: "Bảo Châu con yên tâm, nãi nãi sẽ không để người khác coi thường con
Diệp Mặc:


Nàng nhìn xung quanh một chút, trực tiếp hỏi lão thái thái: "Diệp lão phu nhân, người nói người bắt nạt cháu gái bảo bối của người, chẳng lẽ là ta à
Ta nói trước, ta đâu có bắt nạt cháu gái bảo bối của người
Cho nên, xin đừng có nhìn chằm chằm ta với ánh mắt đầy cảnh giác như vậy
Lão thái thái: "..
Con gọi ta là gì
Diệp Mặc cười tủm tỉm: "Diệp lão phu nhân mà, có lẽ ta gọi sai à
Người chẳng phải là lão thái thái của Diệp gia đó sao
Cô út nhắc nhở: "..
Mặc Mặc, cháu là cháu gái ruột của nãi nãi, cháu nên gọi lão nhân gia là nãi nãi chứ
Diệp Mặc mỉm cười, giọng điệu thản nhiên nói: "Cô út nói đùa, ta thấy lão phu nhân không có vẻ gì thích ta, ta làm sao có thể mặt dày mày dạn xông lên nhận người thân được
"..
Cả hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, những người chưa rõ về tính cách của Diệp Mặc như cô út đều kinh ngạc nhìn Diệp Mặc — thái độ của Diệp Mặc đúng là rất mực tôn kính, khách sáo, nhưng những lời mà cô bé nói ra, lại mang ý ngoài lời, hình như đang nói: Vì lão thái thái không nhận cháu gái là nàng, vậy nàng cũng đâu cần thiết phải nhận bà ta làm nãi nãi
Vậy, ý là như thế à
Tam thúc Diệp không kìm được nhìn sang Diệp Chí Bằng, dùng ánh mắt hỏi thăm: Đại ca, tính cách con gái ruột của ngài dữ dội như thế sao
Diệp Chí Bằng: "..
Đó là cái mà hắn biết
"Bảo Châu tuy không phải là con ruột của ta
Diệp Chí Bằng chọn cách chuyển đề tài trực tiếp, "Nhưng dù gì ta cũng nuôi dưỡng nó bao năm nay, với ta mà nói, nó sớm đã như con gái ruột..
Cho nên, dù có tìm được Mặc Mặc, chúng ta cũng không có ý định để con bé rời đi, nó vẫn là con của ta và A Nguyệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói sao thì nói, Diệp gia ta cũng đâu có thiếu một đứa con gái
Diệp nãi nãi không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, rõ ràng là những lời nói vừa nãy của Diệp Mặc đã làm cho lão nhân gia mất hứng
Đối với ánh mắt rất rõ ràng của lão nhân gia, Diệp Mặc chọn cách làm như không nhìn thấy
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười tươi với tám chiếc răng đạt chuẩn, thái độ và lễ nghi tìm không ra được nửa điểm sai sót, khiến người ta nhìn vào có cảm giác nàng vô cùng khách khí và lễ phép, hoàn toàn không hề có chút bất kính nào đối với lão thái thái
Nhưng là chính là thái độ quá xa lạ, đại khái so với bên cạnh gặp được lão nhân, đều so với nàng đối với lão thái thái thái độ càng thân thiết hơn đi
Diệp nãi nãi: Tức
Diệp Chí Bằng thật sợ nhà mình lão thái thái bị Diệp Mặc làm cho tức giận mà xảy ra chuyện gì, vội vàng nói: "


Mẹ, chúng ta đi trước làm thủ tục
Diệp tam thúc lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, đại ca ngươi nhóm hoàn toàn chính xác nên đi trước làm thủ tục, chờ cất kỹ hành lý, lại đi ra ăn cơm


Nghe cha ngươi nói, Mặc Mặc là lần đầu tiên đến tỉnh Q của chúng ta à
Đúng lúc đợi chút nữa nếm thử đồ ăn đặc sắc của chúng ta
Diệp Mặc cười với hắn: "Cảm ơn Tam thúc
Ôi trời ơi
Một vị nào đó Tam thúc lập tức ôm tim, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc: Cái này Đại điệt nữ nhà mình dáng dấp cũng quá đẹp, cười lên thật sự là hút hồn người a
Chờ Diệp tam thúc quay đầu, liền đối mặt với ánh mắt mang theo sát khí của mẹ già nhà mình
Diệp tam thúc: "


"Ngài đừng nhìn ta như vậy a, chính là do chính ngài trước đối với cháu gái ruột của ngài không khách khí như vậy, cũng đừng trách người ta đối với ngài quá xa lạ
Hắn không hổ là con trai ruột của lão thái thái, mở miệng liền đâm vào tim mẹ ruột
Lão thái thái hừ nhẹ, nói: "Dù nói thế nào, ta cũng là bà nội ruột của nàng, chẳng lẽ gia trưởng của nàng không có dạy qua nàng tôn kính trưởng bối sao
"Ha ha, ngài thật đúng là đừng nói
Diệp tam thúc lập tức mở miệng, "Trưởng bối của nàng cũng không phải không dạy qua nàng việc này sao, ngài đã quên sao, cháu gái ruột của ngài mới tìm về, trưởng bối của nàng


Hắn chỉ chỉ lão thái thái, vừa chỉ chỉ mình và muội muội, "Chính là chúng ta những người này, hoàn toàn chính xác không dạy qua nàng cái gì
Lão thái thái: "


Lão thái thái nhịn không được giơ đồ vật bên cạnh lên đập tới, mắng: "Chỉ có ngươi biết nói chuyện
Nàng là tạo cái nghiệp gì a, mới có thể sinh ra một cái lão nhi tử chỉ biết cắm dao vào tim mẹ già nhà mình
Ai chà, nghĩ đến lão thái thái tim đã cảm thấy đau
Phương Dĩ Ân nhìn xem hướng Diệp Mặc bọn họ rời đi, lại là chớp mắt, trong mắt lóe lên một tia ác ý
—— —— —— —— Diệp tam thúc, một người không có lập trường, thích cắm dao vào tim người nhà mình, biệt danh "Giáo chủ Cắm Dao".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.