Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô

Chương 24: Siêu cấp đại lễ




Hạ Vân có tiền thì tùy hứng, Lục phụ liền rất không tùy hứng
Ngày thứ hai sau khi ăn sáng, hắn tuân thủ lời hẹn, một mình đến nhà họ Vương, mang rất nhiều quà cho vợ chồng Vương thái thái và Vương Bá Huy, toàn là đặc sản vùng Giang Chiết mà Hương Cảng không có, kể cả Thượng Hải
Đồ ăn, quần áo, đồ dùng, đồ chơi cái gì cũng có, có loại sang trọng, có loại tiện nghi, giá cả không giống nhau
Hai nhà qua lại thân thiết, giao tình sâu đậm, thường không để ý chuyện tặng quà có quý giá hay không
Lục Minh Châu nghe hắn lần lượt đưa cho Vương thái thái và vợ chồng Vương Bá Huy, đếm đi đếm lại cuối cùng không thấy phần của mình đâu
Nàng thò đầu ra sau lưng Lục phụ nhìn, không có ai
"Phần ta đâu
Không phải ngươi nói chuẩn bị cho ta một phần đại lễ sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đằng sau không có tùy tùng mang đồ, mà bản thân hắn lại hai tay không, không lẽ giấu đại lễ trong túi à
Lục Minh Châu đánh giá Lục phụ từ trên xuống dưới
Thời tiết nóng bức, hắn ăn mặc rất đơn giản
Sơ mi trắng quen thuộc, quần tây xám bạc bình thường, không đeo cà vạt, vẫn đeo đồng hồ
Lục Minh Châu dùng mắt tinh của mình soi xét, đó là một chiếc Breguet
Nàng phát hiện dường như đồ đạc nhà họ Lục từ trên xuống dưới đều rất có lai lịch, trang sức hoặc đồ cổ châu báu, hoặc do danh gia chế tác, đồng hồ thì đều là mấy nhãn hiệu nổi tiếng thế giới
Chiếc đồng hồ hơi cũ Lục phụ đang đeo là của Patek Philippe, còn đồng hồ Thất ca Lục Trường Căn để ở phòng thì là Rolex
Mấy chục năm sau đem ra tiệm bán vẫn được cả gần chục triệu
Lục phụ chú ý đến động tác của Lục Minh Châu, khẽ “ờ” một tiếng, thản nhiên cởi khuy áo bên tay trái, khóe miệng hơi nhếch lên ý cười, "Yên tâm, ta chuẩn bị cho ngươi một món quà đặc biệt lớn, sẽ một mình đưa cho ngươi
Vương thái thái biết chuyện xảy ra tối qua rồi, bà không nhịn được cười: "Diễn Chi à, con làm ăn lớn như vậy, gia sản hơn nhà ta vài lần rồi, đâu thiếu tiền, đừng có bạc đãi Minh Châu
A Tuệ chỉ có mỗi Minh Châu là giọt máu, lại là con gái chính thất, lớn thì tài giỏi; lại có tài hoa, mấy đứa con của mấy bà vợ lẽ của con không ai sánh bằng được
Thường nói Minh Châu khắc con, ta thấy chẳng có gì, nó khắc con, sao con càng ngày càng phát tài
Không chừng cái ông thầy bói đó là do mấy bà vợ lẽ của con tìm đến, cố tình chia rẽ tình cảm cha con các con
Lục Minh Châu giơ hai tay đồng tình, "Mẹ nuôi nói đúng lắm
Không được tin vào mấy cái mê tín phong kiến
"Chị dâu, chị không hiểu
Lục phụ đáp một câu
Vương thái thái lắc đầu, "Tôi không hiểu mấy người làm ăn buôn bán các người, ai ai cũng nhiều tâm tư như cái rổ rá
Uyển Như, đi thôi, chúng ta đi xem giữa trưa ăn gì, bảo mấy cha con nhà họ vào thư phòng nói chuyện
Liêu Uyển Như dạ một tiếng, đến dìu bà
Hai mẹ con không ai để ý đến món quà lớn Lục phụ tặng cho Lục Minh Châu
Vừa vào thư phòng nhà Vương Bá Huy, ngồi xuống ghế, Lục Minh Châu liền nhìn Lục phụ, nhướng mày, "Đại ca với Bình An đâu phải người ngoài, có gì mà phải giấu diếm họ, quà của ông đâu
Ta xem ông có thể đưa cái gì
Có vụ lúc trước, trong lòng nàng không tin Lục phụ
Lục phụ vắt chéo chân, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, "Biết vì sao ta không mang hai chị em ngươi xuất ngoại không
Lục Minh Châu tùy ý hỏi: "Vì sao
Nàng thực sự nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra
Theo lý thuyết, nhà họ Lục cũng không thiếu hai cái miệng ăn cơm của nàng và Lục Bình An
Nếu đã nuôi hai cô cháu mấy chục năm, cuộc sống cũng không tệ bạc, sao bây giờ lại không dung túng được
Lục Bình An nãy giờ vẫn im lặng cũng tỏ vẻ tò mò
Hắn là con nuôi, không phải con ruột, bị bỏ thì bỏ thôi, hắn không có gì để hận, dù sao thái gia gia và nãi nãi đều đối xử với hắn rất tốt, để lại cho hắn đủ của cải để phòng thân
Còn Lục Minh Châu thì sao
Con ruột, con gái duy nhất của chính thất
Bỏ mặc nàng, Lục phụ không thấy lương tâm cắn rứt sao
Chưa đợi Lục phụ mở miệng trả lời, Lục Minh Châu đột nhiên vỗ tay một cái, "Ta biết rồi
Ta biết nguyên nhân rồi
Lục phụ kinh ngạc: "Con biết rồi sao
Chuyện này trước giờ hắn chưa từng kể cho ai, không thể để lộ thông tin được
"Nhất định là ông sợ ta đòi di sản của mẹ ta thôi
Lục Minh Châu càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng, hai mắt sáng lên, lấp lánh như sao, "Tài sản mẹ ta để lại cho ta và Bình An chẳng được bao nhiêu, ít đến đáng thương
Nếu không nằm trong tay hai cô cháu ta thì chắc là nằm trong tay ông rồi, ông là người đứng đầu gia đình, lấy đi di sản của mẹ ta chẳng dễ như trở bàn tay sao
Lục phụ tức đến muốn nổ phổi, "Ăn nói bậy bạ
Nói hươu nói vượn
"Thấy chưa, ông tức giận rồi đấy chứ gì
Lục Minh Châu càng tin vào trực giác của mình hơn, "Chắc chắn là ông lấy rồi, bây giờ bị ta vạch trần thì ông tức giận thôi
Đồ lão già không biết xấu hổ, cướp di sản của vợ chính thất
Cướp rồi không chịu nhận
Lục phụ đập một cái lên bàn trà, "Lục Minh Châu, đừng tưởng ta chưa bao giờ động vào người con, là con có thể ở đây nói lung tung, con mà nói nữa xem ta có đánh không
Mẹ con, mẹ con khi nào kiếm được tiền cho một xu để tiêu vào người ta đâu
Còn không bằng mấy bà vợ lẽ kia, ít nhất họ thường xuyên mua quà lấy lòng ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiền của mẹ con chỉ dùng cho con ruột của bà ấy
Bà ấy tiêu tiền của chính mình còn thấy tiếc, chỉ có tiêu tiền của ta, thường xuyên mang kim cương ta tặng bà ấy ra ngoài bán lấy tiền, ta cũng chẳng buồn nói bà ấy
Lục Minh Châu bán tin bán nghi, "Vậy di sản của mẹ ta đâu
Không cánh mà bay à
Lục phụ tức giận nói: "Con hỏi ta làm gì
Hỏi ta có ích gì
Ta có động vào đâu, con hỏi Đại ca ấy
Lục Minh Châu bất mãn, "Con hỏi một câu thôi, ông rủa con làm gì
Đại ca của nàng hồn đã ở dưới suối vàng rồi, chẳng lẽ lại bắt mình tự tử rồi đi tìm anh
Lục phụ nhất thời không hiểu, "Ta rủa con hồi nào
"Ai chẳng biết Đại ca của ta Lục Trường Sinh chết trẻ
Con chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy
Ông bắt con đi hỏi anh ấy, chẳng phải là ông đang rủa con thì là cái gì
Lục Minh Châu đau lòng nói, "Lão nhân, ông làm cha kiểu gì vậy
Lục Bình An bên cạnh cũng gật đầu
Đúng đó
Không ngờ Lục phụ lại nói ra một câu làm kinh ngạc lòng người: "Ai bảo đại ca của con chết rồi
Lục Minh Châu lập tức há hốc mồm, "Ông nói cái gì
Lục Bình An cũng hoảng sợ
"Chẳng phải mọi người đều nói như vậy sao
Nói Đại ca của con chết trẻ, không có ai nối dõi tông đường
Lục Minh Châu cẩn thận tìm lại ký ức của nguyên thân, xác nhận mình nhớ không lầm
Lục phụ hừ một tiếng, "Ta và mẹ con, gia gia con chỉ nói đại ca con đi thôi, có ai bảo nó chết
Lục Minh Châu từ từ chuyển ánh mắt sang Vương Bá Huy
Vương Bá Huy cười nhạt một tiếng, "Trong rất nhiều năm qua, ta vẫn cứ nghĩ rằng đại ca con chết trẻ, vì thế mà cảm thán mãi, cho đến ngày hai chị em con đến Hương Cảng
Ta nhìn thấy mặt Bình An, ta liền biết đại ca con vẫn còn sống, ít nhất là trước khi Bình An sinh ra thì anh ấy vẫn còn sống, chứ không phải chết vì bệnh từ hai mươi mấy năm trước
Lục Minh Châu nheo mắt lại, "Ý gì
Vương Bá Huy không trả lời, lại khẳng định hỏi Lục phụ: "Lục thúc, Bình An là con ruột của Trường Sinh đúng không
Cũng là cháu đích tôn của chú và Lục thẩm, là cháu ruột của Minh Châu
Mặt Trường Sinh và Bình An giống nhau đến năm sáu phần, người quen nhìn qua một cái liền nhận ra ngay, như ta và anh ấy như anh em mặc chung một cái quần lớn
Lục Minh Châu và Bình An đều há hốc miệng kinh ngạc, hai cô cháu nhìn nhau
Con ruột
Nghĩ lại thì, trong nhà họ Lục bọn họ chưa từng thấy tấm ảnh nào của Lục Trường Sinh
Lục phụ không phủ nhận, gật đầu nói: "Không sai, Bình An đúng là đích tôn trưởng tử nhà họ Lục, là con cháu dòng máu chính thống
Lục Minh Châu hoàn hồn từ trong cơn khiếp sợ, "Ông biết ư
Ông biết mà ông còn làm lơ nó
Toàn là mẹ con chăm sóc nó
Đã vậy ông còn cố tình không mang hai chị em ta ra nước ngoài, lương tâm của ông ở đâu vậy
"Ai bảo anh con nó ý đồ phản quốc, không nghe lời, cứ muốn báo hiệu quả cho tổ quốc, chân trần đi hàng vạn dặm, chịu khổ chịu cực không nói, còn suýt mất mạng, đã vậy còn tiêu hết hơn nửa gia sản của nhà họ Lục
Nói đến đó, Lục phụ lại thấy đau lòng, "Tiền ông con để lại, tiền ông con kiếm được đều bị nó tiêu sạch, sau đến lượt mẹ con, của hồi môn của mẹ con, tiền mẹ con kiếm cũng toàn đổ vào đó vẫn không đủ, còn đòi ta, ta đúng là nợ đời nó mà
Mấy di sản của mẹ con không để cho các con cũng đừng trách ta, trách đại ca con ấy
Nhạn bay còn rớt lông, thú vật đi còn rụng da
"Ông đừng có nói khó nghe như vậy, nó đòi tiền đâu có phải tiêu cho bản thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Minh Châu đoán được số tài vật kia đi đâu rồi
"Ừ, đều đổ hết vào cái sự nghiệp lớn lao của nó
Bản thân nghèo đến nỗi quần áo phải vá, cơm không đủ ăn
Đúng là nuôi không nổi con ruột, không thể làm gì hơn là nhờ người nhắn tin cho mẹ con, mẹ con đích thân đi ôm Bình An về đấy
Lục phụ đau lòng đến mức muốn hộc máu, "Nếu không có thằng phá gia chi tử kia, nhà họ Lục ta ít nhất phải có ba nghìn vạn gia sản
Là tiền đô la, không phải đô la Hong Kong, cũng không phải nhân dân tệ
Hơn nữa đó còn chưa tính toàn bộ số tài sản mà mẹ con đã vất vả cực nhọc kiếm ra
Lục Minh Châu hai tay che miệng lại, mắt mở to hết cỡ
Có ngạc nhiên đến ngây người không đấy
Nghiêng đầu sang nhìn, thần sắc Bình An lại rất bình tĩnh, một hồi lâu sau, mắt cậu hơi đảo một chút, "Vậy họ còn sống không
Lục phụ lắc đầu
Trong lòng Lục Minh Châu hẫng một nhịp, hỏi: "Hy sinh rồi
"Đại ca của ngươi còn sống, mẹ Bình An đã hy sinh
Lục phụ nhìn đứa cháu đích tôn mà trước giờ chưa từng đối xử tử tế, ánh mắt thoáng hiện một chút thương cảm, "Kiến Quốc hy sinh năm trước, để lại một bé gái mới nửa tuổi
Không bao lâu sau, cha ngươi được tổ chức giới thiệu cưới một người vợ khác, vì cha ngươi bận đánh nhau, không có thời gian chăm sóc con cái
Đến khi bà nội ngươi nhận được tin thì sự việc đã an bài xong xuôi, cách quá xa, không thể nhúng tay, thêm vào đó lúc ấy hai bên giao tranh, bọn ta ở Thượng Hải như đi trên băng mỏng, không dám lộ ra quan hệ với cha ngươi
Sau này là thời Kiến Quốc, cha ngươi gửi thư muốn đón ngươi đi, bà nội ngươi không chịu, sợ ngươi chịu thiệt dưới tay mẹ kế
Lục Bình An khẽ nói: "Bà nội vẫn luôn rất thương ta
Lục Minh Châu gật đầu, "Đúng vậy, mẹ ta thương chúng ta, ngươi làm cha làm ông nội chẳng chút thương ta gì cả, không thì đã không vứt bỏ chúng ta ở Thượng Hải, bản thân thì dẫn vợ hai, mang cả con nhỏ cùng nhau chuồn êm
Lục phụ tức giận cười: "Ngươi biết cái gì
Lục Minh Châu không cần nghĩ ngợi nói: "Ta hiểu ngươi
Lục phụ cảm thấy nàng đang mắng mình, bằng chứng là những lời nàng vừa nói
Còn nói hắn là đồ bỏ đi
Quá là sỉ nhục rồi
Đồ con gái bất hiếu
Vương Bá Huy vội vàng hòa giải, "Minh Châu, cứ nghe cha nói hết đã
"Nói đi, vì sao vứt bỏ hai bà cháu ta
Lục Minh Châu nghĩ rằng nguyên thân hẳn là rất muốn biết
Lục phụ thở dài: "Đại ca ngươi người này có phần hơi gỗ, nhưng dù sao cũng ra dáng một người anh một người cha, hắn gửi thư nói muốn đón ngươi và Bình An đến thủ đô học, có một đứa con trai của lãnh đạo cũ, là thiếu niên anh tài, xuất thân đồng tử quân, giờ đang là đoàn trưởng, rất xứng đôi với ngươi, ta thấy rất tốt
Thứ nhất, Bình An không còn nhỏ, cũng không phải dạng người cam chịu, bị bắt nạt mà không nói ra được sao
Lớn lên cùng con cháu cán bộ, tích lũy thêm chút quan hệ xã hội, sau này cũng có lợi cho việc phát triển
Thứ hai, có quyền trước áp được có tiền, nhà ta buôn bán những năm qua, chỉ riêng tiền đút lót cho quan chức đã có thể xây cả núi vàng núi bạc rồi
Thứ ba chính là ngươi, dựa vào tài sắc của ngươi, lấy người làm ăn có ý nghĩa gì
Phải lấy người làm quan, mới gọi là phong cảnh
Lục Minh Châu không những không giận mà còn cười: "Ngươi thật là người cha, người ông tốt, an bài mọi thứ cho hai bà cháu ta chu toàn quá nhỉ, sao ngươi không hỏi xem chúng ta có muốn hay không
Ta không tin ngươi không biết bây giờ người ta phân ba bảy loại dựa vào cái gì, ngươi là nhà tư bản lớn, ta và Bình An là con cháu nhà tư bản lớn, ngươi nói xem chúng ta có gặp xui xẻo không
Lục phụ ngập ngừng một chút, "Chắc..
chắc sẽ không, ta là nhà tư bản lớn, chứ các ngươi thì không phải, đợi đến bên cạnh anh ngươi, thành phần của Bình An sẽ theo cha nó
Lục Minh Châu hỏi lại: "Ngươi có thể chắc chắn có một ngày người ta không truy xét tận gốc, dựa vào tổ tông mà xét thành phần không
Lục phụ không thể
Chính sách vốn dĩ đâu có nhất thành bất biến
Vì sao hắn rời đi
Cũng là vì hắn đã nhìn ra một vài manh mối, những người như địa chủ, tư bản rất dễ bị nhắm vào
Không một hai mươi năm thì chắc chắn chuyện này vẫn chưa thể kết thúc
Ông già hắn đã ngoài 60 tuổi, không muốn nhúng tay vào
"Nếu thật sự truy ra nguồn gốc, thì anh ta cũng gặp xui xẻo, ai bảo anh ta cũng là xuất thân từ giai cấp bóc lột
Lục Minh Châu gần như đoán chắc tương lai quan lộ của Lục Trường Sinh chắc chắn chẳng hề bằng phẳng
Lục phụ nhíu mày, "Nói vậy, việc anh trai ngươi đổi tên đổi thân phận đi nhập ngũ, ngược lại là tự bảo vệ mình
Lục Minh Châu "ồ" lên một tiếng, "Không gọi là Lục Trường Sinh à
Lục phụ gật đầu, "Đương nhiên
Khi nhập ngũ hắn đã đổi tên, nói là xuất thân nghèo khó, đánh nhau sương gió dãi dầu, mặt đã sớm thay đổi, qua hơn hai mươi năm, ta gặp lại chắc cũng không nhận ra
Tuy rằng hắn chết thì đòi tiền, nhưng đều nói là đồng hương quyên góp cho bọn họ, không hề tiết lộ quan hệ của hắn với nhà ta, nếu không thì lúc hai bên giao tranh, kẻ thù của hắn chắc chắn sẽ bắt cả nhà ta
"May quá, may quá
Lục Minh Châu vỗ ngực
Lục phụ nhìn nàng, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Ngươi thật sự không muốn làm vợ đoàn trưởng à
Ta nghe nói, thằng bé kia rất khá
Bây giờ là đoàn trưởng, chỉ cần không gây chuyện, chăm chỉ phấn đấu 10 năm 20 năm nữa, sau này ngươi làm vợ tư lệnh hoàn toàn không có vấn đề
Lục Minh Châu trợn mắt: "Ngươi thông minh như vậy, chắc ngươi biết cuộc sống của cán bộ trong nước bây giờ thế nào chứ
"Thế nào
Lục phụ thật sự không biết
"Khổ trước sướng sau, cuộc sống thường nhật giản dị, ăn uống thanh đạm, đi đâu cũng không thể tách rời khỏi nhân dân quần chúng
Lục Minh Châu từ từ nói, rồi quay sang nói với Lục phụ: "Ta là một bông hoa phú quý ở chốn nhân gian như thế, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, cơm bưng nước rót, bảo ta chịu đựng mấy chục năm thậm chí cả đời sống khổ sở, ngươi chắc là đang hại ta có đúng không
Nàng làm không được, thật sự không làm được
Ở cái tuổi đẹp nhất mà không được mặc gấm vóc, không được đeo châu báu ngọc ngà, không được ăn sơn hào hải vị, không được ca hát nhảy múa, tô son điểm phấn, còn khiến nàng khổ sở hơn cả giết nàng
Không phải ba mươi năm, mà là cả đời đấy
Những người làm đầy tớ cho dân phải chú ý tới hình tượng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.