Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô

Chương 106: Hố một cái




Gặp Lâm Hiểu Hồng trong tình trạng như vậy, Lục Minh Châu phiền đến cực độ, vừa định mở miệng, đột nhiên cảm thấy trong tay hơi trĩu xuống
Cúi đầu nhìn thì thấy, cây gậy trầm hương mà nàng xem là bảo vật vô giá đã rơi vào tay nàng
Chuyện gì vậy
Lục Minh Châu không khỏi ngẩng đầu nhìn Lục Trục Nhật, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn, đồng thời mở miệng hỏi hắn: "Lục đồng chí, ý ngươi là muốn trả lại gậy cho chúng ta sao
Vốn chỉ nói đùa, ai ngờ Lục Trục Nhật lại gật đầu
Lục Minh Châu kinh ngạc tột độ
Lục Trục Nhật thản nhiên nói: "Hiện tại ta dùng không thích hợp
"Sao lại không thích hợp
Lục Minh Châu hung hăng trừng mắt liếc Lâm Hiểu Hồng
Đều tại nàng
Nếu đã ly hôn, vậy nàng nên tránh xa, xa đến tận chân trời, có lẽ dần dà mọi người sẽ quên những chuyện nàng đã làm
Bây giờ thì sao
Nàng cứ thích nhào ra nhảy nhót, nhảy nhót đến mức làm người ta ghét bỏ
Không chỉ riêng Lục Minh Châu, mấy người phục vụ trong phòng ăn cũng lộ vẻ khinh thường
Họ đều biết chuyện Lâm Hiểu Hồng từng làm, lãnh đạo còn mở cả cuộc họp, không ngừng nhấn mạnh tư tưởng đúng đắn, từ bỏ sự cám dỗ của chủ nghĩa hưởng lạc, không nên noi theo hành vi ham giàu bỏ nghèo của Lâm Hiểu Hồng
Lục Trục Nhật cầm gậy, một mặt ấn vào tay Lục Minh Châu, "Gậy trầm hương giá trị không thể đo đếm, có một Lâm Hiểu Hồng nói vậy, sẽ có người thứ hai, người thứ ba nói vậy, ngày càng nhiều người mong ta bán gậy đổi sang gậy tre nhỏ, nhưng ta thật sự không nỡ làm trái tấm lòng của Lục tiên sinh, chi bằng ngươi thu lại rồi thay ta trả lại cho lão nhân gia
Đợi hắn về nhà sẽ dùng tiếp
Cha cho hắn, chính là của hắn
Đến lúc đó, cho dù có người thấy Lục Trục Nhật dùng cây gậy này, cũng chưa chắc đã liên tưởng đến hắn
Hắn còn trả về cho Lục gia mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trả lại trước mặt mọi người, mọi người đều biết
Lục Minh Châu hừ một tiếng, "Ta xem ai dám nói
Tí nữa ta sẽ đi hỏi Chương lão đồng chí
Ngươi đã cự tuyệt 20 vạn đại dương, không muốn bán nó, chúng ta lại đặc biệt cống hiến gần 200 vạn USD vật tư, cũng là mong gậy này có thể ở lại, giúp ích khi ngươi đi lại khó khăn
Giờ thì sao
Vật tư mới đưa không được mấy ngày, lập tức đã có người nói ngươi không thích hợp dùng gậy; trước đó sao không ai lên tiếng
Đây chẳng phải cố tình làm người khác buồn nôn sao
Lấy được đồ rồi, lại còn muốn ép ngươi bán gậy đi
Tính tình nổi lên, nói chuyện như súng liên thanh, một hơi không dừng
Nghe xong những lời này, ánh mắt Lục Trục Nhật thoáng lóe lên vẻ tươi cười bất lực, ra vẻ chán nản nói: "Đừng đi hỏi, đừng làm Chương đồng chí thêm phiền phức, đất nước không dễ dàng, ông ấy cũng không dễ dàng, một ngày trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian quản miệng thiên hạ
Tóm lại, cứ hoàn trả lại cho xong, đỡ phải rắc rối kéo đến tìm ta
Lục Minh Châu thò tay nắm chặt gậy trầm hương, "Dù ngươi trả, ảnh hưởng cũng không thể lập tức biến mất
Lục Trục Nhật thở dài: "Cho nên ta từ chức
Lục Minh Châu chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, "Từ chức
Trước đây đã nói việc hắn xin từ chức được phê duyệt, chỉ chờ sau chiến tranh sẽ về quê, bây giờ từ chức chẳng lẽ là muốn lập tức về quê
Lẽ nào Lâm Hiểu Hồng lại thành thần trợ công
Quả nhiên, Lục Trục Nhật gật đầu nói: "Kế hoạch không theo kịp biến hóa, việc làm của Lâm Hiểu Hồng khiến ta thấy rời đi là tốt hơn
Lâm Hiểu Hồng đứng bên cạnh bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ
Nàng mới không tin Lục Trục Nhật sẽ từ chức
Lúc trước để ly hôn, hắn nói muốn từ chức, làm cho chính mình chủ động đề nghị ly hôn, mang tiếng xấu vào thân, kết quả thì sao
Gần một năm trôi qua, hắn vẫn cứ làm đại tướng quân của mình, càng ngày càng được coi trọng, cướp Lục Ái Đảng từ bên cạnh mình rồi ném vào bộ đội, ngày nào cũng đi sớm về muộn, cùng đám lính trẻ con tiếp nhận huấn luyện, trở nên đen gầy đi
Được sống cuộc sống sung túc như Lâm Hiểu Hồng thì không hề hối hận, còn cha mẹ nàng thì hối hận muốn chết, cảm thấy Lục Trục Nhật nói từ chức là một kiểu ngụy biện
Nàng cũng thấy như vậy
Trong lòng Lục Minh Châu vui mừng như điên, trên mặt lại không dám lộ ra chút nào, nhíu mày nói: "Ngài từ chức thì đi đâu bây giờ
"Về quê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói xong, Lục Trục Nhật tỏ vẻ thoải mái, "Minh Châu tiểu đồng chí, tí nữa ta sẽ báo cáo lên lãnh đạo, sau đó giao việc lại, chờ giao xong thì về quê
Lục Minh Châu thở dài theo: "Khổ cho ngài quá
Lục Trục Nhật cười nói: "Không khổ, ta chinh chiến nửa đời, nên nghỉ ngơi cho tốt
Vốn là quyết định nhất thời, nói xong hắn liền rời đi, tiếp theo còn phải ứng phó lãnh đạo và chiến hữu hỏi, còn phải giao việc lại, không có thời gian ở đây dây dưa với Lâm Hiểu Hồng
Nhưng hắn đi rồi, cũng đủ cho Lâm Hiểu Hồng phải lãnh đủ
Lục Minh Châu cũng hiểu ra điểm này, ngẩng mắt nhìn Lâm Hiểu Hồng, trong lòng cười trộm
Đáng đời
Đàng hoàng thu mình lại không tốt hơn sao, cứ phải nhào ra cho người ta buồn nôn
Hắn là Lục Trường Sinh, là con trai Lục phụ, thật không biết điều một chút sao
Vừa có thể đi sớm, vừa có thể hố Lâm Hiểu Hồng một phen
Khôn khéo quá
Lâm Hiểu Hồng sau này thế nào, ai quan tâm chứ
Lục Minh Châu bưng cốc sữa đậu nành lên uống một hơi hết sạch, rồi ôm gậy trầm hương cười híp mắt rời khỏi phòng ăn, không thèm nhìn Lâm Hiểu Hồng một cái, mà chú ý đến rất nhiều người đang căm giận nhìn Lâm Hiểu Hồng
Vì một cây gậy, mà ép một vị đại anh hùng trải qua bao phen chiến đấu phải từ chức, nàng hài lòng chưa
Trên mặt thì không nói gì, một kẻ vợ cũ như nàng dựa vào đâu mà nói Lục Trục Nhật không xứng dùng cây gậy trầm hương quý giá
Từ khi Lục Minh Châu ở lại khách sạn quốc tế, Lục Trục Nhật thường xuyên tới, mọi người đều nhận ra vị lãnh đạo này tuy quyền cao chức trọng nhưng luôn bình dị gần gũi, không hề có thái độ bề trên
Có đôi khi, mọi người thậm chí quên mất chức vụ của hắn rất cao, chỉ đứng sau Chương Chấn Hưng lão đồng chí
Lòng Lục Minh Châu lại rất vui vẻ
Dù bên ngoài sóng gió dữ dội, nàng vẫn tươi cười rạng rỡ
Có thể sớm về nhà
Nghĩ đến chuyện mình đã nhờ bảo tiêu gửi thư cho Lục phụ và Tạ Quân Nghiêu, Lục Minh Châu có chút chột dạ, nhưng lập tức ném ngay sự chột dạ đó lên chín tầng mây, về sớm là để cho bọn họ bất ngờ, không cần đợi đủ ba tháng cũng là điều bình thường
Giống như lời Lục Trục Nhật nói, kế hoạch không theo kịp biến hóa
Do vậy, kế hoạch du lịch ngoại ô Bắc Kinh của Lục Minh Châu bị đình lại
Nàng an tâm chờ Lục Trục Nhật chính thức rời chức
Chính thức rời chức có nghĩa là đã giao việc xong, hắn có thể rời khỏi thủ đô bất cứ lúc nào
Cùng nhau xuôi nam, thật tốt
Nàng có tiền, lại còn có thể lo ăn lo uống cho hắn
Hai ngày sau, chưa nhận được tin của Lục Trục Nhật, lại chờ được Tạ Quân Nghiêu chạy tới với vẻ mặt phong trần mệt mỏi, vừa thấy Lục Minh Châu liền tỏ vẻ ai oán: "Giờ thì em sướng đến quên trời đất rồi
"Không có, không có
Lục Minh Châu phủ nhận, tiến lên nắm chặt tay hắn, làm nũng hỏi: "Anh không phải đi làm sao
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của nàng, Tạ Quân Nghiêu lập tức đầu hàng
Nhìn kỹ lại, vẻ ai oán đâu còn, trên khuôn mặt tuấn tú đã cười không ngậm miệng lại được rồi
"Anh nói với Đại ca rồi, nhưng anh ấy không cho nghỉ phép, cái ghế bạn trai của Minh Châu anh đây sắp nguy kịch rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Quân Nghiêu có vô số lý do để viện cớ, thực ra là đến đây để đuổi theo bạn gái
Lục Minh Châu hờn dỗi: "Nói lung tung
Nàng rất chung tình có được không
Sẽ không vì xa bạn trai mà thay lòng đổi dạ đâu
Đối với người khác thì Tạ Quân Nghiêu có lẽ không hoàn hảo, nhưng đối với nàng thì thật sự quá tốt
Phù hợp với nàng
Vẻ ngoài tuấn tú, tài hoa hơn người, mà lại không quá giàu có
Trước kia, có một phú hào rất nổi tiếng từng nói một câu, đại khái là ở giới thượng lưu, càng người đàn ông giàu có thì càng không đáng tin, dù vợ có đẹp đến đâu, thì với hắn, người đẹp nhất vẫn là người kế tiếp
Một người đàn ông quá giàu, quyền lựa chọn của hắn quá nhiều, cho dù hắn có đạo đức, có từ chối cám dỗ thì cũng không ngăn được ong bướm vây quanh, viên đạn bọc đường tấn công, mà nhân tính thì không chịu nổi thử thách, dần dà sẽ trượt vào ngoại tình, còn có vô số người biện minh cho họ bằng câu "đừng lấy tam quan người thường để đòi hỏi giới giàu"
Thật sự mà nói, hiện tượng này làm Lục Minh Châu thấy rất kỳ lạ
Xã hội mới chẳng phải ai cũng bình đẳng sao
Đạo đức và pháp luật chẳng phải là thứ mà mọi người phải tuân thủ sao
Chỉ vì bọn họ có tiền, nên lại tỏ ra bao dung với những việc họ làm sao
Vậy nên, việc tin một phú hào giữ mình trong sạch cũng chỉ là tiểu thư con nhà lành tự lừa dối mình thôi
Lục Minh Châu không phải là một cô bé ngây thơ, nàng thích Tạ Quân Nghiêu chỉ có mỗi mình nàng trong mắt, ôm lấy cánh tay hắn, kề sát bên hắn, đôi mắt hoa đào cong lên như vầng trăng, "Hôm nay không có bão cát, em đang định đến thăm Chương lão sư và ba nuôi Tào gia, anh đi theo em đi
"Được
Tạ Quân Nghiêu gọi bảo tiêu xách hành lý đi giải quyết việc ăn ở
Còn hắn, tất nhiên là phải ở cùng với bạn gái đã lâu không gặp
Lục Minh Châu không biết ngày nào mình sẽ rời khỏi thủ đô, nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải gặp mặt hai vị trưởng bối một lần
Đến nhà Chương lão sư, không thấy ai, lại đi nhà Tào, vẫn không thấy ai, hai người mới nhớ ra hôm nay họ phải đi làm, đành phải thôi, chuẩn bị quà mang sang nhờ hàng xóm chuyển giúp, sau đó tay trong tay cùng đi
Không biết từ lúc nào, đã đến xưởng lưu ly
Hôm nay trời cuối thu, thời tiết mát mẻ, quán xá ven đường người khá đông nhưng không hề oi bức
Tạ Quân Nghiêu hỏi Lục Minh Châu: “Lời hứa của ngươi có tính không đấy?”
“Lời hứa gì?” Lục Minh Châu nghĩ đến những điều mình từng nói, có những chuyện làm được, có những chuyện chưa làm được, ví như việc nàng muốn mua nhà lớn cho Tạ Quân Nghiêu, đến giờ vẫn chưa mua được
Sau khi về Hồng Kông, gọi điện cho Triệu Tư Nam hai lần đều không liên lạc được, đành để lại tin nhắn thoại
Sau đó, Lục Minh Châu bắt đầu bận rộn, lu bu không có thời gian tìm Triệu Tư Nam nữa, còn hắn cũng không dựa theo số điện thoại Lục Minh Châu để lại mà tìm nàng, không biết là căn biệt thự ở Thâm Thủy Loan đã bán đi hay là hắn không muốn làm ăn với Lục Minh Châu nữa, vì Lục Minh Châu toàn thất hẹn với hắn
Tạ Quân Nghiêu liền nói: “Cùng ta lên Thái Sơn tạ ơn đi.”
Thời tiết không nóng không lạnh, rất thích hợp để đi du lịch
Lục Minh Châu một tay nắm lấy cánh tay hắn, tay còn lại gõ nhẹ lên trán mình, “Ta suýt chút nữa đã quên mất
Đúng là có nói, lúc nghỉ hè chúng ta thấy nóng quá nên mới không đi.”
“Bây giờ không nóng nữa rồi.” Tạ Quân Nghiêu chỉ lên trời nói
“Ngươi muốn đi sao?” Lục Minh Châu hỏi
Tạ Quân Nghiêu gật đầu, “Muốn.”
Trước hoàn lễ tạ ơn, lại cầu nguyện, cầu nguyện lão gia Thái Sơn phù hộ cho tình yêu và hôn nhân của hắn cùng Lục Minh Châu thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không thay đổi
Lục Minh Châu cười nói: “Không thành vấn đề.”
Vốn dĩ nàng đã có ý định đi du lịch, vì chờ Lục Trục Nhật nên mới tạm hoãn lại
Sau khi hai người tay trong tay đi dạo phố mua sắm, tiêu một khoản tiền không nhỏ, trên người dán đầy nhãn Ái Quốc, họ thuận lợi tìm đến nơi ở của Lục Trục Nhật trong quân khu, một gian phòng ký túc xá nhỏ cho một người
Theo cấp bậc của anh, lẽ ra phải có phòng lớn để ở, nhưng anh cảm thấy mình ở một mình không cần, chủ động ở ký túc xá
Trong phòng ký túc xá, ngoài một chiếc gường, một bàn làm việc và một cái ghế dựa ra thì không có đồ đạc gì khác
Trên bàn làm việc có một chiếc bình thủy nóng, một chiếc bình sứ đựng bút, một cái ca nhôm cũ kỹ, dưới gầm giường có chậu rửa mặt và khăn mặt sờn rách, bàn chải, kem đánh răng, cốc sứ đánh răng
“Sao hai người lại đến đây?” Bọn họ đến thật đúng lúc, Lục Trục Nhật vừa về tới
Lục Minh Châu nhường ghế cho Tạ Quân Nghiêu, còn mình thì ngồi ở mép giường, “Bọn ta định ra ngoài đi du lịch, nên đến báo cho ngươi một tiếng.”
Lục Trục Nhật hiểu được nàng muốn hỏi mình khi nào có thể rời đi, liền cười nói: “Nửa tháng nữa ta có thể bàn giao xong công việc, sau đó về quê, đi thăm quê mẹ.”
“Quê mẹ của ngươi?” Lục Minh Châu hỏi lại để xác nhận
Lục Trục Nhật gật đầu, “Ta bất hiếu, tòng quân hơn hai mươi năm, chưa từng về nhà, không thể đưa bà cụ một đoạn đường, cũng không biết bà an táng ở đâu, đành phải đến quê mẹ đi một vòng vậy.”
Lục Minh Châu hỏi: “Ngươi sẽ ở lại đó lâu không?”
Lục Trục Nhật gật đầu, “Sẽ.”
Lục Minh Châu hiểu được, “Chúc ngươi thượng lộ bình an.”
Nàng cùng Tạ Quân Nghiêu sẽ đi du lịch trước, sau đó sẽ đến Thiệu Hưng gặp anh, tiện thể lấy giấy tờ nhà mà Lục cha tìm giúp cho nàng, ra Quế Hoa lâm đào 100 vò nữ nhi hồng của nàng
Lục Trục Nhật cười nói: “Cám ơn, chúng ta có duyên gặp lại.”
Vô cùng dứt khoát và nhanh nhẹn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.