Ta Không Phải Là Dã Nhân

Chương 76: Ta chỉ cần một hòn đảo cũng không được sao




Chương 76: Ta chỉ cần một hòn đảo cũng không được sao
Cứ cho rằng Vân Xuyên đã lường trước được Hình Thiên và Liệt Sơn thị ẩn nhẫn, nhưng không ngờ hai người này lại có thể làm việc tận tuyệt đến vậy
Sau khi hai dã nhân đã tắm sạch sẽ được đưa về, họ nói rằng mình đã uống nước bất tử thơm ngọt
Ngay lập tức, Hình Thiên liền chặt đầu cả hai
Đợi một giờ, hai người bị chặt đầu này không sống lại
Vì vậy, Hình Thiên vui mừng tuyên bố rằng bọn họ không hề uống nước bất tử, và bộ lạc Vân Xuyên cũng chẳng có thứ nước bất tử chó má nào cả
Hắn một lần nữa đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho Vân Xuyên: Nếu không bồi thường cho hắn một trăm tấm da, một trăm đống thịt, một trăm đống hạt cỏ, hắn sẽ liên hiệp cùng Liệt Sơn thị san bằng bộ lạc Vân Xuyên thành bình địa
Vân Xuyên vô cùng sợ hãi, bèn phái một sứ giả tên là A Bố đến van nài Hình Thiên
Bộ lạc Vân Xuyên chỉ là một bộ tộc nhỏ chưa đến hai ngàn người, căn bản không thể mang ra nhiều đồ như vậy
Hy vọng thủ lĩnh bộ lạc Hình Thiên có thể thương xót bộ lạc Vân Xuyên, chấp thuận cho bộ lạc Vân Xuyên dùng một bình nước bất tử tổ truyền cuối cùng, đổi lấy tư cách tiếp tục sống
Hình Thiên muốn hai bình
Thế là, Vân Xuyên bèn chia một bình nước bất tử thành hai bình nhỏ rồi đưa cho Hình Thiên
Hình Thiên và Liệt Sơn thị sau khi nhận được hai bình nước bất tử nhỏ liền uống cạn tại chỗ, sau đó dẫn người rời đi
"Nói như vậy, Hình Thiên đối với nước bất tử của chúng ta vô cùng hài lòng
"Vừa lòng phi thường
Nghe A Bố nói vậy, Vân Xuyên gật đầu, hẳn là kết quả này rồi
Khuất phục đối với dã nhân chỉ có hai cách: Một là bị thôn tính, hai là bồi thường
Hình Thiên tự nghĩ không có cách nào chiếm đoạt bộ lạc Vân Xuyên, cũng không có cách nào giống như Xi Vưu đe dọa bộ lạc Mộ để bắt bộ lạc Vân Xuyên bồi thường
Trong tình huống này, mọi người đều lùi một bước
Vân Xuyên lấy ra thứ nước bất tử quý giá, Hình Thiên bề ngoài tha thứ cho bộ lạc Vân Xuyên, mọi người lại có thể sống yên ổn, thật tốt vô cùng
Còn về chuyện bộ lạc Vân Xuyên không đánh lại bộ lạc Hình Thiên, bộ lạc Liệt Sơn, phải cầu xin tha thứ..
Hình Thiên, Liệt Sơn, Xi Vưu, Hiên Viên bọn họ rất để ý, nhưng Vân Xuyên thì sao
Hắn thật sự không để ý chút nào
Chỉ cần bộ tộc của mình vững vàng, không chết chóc vô cớ, mất mặt hay không, chẳng liên quan
Vân Xuyên có tâm thái cường đại để đối mặt với chút nhục nhã này
Dù sao, Vân Xuyên có điển tích Hàn Tín chấp nhận luồn trôn để làm chỗ dựa tinh thần mạnh mẽ
Hiên Viên, Xi Vưu, Hình Thiên, Liệt Sơn thị bọn họ thì không có
Trong mắt bọn hắn, thà chết còn hơn chấp nhận nhục nhã như vậy
Nói đến cái nhìn chân thật của Vân Xuyên đối với mấy người này, chỉ có bốn chữ khái quát: Vừa nghèo vừa cứng
Mặc dù bọn hắn tự mình không cảm thấy mình bị ép buộc, nhưng đối với Vân Xuyên, người đã biết được sự phồn hoa, đây có lẽ là điểm sáng duy nhất hắn phát hiện ở những người này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ không cúi đầu, không thỏa hiệp, nói lời hứa đáng ngàn vàng
Một khi đã đồng ý, liền có thể vào sinh ra tử, theo sau ném đầu đổ máu một cách nhiệt huyết mà không một lời oán hận
Nói ra thì những người như vậy rất ngu xuẩn, nhưng mà, Vân Xuyên cũng tự hiểu, sở dĩ tổ tiên có thể để Trung Hoa truyền thừa hàng triệu năm, và liên tục lớn mạnh, chỉ có thể là nhờ đám người ngu trong mắt Vân Xuyên này
Loại người như Vân Xuyên tư tâm quá nặng, ý tưởng hỗn loạn quá nhiều, tâm cơ quá sâu
Người như vậy lãnh đạo chủng tộc mặc dù có thể hưng thịnh nhất thời, nhưng muốn lưu truyền thiên cổ, loại chuyện này đừng hòng nghĩ tới
Chỉ có mấy kẻ ngu này, mới có thể từng bước một đặt chân vững chắc, dẫn dắt bộ tộc của mình từng bước tiến tới, cuối cùng đi vào thời đại đại phát triển
Lần giao dịch này, bộ lạc Vân Xuyên lời rất nhiều
Đầu tiên là đem thịt không tốt giá cao trả lại cho bộ lạc Hiên Viên, lại từ bộ lạc Xi Vưu đổi lấy thịt thú tốt hơn, cuối cùng cho Hình Thiên và Liệt Sơn hai bình nước mật ong đào để kết thúc một lần phân tranh này
Còn về việc có phải thật sự kết thúc hay không, chỉ có trời mới biết
Bất luận là Hiên Viên, hay Xi Vưu, hoặc Hình Thiên, Liệt Sơn thị, bọn họ chẳng qua chỉ đang chờ cơ hội, chờ cơ hội để thực hiện nguyện vọng sau này
Mùa xuân, tất cả mọi người đều bận rộn
Sau khi trải qua một mùa đông khắc nghiệt, việc dự trữ một lượng lớn thức ăn, trồng trọt hoa màu, chăn nuôi dê bò mới là chuyện trọng yếu nhất
Bộ lạc Vân Xuyên cũng không ngoại lệ
Ngoài việc xây dựng tường thành cần phải kiên trì bền bỉ, việc đánh bắt cá, thu hoạch, săn bắn, buôn bán mậu dịch đều phải đồng thời tiến hành
Bên cạnh cầu treo Đào Hoa đảo, đã hình thành một khu chợ tự nhiên
Từ khi Vân Xuyên chấp thuận cho các phu nhân, trẻ nhỏ của bộ lạc Hình Thiên và bộ lạc Liệt Sơn thông qua dây thừng tre đến khu chợ này giao dịch
Đào Hoa đảo rất nhanh liền trở thành nơi trao đổi hàng hóa lớn nhất trong bán kính một trăm dặm xung quanh
Vân Xuyên đương nhiên không thu tiền đất
Nhưng mà, cho dù là vậy, những lợi ích mà một khu buôn bán mậu dịch phồn vinh mang lại cho Đào Hoa đảo là vô số kể
Một buổi sáng nọ, một thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng như một chú chim Bách Linh, bay lượn trên dây thừng tre
Khi mọi người đồng loạt tán dương cô gái như Tinh Linh này, nàng bất ngờ rơi xuống sông lớn
“A---”
Người người đều kinh ngạc thốt lên, người người đều tiếc hận, người người cũng muốn cứu vớt cô gái kia
Đáng tiếc, một đợt sóng lớn của sông cuốn đi, thiếu nữ xinh đẹp ấy liền biến mất
“Tinh Vệ chết chìm.”
Một thiếu niên đầu đội nửa đoạn mặt nạ đồng xanh tinh xảo ở bờ sông kinh hô một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống dòng sông lớn sóng cuộn
Chẳng bao lâu, thiếu niên thò đầu ra khỏi sông lớn, trong nước bi thương gọi to tên Tinh Vệ
Thế nhưng, mọi người trên mặt sông lại không hề thấy cô gái kia, chỉ thấy một con chim đầu hoa, mỏ trắng, chân đỏ từ trong nước chui ra lao thẳng lên trời
“Tinh Vệ——” Thiếu niên đeo mặt nạ đồng xanh tuyệt vọng nắm tay vươn về trời cao, mà con chim kia cũng đang kiêu hãnh bay lượn
Bay lượn một hồi liền bay đến bờ sông tìm kiếm một hòn đá, bay ra giữa sông rồi ném cục đá vào nước, dường như muốn san bằng con sông lớn đã dìm chết nàng
Sau khi Luy nghe Vân Xuyên kể lại câu chuyện này, nàng bi thương không kiềm chế được, quay đầu nhìn về phía sông lớn, trong mắt cũng đầy vẻ căm hờn nồng đậm
Vì vậy, Vân Xuyên đành phải dùng một bộ ấm trà đẹp đẽ để Luy giúp Tinh Vệ lấp sông
Luy đến đây lần này, mục đích là giúp bộ lạc Vân Xuyên ươm tơ, bởi vì tằm ở đây đã bò lên Mạch Kiệt Sơn, bắt đầu phun tơ rồi
Tinh Vệ giúp Luy mang ra một bộ ấm trà khác thêm đầy nước, Luy vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng bi thương
Lần này, ít nhiều nàng vẫn còn chút lý trí, tìm một ít cục đá giận dữ ném vào sông lớn, có thể giúp Tinh Vệ một chút thì giúp
Tinh Vệ rất cảm kích
Luy ném rất nhiều cục đá xuống sông xong, cuối cùng cũng mệt và đói
Tinh Vệ bèn bưng tới thức ăn rất đẹp, Luy thích nhất là mì sợi
“Người phụ nữ xinh đẹp này là vợ ngươi sao?” Luy vừa ăn tỏi dại, vừa ăn mì, còn rảnh rỗi quan tâm chuyện chung thân đại sự của Vân Xuyên
“Đúng vậy, nàng cũng tên là Tinh Vệ.”
Luy dừng đũa trong tay, nhìn Tinh Vệ, lại nhìn Vân Xuyên nói: “Tinh Vệ xinh đẹp kia chết rồi, ngươi liền tìm một cô gái xinh đẹp khác thay thế sao?”
“Ngươi cảm thấy nàng rất đẹp?” Vân Xuyên có chút kinh ngạc
Tinh Vệ lần đầu tiên được người gọi là mỹ nữ, lập tức liền tinh thần tỉnh táo, ngồi xổm bên cạnh Luy chớp mắt liên hồi chờ Luy tiếp tục khen ngợi
Luy dùng tay lau tỏi dại lên quần áo, sau đó nắm lấy gương mặt xinh đẹp của Tinh Vệ nói với Vân Xuyên: “Hiên Viên bọn họ đều thích người cao lớn, eo to, mông lớn, ngực lớn, đó là cách nhìn của những người đàn ông các ngươi
Ta thích loại Tiểu Tinh Vệ nho nhỏ, mềm nhũn, thơm thơm này, buổi tối ôm vào lòng giống như ôm một con búp bê tơ lụa
Tối nay ngủ cùng ta đi?”
Luy vừa nói, liền muốn ôm Tinh Vệ vào lòng, đến món mì sợi nàng yêu thích cũng không chịu ăn
Tinh Vệ bị dọa chạy mất
Thấy một cảnh tượng như vậy, Vân Xuyên mới cảm thấy Tinh Vệ thật sự đã biến thành một cô gái đơn thuần
Khi các dã nhân làm những công việc đòi hỏi độ chính xác cao, họ luôn tràn đầy cảm giác nghi lễ
Đặc biệt là khi Luy đội một cành cây lịch lên đầu, còn dùng sợi tơ lụa mỏng manh quấn chặt lấy thân thể mình như một con tằm, nằm trên lá cây lịch giả vờ mình là một con tằm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng còn đưa cơ thể xinh đẹp của mình ưỡn éo, uốn lượn đủ kiểu
Mấy bà vú già phụ trách nuôi tằm còn lại cũng ăn mặc giống nhau, động tác giống nhau
Điều này khiến Vân Xuyên cứ nhìn Luy ưỡn éo mà máu mũi suýt chảy ra
Không thể không nói, Luy trừ mặt hơi đen một chút, vóc dáng của nàng thật sự là không có gì để chê
Vân Xuyên đang nhìn Luy, ánh mắt Hiên Viên cũng quét qua lại trên mấy người vú già
Nhìn một lúc lâu, hắn nói: “Tộc ngươi quả thật không có một mỹ nhân nào.”
Vân Xuyên tiếp tục nhìn Luy rồi nói với Hiên Viên: “Luy rất đẹp.”
Hiên Viên xuy một tiếng, dùng ánh mắt nhìn thằng nhà quê mà nhìn Vân Xuyên
Vân Xuyên không cãi lại, dù sao, vợ người ta vẫn là đẹp nhất
Sau khi xem xong nghi thức cúng tế tằm tổ của Luy, Vân Xuyên và Hiên Viên liền đi dạo bên bờ sông
Vì muốn xây dựng tường thành nên con đường mòn vòng quanh đã bị giẫm đạp thành lối đi
Đi trên con đường mòn đá kết đỏ như vậy, dù trên trời còn rơi mưa nhỏ, vẫn không làm mất đi tâm trạng tốt
Tường thành do tộc nhân kéo dài xây dựng đã có kích thước nhất định
Trong khoảng thời gian này, tường thành lại cao thêm một thước, đã cao đến ngang ngực Vân Xuyên rồi
Hiên Viên tung người một cái liền nhảy lên tường thành, nhìn bức tường rộng chừng một mét nói: “Tại sao phải xây tường rộng như vậy, ngươi đang phòng bị ai đó?”
Vân Xuyên nói: “Ta người này nhát gan, nhất định phải dùng tường vừa rộng vừa cao bao vây mình lại, mới không cảm thấy sợ hãi.”
“Là hành động lần trước của ta khiến ngươi cảm thấy bất an sao
Ngươi không cần lo lắng, chúng ta là thân thích, ta sẽ chỉ trợ giúp ngươi, sẽ không hại ngươi.”
Vân Xuyên lắc đầu nói: “Thế giới bên ngoài quá đáng sợ, ta vẫn thích ở lại trên đảo của chính mình
Mặc kệ thế giới bên ngoài biến ảo như thế nào, ta ít nhất có thể nắm giữ một hòn đảo.”
Hiên Viên nhìn xuống Vân Xuyên dưới chân tường thành nói: “Nghe lời này, ngươi muốn phòng thủ một hòn đảo, vậy thì trước hết phải phòng thủ vùng đất ngoài đảo
Ngươi nếu muốn phòng thủ vùng đất ngoài đảo, vậy sẽ phải bảo vệ con sông này, không cho Hình Thiên, Liệt Sơn thị thậm chí cả Thần Nông thị qua tới
Ngươi hiểu chứ, chỉ cần bọn họ đến, ngươi cái gì cũng không phòng giữ được.”
Vân Xuyên nhìn Hiên Viên cao lớn đứng trên tường thành nói: “Lại chuyện gì xảy ra?”
“Hình Thiên đã mời Khoa Phụ nhất tộc qua tới tham chiến
Dưới tay ngươi liền có một người Khoa Phụ tộc, ngươi đi hỏi hắn xem, sau khi tộc nhân của hắn đến, hòn đảo này của ngươi sẽ có một kết quả như thế nào
Vân Xuyên, ngươi chỉ muốn một hòn đảo, việc đó tự bản thân nó đã là tự tìm đường chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.