Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô

Chương 105: Vô sỉ




Là nét chữ của Lục mụ mụ
Rậm rạp, toàn là chữ nhỏ
Chữ nhỏ trên một tờ giấy có thể viết ra rất nhiều nội dung
Ánh mắt Lục Minh Châu có chút ướt át
Trong thư, Lục mụ mụ nói nàng sống rất tốt, sự thay đổi duy nhất trong cuộc sống là Minh Châu mới thích dẫn nàng đi du lịch, trong một năm đã đi rất nhiều địa điểm lớn nhỏ trong và ngoài nước, ăn đủ loại sơn hào hải vị
Kể từ khi biết hai thế giới song song tồn tại, nàng hy vọng con gái mình ở thế giới khác sống bình an vui vẻ, vô ưu vô lo, không cần nhớ mong nàng
Lục mụ mụ nói với con gái, Minh Châu mới rất giỏi, lại còn rất hiếu thảo, có thể đoán trước rằng mình sẽ có tuổi già vô lo
Nghe nói Lục tiên sinh phi thường có bản lĩnh, dặn dò con gái phải ôm chặt đùi, ôm đùi không có gì đáng xấu hổ
Lục Minh Châu không nhịn được cười, đưa tay che mắt
Mẹ sợ nàng ở thế giới xa lạ không có chỗ nương tựa sao
Nếu có thể nói chuyện mặt đối mặt với mẹ, nàng nhất định sẽ nói cho mẹ biết, nàng đã ôm được vài cái đùi vàng, có được lượng lớn cổ phần, châu báu và bất động sản, còn có mác Ái Quốc, chỉ cần không tự tìm đường chết, cả đời không thiếu tiền tiêu
Nàng sẽ tự tìm đường chết sao
Đương nhiên là không
Lục Minh Châu rất trân trọng những gì mình đang có
Cất thư của mẹ vào không gian, yên tâm ngủ một giấc ngon lành
Sáng sớm tỉnh dậy, vốn tưởng trời đẹp, kết quả Lục Minh Châu vừa kéo rèm cửa sổ ra đã thấy bên ngoài cát vàng bay múa đầy trời, che khuất bầu trời trong xanh, trước mắt mờ mịt, cây cối cao lớn bị thổi xiêu vẹo
Nữ phục vụ đi ngang qua dưới tàn cây, mái tóc ngắn ngang tai dính thẳng vào mặt, không thể không dùng tay gạt tóc để nhìn đường
Thấy cảnh tượng này, Lục Minh Châu quyết định không ra ngoài
Nàng có thể ở nhà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bất quá, không thể ba tháng cứ ngồi chờ ở thủ đô, đợi khi thời tiết tốt sẽ ra ngoài dạo chơi
Rất nhiều non sông tươi đẹp đang chờ nàng đây
Trước khi đi, nên đến thăm Chương lão sư và Tào gia cha nuôi Tào Khuê, anh nuôi Tào Lộ
Lục Minh Châu đang lên kế hoạch thì Tào Lộ tìm tới
Chưa đợi Lục Minh Châu hỏi, hắn đã nói: "Thấy tin tức nói nhà các ngươi quyên mười chiếc máy bay, mười chiếc xe tăng và hai vạn bộ quần áo mùa đông, ta đã biết chắc chắn ngươi đến thủ đô
Sau khi dò hỏi, quả nhiên đúng
Lục Minh Châu cười với hắn một cái, "Tào Lộ ca ca, anh tìm em có chuyện gì không
Tào Lộ đột nhiên cảm thấy hơi khó mở miệng
"Nói đi
Lục Minh Châu thúc giục, "Là đàn ông thì dứt khoát lên
Có chuyện thì nói, ghét nhất kiểu lề mề
Tào Lộ đưa tay lên che môi ho khan hai tiếng, "Penixilin em đưa cho ta và ba ta dùng chưa đến một tuần đã hết
Lục Minh Châu gật đầu, "Rất bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dân số đông như vậy, bốn hộp Penixilin chẳng qua có 20 ống, chỉ đủ cho hai mươi người dùng, có thể dùng trong một tuần theo Lục Minh Châu đã là rất giỏi rồi
Nói đến đây, Lục Minh Châu đã hiểu: "Anh muốn Penixilin
Tào Lộ rất ngại ngùng: "Hôm qua tiếp nhận bệnh nhân thì có hai đứa nhỏ, vẫn còn là trẻ con, tiêm một mũi là thấy ngay tác dụng, mà trong bệnh viện một mũi cũng không có, trước đó phân phát đến bệnh viện 1000 ống Penixilin cũng đã dùng hết
Hôm qua, ta dùng đủ cách mà không hạ sốt được cho hai đứa trẻ, bây giờ đang trong tình trạng hôn mê, sáng nay khi ăn cơm tình cờ nhìn thấy tờ báo buổi sáng, liền đến thử vận may
Biết rõ đất nước đang thiếu thuốc men trầm trọng, Lục Minh Châu luôn mang theo các loại thuốc tây khan hiếm
Không chỉ đủ dùng khi khẩn cấp mà còn có thể giúp người làm niềm vui
Lục Minh Châu đưa cho hắn mười hộp, "Nhà ta ở Úc Thành có nhà máy sản xuất thuốc, tính ra thì giờ cũng đã bắt đầu hoạt động, lần trước anh và cha nuôi chẳng phải muốn lấy danh nghĩa bệnh viện để mua sao
Các anh cứ bảo bệnh viện thử liên hệ xem sao
Ngoài Penixilin, còn có một số loại thuốc khá khan hiếm khác, nhiều chủng loại lắm, giờ ta cũng không kể hết được
Tào Lộ mừng rỡ, "Thật hay giả
Lục Minh Châu bất đắc dĩ nói: "Ta lừa anh thì được cái gì chứ
Đương nhiên là thật rồi
Tào Lộ cất kỹ Penixilin, lấy giấy bút, "Làm phiền cô cho ta biết địa chỉ và tên xưởng thuốc, ta về báo cáo lại cho lãnh đạo, chắc chắn họ sẽ vui lắm
Lục Minh Châu nói chi tiết cho hắn
Sau khi đã ghi nhớ, Tào Lộ cất giấy bút, lấy ra hai thỏi cá đỏ dạ đưa cho nàng
"Để làm gì
Lục Minh Châu không nhận
"Cha ta bảo mang tới đưa cho cô
Lần trước và lần này đã cầm của nàng hơn mười hộp Penixilin, toàn là thuốc cứu mạng, hai cha con không đưa cho nàng một xu nào, sau khi về nhà cứ cảm thấy áy náy
Sao có thể như vậy được
Họ không phải đang lợi dụng con gái nhỏ hay sao
Lục Minh Châu xua tay, "Công ty dược của chúng ta mới bán một lô thuốc tây cho nhà nước, Penixilin định giá mỗi ống là 1 đô la Mỹ, anh thấy ta có thể nhận của anh 20 lượng vàng
Đủ để mua khoảng 700 ống đấy
"1 đô la Mỹ
Tào Lộ kinh hô
"Đắt sao
Lục Minh Châu hỏi ngược lại
Tào Lộ vội vàng lắc đầu, "Không đắt, không đắt, rẻ hơn so với giá thị trường nhiều
Hắn phải nhanh chóng về bệnh viện báo cáo
Vừa rẻ vừa ổn định, không bị hạn chế do phong tỏa, có thể mua lâu dài
Nhét cá đỏ dạ vào tay Lục Minh Châu, Tào Lộ ngăn nàng từ chối: "Sau này không chừng còn có lúc làm phiền cô, nếu cô không nhận thì ta và ba ta ngại không dám xin thuốc của cô nữa
Sau này bệnh viện mua là việc của bệnh viện, mua nhiều thì tốt, ít thì bọn ta ở bệnh viện cũng không thể tùy ý sử dụng được, chứ đừng nói đến việc mang ra ngoài cứu mạng người dân
Rất nhiều người dân bình thường dù là bệnh nặng hay nhẹ đều không đến bệnh viện, nếu bọn ta gặp được thì tiêm cho họ một mũi là khỏi; lẽ nào lại không ra tay giúp
Học y là để làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Là để cứu người
Nghe những lời này, Lục Minh Châu lại lấy ra thêm mười hộp Penixilin cùng một vài loại thuốc khác đưa cho hắn, "Nếu anh nói vậy thì ta nhận, mấy loại thuốc kia ta không biết có tác dụng gì, anh và cha nuôi tự nghiên cứu nhé
Tào Lộ như nhặt được vàng, mặt đầy kinh ngạc nói: "Toàn là thuốc hiếm
Tìm cô quả không sai
Hắn nóng lòng muốn cứu người, không hề nói thêm với Lục Minh Châu, xoay người rời đi
Lục Minh Châu ngắm nghía thỏi cá đỏ dạ trong tay
Ngắn hơn ngón tay một chút, hình khối chữ nhật dẹt, bốn góc trơn nhẵn không nhọn, tỷ lệ 9950
Đã rất lâu rồi chưa từng thấy
Vàng mà nàng có được từ khi xuyên không tới đây một là bị bán đi, hai là bị nàng dùng để mua nhà lớn, ngoài vài món đồ trang sức tinh xảo thì đúng là không còn một thỏi vàng nào
Tiện tay bỏ vào túi da Hermes, Lục Minh Châu thay quần áo rồi xuống lầu ăn cơm
Nàng dậy hơi muộn, vẫn chưa ăn sáng
Còn bọn vệ sĩ thì đã ăn luân phiên từ lâu rồi
Lục Minh Châu đến phòng ăn, gọi một ly sữa đậu nành và một quả trứng luộc, một cái bánh tráng cuốn, một mặn một chay hai cái bánh bao lớn
Nàng không theo đuổi kiểu gầy mới đẹp, đến bữa thì phải ăn
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên còn cho nàng thêm một quả lê trắng gọt sẵn, thái độ rất tốt
Lục Minh Châu nói cảm ơn, rồi lặng lẽ ăn
Lâm Hiểu Hồng vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi sinh lòng ghen tị
Tuy rằng nàng cũng trải qua những ngày mà mình hằng mong ước, nhưng rõ ràng Lục Minh Châu sống sung túc hơn, đồ vật đáng giá mấy triệu đô la Mỹ nói quyên là quyên, còn được lên báo, nhận được sự khen ngợi
Ai nấy đều khen nàng và gia đình có nghĩa lớn
Ngay cả cha nàng cũng nói Lục gia không hổ là nhà tư bản Ái Quốc, nhắc đến Lục gia với vẻ mặt kính nể
Có gì đáng kính nể chứ
Nếu đáng kính nể như vậy, tại sao không quyên hết cả gia sản đi
Chỉ cần nhìn cách Lục Minh Châu ăn mặc là biết, nhà bọn họ vẫn còn giàu có lắm, toàn là tiền mồ hôi nước mắt bóc lột người lao động
Lâm Hiểu Hồng nhìn chằm chằm Lục Minh Châu, trong mắt không cam tâm
Vì nàng ly hôn với Lục Trục Nhật, tái giá với Quách Thiên Bảo, nên phải nhận sự chỉ trích, cha mẹ anh em không sống yên ổn, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy những lời bàn tán của đồng đội cũ và hàng xóm, may mà Quách Thiên Bảo đối với nàng rất tốt, lại vung tay xa xỉ, còn cho cha mẹ và anh em chuyển đến một căn tứ hợp viện trong khu Hậu Hải, cuộc sống mới tạm ổn
Trước đó, còn mua một căn tứ hợp viện để cho thuê, mỗi tháng có thể thu một khoản tiền thuê dùng để sinh hoạt
Hàng xóm toàn người xa lạ, không ai nói xấu sau lưng bọn họ
Lâm Hiểu Hồng càng nghĩ càng hận Lục Trục Nhật, nếu không phải tại hắn thì sao gia đình nàng lại rơi vào cảnh này
Rõ ràng trước kia nàng và cha mẹ đều được mọi người xung quanh kính trọng
Đáng lẽ ra là không thể bùng nổ
Lục Minh Châu cảm thấy đứng ngồi không yên, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Hiểu Hồng với khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo
Đã lâu không gặp, có lẽ do sống cuộc sống an nhàn thoải mái nên trông nàng xinh đẹp hơn trước
Đẹp, quả thật cần tiền tài để duy trì
Cách ăn mặc của nàng cũng rất giàu có
Vào tháng mười, ở thủ đô đã có chút lạnh, nàng mặc áo len đỏ, quần tây vải nỉ đen, chân đi giày da đen, trước ngực đeo một mặt phỉ thúy đầy màu xanh lá cây
Mặt phỉ thúy, ngọc bội
Khắc màu xanh đầy đặn, tươi tắn xinh đẹp, chỉ là không được trong suốt
Nhưng cũng vừa hay thể hiện rằng đây là đồ cũ của Thanh triều
Đại bộ phận phỉ thúy cũ của Thanh triều đều là loại mờ đục, loại băng trở lên thì số lượng rất hiếm, giá cả vô cùng đắt đỏ, thật không phải là người bình thường có thể sở hữu được, cho dù Quách Thiên Bảo là người Hoa kiều ở nước ngoài
"Cô và Lục Trục Nhật có quan hệ tốt lắm à
Lâm Hiểu Hồng đi tới hỏi nàng, không hề khách sáo
Lục Minh Châu ngồi yên không đứng dậy, lạnh nhạt đáp: "Thì sao
Ai ai cũng biết mà
Lâm Hiểu Hồng ngồi đối diện nàng trên ghế, ánh mắt đảo từ viên kim cương hồng hình trái tim trên chiếc nhẫn của Lục Minh Châu, nắm chặt ngón tay giấu dưới mặt bàn không lộ ra
Chiếc nhẫn kim cương Quách Thiên Bảo tặng nàng trước kia từng cảm thấy rất đẹp, giờ so với Lục Minh Châu lập tức trở nên ảm đạm
Lục Minh Châu không thích nàng, đang chuẩn bị đổi chỗ tiếp tục ăn cơm thì nghe nàng mở miệng: "Cây gậy chống Lục Trục Nhật đang dùng là do nhà các cô tặng à
"Đúng thì sao
Bố Lục đã dám đưa, sẽ không sợ ai biết
Lâm Hiểu Hồng nắm chặt chiếc túi xách Chanel trong tay, gượng gạo nở nụ cười, "Thì ra là vậy
"Là loại nào
Lục Minh Châu đột nhiên có chút tò mò, bỏ qua ý định vừa rồi
Lâm Hiểu Hồng nói: "Tôi nói thẳng
Lục Trục Nhật là cán bộ cách mạng, lẽ ra nên lấy lối sống giản dị làm chủ, không nên tham hưởng thụ, dùng cây gậy quý giá như vậy thật không thích hợp
Nếu là nhà các cô tặng, cô có thể nói với hắn một tiếng, để hắn bán cây gậy lại cho tôi không
Ngoài tiền, tôi sẽ đưa hắn một cây gậy gỗ lim thượng hạng
Lục Minh Châu chợt cười, "Nếu cô biết cây gậy của hắn rất quý giá, vậy cô cũng biết giá trị
Lâm Hiểu Hồng bĩu môi không nói
Nàng muốn mua, tự nhiên không chịu nói mình biết cây gậy trị giá hai mươi vạn tệ
Trên đời không có bức tường nào kín gió, chuyện Lục Trục Nhật được tặng cây gậy trầm hương, lại còn đi báo cáo, người có tâm nghe ngóng sẽ tìm ra
Hai mươi vạn tệ
Đó là giá mà một người đi máy bay thời đó định giá
Lâm Hiểu Hồng không muốn bỏ ra nhiều tiền như vậy, bèn nói mơ hồ: "Chúng tôi sẵn sàng bỏ ra năm trăm triệu tệ để mua
Hồi ly hôn tôi đòi một trăm triệu hắn còn không có, giờ tôi cho hắn năm trăm triệu, đủ hắn dùng cả đời
Lục Minh Châu nghe vậy cười lạnh
"Năm trăm triệu tệ
Đúng là mặt dày không biết xấu hổ
Lục Minh Châu đáp trả không chút khách khí, "Cây gậy bố tôi tặng cho đồng chí Lục Trục Nhật là tấm lòng của người, là bảo vật vô giá
Cô muốn bỏ ra có năm trăm triệu tệ là mua được sao, tôi khuyên cô nên về nhà nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có
Nhìn khuôn mặt tinh xảo mà lạnh lùng của Lục Minh Châu, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh giá, Lâm Hiểu Hồng đột nhiên có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy có một tia quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu, chỉ đành tạm thời gác lại
"Năm trăm triệu tệ còn chưa đủ sao
Quá đáng lắm rồi
Lâm Hiểu Hồng vốn không phải người dễ bị bắt nạt, tính tình nổi lên, tiện thể nói: "Lương tháng của Lục Trục Nhật chỉ có mấy vạn tệ, cho dù hắn lĩnh một trăm năm, hai trăm năm thì tổng cộng cũng không bằng số lẻ năm trăm triệu
Cái gì mà bảo vật vô giá, chỉ cần là đồ vật đều có giá cả, có thể dùng tiền mua
Lục Trục Nhật nên làm gương tốt, dùng cây gậy quý như vậy làm gì
Tôi mua, là giúp hắn, để sau này hắn không bị người chỉ trích
Một bộ dáng hùng hồn đầy lý lẽ
Lục Trục Nhật vừa đến chỗ Lục Minh Châu đã nghe được cuộc đối thoại của họ, liền lớn tiếng nói: "Tôi không bán
Hắn kéo chiếc chân tật, chống gậy tiến lại gần, mặt lạnh tanh, nói tiếp: "Dù có bị người chỉ trích, tôi cũng không bán đi tấm lòng thành của người khác tặng cho
Lâm Hiểu Hồng, phiền cô đừng làm phiền Lục tiểu thư
"Cô không bán đi thì chính là tham hưởng lạc
Lâm Hiểu Hồng khí thế bức người
"Có phải vậy hay không, tự tổ chức phán đoán, không phải do một câu của cô quyết định
Ánh mắt Lục Trục Nhật nặng nề, giọng cực lạnh, "Nếu đã tái giá với người khác, tôi khuyên cô nên sống cho tốt, đừng đi ra ngoài quậy phá
"Tôi không có
Lâm Hiểu Hồng ngẩng đầu, cãi lại
Lục Trục Nhật cười lạnh một tiếng, "Quách Thiên Bảo muốn cây gậy, thì bảo hắn tự tới
Lâm Hiểu Hồng cũng xuất thân nghèo khổ, nàng biết gì về gậy trầm hương
Nhất định là do Quách Thiên Bảo nói, có thể Quách Thiên Bảo muốn có cây gậy này nên mới sai Lâm Hiểu Hồng ra mặt
Lâm Hiểu Hồng cắn môi, "Không phải hắn bảo tôi tới, là tôi muốn mua tặng cho bố tôi
Lời này ai tin chứ
Dù sao Lục Minh Châu cùng Lục Trục Nhật và những người xung quanh nghe thấy đều không tin
Bố Lâm tuy bị con gái làm liên lụy, gần đây thanh danh không tốt, nhưng ông dù sao cũng là lão hồng quân, sau khi được con rể mới có cuộc sống tốt đẹp vẫn luôn tích cực quyên tiền của, giúp đỡ miền Đông Bắc
Vì thế, mọi người đối với ông có cảm giác rất tốt, chỉ chán ghét Lâm Hiểu Hồng hám giàu bỏ nghèo
Lâm phụ, một người không quên bản, lại nguyện ý dùng cây gậy được đồn có giá hai mươi vạn tệ
Nghĩ thế nào cũng không thể
Lục Trục Nhật trực tiếp vạch trần lời nói dối của Lâm Hiểu Hồng: "Hay là mời bác Lâm qua đây hỏi một chút
Sức khỏe của ông vẫn tốt, đi lại nhanh nhẹn, sao lại cần gậy để đi đường
Lâm Hiểu Hồng không nhịn được nói: "Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một cây gậy sao
Rốt cuộc có bán hay không
"Không bán
Thái độ của Lục Trục Nhật rất kiên định, "Người ta bỏ ra hai mươi vạn tệ tôi còn không bán, giờ lại lấy giá năm trăm triệu tệ bán cho các người sao
Đừng có nằm mơ, về nhà nói với Quách Thiên Bảo, bảo hắn dẹp cái ý nghĩ đó đi
Nàng không thể đi
Quách Thiên Bảo hôm qua nhìn thấy Lục Trục Nhật, vô cùng thèm thuồng cây gậy trầm hương của hắn, nói đó là kỳ nam hương, còn quý hơn vàng, để Lục Trục Nhật dùng quả thật là phí phạm của trời, không bằng mua về tặng người
Lấy lòng người, công việc làm ăn của mình sẽ càng thuận lợi
------
Tuy đã cập nhật một vạn chữ, nhưng hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ, chiều tối sẽ đăng thêm một chương, giờ đi ăn cơm đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.