Chương 71: Điệp viên hai mặt bí mật “Không sai.” Người kia gật đầu: “Nếu ngươi thành công giết Tiêu Vạn Bình, trên danh nghĩa ngươi vẫn là thuộc hạ của Tiêu Vạn Xương, đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, bệ hạ tự khắc sẽ diệt Tiêu Vạn Xương, không cần chúng ta nhúng tay?” “Ta có thể giết Tiêu Vạn Xương trước, rồi nghĩ cách giết Tiêu Vạn Bình sau.” Nhiếp Hổ dựa vào lý lẽ biện luận
Tiêu Vạn Vinh thở dài nhìn Nhiếp Hổ
Hắn nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không khó đảm bảo có một ngày, Nhiếp Hổ này dưới sự xúc động sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn
“Ngươi vẫn không hiểu sao
Giết Tiêu Vạn Bình chỉ là để hả giận, hắn căn bản không có khả năng tranh đoạt vị trí đông cung, mà chỉ giết Tiêu Vạn Xương thì còn một Tiêu Vạn An ở đó thì sao?” Suy nghĩ một lát, Nhiếp Hổ bừng tỉnh đại ngộ
Tam hoàng tử Tiêu Vạn An, Ngũ hoàng tử Tiêu Vạn Xương, Tiêu Vạn Vinh nhất định phải đồng thời trừ bỏ
Chỉ giết Tiêu Vạn Xương, thì với thân tàn tật của Tiêu Vạn Vinh, vị trí đông cung vẫn không có phần
Ngược lại, nếu như Tiêu Vạn Xương chết, mà Tiêu Vạn An không chết, thì vị trí đông cung khả năng lớn sẽ thuộc về Tiêu Vạn An
Vậy chẳng phải là làm áo cưới cho hắn sao
Chỉ khi cả hai người cùng bị trừ khử thì hắn mới có cơ hội
Tình thế kỳ thật rất rõ ràng
Con của Cảnh Đế, chỉ có bốn người đã trưởng thành
Tam hoàng tử Tiêu Vạn An, Ngũ hoàng tử Tiêu Vạn Xương, Thất hoàng tử Tiêu Vạn Vinh, cùng Bát hoàng tử Tiêu Vạn Bình
Thân thể của Tiêu Vạn Bình và Tiêu Vạn Vinh đều có vấn đề, vị trí đông cung chỉ có thể thuộc về Tiêu Vạn An hoặc là Tiêu Vạn Xương
“Nguyên lai điện hạ không chỉ muốn nhất tiễn song điêu, còn muốn một mũi tên hạ ba con chim?” Nhiếp Hổ kịp phản ứng, đáy mắt lộ ra một tia thần sắc phức tạp không dễ phát giác
“Chính là ý này.” Tiêu Vạn Vinh tiếp tục nói: “Chỉ cần ngươi dựa theo kế hoạch của ta, tìm cơ hội giết Tiêu Vạn Bình, ta tự có biện pháp đem Tiêu Vạn Xương cùng Tiêu Vạn An tuần tự tiêu diệt.” Nhiếp Hổ cuối cùng đã hiểu
Hắn thật vất vả mới trà trộn được vào bên cạnh Tiêu Vạn Xương, nếu như chỉ giết một mình hắn thì thật là lãng phí
Tiêu Vạn Vinh muốn tối đa hóa lợi dụng hắn, thật là có khẩu vị lớn, Nhiếp Hổ thầm nghĩ trong lòng
“Cho nên ngươi bây giờ không thể giết Tiêu Vạn Xương, một khi làm như vậy, kế hoạch của điện hạ sẽ đổ bể.” Người bên cạnh Tiêu Vạn Vinh tiếp lời
“Ta hiểu được.” Nhiếp Hổ gật đầu
“Hiểu là tốt rồi!” Tiêu Vạn Vinh xoay người, kéo căng chiếc áo choàng trên người, thở dài ra một hơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cho dù bản điện hạ tàn phế, cũng nhất định phải leo lên được ngôi cửu ngũ kia!” Trong giọng nói tràn đầy sự quyết liệt
Đột nhiên, người bên cạnh Tiêu Vạn Vinh nói: “Sau này nếu không có việc gì khẩn cấp, không cần gặp mặt, dễ bị bại lộ.” “Vâng!” Nhiếp Hổ cúi người, Tiêu Vạn Vinh và người kia đã chậm rãi rời đi
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Nhiếp Hổ khóe miệng nở một nụ cười lạnh
“Một tên thái giám, còn muốn làm hoàng đế sao?” Sau đó, hắn cởi bỏ y phục dạ hành, từ trong ngõ nhỏ đi ra
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng khu phố của đế đô, vẫn đông đúc người
Nhiếp Hổ lẫn vào trong đám người, không ai phát hiện
Hắn chọn đường đi, khác thường thuần thục đi tới trước một quán nhỏ
Quán hàng rong đó bán bánh sữa
“Khách quan, đến mấy cái bánh sữa ăn thử chứ?” Ông chủ thấy Nhiếp Hổ tới gần, nhiệt tình mời chào
“Cho hai cái.” Nhiếp Hổ vừa nói, vừa đưa tay lấy tiền từ trong ngực
“Được, ngài chờ một chút.” Lát sau, ông chủ dùng túi giấy dầu gói hai cái bánh sữa, đưa cho Nhiếp Hổ
Sau đó, Nhiếp Hổ dùng thanh âm cực thấp nói một câu
“Nói cho chủ tử, kế hoạch "ba con chim" có thể thực hiện, ta sẽ giết Tiêu Vạn Bình trước, rồi đổ tội cho Tiêu Vạn Xương, cuối cùng làm cho Tiêu Vạn Vinh chịu tội mưu sát hoàng tử.” “Hiểu rồi.” Ông chủ vẫn cười ha hả, trong miệng lại thần không hay quỷ không biết đáp lại một câu, ngay cả bờ môi trông cũng không hề nhúc nhích
Nhiếp Hổ cầm bánh sữa, phóng khoáng rời đi…
Cố Kiêu đã có được giấy tờ đất của trăm vị lâu dưới tên mình
Nhờ Tiêu Vạn Bình lật tẩy mọi chuyện, hắn rốt cục có thể buông tay hành động
Bắt đầu quyết đoán xây dựng lại trăm vị lâu, thậm chí liên tiếp mấy ngày, hắn đều không trở về Cố phủ
Còn Tiêu Vạn Bình, suốt ngày không ra khỏi Cố phủ, ban ngày giả vờ ngây ngốc, khi chiều tối thì đối trăng thưởng trà, ngẫu nhiên trêu chọc vài nha hoàn của Cố phủ, khiến Cố Thư Tình tức tối
Thời gian trôi qua có thể coi như dễ chịu
Nhưng cuối cùng, Cố Phong biết được hành động của Cố Kiêu, mang theo Cố Thư Tình đến tìm Tiêu Vạn Bình
“Điện hạ, ngài chẳng phải nói muốn dẫn Cố Kiêu nghiên cứu học vấn sao, sao lại đi mở tửu lâu?” Vừa thấy mặt, Cố Phong liền không kịp chờ đợi hỏi
Nhìn ra được, ông ta đang cố gắng đè nén sự tức giận, dù sao đối phương là hoàng tử, lễ nghi tôn ti đối với Cố Phong lại là điều quan trọng nhất
Ông ta không dám quá phận
“Khụ khụ.” Tiêu Vạn Bình giả vờ ho khan một tiếng
Hắn hiện tại cứ nhìn thấy người này là nhức đầu, nhưng đã đến thì phải đối mặt thôi
“Cố Bá Gia, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, ta đây chẳng phải đang đưa Cố Kiêu trải nghiệm cuộc sống sao.” “Nhưng tiểu tử này tâm tâm niệm niệm chỉ có thương đạo, điện hạ cũng không thể chiều theo tính tình hắn được?” Vừa nhắc đến đứa con trai này, mái tóc mai điểm bạc của Cố Phong dường như có thêm chút gió sương, trông càng già nua hơn
Thấy vậy, trong lòng Tiêu Vạn Bình không nỡ
Thật sự là hắn muốn lợi dụng chuyện này để gia tộc Cố gia ra mặt, nhưng đối với Cố Kiêu, lại thật tâm muốn vun trồng
Mà Cố Phong này cũng không ghét bỏ mình ngu dại, trước mặt cả triều đình trăm quan vẫn đồng ý hôn sự
Cổ hủ thì cổ hủ thật, nhưng còn hơn những ngụy quân tử cơ hội mượn gió bẻ măng trong triều đình kia rất nhiều
Người như vậy đối với Đại Viêm mà nói là khó có được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Thư Tình ở một bên, càng hung hăng trừng mắt Tiêu Vạn Bình
Trông nàng hệt như bị lừa gạt, rồi tức giận đến nỗi mặt mày phờ phạc
Hừ, ta muốn xem ngươi giải thích như thế nào
Ngượng ngùng cười một tiếng, Tiêu Vạn Bình vỗ vỗ lưng Cố Phong: “Cố Bá Gia, chủ ý này là do Thư Tình nghĩ ra, ngài muốn trút giận thì tìm nàng đi, đâu liên quan gì tới ta?” “Ngươi…” Mặt Cố Thư Tình tức đến đỏ bừng, môi gần như muốn cắn cả máu
Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Vạn Bình sẽ ba hoa chích chòe một hồi, không ngờ lại đẩy hết tất cả lên đầu mình
Tên này, thật là không biết xấu hổ
“Đồ vô lại!” Cố Thư Tình giậm chân tức giận, làm rung chuyển cả núi non
Tình cảnh này, trong lòng Tiêu Vạn Bình bỗng rung động, vội vàng quay đầu đi chỗ khác
“Thư Tình, lập tức cho gọi Cố Kiêu về đây cho ta.” Bất đắc dĩ, Cố Phong cũng không dám trách tội Tiêu Vạn Bình, chỉ có thể nói như vậy
Thấy thế, Tiêu Vạn Bình thu lại vẻ tươi cười
Hắn biết Cố Kiêu lần này đi, chắc chắn sẽ không thể rời khỏi Cố phủ một bước nào nữa
“Cố Bá Gia, ngươi đừng gấp, ta hỏi ngươi, mục đích ngươi sống chết muốn Cố Kiêu đọc sách rốt cuộc là gì?” Cố Phong vừa muốn đáp lời, Tiêu Vạn Bình lại lần nữa cắt ngang: “Đừng lôi cái lý do muốn đường đường chính chính làm người ra đây, mấy cái lý do đường hoàng kia không cần nói.” “Cái này…” Cố Phong đức cao vọng trọng, cho dù là Cảnh Đế cũng chưa từng dùng loại ngữ khí này mà nói chuyện với ông
Lời nói đột ngột mang tính công kích của Tiêu Vạn Bình khiến ông cứng họng
“Ngươi muốn hắn đọc sách, chẳng qua là muốn sau khi ngươi trăm tuổi, hắn có bản lĩnh đi kế thừa tước vị của ngươi, không đến nỗi gia đạo suy tàn, có phải vậy không?” Hai tay chắp sau lưng, Cố Phong trầm mặc không nói
Thời buổi này, mặc dù không phải mọi thứ đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao, nhưng đọc sách đích thực là con đường tốt nhất để tiến thân vào triều đình
“Lão phu là vì tốt cho hắn.” Trong lòng Tiêu Vạn Bình cười lạnh
Câu này quá là quen thuộc, ở kiếp trước, câu nói này dường như là câu mà phụ thân thường nói với con cái
Thật tình không biết, bọn họ căn bản không hiểu rõ điều con cái thực sự mong muốn, chỉ một mực đem ý nghĩ của mình áp đặt lên người bọn hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì thế mà không ít bi kịch đã xảy ra.