Diệp Mặc ngược lại không ngờ tới, Bàng Tú Anh nhìn, đúng là một chút không có hoài nghi, liền trực tiếp tin tưởng lời mình nói
Trong nhất thời, Diệp Mặc lộ vẻ không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: "Ngươi liền không sợ ta nói dối đang gạt ngươi
Nghe vậy, Bàng Tú Anh lại cười, nói: "Ta với Diệp tiểu thư ngươi ngày xưa không oán, ngày nay không thù, lần này vẫn là chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi hoàn toàn không cần thiết phải gạt ta
"Vậy nhưng khó nói
Diệp Mặc nói, cười giỡn nói: "Nói không chừng ta cũng là Lưu Nghiệp Thu phái tới đây thì sao
"Không
Bàng Tú Anh lắc đầu, giọng điệu khẳng định: "Diệp tiểu thư ngươi không phải là người như thế..
Tuy nói ta mới biết ngươi, nhưng ta có thể cảm giác được, ngươi không phải người có ý nghĩ xảo trá
Diệp Mặc nghe, trong lòng thầm gật đầu: Cũng đúng, vì nàng bình thường có gì không vừa ý đều lập tức bộc phát, tuyệt đối không để bụng
Bàng Tú Anh thở dài, cười khổ nói: "Hơn nữa, trong lòng ta kỳ thật cũng luôn mang lo lắng..
Những lời ngươi nói, chỉ là xác nhận nghi ngờ của ta là sự thật
Rồi nàng nói giống với Diệp Mặc, người bạn trai mới hiểu rất rõ nàng, hiểu đến mức nàng cảm thấy kỳ lạ, nàng thì lại trì độn, ngẫu nhiên trong đầu cũng sẽ hiện lên vài tia lo nghĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ là nàng làm sao cũng không ngờ, đối phương lại là Lưu Nghiệp Thu phái tới
"Nhưng mà bất kể nói thế nào, vẫn rất cảm tạ Diệp tiểu thư đã nói cho ta biết những chuyện này
Nàng thành khẩn lại chân thành cảm tạ Diệp Mặc, "Đợi ta giải quyết xong chuyện cùng Lưu Nghiệp Thu, có cơ hội ta nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ ngươi
Nói xong, nàng lại có chút hiếu kỳ, hơi nghi hoặc hỏi: "Bất quá, Diệp tiểu thư làm sao biết những chuyện này
"Cái này sao..
Diệp Mặc cười thần bí, "Chắc là, ta tính ra đó
Bàng Tú Anh lập tức cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ
..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bàng Tú Anh trở về vị trí
Đối diện nàng, thanh niên anh tuấn nhìn nàng, trong mắt thâm tình chậm rãi, như mang theo mật ngọt dính người
Bàng Tú Anh trước đây nhìn dáng vẻ này của hắn, chỉ cảm thấy xao xuyến, nhưng đại não rút đi cơn sốt về sau, giờ nhìn lại, tâm tình không một gợn sóng, thậm chí còn hơi muốn cười
Nàng đưa tay cầm đũa, gắp một con cua đặt vào trong đĩa đối phương, nói: "Này, không phải ngươi thích ăn cái này sao, ăn nhiều một chút
Vẻ mặt thanh niên cứng đờ, hắn vừa định nói mình dị ứng hải sản, Bàng Tú Anh đã cười nhìn hắn, nói: "Đây là do ta tự tay gắp cho ngươi, ngươi không ăn đấy chứ
Thanh niên: "...Ăn, đương nhiên ta sẽ ăn
Bàng Tú Anh vỗ tay, nói: "Vậy thì quá tốt rồi
Nàng giơ tay gọi phục vụ tới, nói: "Ở đây lại thêm mấy con cua, có tôm tươi, cũng cho ta thêm mấy con
Thanh niên: "..
*** Diệp Mặc và Hạ Minh Chương cũng đã ăn cơm xong, chờ Diệp Mặc từ toilet trở về, hai người liền rời nhà hàng, chuẩn bị về
"Thời gian còn sớm, muốn đến nhà ta xem Tiểu Mễ không
Hạ Minh Chương thái độ rất tự nhiên nói
Diệp Mặc nghi ngờ nhìn hắn, hỏi thẳng: "Ngươi đây là định lừa mang ta về nhà
Chắc ngươi không có ý đồ xấu xa gì đấy chứ
Hạ Minh Chương bật cười, nói: "Ta đúng là có vài ý định, nhưng những ý định đó không đến nỗi bẩn thỉu, ta chỉ là muốn ở bên cạnh ngươi nhiều một chút, dù sao ta thích ngươi, tự nhiên hy vọng thời gian ở bên ngươi nhiều hơn chút
"Hơn nữa, ngươi không muốn nhìn Tiểu Mễ sao
Hắn hỏi câu như là chất vấn tâm can Diệp Mặc
"Vậy, muốn đi không
"..
Diệp Mặc do dự một giây, một giây sau, nàng nói: "...Đi
Đương nhiên muốn đi, dù sao bỏ lỡ hôm nay, sau này không biết có còn thời gian không, phải biết đợi bên này đóng máy xong, bọn họ còn phải ra nước ngoài, khi đó muốn gặp liền không có cơ hội
Hai người thuận lợi đến chỗ Hạ Minh Chương ở
Hạ Minh Chương không ở nhà Hạ gia, mà ở một căn hộ cao cấp, hắn đưa Diệp Mặc lên lầu, khi mở cửa, đột nhiên bắt lấy tay Diệp Mặc, đặt ngón trỏ của nàng lên màn hình vân tay
Ngón tay Diệp Mặc cuộn tròn co lại, hỏi: "Ngươi làm gì
Hạ Minh Chương mở cửa ra, nói: "Ta đã ghi dấu vân tay của ngươi, nếu sau này ngươi muốn đến thăm Tiểu Mễ, có thể tự đến..
Diệp Mặc: "Ngươi không cần thiết phải làm vậy
Hạ Minh Chương dừng chân, cúi mắt nhìn nàng, nói: "Nhưng ta thích
Diệp Mặc: "..
Hạ Minh Chương mở tủ giày ở cửa, lấy một đôi dép dùng một lần ra, đặt trước chân Diệp Mặc, sau đó nghĩ rồi nói: "Lần sau, ta sẽ mua cho ngươi một đôi dép chỉ riêng mình ngươi dùng
"Không cần
Diệp Mặc nói, nàng đi vào nhà, nói: "Lần sau, có lẽ ta sẽ không đến đâu
Bước vào phòng khách, ấn tượng đầu tiên của nàng là "Vắng vẻ", từ trong ra ngoài, đều lộ ra đơn điệu quạnh quẽ, đồ đạc trong phòng cũng rất đơn giản, nhìn cực kì đơn giản, màu sắc cũng chủ yếu là đen trắng, hiếm khi thấy màu sáng khác
"Meo" một tiếng mèo kêu mềm mại đột nhiên vang lên, Diệp Mặc theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy một chú mèo chân ngắn màu cam từ trên ghế salon nhảy xuống, vui vẻ chạy về hướng họ
Diệp Mặc kinh ngạc: Mèo này..
Chân ngắn quá
Nàng đoán, mèo này chắc chính là "Tiểu Mễ" trong miệng Hạ Minh Chương, trước đó Hạ Minh Chương có cho nàng xem ảnh chụp, mèo này quả thật trong ảnh và ngoài đời đều rất đáng yêu, nhất là khi chạy, đôi chân ngắn đó cùng với bộ lông dài mượt mà, thật sự đáng yêu vô cùng
Tiểu Mễ trực tiếp chạy đến bên chân Hạ Minh Chương, sau đó cọ mình vào chân hắn, vừa cọ vừa kêu meo meo mềm mại, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nghe thấy rõ là đang làm nũng
Hạ Minh Chương ngồi xuống, đưa tay sờ đầu và lưng nó
Lúc này, thân hình cao lớn của hắn ngồi xuống, cúi đầu, khóe miệng hơi hé nụ cười, toàn thân toát ra vẻ ôn hòa, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng trước đó, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ
Diệp Mặc nhìn cảnh này, không kìm lòng được mà liếc nhìn, sau đó lại liếc mắt nhìn, cho đến khi Hạ Minh Chương ôm Tiểu Mễ đứng dậy, nhìn về phía nàng, nàng mới hơi không tự nhiên dời mắt, có chút quay mặt đi
"Ngươi muốn sờ nó không
Hạ Minh Chương hỏi
Nghe vậy, Diệp Mặc tự nhiên quay lại, hỏi: "Được sao
Hạ Minh Chương ôm mèo đến ngồi trên ghế salon, nói: "Đương nhiên được
Diệp Mặc đi theo hắn, rồi ngồi xuống cạnh hắn, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Mễ trong lòng hắn, nói: "Nhưng, ta không hay được mèo thích, ta vừa sờ bọn chúng, bọn chúng liền muốn cào ta
Hạ Minh Chương không chắc chắn được: "..
Tiểu Mễ chắc không như thế đâu
Tính nó hiền lắm, ai sờ cũng ngoan, hay là, ngươi thử xem
Diệp Mặc lưỡng lự, "Vậy ta, thử chút xem sao
Nàng rụt rè đưa tay về phía Tiểu Mễ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bộ lông dài mềm mại trơn tru của Tiểu Mễ
Ngay lúc đó, Tiểu Mễ vốn đang ngoan ngoãn bỗng dựng lông, kêu lớn: "Meo ô
Đồng thời nó duỗi móng vuốt, đột ngột cào về phía tay Diệp Mặc
"Tiểu Mễ
Hạ Minh Chương nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt lấy móng vuốt của Tiểu Mễ đang chuẩn bị cào -- từ khi nghe Diệp Mặc nói cô không được chó mèo hoan nghênh, hắn đã chú ý đến Tiểu Mễ, cho nên Tiểu Mễ vừa có động tĩnh, hắn liền kịp thời phản ứng lại
Bắt lấy móng vuốt Tiểu Mễ xong, Hạ Minh Chương quan tâm nhìn Diệp Mặc, hỏi nàng: "Ngươi không sao chứ
Diệp Mặc: "...Không sao, nó chưa bắt được ta
Tay nàng đã rút về ngay khi Tiểu Mễ định cào
Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Diệp Mặc, Hạ Minh Chương đưa tay xoa đầu nó, rồi gãi cằm, lại vuốt lưng nó
Động tác của hắn cực kỳ thuần thục, không đầy một lát, Tiểu Mễ đã mềm nhũn ra trên đùi hắn, gần như hóa thành một vũng nước, miệng phát ra tiếng phì phò dễ chịu
Nhìn cảnh này, Diệp Mặc quả thực không thể không ngưỡng mộ
Hạ Minh Chương chú ý ánh mắt của nàng, nghĩ một lát rồi nói: "Nếu không, ta giữ móng Tiểu Mễ lại, cho ngươi sờ thử nhé
Diệp Mặc lại lắc đầu, nói: "Thôi đi, nó không thích ta sờ, đừng ép nó làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu như mình rất ghét ai đó, mà người khác cứ muốn mình và đối phương hòa hợp, mình chắc chắn sẽ không thoải mái, động vật cũng giống người, đều có cảm xúc, nên Diệp Mặc cảm thấy suy luận này đặt lên người chúng cũng thích hợp
Hạ Minh Chương nghe Diệp Mặc nói vậy, có chút ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó nói: "Ngươi nói cũng đúng
Hắn lấy một cái gậy đồ chơi cho mèo ra cho Diệp Mặc, trong mắt mang theo ý cười nói: "Nhưng, dù không thể sờ, chơi đùa một chút, chắc vẫn được nhỉ
Nghe vậy, hai mắt Diệp Mặc lập tức sáng lên
..
Hạ Minh Chương thấy Diệp Mặc chơi đùa với mèo rất vui, liền lên lầu thay quần áo, chờ khi thay đồ xong xuống lầu, Diệp Mặc vẫn ngồi xổm trên mặt đất đùa mèo
Hạ Minh Chương đến quầy bar, rót cho Diệp Mặc một cốc nước đưa cho nàng
"Cảm ơn
Diệp Mặc nói cám ơn, nhận lấy cốc nước uống một ngụm, uống xong, nàng nhìn Hạ Minh Chương, có chút tò mò hỏi: "Sao ngươi lại nuôi mèo
Luôn có cảm giác, ngươi không phải người sẽ nuôi động vật nhỏ
Lời này của nàng, cũng không phải nói Hạ Minh Chương không dễ ở chung, tính tình không tốt ý tứ, chỉ là hắn cho người ta cảm giác lạnh lùng cứng rắn lại nghiêm túc, thực sự khó mà liên tưởng hắn với động vật lông xù cùng một chỗ, hơn nữa hắn làm tổng giám đốc Hạ Thị, hẳn là bề bộn nhiều việc, cơ bản không có tâm tư dư thừa đi chăm sóc một con mèo
Nhưng mà rất nhanh, câu trả lời của Hạ Minh Chương đã giải đáp nghi ngờ trong lòng Diệp Mặc
"Con mèo này, vốn là cháu gái ta
Hạ Minh Chương nói
Diệp Mặc bất ngờ: "Cháu gái ngươi
"Ừ
Hạ Minh Chương bưng ly nước, ngón tay vô ý thức gõ nhẹ vào thân chén, nói: "Tiểu cô nương thấy người khác nuôi mèo liền thèm thuồng, nhưng mà tự mình mua mèo về, lại phát hiện nuôi mèo căn bản không đơn giản như nàng nghĩ..
Nhưng là nàng nghĩ đến ba mẹ qua đời, trong nhà nàng lại tuyệt đối không cho phép, dù sao người nhà bọn họ, có thể yếu ớt, nhưng lại cảm thấy không thể không có trách nhiệm
Tiểu cô nương không muốn nuôi, lại không có cách, chỉ có thể nghĩ đến đem nó đưa cho một người có thể phụ trách nó, không phải sao, liền nhắm ngay tiểu thúc nhà mình, bưng mèo con liền chạy tới
Tiểu cô nương không dám chắc những người khác, nhưng mà tiểu thúc nhà mình, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ là một người mười phần tự chủ và có trách nhiệm
"..
Tiểu thúc, một mình ngươi ở một mình quá cô đơn, có Tiểu Mễ ở bên ngươi, những lúc ngươi tịch mịch cô độc lạnh lẽo vào ban đêm cũng có bạn để trò chuyện
Lý do của tiểu cô nương ngược lại rất đường hoàng
Cho nên cứ như vậy, Tiểu Mễ ở lại nhà Hạ Minh Chương
Khi nói những điều này, giọng điệu của Hạ Minh Chương rất bình thản, nhưng khi hắn vừa ngồi xuống, Tiểu Mễ đã nhảy lên đùi hắn, nằm trên đùi hắn bắt đầu liếm lông, rõ ràng là mười phần thân cận hắn, một người một mèo ở chung nhìn vô cùng hài hòa
Diệp Mặc nhìn gương mặt bên của Hạ Minh Chương, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác, tựa hồ lần đầu tiên thật sự quen biết đối phương
—— Nàng giống như, đã hơi hiểu rõ, Hạ Minh Chương là người như thế nào...