Lục Minh Châu nhìn theo bọn họ rời đi, xoay người lên xe trở về nhà
So với chân núi thì đỉnh núi lạnh hơn một chút
Một mình ăn cơm trưa xong, ngồi trong thư phòng viết kịch bản, tương đương thoải mái
Nhuận bút thật thơm
Đại Minh công ty điện ảnh chụp 《 Đao Khách 》, nói vậy có phải hay không cần thanh toán phí bản quyền
Công là công, tư là tư
Lục Minh Châu viết một hồi kịch bản, ước chừng khoảng 2000 chữ, xoa xoa cổ tay, lợi dụng thời gian nghỉ ngơi đến phòng khách gọi điện cho Vương Đào, người phụ trách xử lý, chấp hành đổng sự của Đại Minh công ty điện ảnh, để cố vấn việc này
Vương Đào vội cười nói: "Bản quyền ở trong tay tác giả, trước khi chụp ảnh khẳng định phải thanh toán một khoản phí nhất định
"《 Đao Khách 》 có chụp hay không
Lục Minh Châu hỏi hắn
"《 Đao Khách 》
« Hương Giang nhật báo » đăng nhiều kỳ 《 Đao Khách 》 sao
Vương Đào cũng từng xem qua, còn cảm thấy rất hứng thú, từng nghĩ tới việc đem tác phẩm này chụp thành điện ảnh, nhưng không tìm được tác giả
Phái người đến « Hương Giang nhật báo », Vương biên tập nói bọn họ đã gửi thư tín đi từ rất lâu nhưng không có nhận được hồi âm
Kể từ đó, kế hoạch chỉ có thể tạm thời gác lại
Vương Đào đem chuyện này nói cho Lục Minh Châu, "Bà xã của ta đặc biệt thích Kim Phượng Hoàng, muốn cho Hạ Lâm biểu diễn, cảm thấy nàng hóa trang rất đẹp
"Cha ta nói từ trong đao mã đán chọn lựa nữ chính, thân thủ phải tốt
Lục Minh Châu nói
Vương Đào phản ứng cực nhanh, "Ý của Lục tiên sinh sao
Lục tiên sinh cũng muốn chụp 《 Đao Khách 》
Ánh mắt của Lục tiên sinh luôn luôn là tốt nhất, Minh tiên sinh không sánh bằng, hơn nữa Hạ Lâm từng diễn qua đao mã đán, nàng xuất thân từ học kịch Quảng Đông
Lục Minh Châu cực kỳ kinh ngạc
Nàng biết Hạ Lâm từng học qua kịch Quảng Đông, nhưng không biết nàng từng diễn qua đao mã đán
"Nếu nàng có thể đảm đương được, vậy thì để nàng đóng vai nữ chính Kim Phượng Hoàng trong 《 Đao Khách 》
Hạ Lâm đang lúc nổi tiếng, có sức hiệu triệu rất mạnh, không cần nàng thì dùng ai
Sau khi chụp qua « Chiêu Quân Xuất Tắc », Hạ Lâm so với trước đây đã kiên định hơn nhiều
Lục Minh Châu rất hiểu việc lựa chọn
Vương Đào nghe vậy nói: "Đợi ta liên hệ được với tác giả Tri Vi, sẽ thỉnh cầu Lục tiểu thư ngài tự mình viết kịch bản
Hắn tương đối tin tưởng vào năng lực viết kịch bản của Lục Minh Châu
Thật là viết bộ nào nổi bộ đó, từ khi nàng không viết nữa, trong công ty điện ảnh không có bộ phim nào có doanh thu phòng vé vượt hơn trăm vạn, cao nhất là một bộ do Hạ Lâm đóng vai chính, cũng chỉ có 85 vạn
Ngay cả Hạ Lâm đều nói không bằng kịch bản do Lục Minh Châu viết
Lục Minh Châu liền cười: "Tri Vi không phải đang gọi điện cho ngươi hỏi về phí bản quyền đó sao
Cần gì phải tìm nữa
Vương Đào chấn động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Qua hơn mười giây, hắn mới thán phục nói: "Lục tiểu thư, là ngài sao
Thật không thể tưởng tượng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như là ngài, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói, về mặt phí bản quyền tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngài
"Phí biên kịch thì sao
Lục Minh Châu hỏi
Vương Đào cười một tiếng, "Vì ngài chưa bắt đầu viết kịch bản, ngài chỉ có thể lấy một bút phí cải biên
Lục Minh Châu nghĩ nghĩ, "Lấy bản quyền nhập cổ 《 Đao Khách 》 thì thế nào, giống như ta viết kịch bản, cũng lấy hoa hồng như vậy
"Đổi thành người khác, khẳng định không có đãi ngộ như vậy, nhưng ngài thì khác, ngài có thể
《 Đao Khách 》 có tác giả là Tri Vi và biên kịch là Đại Phong, thân phận song trùng chồng chất lên nhau, rất đáng giá
Quan trọng nhất là Vương Đào đối với 《 Đao Khách 》 phi thường xem trọng
Lục Minh Châu cảm thấy mỹ mãn, "Chờ ta viết xong kịch bản sẽ đến công ty ký hợp đồng
Vương Đào đáp ứng, "Khi nào ngài đến, hãy gọi điện cho ta, ta sẽ mời luật sư chuẩn bị sẵn hiệp ước
Lục Minh Châu lại càng có thêm động lực khi viết kịch bản
Viết đến khoảng hơn bốn giờ, nàng thay quần áo khác, đi đón Tạ Quân Nghiêu tan tầm, sau đó cùng đi đến một quán ăn Thượng Hải tương đối nổi tiếng ở gần đó, chỉ có sảnh lớn, không có phòng riêng
Nơi gần cổng thành không quá lớn, nhưng tay nghề rất chính tông
Nhiều dầu tương đỏ, thanh đạm thanh lịch, món nào cũng có đủ cả
Chủ yếu là Lục Minh Châu muốn ăn thịt kho tàu, có hương vị của nhà
Thế nhưng hai người ăn không hết nhiều đồ ăn, liền đem thịt kho tàu phân ra một đĩa nhỏ đặt ở trên bàn hai người, còn lại thì bưng cả đĩa đến bàn của bảo tiêu, vịt bát bửu, cá chép hóa rồng, v.v..
làm theo tương tự
Phải tiết kiệm lương thực, không thể phô trương lãng phí
Lục Minh Châu quyết định kể từ bây giờ làm như vậy
Tạ Quân Nghiêu vẫn luôn rất nuông chiều nàng, huống hồ đây cũng không phải là thói xấu gì
Ăn xong Lục Minh Châu ôm đĩa thịt kho tàu của mình, Tạ Quân Nghiêu vừa định mở miệng hỏi nàng năm nay ăn Tết ở đâu, chợt nghe một giọng nói trong trẻo dịu dàng, lại ngọt ngào nũng nịu từ ngoài cửa truyền vào: "Diệp tiên sinh, quán cơm này có món Thượng Hải rất chính tông, trước kia ông chủ của ta, Lục Diễn Chi, Lục tiên sinh, thường xuyên đến đây dùng cơm
Lục Minh Châu đôi mắt hơi sáng lên: "Đổng bí thư
Đổng Thúy Quân
Từ khi nàng từ chức bên cạnh Lục phụ, Lục Minh Châu chưa từng gặp lại nàng
Đây là đã có mục tiêu mới
Ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy Đổng Thúy Quân một thân sườn xám phối cùng ngọc trai, khoác áo choàng màu trắng, bộ sườn xám kia Lục Minh Châu đã từng thấy qua, chuỗi vòng ngọc trai cũng vậy, hẳn là Lục phụ tặng cho
Còn có chiếc nhẫn kim cương trên tay nàng, vừa nhìn đã biết là sản phẩm của Minh Châu Kim Toản Hành
Diệp tiên sinh thì đã già, nhìn có vẻ đã sáu bảy mươi tuổi
Tóc hoa râm, lưng hơi còng, khuôn mặt màu đồng cổ phủ đầy những nếp nhăn vốn có ở độ tuổi này, chỉ có đôi mắt là vô cùng sắc bén, tràn đầy sự lắng đọng của năm tháng
Lục Minh Châu cảm khái, Đổng Thúy Quân thật đúng là yêu quý người già a
Mùi của người già dễ ngửi như vậy sao
Làm sao có thể xuống miệng được
Thân thủ làm gậy chống cho Diệp tiên sinh, Đổng Thúy Quân đảo mắt qua trong tiệm, sau khi phát hiện Lục Minh Châu và Tạ Quân Nghiêu vẫn rất bình tĩnh, lễ phép gật đầu với bọn họ, quay đầu lại tiếp tục nói với Diệp tiên sinh: "Ta nhìn thấy Lục tiên sinh tiểu thư cũng ở đây ăn cơm, nói rõ quán cơm này món ăn khá vô cùng, ngài có muốn nếm thử không
"Nếm thử
Diệp tiên sinh rốt cuộc mở miệng vàng
Thanh âm trầm thấp, mang theo vài phần khàn khàn, nghe không ra là giọng nói của vùng nào
Bọn họ ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh Lục Minh Châu và Tạ Quân Nghiêu, Đổng Thúy Quân bận trước bận sau, săn sóc tỉ mỉ, không khác gì so với khi trước chăm sóc Lục phụ
Diệp tiên sinh thản nhiên hưởng thụ
Lục Minh Châu cảm thấy, ở trên phương diện tìm kiếm người yêu mới, cha mình đã rớt lại phía sau
Kể từ khi chia tay với Đổng Thúy Quân, không thấy hắn tìm bạn gái, vẫn bận rộn công tác
Nếu không phải biết Lục phụ là người thế nào, thật sự nghĩ đến việc hắn đang lợi dụng công việc nặng nề để chữa trị vết thương lòng
Lúc này, Diệp tiên sinh hỏi: "Lục tiên sinh thiên kim là vị nào
Không đợi Đổng Thúy Quân trả lời, Lục Minh Châu xoay người, mỉm cười với hắn, "Ngài khỏe, Diệp tiên sinh
Trong trí nhớ của nguyên thân không có người này
Diệp tiên sinh sửng sốt một chút, lập tức nói: "Mới tới Hương Giang liền đi tìm Lục tiên sinh, nhưng thật đáng tiếc, trước mắt hắn không ở Hương Giang, người tiếp đãi ta là một thiếu niên, dám hỏi Lục tiểu thư có biết Lục tiên sinh bao lâu nữa thì trở về không
Lục Minh Châu lắc đầu, "Ta không rõ lắm
Lục phụ không nói
Trả lời xong, nàng nói: "Xin hỏi Diệp tiên sinh đại danh là gì
Đợi cha ta trở về, ta nhất định sẽ nói cho hắn biết
"Ta họ Diệp, Diệp Thánh Hiên
Diệp tiên sinh nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Minh Châu dừng một chút, "Thánh nhân trong chữ thánh
Khí vũ hiên ngang trong chữ hiên
Diệp tiên sinh gật đầu, "Lục tiểu thư đã từng nghe qua tên của ta
"Có chút nghe qua
Lục Minh Châu nói
Trước mắt vị này là ông ngoại của Lục Bình An và Lục Ninh, ông ngoại ruột
Trong nguyên tiểu thuyết nhắc đến, mẹ của Lục Bình An và Lục Ái Quốc là Diệp Dĩnh, cũng là một tiểu thư danh môn, du học trở về, bởi vì không đồng ý với sự sắp đặt hôn nhân của cha mẹ, đã bỏ nhà trốn đi, bị thổ phỉ bắt được suýt nữa thì mất đi trong sạch, là Lục Trục Nhật và những người đó đã cứu nàng, cùng với những người phụ nữ vô tội có cùng cảnh ngộ với nàng, nàng liền cùng Lục Trục Nhật ở bên nhau
Cũng giống như nguyên thân, Diệp Dĩnh chỉ tồn tại trong ký ức của Lục Ái Quốc và Lục Bình An, không có thêm chi tiết nào miêu tả cụ thể
Lục Ái Quốc và Lục Bình An đến Hương Giang sau đó mới nhìn thấy ông ngoại Diệp Thánh Hiên đã rời khỏi nội địa từ hơn mười năm trước, từ đó biết được một vài chuyện trong quá khứ của mẹ mình
Diệp Thánh Hiên chủ động tìm bọn họ
Rời khỏi nội địa, Diệp Thánh Hiên đã biết con gái gả cho đại tướng quân Lục Trục Nhật, cũng sinh ra một đôi nam nữ, mà Lục Trục Nhật lại chính là con trai Lục Trường Sinh của Lục Diễn Chi, đáng tiếc là con gái đã hy sinh, Lục Trục Nhật lại cưới người khác, hắn không có tìm đến cửa, mà là trực tiếp ra nước ngoài, sau này tìm Lục Bình An và Lục Ái Quốc nguyên nhân là muốn thay con cháu lập kế hoạch, cùng với Lục phụ đang rất khỏe mạnh tạo dựng quan hệ
Nói tóm lại, vị này không phải người tốt
Trong nguyên tiểu thuyết viết rất rõ, hắn từng phát tài từ quốc nạn, không phải là quốc nạn từ chiến tranh ở Đông Bắc, mà là trong thời kỳ kháng chiến, trước giải phóng, bởi vì hắn đã sớm bỏ trốn, từ đó sống lâu trăm tuổi, không bị bất kỳ sự trừng phạt nào
Nhắc tới cũng khiến người ta thổn thức
Tuy rằng có những người xấu còn sống sót, nhưng cũng có một số người tốt, bởi vì giữ vững lẽ phải trong lòng nên đã không bỏ đi, kết quả là, những kẻ mang lòng dạ quỷ quyệt sớm đã bỏ trốn, lại được sống đến già
Diệp Thánh Hiên cười với Lục Minh Châu rất hòa khí, "Ta cũng đã nghe nói về Đông Phương Minh Châu, được ca tụng rất nhiều
"Lục tiểu thư, ngài nhận thức Diệp tiên sinh sao
Đổng Thúy Quân rất kinh ngạc
Lục Minh Châu cười cười, "Chưa từng gặp mặt
Nàng khinh thường việc làm bạn với loại người như Diệp Thánh Hiên
Không có cách nói với Lục Bình An rằng mình đã gặp ông ngoại của hắn và Lục Ninh, cũng không thể nào giải thích được nguồn gốc thông tin của mình, nhưng sau khi Lục phụ trở về, có thể nói với hắn một tiếng, khiến hắn trong lòng nắm chắc, dù sao trước đây chính mình là đã mượn giấc mộng để nói về tương lai
Ăn cơm xong, cùng Tạ Quân Nghiêu nhanh chóng rời khỏi quán ăn Thượng Hải, không muốn nhìn Đổng Thúy Quân ân cần hỏi han Diệp tiên sinh nữa
Lục phụ anh tuấn cao lớn, eo rất thẳng, đi đứng nhẹ nhàng, thoạt nhìn trẻ trung hơn, Diệp tiên sinh lại là Diệp lão tiên sinh đúng như tên gọi, cùng Đổng Thúy Quân làm động tác thân mật, hình ảnh không đủ đẹp mắt
Đương sự lại như không có cảm giác gì, vẻ mặt rất tự nhiên
Thật sự là có Đổng Thúy Quân, trước là cùng gia gia của Bình An, sau lại cùng ông ngoại của Bình An
Lục Minh Châu lười cùng bọn hắn giao tiếp
Dù sao, chỉ cần bí mật Lục Trường Sinh là Lục Trục Nhật không lộ ra ngoài, Diệp lão tiên sinh vĩnh viễn sẽ không biết con gái của hắn sinh hai đứa trẻ là Lục Bình An và Lục Ninh, tự nhiên sẽ không tìm tới cửa để mưu lợi cho con cháu
Lục Minh Châu đến chuyện Nhị di thái, Tam di thái mẹ con hôm nay đoàn tụ, vui buồn lẫn lộn cũng không thèm để ý, huống chi là chuyện của người ngoài
Không có bất kỳ quan hệ gì với nàng, không phải sao
Trong tiểu thuyết, câu chuyện về nguyên thân không có miêu tả chi tiết, chỉ có một chút xuất hiện trong hồi ức của Lục Ái Quốc, thậm chí không có nhớ lại huynh muội bọn họ trong khoảng thời gian đó đã gặp phải những gì, chỉ viết sơ sài, một người thì ly hôn, một người thì từ hôn, rồi không có gì khác, dẫn đến việc Lục Minh Châu không rõ vận mệnh của các tỷ muội khác của nguyên thân
Thành phần đã bày ra ở đó, hơn nữa còn có Khang gia liên lụy, tóm lại sẽ không tốt đẹp gì
Bọn họ nguyện ý đến Hương Giang định cư, tương đương với việc tránh được một kiếp
Lục phụ đã làm hết chức trách của một người cha
Về phần tại sao Nhị tỷ Lục Trân Trân không có tới, ngày thứ hai, Lục Trường Linh đến tặng quà cho Lục Minh Châu đã đưa ra câu trả lời chi tiết, "Nàng ta đồng tình với Khang Oánh Oánh, ta sợ nàng ta sẽ chọc phiền toái cho chúng ta, liền không nói với nàng ta chuyện đến Hương Giang định cư
Sự thật chứng minh, ta đã làm rất đúng, ta còn chưa rời khỏi Thượng Hải, nàng ta đã đi thăm Khang Oánh Oánh rồi
Người khác đều lo sợ tránh không kịp, nàng ta còn xông lên phía trước, có phải hay không nên nói tỷ muội các nàng tình thâm
Đến cả chuyện chính mình bị Khang Oánh Oánh liên lụy, mỗi ngày đều có người nói ra nói vào mà nàng ta cũng quên mất rồi
Lục Trường Linh oán trách với Lục Minh Châu một trận
Lục Minh Châu không đưa ra bình luận, "Huynh đệ các ngươi, tỷ muội các ngươi, nói với ta cũng vô dụng
Lục Trường Linh nản lòng, "Cũng đúng
Sau đó, hắn lại cười nói: "Đúng rồi, có chuyện ta cảm thấy ta phải nói với ngươi một tiếng
—— —— —— ——
Đều bị cảm, hai đứa nhỏ quấn lấy, muốn nghĩ ngợi để viết thêm một chút cũng không có biện pháp, tạo phản...