Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô

Chương 155: Gia truyền tuyệt kỹ




Thông qua lời kể của Lục Minh Châu, biết được kế hoạch của Lục Bình An, Lục phụ cũng giống như Lục Minh Châu, không cho rằng chuyện này có thể thực hiện một cách hoàn hảo và lâu dài dưới chính sách thu mua và tiêu thụ thống nhất, nhưng là bậc trưởng bối, trong điều kiện cho phép, nhất định phải ủng hộ lý tưởng của người trẻ tuổi
Tóm lại là một mảnh chân thành tha thiết
Cháu trai luôn luôn lạnh nhạt, lãnh đạm, hiếm khi thấy hắn nhiệt tình với một sự kiện nào đó, mặc dù rất có thể là hắn biết chuyện gia đình của vị lão thái thái kia nên cảm thấy nhà mình tương đối may mắn, từ đó sinh ra một chút lòng thương xót
Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, nguyện vọng ban đầu là tốt đẹp
Lương thực giúp người sống tạm, giáo dục khiến người khai trí, xúc tiến nhân tài phát triển
"Ta nhớ khi vừa mới kiến quốc không lâu, quốc gia đã thành lập lớp xóa mù chữ
Lúc ấy Lục phụ còn chưa mang người nhà rời khỏi Thượng Hải, tự nhiên biết các lớp xóa mù chữ được tổ chức rất rầm rộ
Lục Bình An gật đầu: "Hiện giờ đã chuẩn bị kết thúc, nhưng số người được tiếp nhận giáo dục vẫn còn rất ít, nhiều dân chúng cần phải làm việc, không có thời gian và sức lực tham gia hoạt động xóa mù chữ, tuổi nhỏ tiếp thu được nhiều, mà trong thôn của lão thái thái kia không có mở lớp xóa mù chữ
Các đơn vị thành trấn có tương đối nhiều lớp xóa mù chữ, ở nông thôn thì ít hơn, có một số khu vực chênh lệch xa thậm chí còn không có
Đối với mấy tình huống này, Lục Bình An cũng đã tìm hiểu qua
Lục phụ so với Lục Bình An hiểu rõ hơn về sự khôn khéo và tình người, lão nhân gia ông ta chỉ cho Lục Bình An một đề nghị, bảo hắn chọn thôn của lão thái thái và các thôn lân cận làm thí điểm, mấy thôn lấy một thôn ở giữa làm trung tâm để xây trường tiểu học, hương trấn thì xây trường trung học, cho phép thiếu niên, nhi đồng ở gần đó được miễn phí vào học, không thiết lập kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ngày mùa thì được nghỉ, nữ sinh vào học mà không thiếu buổi học nào thì mỗi tháng được thưởng mười cân lương thực, hàng năm thiết lập hai kỳ khảo thí, hàng năm cấp cho ba người đứng đầu mỗi người 30 cân lương thực khen thưởng, bình thường thì không có
Không phải Lục phụ keo kiệt, mà là làm như vậy có thể thật sự nâng cao tỷ lệ nữ sinh được tiếp nhận giáo dục, bởi vì trong điều kiện được đi học miễn phí, bất cứ gia đình nào cũng sẽ đưa nam sinh đi học, không cần phải dùng lợi ích để hấp dẫn
Sự thật chính là như vậy
Người mong con trai thành rồng thì nhiều, người mong con gái thành phượng thì ít đến gần như không có
Điểm quan trọng nhất là Lục phụ quá hiểu cái gì là "Thăng gạo ân, đấu gạo thù"
Nếu hoạt động giáo dục trợ giúp này bởi vì vấn đề chính sách mà phải dừng lại, thì thứ nhận được không phải là sự thông cảm, mà là bêu danh
Sẽ mắng Lục Bình An tại sao không giúp đến cùng, không tiếp tục giúp bọn họ nuôi con
Lục Bình An trước đó nói mỗi người mỗi tháng năm cân lương thực, lại còn khen thưởng theo thứ hạng trong kỳ khảo thí, gần như là hắn đang nuôi những đứa trẻ đi học, căn bản không cần cha mẹ chúng phải trả giá bất cứ thứ gì
Ai mà không muốn chiếm tiện nghi như vậy chứ
"Nếu có thể làm, tài chính sung túc, thì hãy mở rộng ra các nơi, nếu không được, thì kịp thời dừng lại
Bởi vì chúng ta hiện tại đang ở Hương Giang, mà chính sách ở nội địa lại có thể thay đổi, đôi khi rất có thể sẽ nằm ngoài tầm với, gây ra một số phiền phức không cần thiết
Lục phụ nói với Lục Bình An
Cái đầu đang phát nhiệt của Lục Bình An đột nhiên tỉnh táo lại
Hít sâu một hơi, hắn nói: "Ngài nói đúng, ta nên bắt đầu từ một nơi, chứ không phải tùy tiện xây trường học khắp nơi, không có nhiều nhân lực và tài chính như vậy, cũng dễ khiến cho người ta lợi dụng sơ hở
Trước hết hãy bắt đầu từ thôn của vị lão thái thái kia đi
Hắn đi an bài
Khi Lục phụ giáo dục Lục Bình An, Lục Minh Châu cũng ở đó, lặng lẽ lắng nghe không lên tiếng, đợi Lục Bình An ra ngoài, nàng giơ ngón tay cái với Lục phụ, "Sự thật chứng minh gừng càng già càng cay
Lục phụ thản nhiên nói: "Chuyện đơn giản như vậy, ngươi không thể nhắc nhở hắn sao
"Ta không có uy quyền bằng ngài nha
Ngài mới là chủ của một gia đình
Lục Minh Châu không muốn đả kích nhiệt tình của cháu mình, "Đại ca khi nào thì trở về
Nếu biết con trai của hắn an bài cho hắn công việc tốt, sắc mặt nhất định sẽ rất đặc sắc
Lục Minh Châu vô cùng mong đợi
"Học theo mà thôi
Lục phụ nói
Lục Minh Châu nghiêm túc nói: "Là tuyệt kỹ gia truyền của Lục gia chúng ta
Sản nghiệp của Lục phụ tổ tiên là từ trong tay lão thái gia mà có được, bình thường chẳng lẽ lại không nhổ lông dê sao
Không thể nào
Hắn cũng có lúc còn trẻ, cũng có khi không có tiền tiêu
Lục phụ nhẹ nhàng hừ một tiếng, bưng bát trà lên trước mặt, khẽ ngửi hương trà bay ra
Lục Minh Châu ngửi ngửi, "Đại Hồng Bào
Vẫn là cực phẩm
Có khả năng là xuất phát từ cây mẹ Đại Hồng Bào ở Vũ Di Sơn
Lập tức rót cho mình một chén
Trước khi Lục Minh Châu xuyên không, may mắn được thưởng thức qua một lần, từ đó nhớ mãi không quên, nhưng lại không có cơ hội được uống, mãi cho đến khi đem toàn bộ cực phẩm trong kho của Lục gia đóng gói rồi chuyển đến Hương Giang, mới lại lần nữa được nếm thử hương vị tuyệt vời của cực phẩm Đại Hồng Bào
Cho đến bây giờ, trong không gian của nàng vẫn còn lá trà chưa uống hết
Lưu lại, từ từ thưởng thức
Khi nào cần thì lấy ra, bình thường cứ để trong không gian, đảm bảo không bị biến chất
Uống một ngụm trà, Lục Minh Châu nhắc nhở Lục phụ: "Ngài cũng đừng nhúng tay vào đạo lý ở chung của hai cha con Đại ca và Bình An
"Ngươi thấy ta giống người thích xen vào chuyện của người khác sao
Lục phụ hỏi nàng
Lục Minh Châu đánh giá từ trên xuống dưới, "Hình như vậy
Lục phụ nhìn xung quanh một chút, không thấy được vũ khí thuận tay, chỉ có thể bỏ qua
Lục Minh Châu giả vờ không phát hiện ra động tác của hắn, tiếp tục uống trà, nói ra: "Nếu có thể phát triển lâu dài thì cũng tốt; vừa hay cho Đại ca có cớ để tích trữ lương thực ở nội địa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến lúc đó, vì để cho những đứa trẻ có thêm một miếng ăn, có lẽ toàn bộ sẽ đem nữ hài tử đi học, tiếp nhận giáo dục tiểu học và trung học, giảm bớt gánh nặng gia đình
Lục phụ lắc đầu: "Không có khả năng
Mục đích của thu mua và tiêu thụ thống nhất là để ổn định giá cả hàng hóa, giảm bớt đầu cơ trục lợi, thúc đẩy kinh tế có kế hoạch, đảm bảo cung ứng lương thực, không có khả năng cho tư nhân có cơ hội tích trữ lương thực, Lục Trường Sinh cho dù có muốn làm, cũng phải đi theo con đường xuất nhập khẩu, trả ngoại hối, mới có được giấy phép tạm thời tích trữ lương thực ở nội địa
Lục Minh Châu thở dài, hỏi hắn: "Bình An sẽ tốn công vô ích sao
"Sẽ không
Lục phụ trả lời như vậy, "Ít nhiều cũng có một chút tác dụng, có thể đợi đến khi có chính sách mới thì điều chỉnh lại, nếu sau này không khen thưởng bằng lương thực nữa, mà đổi thành khen thưởng bằng tiền, cũng giống như vậy, cho đến khi không thể làm được nữa thì thôi
Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ đến việc lâu dài
Lục Minh Châu gật gật đầu, "Hy vọng hắn hết thảy đều thuận lợi
Một lát sau, nàng uống xong trà trong bát, hỏi Lục phụ: "Ba, năm nay lão nhân gia ngài muốn nhận lễ thọ như thế nào
Ta sẽ chuẩn bị sớm cho ngài, đảm bảo ngài sẽ hài lòng
Lục phụ có một thói quen kỳ quái, chính là hắn chưa bao giờ tổ chức sinh nhật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong ấn tượng của nguyên thân, hắn có thể tổ chức đại thọ cho lão thái thái, cũng có thể tổ chức sinh nhật cho Lục thái thái, thậm chí hàng năm cũng không quên tổ chức tiệc sinh nhật cho con cái, duy chỉ có bản thân hắn là không tổ chức sinh nhật lần nào
Người khác muốn tặng quà mừng thọ cũng không có cơ hội
Người nhà chỉ biết sinh nhật của Lục phụ là vào tháng 2 âm lịch, nhưng lại không biết là ngày nào
Ngay cả sinh nhật ghi trên chứng minh thư cũng không phải là thật
Lục Minh Châu suy đoán, toàn bộ Lục gia có lẽ chỉ có Lục lão thái thái và Lục phụ là biết ngày sinh tháng đẻ của Lục phụ
Nghe Lục Minh Châu hỏi, Lục phụ cười cười, "Ta không tổ chức sinh nhật, không nhận quà mừng thọ, nếu ngươi muốn hiếu kính ta thì lúc nào cũng có thể, không cần phải mượn danh nghĩa quà mừng thọ
"Ngài thật là kỳ quái
Lục Minh Châu rất thích sinh nhật, nhưng hắn lại không thích
"Mỗi người có một sở thích riêng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục phụ nói
Mấy tháng trước khi lão thái thái sắp sinh, đã chuyển đến biệt viện để chờ sinh, mãi cho đến khi hắn vào rừng làm cướp, đám nha hoàn, vú già, bà đỡ ở bên cạnh, trong tình huống không cẩn thận ghi lại thời gian, cũng không biết mình đang ở năm nào tháng nào ngày nào, như vậy đã làm lẫn lộn ngày sinh của hắn
Chỉ có lão thái gia mỗi ngày ra vào biệt viện là biết, cũng không có làm qua lễ tắm ba ngày, đầy tháng, đầy năm, tròn tuổi cho Lục phụ
Mấy tháng sau, lão thái thái mới mang Lục phụ theo lão thái gia rời khỏi biệt viện
Lục phụ khi còn nhỏ đã từng hỏi lão thái gia, lão thái gia nói cho hắn biết, là quy củ do tổ tiên truyền lại, trưởng tử từ nhỏ không cho người khác biết ngày sinh tháng đẻ của mình, để tránh có người giở trò
Giở trò gì
Lão thái gia cũng không biết, hắn chỉ làm theo mà thôi
Bởi vậy, ngày sinh tháng đẻ của Lục Trường Sinh, ngày sinh tháng đẻ của Lục Bình An đều là giả, Lục phụ cũng không có tổ chức sinh nhật cho bọn hắn
Lục phụ không muốn nói rõ nguyên nhân với Lục Minh Châu, liền đổi chủ đề nói: "Không cần chờ ngươi hiếu kính, ta tặng ngươi một món quà trước, là thứ mà trước kia đã nói sẽ tặng cho ngươi, hoàn thành rồi sẽ đưa tới đây
Lục Minh Châu lập tức bị lời nói của hắn hấp dẫn toàn bộ sự chú ý: "Cái gì
Hắn không giống như Tạ Quân Nghiêu, thừa nước đục thả câu
Lục phụ đi đến trước két sắt, sau khi mở ra lấy ra một chiếc hộp nhẫn nhỏ hình vuông bằng da thật màu xanh, trở lại trước bàn trà ngồi xuống rồi mới đưa cho Lục Minh Châu, "Xem xem ngươi có thích hay không
Lục Minh Châu hoạt bát nói: "Chỉ cần là cha tặng, ta đều thích
Nịnh hót xong, nàng mở hộp nhẫn ra
"Oa ô
Một tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ trong miệng
Đây nhất định là viên kim cương hồng mà nàng nhận được lớn nhất
So với viên kim cương xanh thẫm mà Lục phụ tặng nàng thì nhỏ hơn một chút, so với viên hồng ngọc trên tay mình thì lớn hơn một chút, cắt theo kiểu ngọc lục bảo, tổng thể hiện ra màu hồng phấn thuần khiết, lấp lánh ánh sáng mê người
Đế nhẫn được làm bằng bạch kim, hai bên viên kim cương hồng được khảm một viên kim cương trắng hình thang
Lục phụ nói: "Trước kia ta không phải đã nói với ngươi là có được một khối phôi kim cương hồng thô sao
Đây chính là khối phôi đó cắt mài mà thành, tốn không ít thời gian, may mà kết quả rất làm người ta hài lòng
Lục Minh Châu đeo vào ngón trỏ tay phải của mình, "Xinh đẹp
Bộ sưu tập của nàng lại có thêm một cực phẩm
"Tốt, đồ đã cho ngươi rồi, ngươi mau về nghỉ ngơi sớm đi
Lục phụ bắt đầu đuổi người, lo lắng nàng sẽ quấn lấy mình hỏi sinh nhật của mình rốt cuộc là ngày nào
Lục Minh Châu ngoan ngoãn rời đi
Ngồi xe đi ngang qua trường đua ngựa, xuống xe để xem con ngựa của Tạ Quân Nghiêu
Con Tiểu Nhĩ Đóa tuấn tú mạnh mẽ kia
Thức ăn rất tốt, dáng vẻ của nó càng thêm cường tráng
Lục Minh Châu không thích tham gia các hoạt động đua ngựa, số lần đến xem Tiểu Nhĩ Đóa không nhiều, nhưng nó lại không hề xa lạ với Lục Minh Châu, bởi vì Tạ Quân Nghiêu mỗi lần tới đều sẽ lấy ảnh của Lục Minh Châu ra để dạy nó nhận biết nữ chủ nhân
Nghĩ đến việc mình đang viết tiểu thuyết võ hiệp, Lục Minh Châu thay trang phục cưỡi ngựa, cưỡi Tiểu Nhĩ Đóa chạy vài vòng
Nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, tâm trạng vô cùng vui vẻ
Chạy nhanh một trận, sau đó thả chậm tốc độ
Khi đang chuẩn bị quay về, Lục Minh Châu đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn lại, "Đại ca
Kêu nàng chính là Tạ Quân Hạo, cũng đang cưỡi ngựa
Mặc trang phục cưỡi ngựa, hắn mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lạnh lùng, phảng phất như một thân sĩ bước ra từ trong tranh của phương Tây, cũng khiến cho mấy người nam nữ ngoại quốc đang cưỡi ngựa bên cạnh có phần thất sắc
Lục Minh Châu quay đầu ngựa lại, đến trước mặt bọn họ, "Đại ca, Quân Nghiêu không đi cùng ngài sao
"Không có, hắn đang chuẩn bị quà cho ngươi
Tạ Quân Hạo lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó hướng mấy người nam nữ ngoại quốc đang cưỡi ngựa cùng hắn giới thiệu bằng tiếng Anh: "Vị này là vị hôn thê của đệ đệ ta, tiểu thư Lục Minh Châu
Còn chưa kịp giới thiệu tên và thân phận của những người ngoại quốc kia với Lục Minh Châu, liền nghe thấy tiếng kêu kinh hãi từ trong trường đua ngựa truyền đến
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một con ngựa đang điên cuồng lao về phía bọn họ, trên lưng ngựa là một cô nương trẻ tuổi, ôm chặt lấy cổ ngựa, nhắm mắt hét lên chói tai, chính là nàng ta
Không nhìn rõ mặt nàng, không biết là ai
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Quân Hạo vung một roi quất vào mông của Tiểu Nhĩ Đóa
Đau đớn, nó vung chân ra, chạy thẳng về phía trước
Như một cơn gió
Phản ứng của Lục Minh Châu cũng rất nhanh, nắm chặt dây cương, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, đồng thời kịp thời trấn an Tiểu Nhĩ Đóa đang bị đau, không rảnh quay đầu lại xem Tạ Quân Hạo và các bạn của hắn gặp phải chuyện gì
Ngược lại có vài tiếng mắng chửi theo gió truyền vào trong tai Lục Minh Châu
Mấy chục giây sau, Lục Minh Châu mượn khoảng cách điều chỉnh hướng chạy của Tiểu Nhĩ Đóa, liếc nhìn vị trí của Tạ Quân Hạo và đám người kia, chỉ thấy người ngã ngựa đổ, hỗn loạn thành một đám
Tạ Quân Hạo và một thanh niên da trắng cao lớn không có việc gì, vị trí của hai người cách nơi khởi nguồn hơn mười mét
Có thể thấy được kỹ thuật của bọn họ không tệ, thành công tránh được kiếp nạn này
Mấy người nam nữ ngoại quốc không thể tránh khỏi thì rất xui xẻo, có một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh bị hất văng khỏi lưng ngựa, còn bị con ngựa điên đạp một cước, nằm trên mặt đất bất động
Mấy con ngựa của những người khác bị kinh hãi, chạy loạn khắp nơi, như không có dây cương vậy
Mà kẻ đầu têu thì vẫn ôm cổ ngựa thét chói tai, con ngựa dưới thân không hề dừng lại, điên cuồng lao về phía trước
Tạ Quân Hạo chú ý tới Lục Minh Châu, cao giọng nói: "Minh Châu, ngươi quay về đi
"Được rồi, Đại ca
Lục Minh Châu không quản được nhiều như vậy, cưỡi ngựa rời khỏi hiện trường, trong lúc đó tránh con ngựa điên đang chạy về phía mình, trở lại chuồng ngựa
Giao ngựa cho người chăn nuôi, Lục Minh Châu đến phòng thay đồ, thay trang phục cưỡi ngựa
Chờ nàng đi ra, đã có nhân viên công tác mang cáng tới, trên cáng là vị mỹ nhân tóc vàng mắt xanh bị ngựa điên đạp một chân, đang kêu thảm thiết vì đau đớn
Lục Minh Châu hỏi một tiếng: "Bị thương thế nào
"Rất nghiêm trọng
Nhân viên công tác không có nhiều lời với nàng, mang mỹ nhân tóc vàng mắt xanh đi chữa trị
Lục Minh Châu lo lắng cho Tạ Quân Hạo, không lập tức trở về nhà
Khoảng mười lăm phút sau, Tạ Quân Hạo và những người bạn của hắn lục tục xuất hiện, nhìn thấy Lục Minh Châu, hắn lắc đầu với Lục Minh Châu, ngăn nàng mở miệng đặt câu hỏi, mà nói với những người bạn bên cạnh: "Trường đua ngựa chắc chắn sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng, hiện tại quan trọng nhất là đưa Melissa đến bệnh viện, xem kết quả kiểm tra của bác sĩ và phương án trị liệu
Mấy người ngoại quốc hùng hổ rời đi, chỉ còn lại Tạ Quân Hạo
"Đại ca
Lục Minh Châu đi đến bên cạnh hắn, "Con ngựa điên kia đã được giải quyết chưa
"Giải quyết rồi
Tạ Quân Hạo trả lời, trong ánh mắt hiếu kỳ của Lục Minh Châu, nói ra: "Là người quen của Hạ Lâm nuôi con ngựa đó, nghe nói gần đây mỗi lần đến trường đua ngựa, nàng ta đều cưỡi con ngựa đó
Lục Minh Châu sững sờ, "Người thét chói tai trên lưng ngựa là Hạ Lâm sao
Tạ Quân Hạo lắc đầu, "Không phải nàng, là một nữ minh tinh tên Dung Nghiên
"Dung Nghiên
Lục Minh Châu rất nhanh nhớ ra người này, vẫn là khi mình vừa đến Hương Giang không lâu, từ trên báo chí nhìn thấy tin tức có liên quan đến nàng, mang theo chiếc nhẫn kim cương do chính mình bán ra, "Bạn gái của Minh Huy
"Chính là nàng
Tạ Quân Hạo nói
Lục Minh Châu cảm thấy bên trong khẳng định có vấn đề...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.