Trước khi đi, nhân lúc Lục Trục Nhật và Tạ Quân Nghiêu đang nói chuyện ở cửa, Lục Minh Châu lấy cớ quên xắc tay, quay lại phòng ký túc xá lấy túi rồi lén lút nhét một xấp tiền mặt vào chỗ vá trong chăn của Lục Trục Nhật, tổng cộng 5 triệu
Nàng lo rằng Lục Trục Nhật không có cả lộ phí về quê nên đã chuẩn bị trước
Không dám cho quá nhiều, sợ hắn tiêu xài hoang phí
Dù sao thì, Lục Minh Châu bản thân cũng rất "phá sản"
Ít nhất Lục Trục Nhật cứu nước cứu người, còn nàng thì chỉ dùng tiền vào việc mua đồ cổ, tranh chữ
Xét về mục đích, nàng thua xa
Không thể so sánh, không thể so sánh
Tạ Quân Nghiêu và Lục Trục Nhật liếc mắt thấy nhau, nhưng vờ như không phát hiện
Tạ Quân Nghiêu giống như Hạ Vân, sớm đã đoán ra thân phận của Lục Trục Nhật, còn Lục Trục Nhật im lặng vì hắn thật sự là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, nếu không nhờ sự giúp đỡ của em gái, chắc hắn phải đi vay tiền chiến hữu để rời khỏi thủ đô
Tuy mọi người đều không giàu có, nhưng cũng có mấy người xuất thân từ gia đình khá giả, chỉ là không giống như hắn nhập ngũ với thân phận con nhà nghèo
Phần lớn chiến hữu từng được ăn học đàng hoàng, gia cảnh cơ bản đều giàu có
Nếu không có kiến thức nhất định, rất khó mà chỉ huy quân đánh giặc
Xem như đã hẹn được địa điểm gặp mặt với Lục Trục Nhật, Lục Minh Châu yên tâm rời khỏi thủ đô cùng Tạ Quân Nghiêu
Họ chuẩn bị leo núi Thái Sơn, vừa không thể đi máy bay, vừa không thể đi thuyền, cuối cùng chọn đi tàu lửa, mua vé giường nằm mềm
Giá vé đối với họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ
Vừa bước chân vào nhà ga nhìn bên ngoài có vẻ cũ kỹ, đông người ồn ào, Lục Minh Châu đã kinh ngạc mở to mắt
Nàng vậy mà thấy phòng đợi dành cho mẹ và bé
Đã có từ sớm như vậy rồi sao
Thật không thể tưởng tượng
Dân chúng bình thường rất ít khi đi xa, có người cả đời không hề ra khỏi phạm vi thị trấn, cho nên phần lớn hành khách đi tàu hỏa đều có gia cảnh khá giả, nhìn qua quần áo và thần sắc là có thể thấy, ai cũng mang theo túi lớn túi nhỏ, chỉ có một số ít hành khách mặc đồ vá, nhưng qua cách nói năng và khí chất thì cũng không phải là những lão nông không biết chữ
Lục Minh Châu lo trên tàu không có cơm ngon thức ăn ngon, đảo mắt nhìn xung quanh tìm người bán đồ ăn vặt
Quả nhiên, thấy có bán mì, bánh bao, một quầy hàng thơm nhất đang bán vịt quay
Trên giá treo lủng lẳng một loạt vịt quay bóng loáng, tỏa mùi thơm nức mũi
Lục Minh Châu toàn ăn ở khách sạn lớn quốc tế, cùng Tạ Quân Nghiêu đi chơi thì ghé vào quán ăn gần địa điểm tham quan cho tiện, thật sự chưa từng đến những chỗ vịt quay Toàn Tụ Đức hay lẩu dê Đông Lai Thuận nổi tiếng, quyết định lần sau đến nhất định phải đi thưởng thức
Bây giờ thì ăn vịt quay trước mắt đã
So với vịt quay lò minh của khách sạn lớn quốc tế, không biết bên nào ngon hơn bên nào… Hỏi giá, ông chủ quán vịt quay cười rất tươi: “1 đồng bạc trắng một con, hoặc là 1 vạn đồng tiền mới, hàng thật giá thật, không gạt trẻ con cũng không lừa người già, mang lên tàu ăn thì thơm ngây ngất cả người
Lục Minh Châu mua năm con, Tạ Quân Nghiêu trả tiền
Lúc lên tàu, vịt quay bọc giấy dầu được vệ sĩ cầm
Những hành khách ăn mặc sang trọng nhất cùng Lục Minh Châu và mọi người vào chung một toa tàu
Một gian có bốn giường nằm, vệ sĩ mua thêm hai vé
Bởi vậy, Lục Minh Châu và Tạ Quân Nghiêu vừa vặn được nằm giường dưới đối diện, phía trên không có ai, mấy người vệ sĩ ở hai gian giường nằm mềm bên trái và bên phải, cùng chung với các hành khách khác
Lần đầu tiên ngồi loại tàu hỏa này, Lục Minh Châu cảm thấy vô cùng mới lạ
Giản dị, tốc độ chậm, không có điều hòa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà đây đã là tàu tốc hành rồi
May mà lúc này thời tiết khá mát mẻ, mà họ lại ngồi giường nằm, coi như thoải mái
Buổi trưa, nhân viên phục vụ tàu đẩy xe thức ăn đến, đồ ăn đặt sẵn mỗi người một món, một canh, thêm một bát cơm, thanh đạm ít dầu nhìn rất thanh đạm dưỡng sinh, làm người ta không thấy ngon miệng
Lục Minh Châu cảm thấy chắc chắn ăn không ngon, lấy vịt quay đã mua ra để mọi người ăn thêm
Bốn vệ sĩ mỗi người một cái, nàng và Tạ Quân Nghiêu cùng ăn một con, dùng dao nhỏ cắt vịt quay, hương thơm đậm đà tỏa ra, làm cho một bé gái tầm năm sáu tuổi ghé vào cửa, chảy cả nước miếng
Đó là một bé gái rất xinh, tết tóc hai sừng dê, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào, lông mi dài, mặt mày rất tinh xảo
Lục Minh Châu cảm thấy khuôn mặt bé có chút quen, nhưng nhất thời không nhớ ra
Lần trước ở bến tàu Hoa Thành nhìn thấy hai anh em sinh đôi thì thấy vô cùng thân thiết, hóa ra lại là con của anh trai mình, chẳng lẽ cô bé này cũng là con của người quen
Nếu đúng thế thì mình quả thực xuyên không rồi
“Muốn ăn vịt quay không?” Nàng hỏi cô bé
Cô bé gật gật đầu, cắn ngón tay, giọng non nớt nói: “Mẹ nói không được ăn đồ của người khác.” Vừa dứt lời, một người phụ nữ trẻ cao gầy, xinh xắn, mặc áo măng tô vải nỉ đỏ tìm đến, vỗ mông cô bé một cái rồi nói giọng giận dỗi: “Minh Dao, ai cho con chạy lung tung thế
May là còn trong khoang giường nằm đấy
Nếu là vé ghế cứng thì con bị người ta bế đi mất mẹ không tìm thấy đâu.” “Mẹ ơi, con muốn ăn vịt quay.” Minh Dao chỉ vào vịt quay trước mặt Lục Minh Châu
Người phụ nữ trẻ lắc đầu nói: “Lúc chúng ta lên tàu không có mua, mà trên tàu thì không bán, đợi tìm được ba con rồi thì mẹ sẽ nhờ ba mua cho con, mua cho con nhiều đồ ăn ngon.” “Đến đâu thì mình mới tìm thấy ba?” Minh Dao hỏi
“Đương nhiên là đến Hương Giang rồi
Chúng ta sẽ đến Thượng Hải trước, rồi ở Thượng Hải lên tàu, đi du thuyền sang trọng của công ty ba con, nhanh thôi sẽ đến Hương Giang gặp được ba con.” Người phụ nữ trẻ kiên nhẫn giải thích, bỗng thấy Lục Minh Châu đưa ra một cái chân vịt
Ngón tay thon dài nuột nà càng làm cho chân vịt thêm phần bóng loáng đẹp mắt
Người phụ nữ trẻ nhìn sang chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Lục Minh Châu, nạm viên kim cương hình trái tim màu hồng, sáng lấp lánh, bên cạnh còn một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy, xanh biếc trong veo, đáng yêu vô cùng
Rồi nhìn sang người chủ của bàn tay, nàng chợt cảm thấy mình xấu hổ
Đứng trước cô gái xinh đẹp này, tự phụ về nhan sắc như nàng cũng phải ngượng ngùng
Lục Minh Châu vẫn chưa nhận ra sự thay đổi tâm lý của người phụ nữ kia, cất lời: “Mời cô bé ăn chân vịt quay này.” “Không được, không được, không tiện, chúng tôi không nhận được.” Người phụ nữ trẻ liên tục xua tay, trên tay cũng có đeo một chiếc nhẫn kim cương dạng dầu hỏa, ước chừng 5 carat, chất lượng rất tốt
Xem ra cũng là người rất giàu có
Lục Minh Châu cười nhẹ: “Không có gì đâu, một cái chân vịt thôi mà, cô không nhận thì con bé nước miếng cũng nhỏ xuống đất mất rồi.” Người phụ nữ trẻ cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy con gái có vẻ thèm thuồng
Chưa đợi nàng nói gì thì cô bé đã vội thò tay túm lấy chân vịt, lễ phép nói: “Cảm ơn chị ạ.” Người phụ nữ trẻ đành phải cảm ơn Lục Minh Châu
Sau khi ôm cô bé đi, một lát sau, nàng lại quay lại đưa một túi lê trắng
Lê trắng đẹp mắt, rất hấp dẫn
Lục Minh Châu nhận lê trắng, đợi họ đi khuất rồi nói với Tạ Quân Nghiêu: “Ta nhớ ra cô bé đó giống ai rồi, giống Minh Nguyệt
Nó tên Minh Dao, công ty ba nó có du thuyền sang trọng, không lẽ là Minh Huy?” Dù Minh Nguyệt ghét bố ruột như thế nào, nhưng gương mặt cô ấy lại rất giống Minh Huy
Thật đúng là câu nói: Con gái giống bố
Cô bé Minh Dao này chắc cũng vậy, bởi vì giữa cô bé với mẹ mình không hề có điểm nào tương đồng trên ngũ quan
"Có lẽ đúng đến tám chín phần mười
Tạ Quân Nghiêu cũng cảm thấy dáng vẻ của Minh Dao rất giống Minh Nguyệt, hắn dùng dao nhỏ xẻ thịt vịt bỏ vào bát Lục Minh Châu, "Minh Huy phong lưu đa tình, thường xuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, có người mang con đến tận cửa không có gì lạ
Lục Minh Châu hừ một tiếng: “Loại người này đáng bị Khế gia đánh gãy chân.” Cái chân thứ ba
Đáng tiếc là Hạ Vân dường như vô tình nhúng tay vào cuộc hôn nhân của con gái
Tạ Quân Nghiêu cười một tiếng, “Nàng cho rằng Hạ tiên sinh không quản sao
Trước đây ta dự tiệc nghe người ta nói chuyện phiếm, hình như lần đầu tiên Minh Huy làm ra chuyện có lỗi với Minh phu nhân thì Hạ tiên sinh đã ra tay rồi, là Minh phu nhân che chở cho hắn, chọc giận Hạ tiên sinh, về sau ông không thèm để ý đến chuyện hôn nhân của họ nữa
Lục Minh Châu nghe xong, không biết nên nói gì
Có chút tự làm tự chịu
Hạ Vân tốt như vậy mà lại không biết tận dụng, ngược lại dung túng cho Minh Huy, trách sao mà luôn bị Minh Huy nắm thóp, đến khi Minh Nguyệt lớn lên tẩy não cho mẹ không ngừng, thì bà mới có chút thay đổi
Hy vọng sự xuất hiện của hai mẹ con này cùng sự đồng hành của nam vệ sĩ sẽ cho bà ấy nhìn rõ con người thật cặn bã của Minh Huy
“Quân Nghiêu, ngươi không được học theo Minh Huy đâu đấy.” Lục Minh Châu nói với hắn, thái độ hết sức nghiêm túc
Tạ Quân Nghiêu giơ một bàn tay bóng loáng như thoa mỡ lên: “Ta thề, tuyệt đối không học theo Minh Huy, cũng không học theo Lục thúc, nếu học thì học theo...” Chợt hắn lại không nghĩ ra được người nào tốt để làm theo
Lục Minh Châu nhắc nhở hắn: “Học theo cha nuôi Vương gia của ta đó, còn có đại ca Bá Huy nữa.” Tạ Quân Nghiêu ừ một tiếng: “Nên học theo cha nuôi Vương gia, còn về phần tiên sinh Tiểu Vương…” “Đại ca Bá Huy sao vậy?” Lục Minh Châu cảm thấy anh ấy rất tốt, vợ chồng với Liêu Uyển Như luôn ân ái, có thể nói là kiểu mẫu trong anh em, cũng giống Vương Hưng Tài nhất
Đã lâu không gặp họ rồi, khi nào về cảng sẽ đến thăm vợ chồng anh ấy và Vương thái thái
Vừa đến Hương Giang, bọn họ đã đặc biệt quan tâm đến ta
Tạ Quân Nghiêu cười nói: “Đời người chưa đi đến hồi kết, mọi chuyện đều có thể xảy ra, mà biến đổi thường hay đến trong nháy mắt
Vì vậy, đợi đến khi tiên sinh Tiểu Vương đến tuổi xế chiều mà vẫn giữ được sơ tâm không thay đổi mới đáng để ta học tập.” Lục Minh Châu ngạc nhiên nói: “Ngươi lại có cách giải thích như vậy, không đơn giản.” “Ta vẫn luôn không đơn giản.” Tạ Quân Nghiêu tự cho mình hay
Hắn mà đơn giản, thì làm sao có được một cô bạn gái ưu tú đến vậy
Lục Minh Châu mím môi cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi
Tạ Quân Nghiêu giật mình: “Sao vậy?” “Ngươi đi tìm ta rồi, ai giúp ta gửi bản thảo?” Lục Minh Châu mới nhớ ra chuyện đặc biệt quan trọng này
“Ngươi nói chuyện này à
Không cần lo lắng.” Tạ Quân Nghiêu đã sớm chuẩn bị, “Ta giao cho đại ca rồi, hắn sẽ giúp ngươi, không chậm trễ việc báo đăng nhiều kỳ đâu.” Lục Minh Châu nhẹ nhõm thở ra: “Về phải cảm ơn đại ca Tạ.” Hai người nói nói cười cười dùng bữa xong, chờ nhân viên trên tàu đến thu dọn đồ ăn, hai người họ mới đi rửa tay
Hành lý có bảo tiêu trông coi, không cần lo lắng
Rửa tay xong trở về, gặp mẹ con Minh Dao ngồi ở giường nằm ngay cửa, mẹ của Minh Dao đang dạy con gái đọc chữ, nhìn không giống loại đàn bà lăng nhăng đi quyến rũ đàn ông đã có vợ
Ngẩng đầu nhìn thấy Lục Minh Châu, Minh Dao lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ tốt; cảm ơn chân vịt, ăn ngon lắm.” Lục Minh Châu mỉm cười với nàng: “Thích là tốt rồi.” Nếu thật sự là Minh Huy gây họa, vậy mình cần phải giữ khoảng cách với họ
Nàng và Minh Nguyệt là bạn thân, đứng ở cùng một chiến tuyến
Đêm khuya đến ga xuống tàu, Lục Minh Châu không rảnh để ý đến những chuyện này, mà tranh thủ thời gian tìm lữ quán nghỉ ngơi
Hai ngày sau, lần thứ 100 nàng hối hận khi cùng Tạ Quân Nghiêu bò Thái Sơn
Hai tay chống nạnh, nhìn những bậc thang dốc đứng như muốn xâm nhập vào chân trời, nàng ngửa mặt lên trời thở dài dưới ánh trăng: “Vì sao ta phải đồng ý với ngươi chứ
Tại sao vậy
Tại sao?” Chân như đeo chì, vừa nặng lại vừa đau
Tạ Quân Nghiêu sờ sờ mũi
Hắn có chút đuối lý
Điều duy nhất hắn có thể làm là dìu nàng ngồi nghỉ ở các bậc thang, sau đó đưa vai cho nàng dựa vào, không quên trải áo khoác quân đội xuống trước khi nàng ngồi
Lục Minh Châu muốn xem mặt trời mọc, hai người họ chưa đến nửa đêm đã bắt đầu leo núi, Tạ Quân Nghiêu có kinh nghiệm leo Thái Sơn, đã tự mua cho cả hai và đám bảo tiêu mỗi người một chiếc áo khoác quân đội mang theo
Không phải sao, giờ thì dùng được rồi
Lục Minh Châu ỉu xìu
Trước khi xuyên không, nàng đã cùng mẹ mình lên đỉnh Thái Sơn ngắm mặt trời mọc, nhưng các nàng ngồi cáp treo đi lên, khi xuống núi thì lại đi xe du lịch từ lưng chừng núi xuống, không có đi bộ như vô số du khách khác
Hiện tại, nàng đã biết mùi vị
Đau quá
Ngoại trừ bọn họ, chẳng ai rảnh mà leo núi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù mang theo đèn pin, vẫn cảm thấy bốn bề tối om, may mà ánh trăng sáng tỏ, rọi xuống như thác nước, phủ lên ngọn núi, bậc thang và cây cối một lớp lụa bạc
Bầu trời đêm như mực, sao sáng lấp lánh, cảnh tượng rất khó thấy trước khi xuyên không
Đẹp nhất vẫn là ánh trăng
Trăng hạ huyền, có non nửa ẩn mình
Lục Minh Châu chống cằm ngắm một hồi: “Chỉ Nguyện Người Dài Lâu, nâng cốc hỏi thanh thiên
Không biết thiên thượng cung khuyết, đêm nay là năm nào.” Năm 1952 nha
Thật nhanh, qua hơn hai tháng nữa là hết năm rồi
Gió lạnh thổi qua, lạnh đến run người
Tạ Quân Nghiêu phản ứng nhanh chóng, khoác áo quân đội lên cho nàng: “Vừa mới ra mồ hôi, đừng để bị lạnh.” Mặc chiếc áo quân đội nặng nề vào, leo núi càng thêm khó
Vất vả lắm mới leo được lên đỉnh núi, chân trời đã ló rạng mặt trời
Lục Minh Châu thúc Tạ Quân Nghiêu tìm chỗ ngắm mặt trời mọc thật kỹ, còn muốn chụp ảnh lưu niệm
Mọi thứ đã sẵn sàng, mặt trời ló ra..
Ánh vàng chợt bừng lên, từng vầng từng lớp lan tỏa ra, tựa như có họa sĩ đang vẩy bút trên tấm vải vẽ sơn dầu, điểm xuyết một vòng mặt trời đỏ rực
Lục Minh Châu thở dài: “Đẹp đến nỗi không diễn tả được bằng lời.” Chỉ có tận mắt nhìn thấy mới biết thế nào là hùng vĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gió trên đỉnh núi rét buốt, khiến mọi người không dám ở lâu, lát sau liền xuống núi đi đến đạo quán thắp hương
Có đạo quán, đương nhiên sẽ có đạo sĩ
Đạo quán có phần cũ nát, đạo sĩ thì già nua, ánh mắt lại trong veo, sáng quắc nhìn quanh, mặc đạo bào rộng thùng thình trông có vẻ tiên phong đạo cốt
Tạ Quân Nghiêu rất vui mừng: “Vẫn là vị đạo trưởng lúc ta cầu nguyện đây mà.” “Vô Lượng Thọ Phật, tiểu Tạ tiên sinh dạo này vẫn khỏe.” Lão đạo sĩ vẻ mặt hòa ái, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng gương mặt Lục Minh Châu, “Kỳ lạ, tướng mạo của cô có chút kỳ lạ.” Lục Minh Châu trong lòng khẽ giật mình, “Tôi vẫn khỏe mà, sao lại kỳ lạ?” Đừng có thật sự có bản lĩnh nha
Nếu hắn mà nhìn ra điều gì, chẳng phải mình tiêu rồi sao
Lão đạo sĩ cười: “Không có gì, đến tạ ơn sao?” Hắn hỏi Tạ Quân Nghiêu
“Tạ ơn, lại cầu nguyện nữa.” Tạ Quân Nghiêu đưa tiền dầu đèn lên
Lão đạo sĩ nhận tiền đèn dầu, đưa cho Tạ Quân Nghiêu và Lục Minh Châu mấy nén hương
Bảo tiêu của Tạ Quân Nghiêu mang theo tam sinh ngũ quả, lập tức bày lễ vật lên cúng
Gà cá đều còn nguyên vẹn, lợn thì lấy đầu lợn thay thế
Lễ vật xem ra rất long trọng
Lục Minh Châu không có tư tưởng mê tín dị đoan, tuy rằng ngại ngùng nhưng không hề lộ ra, cùng Tạ Quân Nghiêu cầu nguyện, kết quả hắn lại cầu: “Hy vọng tình yêu và hôn nhân của ta và Minh Châu được lâu dài vĩnh không chia lìa, sau khi kết hôn sớm sinh quý tử, để chúng ta có thể lang bạt chân trời mà không cần về nhà làm việc.” “Ngươi cái người này!” Lục Minh Châu vừa bực mình vừa buồn cười
“Ngươi cũng cầu nguyện đi.” Tạ Quân Nghiêu nói với nàng: “Ở đây linh thiêng lắm, chẳng phải ta đã gặp được ngươi sao?” Lục Minh Châu không lay chuyển được hắn: “Được thôi, được thôi.” Nguyện vọng của nàng lại là hy vọng người nhà bình an suôn sẻ, không bệnh tật tai ương, bất kể là người nhà ở thế giới này hay mẹ cùng nguyên thân ở thế giới kia
Sau khi xuống núi, nàng thề không bao giờ đến leo Thái Sơn nữa
Vốn tưởng rằng leo núi mệt mỏi, ai ngờ xuống núi lại còn mệt hơn, cảm giác chân không phải là của mình nữa
Vừa nặng như đeo chì lại vừa đau như bị dội giấm chua
Cái mùi vị đó, thôi đừng nhắc nữa
Khó trách mọi người sau khi xuống núi đều phải đi xe dạo quanh núi
Lục Minh Châu bây giờ cũng vậy, kéo lê hai cẳng chân về lữ quán, phải nằm những bảy tám ngày mới hồi phục lại được
Lại qua bảy tám ngày, họ mới khởi hành rời đi
Trạm kế tiếp, Thượng Hải
Đến Thượng Hải ngày đầu tiên, Lục Minh Châu và Tạ Quân Nghiêu không ở khách sạn, mà đến thẳng nhà họ Vương tìm cha nuôi, kết quả Vương Hưng Tài không có ở nhà, quản gia Lý cũng không có ở, người ra tiếp đãi bọn họ như chủ nhân là một cô gái trẻ tuổi
Ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặt trái xoan, mày lá liễu, đôi mắt phượng, da mịn thịt mềm, không được coi là quá xinh đẹp
Hoàn toàn khác biệt với Vương thái thái, Vương thái thái tuy đã gần 60 tuổi, nhưng vóc dáng đẫy đà, mặt đầy đặn, vô cùng ung dung quý phái, đẹp trang trọng đại khí
Cô gái này thì cực gầy, mặc sườn xám màu xanh sẫm, trông có vẻ yêu kiều
Lục Minh Châu nhíu mày: “Cô là ai?” Lục gia và Vương gia vốn là láng giềng lâu năm, nguyên thân từ nhỏ đã ra vào nhà họ Vương, có thể chưa từng gặp qua cô ta
Quan trọng nhất là, Vương Hưng Tài và Vương thái thái phu xướng phụ tùy, cùng chung chí hướng, là đôi vợ chồng ân ái nổi tiếng Thượng Hải, không biết bao nhiêu phụ nữ ngưỡng mộ Vương thái thái gặp may mắn
Bây giờ, nhà họ Vương xuất hiện một cô gái xa lạ, làm sao không khiến Lục Minh Châu trong lòng dấy lên hồi chuông cảnh báo lớn chứ
Cô gái kia cười cười: “Ta là ai, không bằng để Vương tiên sinh nói cho cô.” Lục Minh Châu vừa nghe, lập tức hỏi người hầu bên cạnh
Người hầu lộ vẻ mặt khó xử, cuối cùng cũng mở miệng: “Minh Châu tiểu thư, lão gia dặn chúng tôi gọi cô ấy là thái thái.” Hình tượng người đàn ông tốt Vương Hưng Tài trong lòng Lục Minh Châu tan biến trong nháy mắt...