Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô

Chương 34: Đền bù




Buổi chiều lên lớp, Lục Minh Châu nhìn thầy giáo dạy Toán bằng tiếng Anh, có chút bất an
Quá kinh ngạc
Vốn tưởng mình xuyên đến một không gian song song, hóa ra không phải
Nếu thật là một cuộc trao đổi linh hồn, Lục Minh Châu hy vọng rằng nguyên thân dũng cảm, mạnh mẽ, chính trực, không sợ hãi, không chịu sự quản thúc của những tư tưởng chủ lưu xã hội, có một cuộc sống hạnh phúc ở thế giới kia, không cần phải gánh vác bất cứ trách nhiệm nào
Dù sao đi nữa, cuộc sống ở thế giới của mình vừa tiến bộ lại tự do, vượt xa cái thời đại đầy biến động, làm người ta nơm nớp lo sợ này
Gặp chuyện đâu chỉ có một mình Lục Minh Châu
Khi sóng gió mới bắt đầu, Lục Ái Quốc đã trưởng thành, vừa đính hôn, Lục Thận cũng qua tuổi tam thập nhi lập, có vợ con, làm cán bộ
Hai anh em họ có thân phận tốt hơn nguyên thân nhiều, nhưng họ cảm kích sự chăm sóc của nguyên thân dành cho họ, nên khi nước đã đến chân, họ thà hủy hôn, ly hôn, phân rõ giới hạn với con cái, cũng kiên quyết cùng cô cô đồng cam cộng khổ, không hề lùi bước
Hai đứa trẻ ngoan
Ân oán của người lớn, không liên quan gì đến bọn họ
Lục Minh Châu cho là như vậy
Nguyên thân rơi vào kết cục như thế, tất cả đều do trưởng bối và anh trai gây ra
Không hề bàn bạc trước, bị Lục phụ giữ lại trong nước, nếu không phải theo ý Lục phụ, Lục Trục Nhật sắp đặt gả cho con trai lão thủ trưởng Chương Sóc, thì đã không gặp phải một loạt sự tình về sau
Tình cảm tan vỡ, mẹ con phản bội
Khi tuyết lở thì không có bông tuyết nào vô tội
Lục Minh Châu càng thêm quyết tâm tranh đấu cho sự sống của mình
Vốn dĩ, cô tính để mặc cho lão nhân phân chia tài sản của hắn, nhưng bây giờ
Dựa vào cái gì mà không lo lắng cho nguyên thân
Dựa vào cái gì mà sắp đặt nửa đời sau của nguyên thân
Sau khi Lục Ái Quốc và Lục Thận ra nước ngoài, họ gặp Lục phụ, lúc đó đã hơn 80 tuổi
Khi biết tin con gái út chết trẻ, lão nhân vô cùng đau buồn
Ông ta không để ý đến sự ngăn cản của đám con thứ, đem phần lớn tài sản để lại cho Lục Thận
Không mấy năm sau ông ta qua đời
Nếu vì áy náy với nguyên thân mà cho Lục Thận, vậy thì tại sao không trực tiếp cho nguyên thân
Nguyên thân mới là người phải chịu thiệt thòi
Người gây ra chuyện sai, hẳn là phải nhận sự phán xét
Rõ ràng, nguyên thân ưu tú như vậy, tài giỏi, quyến rũ, nhưng chỉ vì là con gái mà lão gia tử dùng của hồi môn của nàng ủng hộ hết mình cho đích tôn, Lục thái thái cũng không tiếc tất cả để giúp con trai
Lục phụ tuy miệng ghét bỏ con trưởng, nhưng trên thực tế lại xem con trai là vinh quang, dù sao cũng thoát ra khỏi giới thương mại, leo lên vị trí cao
Vậy nguyên thân có gì
Bố thí cho nàng một ít của cải để có thể áo cơm không lo sao
Càng nghĩ càng tức giận muốn đá bàn
Tạ Quân Nghiêu chiều tối đến đón, thấy Lục Minh Châu mặt mày khó chịu thì lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đột nhiên phát hiện ra một chuyện làm đảo lộn nhận thức của bản thân.” Lục Minh Châu vẫn còn bực dọc, trong đôi mắt đào hoa ánh lên một tia lửa giận, chiếu lên khuôn mặt càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, “Theo ta đến khách sạn tìm lão nhân tính sổ!”
“Được!” Tạ Quân Nghiêu không chút do dự
Có phải Lục phụ lại làm gì khiến nàng không vui rồi không
Chỉ cần nghe cách xưng hô của Lục Minh Châu cũng biết
Từ cha ruột biến thành lão nhân
Xem bộ dáng, lần này tức giận không nhẹ
Trong lòng Lục phụ cũng lo lắng, nhìn con gái út hùng hổ xông vào, ông ta nhướng mày, cười nói: “Ai chọc tới Minh Châu đại tiểu thư nhà chúng ta vậy?”
“!” Lục Minh Châu đáp lại
“Ta?” Lục phụ dùng ngón trỏ chỉ vào mũi mình, thấy Lục Minh Châu hung hăng gật đầu, không khỏi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ người đang ở trong nhà cũng bị tai họa từ trên trời rơi xuống sao
Ban ngày không thấy con đâu, sao lại là ta
Ta chọc đến cái gì chứ
Đừng nói là do người khác chọc tới rồi lại đổ lên đầu ta đấy.”
Lục Minh Châu hừ một tiếng, hỏi: “Có phải đã cho Bình An một tòa nhà ở khu Bào Mã không?”
Hai hàng lông mày của Lục phụ đều nhướn lên, “Sao lại nói như vậy?”
Lục Minh Châu lập tức nổi giận
Vốn dĩ chỉ là thăm dò, kết quả là như thế này sao
“Cái gia sản cho Bình An đứng tên kia, ta còn tưởng hắn chỉ nhắc tới cái nhà vừa phân ở khu Bào Mã thôi
Hiện tại thì sao
Hừ
Có phải là cho rồi không
Nên không gọi ta ghen tị?” Lục Minh Châu ngồi xuống ghế sofa đối diện Lục phụ, tiện tay kéo Tạ Quân Nghiêu ngồi cùng, lông mày dựng ngược, “Dựa vào cái gì
Dựa vào cái gì mà bồi thường cho nó nhiều tài sản như vậy
Của hồi môn của ta đều bị dùng hết, người đáng được bồi thường phải là ta chứ
Tự mình quyết định, sắp xếp cho nửa đời sau của ta, ném ta lại Thượng Hải, làm ta đau lòng, không nên có chút gì bày tỏ sao?”
Lục Minh Châu càng nói càng tức, “Lão nhân này, tư tưởng thật là bảo thủ thối nát
Trọng nam khinh nữ
Có biết nghĩa vụ phụng dưỡng chỉ có với con cái, mà không phải cháu trai không
Tài sản đều do các người kiếm ra, muốn phân chia thế nào, muốn dùng vào đâu là chuyện của các người, ta không nên tơ hào nhớ thương, không nên biểu lộ bất mãn, nhưng các người cũng không thể quá bắt nạt người!”
Vừa dùng sức, vài giọt nước mắt đã lăn dài trên má từ khóe mắt, trông vô cùng đáng thương
Tạ Quân Nghiêu lập tức cảm thấy xót xa, “Minh Châu.”
Anh đưa cho cô một chiếc khăn tay
Trong ấn tượng của anh, Lục Minh Châu luôn nhiệt tình, tươi tắn, hoạt bát, trong sáng, vô tư lự, cho dù đã trải qua nhiều đau khổ, cũng không để chút dấu vết buồn bã nào lưu lại trên người
Tốt đẹp tựa như ánh mặt trời rực rỡ
Vậy mà bây giờ, lại khóc
Con gái út từ nhỏ đến lớn luôn phóng khoáng tùy ý, không sợ hãi, Lục phụ làm sao đã thấy dạng này bao giờ
Lập tức có chút lúng túng
“Con đừng khóc nữa mà!” Lục phụ vội mở miệng, “Muốn gì, chỉ cần ba có là ba cho con, cho hết, không cho người khác.”
Về khoản hứa suông thì không ai bì được Lục phụ
Lục Minh Châu mở đôi mắt to ngấn nước, vờ không dám tin, “Thật sao?”
Lục phụ chỉ muốn nhanh chóng dỗ cho cô ngừng khóc nên gật đầu lia lịa: “Thật, thật mà, ba nói một lời là chín.”
Lục Minh Châu không hề khách khí, giơ cả hai bàn tay lên, mười ngón tay trắng như tuyết dựng đứng trước mặt Lục phụ, “Cho Bình An bao nhiêu sản nghiệp, phải cho ta giá trị tài sản ngang bằng, bởi vì ta là con gái, ngoài ra phải bồi thường cho ta thêm mười bộ trang sức châu báu trở lên, để cho ta tự chọn lựa.”
Cô không tin Lục phụ
Chắc chắn ông ta sẽ tiếc không cho mình thứ tốt nhất, mà sẽ để lại làm của gia truyền
Đồ gia truyền để cho ai
Để cho con cháu thôi
Người của xã hội hiện đại còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, huống chi là vị gia trưởng phong kiến cổ hủ trước mắt này
Hiểu thì hiểu, nhưng Lục Minh Châu không chấp nhận
Lục phụ hoảng sợ: “Khẩu vị thật là lớn!”
“Vừa mới nói sẽ cho ta, bây giờ lại chê ta đòi hỏi nhiều, ta đúng là đáng thương, là người đáng thương nhất trên đời này
Cũng bởi vì vậy mà có thể thấy được, sản nghiệp cho Bình An chắc chắn đã nhiều hơn ta gấp vô số lần, vô số lần, vô số lần, ta không nói là ta đã đoán đúng.” Lục Minh Châu rất có thiên phú diễn kịch, khi có lợi thế, nước mắt liền tuôn rơi
Như trân châu đứt dây, rào rào chảy xuống hai má, từng hạt lóng lánh trong suốt
Khăn tay của Tạ Quân Nghiêu sắp không thấm hết được nước mắt của cô
“Minh Châu.” Đừng diễn quá đà như vậy, sẽ hại đến mắt đó
Ý là muốn nhắc nhở như vậy
Lục Minh Châu không trả lời, ngược lại lấy khăn tay che mặt, phía dưới truyền đến tiếng nức nở: “Thiệt thòi hôm qua ta còn cố ý nhờ người bán cho một bộ chín chiếc nhẫn Càn Long ngự chế chuẩn bị tặng cho cha đó, vậy mà cha lại keo kiệt so đo với con gái từng thứ một
Cha hãy tự hỏi lòng mình xem, có phải con muốn nhiều quá không
Nhiều không
Ta chỉ muốn hai chữ công bằng!”
Về sau này, khi đối mặt với trưởng tôn và con gái út, Lục phụ đột nhiên cảm thấy mình có hơi quá đáng
Con gái út nói không sai, nếu như Lục Trường Sinh không theo đuổi sự nghiệp lớn thì con gái út có lẽ đã thừa kế phần lớn gia sản của Lục thái thái và nhận được của hồi môn tám dặm hồng trang mà ông ta đã sớm chuẩn bị
Có lẽ cũng vì mọi người cho nó quá ít, không quan tâm đến sự trưởng thành của nó, nên nó mới đặc biệt yêu tiền
Nếu như đang sở hữu núi vàng núi bạc, sao lại để ý mấy lượng bạc vụn làm gì
Lục phụ lựa chọn quên mất con gái út từng tiêu tiền của ông để mua đồ cổ, tranh chữ, trân bảo, phỉ thúy ở Thượng Hải một cách hào phóng, áy náy nói: “Minh Châu, con đừng khóc nữa, ba hứa vẫn không được sao
Nhưng việc mua sắm và chuẩn bị sản nghiệp cần thời gian, ba phải tự mình khảo sát tình hình cụ thể để quyết định, nếu không mua phải đồ không tốt thì cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ đi, càng mất nhiều hơn thôi.”
“Lời nói không có bằng chứng, viết giấy cam kết làm chứng, còn phải ký tên đồng ý.” Lục Minh Châu chớp mắt ngừng khóc, lấy giấy bút từ trong túi xách ra
Đã sớm chuẩn bị rồi, hi hi
Lục phụ trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đành chịu thua
Mở bút máy ra, nhanh chóng viết một tờ giấy cam kết
Hứa sẽ tặng Lục Minh Châu mười bộ châu báu, cho cô tự chọn lựa, ngoài ra còn phải mua cho cô bất động sản trị giá khoảng 8 triệu đô la Hong Kong, có thể là nhà ở, cửa hàng, đất đai hoặc cổ phần công ty..
Cho Lục Bình An cũng xấp xỉ số này
Hiện giờ, Lục Bình An thua cô mười bộ châu báu vô giá và một căn nhà ở khu Bào Mã
Nhãn lực của Lục Minh Châu, chắc chắn không phải hàng tinh phẩm cô không chọn
Hàng tinh phẩm, thường đại diện cho giá cả cực kỳ đắt, còn cao hơn cả giá nhà ở Hương Cảng
“Muốn loại tài sản nào
Nhà ở
Cửa hàng
Đất hay cổ phần công ty?” Lục phụ hỏi cô
Lục Minh Châu sau khi nhìn kỹ các điều khoản trong giấy cam kết thì trừng mắt: “Tốt, lại cho nó nhiều như vậy
Hôm nay nếu như ta không vạch trần thì có phải cha định lừa gạt ta không?”
“Không phải.” Lục phụ phủ nhận
Lục Minh Châu không tin, "Trước kia người muốn cho ta mua cổ phần ngân hàng, viết vào đây
"Được
Bởi vậy, Lục phụ nhất định phải tốn thêm một khoản tiền
Nâng bút lên, "Được rồi, có thể nói cho ta muốn loại hình sản nghiệp nào không
Ta mua riêng cho ngươi, đỡ mất công ta mua về lại không vừa ý, tìm ta gây chuyện
Lục Minh Châu cằm hếch lên, không chút do dự: "Trẻ con mới phải lựa chọn, ta muốn tất cả
Dù sao giá trị đô thị không ngừng tăng lên
Lục phụ cảm thấy không quan trọng, "Tùy ngươi
Kể từ đó, cháu đích tôn và con gái út lấy đi gần hai mươi triệu đô la Hồng Kông, nếu không đem trân bảo đồ cổ cầm cố ngân hàng để vay 10 triệu đô la Mỹ, thì thật sự không xoay xở nổi
Càng lúc càng thấy kinh tâm động phách
Đầu óc nóng lên rồi à
Lục phụ rất hận bản thân tâm tư không đủ kiên định, đã dao động trước nước mắt của cô con gái út
"Minh Châu, cũng không thể lại đòi ta, đòi nữa ta thật sự phá sản mất
Lục phụ đổi chủ đề, những khoản tiền mang ra nước ngoài chính là cho số này, không bao gồm vàng bạc châu báu đồ cổ linh tinh, cũng không bao gồm xưởng dệt và công ty kim cương
Đương nhiên, sau này những tài sản lớn đó, giá trị đã vượt xa hai mươi triệu đô la Hồng Kông
Rất nhiều thứ không thể dùng tiền định giá
"Vậy phải xem thái độ của ngài, ngài mà không công bằng với người khác, ta cũng không vừa ý
Lục Minh Châu tạm thời thỏa mãn, quyết định bỏ qua, nhổ lông dê không thể nhổ trọc hết, nếu không lần sau sẽ không còn mà nhổ nữa
Lục phụ không biết nói gì: "Chỉ có thể không công bằng với ngươi thôi đúng không
"
Lục Minh Châu đặc biệt ích kỷ, có ý kiến gì sao
Nhìn chằm chằm Lục cha, "Người có phải đang xót của không vậy
"Không có
Lục phụ lắc đầu
Cho đã cho rồi, còn nói xót làm gì
Chẳng phải uổng công sao
Huống chi, cho cháu trai, cho con gái, tóm lại không lọt vào tay người ngoài, vẫn thuộc về nhà mình thôi
Lục phụ đã nửa bàn chân bước vào quan tài rồi, không cố chấp giữ khư khư gia sản, không chịu phân cho con cháu như mọi người nghĩ
Phân sớm, tự mình quyết định, thích ai thì cho nhiều hơn một chút, ai phản đối cũng không được
Phân chậm trễ, con cháu tranh giành nhau chắc chắn sẽ xảy ra cãi vã, ngược lại để người ngoài chê cười, tổn hại thanh danh cả đời
Lục Minh Châu cẩn thận cất thư cam kết vào túi xách, chuẩn bị tránh người khác rồi mới trốn vào không gian
Thật cao hứng
Sắp có một số lượng lớn tài sản đến tay, sao có thể không vui mừng chứ
Nước mắt đối với Lão Đậu rất hữu dụng, lần sau dùng tiếp
Đuôi lông mày khóe mắt Lục Minh Châu đều tràn ngập ý cười dịu dàng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thuận miệng nói ra: "Cha, trước đây người ta nói nhà chúng ta có thể đứng trong top 50 người giàu nhất nước, con thấy không chỉ thế đâu nhỉ
Lục phụ rất hiểu rõ: "Ai tin bảng xếp hạng thì người đó ngốc, nhà nào mà không có của để dành
Để người ngoài biết có bao nhiêu tài sản, đó chẳng phải tự rước họa vào thân sao
Những năm trước, bất kể quân phiệt hay lũ quỷ con, hay là những người trong nha môn, kẻ nào mà không coi nhà giàu như con mồi
Nếu biết có nhiều tiền như vậy, chắc chắn ngày nào cũng có người nghèo tới gõ cửa
Chính vì thế, Lục gia mới thường xuyên bị nhòm ngó
Thật ra trong hay ngoài nước đều vậy, nước ngoài cũng chẳng an toàn hơn trong nước, nhưng biết sao được khi ông sợ
Sợ trở thành người tiếp theo như cậu mình
"Vâng vâng
Lục Minh Châu không ngừng gật đầu, "Lời dặn dò của cha, con phải cố gắng học tập
Lục phụ trợn mắt: "Thế còn chiếc nhẫn Càn Long ngự dụng kia thì sao
Lục Minh Châu ranh mãnh cười, "Ngày đầu tiên đến trường, con đeo món đồ kia làm gì
Lần sau đi, lần sau cha đem hết những tài sản định mua sắm cho con viết vào danh nghĩa của con hết, châu báu mặc con chọn lựa thỏa thích, xong xuôi rồi con sẽ đưa cho cha
Nể tình hào phóng chia tài sản, không hỏi đến chuyện đòi mua nhẫn mười vạn tệ nữa
Lục phụ biết ngay là không hiếu thuận như vậy, nhịn không được mà nói: "Người ta là không vào hang cọp sao bắt được cọp con, còn con thì ngược lại, không thấy thỏ thì không thả chim ưng
Lục Minh Châu không hề để ý
Lấy được thứ thực tế, cha ruột ngoài miệng châm chọc vài câu thì đã làm sao
Cũng không mất đi miếng thịt nào
Vốn đang ngồi thẳng lưng, nhưng gắng gượng mãi cũng mệt mỏi quá, không kìm được mà thả lỏng một chút, giống như không xương mà nửa dựa vào người Tạ Quân Nghiêu, trong ánh mắt không hài lòng của Lục phụ, nàng nói: "Cha, người đừng nói con không phải, ít nhất người cũng cho con phần tài sản thịt nát trong nồi, chứ không phải ném xuống nước không thấy tăm hơi
Lục phụ nghe ra hàm ý của nàng, có ý kiến với anh trai nàng sao
Dùng ánh mắt hỏi Lục Minh Châu
Lục Minh Châu hừ hừ hai tiếng, "Của hồi môn của con con không được nói à
May mà con lương thiện rộng lượng, là cô nương tốt nhất thiên hạ, nếu không thế nào cũng phải làm cho long trời lở đất lên mới thôi
Lục phụ cảm thấy không được hợp lẽ
Rõ ràng vẫn nhớ câu "Nhạn nhổ lông, thú vật lột da" mà Lục Trường Sinh đã nói, Lục Minh Châu lại trách mình nói lời khó nghe
Lúc đó tỏ thái độ tán thành, còn bây giờ
Lại hoàn toàn ngược lại
Đã xảy ra chuyện gì vậy
Lục phụ quyết định đợi Tạ Quân Nghiêu không có mặt ở đó sẽ hỏi han nàng cẩn thận: "Thôi được rồi, được rồi, hôm nay cha đã cho đủ rồi, ngày khác kiếm được nhiều, lại cho con thêm một ít
Dù sao phần lớn gia sản vẫn muốn để lại cho hắn và Lục Bình An
Cảm thấy nên cho Lục Bình An một phần, giờ được thêm, không thì chắc chắn lại ầm ĩ
"Đa tạ người, người nhất định đừng quên những gì mình đã nói
Lục Minh Châu thừa cơ quyết định lời hứa hẹn mới này, lười biếng vươn vai đứng lên, "Người nghỉ ngơi cho khỏe, con với Tạ Quân Nghiêu xin phép cáo lui, qua hai ngày nữa con lại đến thăm người
Lục phụ vội nói: "Thôi đừng
Con đến một lần, cha lại hao tài tốn của một lần
Lục Minh Châu trêu ông: "Càng phải đến
Lần sau sẽ không định tìm ông đòi cái này đòi cái nọ, xem ông sợ chưa kìa
Trong lòng Lục Minh Châu rất rõ ràng, đòi tiền quá nhiều lần, rất dễ khiến người ta chán ghét phiền phức, hạ hồi đòi lại cho hợp tình hợp lý, luôn muốn chừa cho Lão Đậu có khoảng thời gian thở, tránh vật cực tất phản
Lục Minh Châu tính xong nước cờ hay, kéo tay Tạ Quân Nghiêu, đắc ý đi ra khỏi phòng tổng thống
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên nhớ ra chuyện của Lục Ái Quốc vẫn chưa giải quyết, "Quân Nghiêu anh đợi em đã, em còn một việc nhờ cha làm
"Anh chờ em
Tạ Quân Nghiêu không đi vào theo
Lục phụ vừa mới ngả người pha trà, thấy vậy thì giật mình không rõ chuyện gì, "Lại quay lại làm gì
Lục Minh Châu bĩu môi, "Đương nhiên là có chuyện
"Chuyện gì
Chẳng phải lại muốn tiền đấy chứ
Nhưng Lục phụ không biết đối với Lục Minh Châu nói chuyện chẳng khác gì đòi tiền, "Cha, người có phải nên phái người về nước một chuyến, lén lút đón Lục Ái Quốc về không ạ
"Ai là Lục Ái Quốc
Lục phụ hỏi ngược lại, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc
Lục Minh Châu giật mình nói: "Người không biết sao
Lục phụ càng thấy kỳ quái, "Ta phải biết à
Rốt cuộc Lục Ái Quốc là ai
Họ Lục, có quan hệ gì với Lục gia chúng ta
Lục Minh Châu tức giận nói: "Con gái của Lục Trục Nhật, con bé mà người hay nói mới nửa tuổi đó, hiện tại ở trong tay mẹ kế mà kiếm sống qua ngày, ngày nào cũng trông con bé làm việc nhà, sống cực khổ khó khăn, không ai quản lý sao
Lục phụ nhíu mày: "Sao con biết
Tiểu nha đầu đó tên là Lục Ái Quốc à
Tên lung tung hết cả
Có ai lại đặt tên cho con gái là Lục Ái Quốc như vậy chứ
Ái Quốc, Ái Quốc, đến cuối cùng thì ai mới là ái quốc, mà tên của đứa trẻ lại bị dùng như thế
"Người có thể đón nó về rồi sửa cho cái tên khác nghe hơn
Lục Minh Châu cũng thấy cái tên Lục Ái Quốc thật khó nghe
Lục phụ rất tức giận, rồi lập tức dùng ánh mắt thăm dò nhìn con gái, "Ta chưa bao giờ nhắc tới tên Lục Trục Nhật với con, từ đâu con biết vậy
Gần đây con cũng không rời khỏi Hương Cảng
"Con con biết được trong mộng, người tin không
Lục Minh Châu có thể chắc chắn người đó là đại ca của Lục Trường Sinh, tức Lục Trục Nhật
Lục phụ lắc đầu, "Không tin
Lục Minh Châu tiến đến gần, nhỏ giọng nói: "Cái gì mà con trai của vị lão thủ trưởng nào đó, làm đoàn trưởng gì đó ấy, tên Chương Sóc
Lục phụ kinh ngạc nói: "Thật sự là biết được trong mộng sao
Trước đây chưa bao giờ nhắc tới cái tên này với con gái
Lục Minh Châu gật gật đầu, "Đúng vậy, con mơ thấy con gái người là con, không ở bên cạnh người rồi rời Thượng Hải, mang theo Bình An đi tìm nơi nương tựa người đó, kết quả cuối cùng lại là kết hôn rồi ly hôn, thương tâm rồi lại đau khổ, cuối cùng chỉ sống được tới năm ba mươi chín tuổi, tất cả đều là do hai cha con các người an bài hết cả
Bây giờ, người có cảm thấy là con đòi người về một chút công bằng cũng không có gì là quá đáng không
Rồi lại nhỏ giọng nói: "Đúng như người nói, người giàu sẽ gặp họa, là con gái người con cũng không tránh được kiếp nạn này, còn người con trai cả kia của người cũng chẳng bảo vệ được con gái người
Sắc mặt Lục phụ trầm xuống, đã tin được mấy phần
Bởi vì, ngoài bản thân ông và Lục Trục Nhật, trên thế gian này không có ai biết Lục Trường Sinh
Việc tìm đồ vật ở mộ Lục lão gia và Lục thái thái, người ra mặt cũng là một người khác, che giấu vô cùng kín đáo
"Có phải chính vì đã thấy giấc mơ này, cho nên mới mang Bình An rời khỏi Thượng Hải
Lục phụ lập tức nghĩ ra điều này, nếu không khó mà giải thích được hành động bất thường của nàng
Lục Minh Châu không gật đầu cũng không phủ nhận
Lục phụ lại cảm thấy có gì đó không đúng: "Nếu đã sớm thấy giấc mơ này rồi, tại sao lại không biết sự tồn tại của Lục Trục Nhật, là do chính ta nói
"Không phải lúc đó con mơ thấy
Lục Minh Châu nhún vai, động tác hơi bất nhã, "Con mơ tối qua, không thì đã chẳng vội vàng chạy đến đây tìm người, con cho là trời cao cảnh báo cho con đấy
Lục phụ suy tư một lát rồi nói: "Đừng để Tạ Quân Nghiêu phải đợi lâu, con về trước đi, tối mai ta phái người đón con đến để nói chuyện chi tiết sau
"Được thôi
Lục Minh Châu không vội vàng gì
Chắc chắn phải đưa Lục Ái Quốc về, nhưng sớm một ngày hay muộn một ngày thì cũng chẳng có gì khác biệt
Nữ thủ phú Hương Giang, Chư Hương, và người Hoa giàu nhất, Lục Thận, hai anh em liên thủ trên thương trường hiếm có đối thủ
Sau này họ không tái hôn, toàn bộ di sản đều được lập vào quỹ từ thiện Lục Minh Châu
Là con gái của những người giàu có nhất, Lục Minh Châu cảm thấy mình sắp phát tài
Tạ Quân Nghiêu ở bên ngoài chờ không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn
Gặp Lục Minh Châu tươi cười, tâm trạng hắn cũng tốt theo
Hắn sửa lại đuôi sam hơi lỏng, mở ra vạt áo lam băng gấm: "Buổi tối ăn gì đây
"Ăn ở đây luôn đi, ta mời khách
Lục Minh Châu lười đi tìm nhà hàng khác
Tạ Quân Nghiêu không đồng ý: "Sao có thể để con gái mời khách được
Phải cho ta có cơ hội thể hiện phong độ chứ
Lục Minh Châu cười tươi tắn
Thiếu chút nữa đã quên mất, thời này không có chuyện chia đôi chi phí AA
Bảy tám mươi năm sau, chuyện chi phí AA phải chính xác từng đồng từng cắc
Trong lúc ăn, Tạ Quân Nghiêu hỏi Lục Minh Châu: "Minh Châu, chờ Lục thúc đưa đồ hứa hẹn cho nàng, địa vị của nàng vượt xa ta, liệu nàng có chê ta không bằng mà không cần ta không
Hắn lo được lo mất
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn Lục Minh Châu
Lục Minh Châu hơi ngẩn người, lập tức bật cười: "Nói ngốc nghếch gì thế
Ta là loại người đó sao
Ta không ra gì, có thấy nàng chê ta đâu
Huống chi ba ta chỉ hứa thôi, chứ đã đưa tận tay ta đâu
Có bánh mì rồi, đương nhiên phải tìm một người đàn ông cũng có bánh mì và cho mình tình yêu nữa
Còn chuyện bánh mì lớn hay nhỏ, thơm hay không thì tùy người thôi
Người đẹp trai, bánh mì nhỏ một chút cũng được
Người bình thường, thì phải có bánh mì to và thơm thì mới có thể cưa được mỹ nữ
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là người vừa tốt vừa có bánh mì to
Tới giờ, Lục Minh Châu thích Tạ Quân Nghiêu, tướng mạo xuất sắc, khí chất hàng đầu, không hề bá đạo, cũng chẳng cố chấp, lại còn giữ mình trong sạch
Bánh mì hơi nhỏ cũng không sao cả
Gặp được người phù hợp, bánh mì không quá quan trọng, tình cảm mới là thứ quan trọng nhất
Lúc qua bàn ăn, Lục Minh Châu nhón người hôn nhẹ lên môi hắn, trong ánh mắt ngạc nhiên của Tạ Quân Nghiêu, nàng cười, hơi thở ấm áp từ đôi môi đỏ phả vào mặt hắn, khiến hắn thoáng chốc đỏ bừng
Khuôn mặt tỉ mỉ như tranh vẽ, vô cùng tuấn tú
Tạ Quân Nghiêu đang muốn phản khách thành chủ ở nhà hàng, thì Lục Minh Châu đã vèo một cái rụt về chỗ ngồi, cười với hắn như một con cáo nhỏ, vô cùng giảo hoạt
Dưới ánh đèn, màu sắc da dẻ của nàng như kéo dài ra vô tận, vô cùng quyến rũ, đôi mắt sáng long lanh, càng thêm xinh đẹp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Quân Nghiêu không kìm được, đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc thon thả của nàng đang đặt trên bàn ăn, nhẹ nhàng vuốt ve, nâng niu trong lòng bàn tay, vẻ vui mừng thể hiện rõ trên khóe mắt và lông mày, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng
Nhưng bầu không khí tốt đẹp lại bị một giọng nói bất mãn phá tan: "Không biết xấu hổ
Lục Minh Châu quay đầu lại nói: "Già mà không kính
Người vừa nói là một lão phụ nhân tóc trắng như tuyết, mặt hồng hào, lưng thẳng tắp, mặc sườn xám lụa đen, trên cổ đeo một chuỗi dài khoảng 108 hạt phỉ thúy lớn, trên cổ tay đeo đôi vòng ngọc, xanh mướt bóng loáng, màu ngọc lộng lẫy, đều là ngọc thượng đẳng, thể hiện một thân phú quý khí
Nguyên thân nhận ra, đó là Lục lão thái thái
Vì thầy bói phán nguyên thân có số mệnh cứng rắn khắc cha, nên bà đặc biệt không thích nàng, đôi khi nhìn nguyên thân với ánh mắt rất sâu xa, khiến người ta lạnh sống lưng
Mười mấy năm trôi qua, Lục phụ tuy không thương nguyên thân lắm, nhưng về kinh tế thì chưa bao giờ bạc đãi
Bây giờ xem ra không giống như không thương nguyên thân chút nào
Chắc có ẩn tình gì đó, có cơ hội sẽ hỏi thử
Lục lão thái thái thì ngược lại, đối xử với nguyên thân không tốt, lại còn keo kiệt cay nghiệt
Sau khi con trai ruột chết đi, bà càng trở nên u ám hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe Lục Minh Châu cãi lại, Lục lão thái thái tức đến nổ phổi, quát lớn: "Lục Minh Châu, ai dạy con như vậy
Thật không coi ai ra gì
Cha con đã cho con ở Thượng Hải rồi, sao không an phận ở yên đó
Cứ phải theo đến Hương Giang, tiếp tục gây tai họa hả
Lục Minh Châu không hề khách khí: "Bà già nhà ngươi quyết liệt dọn hết cả nhà đi theo ba ta nơi đất khách, ta tại sao không thể rời Thượng Hải
Hơn nữa ta biết trước biết sau
Ba ta không nói gì thì thôi, người dựa vào cái gì mà quản
Dựa vào tuổi già chắc
Già thì nên nghỉ ngơi, dưỡng sinh cho tốt, đừng hỏi đến chuyện của người trẻ, khiến người ta ghét
Đối với chủ gia đình còn dám nói năng kiểu đó, huống chi chỉ là một bà già
Bà nội thì sao chứ
Đối xử tệ với nguyên thân, Lục Minh Châu không có lý do gì phải giữ thể diện cho bà ta cả
Lục lão thái thái tức đến toàn thân run rẩy, miệng móm mém hơi run, chỉ vào Lục Minh Châu, nhất thời không nói nên lời
Bà lão bên cạnh vội mở miệng nói: "Bát tiểu thư, sao có thể nói chuyện với lão thái thái như vậy chứ
"Mắc mớ gì tới ngươi
Lục Minh Châu càng thêm không khách khí
Bà lão này là Nhị di thái, còn có tên gọi là Tiểu Hoa Tiên
Tuổi thật so với Lục phụ và Lục thái thái còn nhỏ hơn mấy tuổi, năm nay đã 58, là một danh ca kịch nổi tiếng, vốn phải bảo dưỡng tốt để giữ phong độ, nhưng do sinh nhiều con, lại còn chết yểu nhiều, nên khí huyết bị tổn hao nghiêm trọng, nhìn già nua thật sự, so với Lục phụ thì như già hơn mười mấy tuổi
Giọng nói thì vô cùng tốt, ngọt ngào uyển chuyển, ánh mắt cũng trong veo
Lục lão thái thái thích nghe hát kịch, lại không thích tính cách mạnh mẽ của Lục thái thái, hay làm việc khoa trương, mỗi ngày không về nhà lo việc buôn bán
Vì thế bà chủ trương cho Lục phụ cưới Tiểu Hoa Tiên, sau này sinh liền tám đứa con, rất được Lục lão thái thái yêu thích, Tiểu Hoa Tiên cũng rất biết ơn bà, luôn nịnh bợ và kề cận bên cạnh
Bị Lục Minh Châu phản bác, Nhị di thái thoáng hiện lên vẻ u ám
Cắn môi, không nói gì
Lục lão thái thái cũng không biết phải nói gì, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Lục Minh Châu, rồi vịn tay Nhị di thái, lê bước chân nhỏ xíu, lớn tiếng muốn đi mách với Lục phụ
Lục Minh Châu bĩu môi, quay đầu lại nói với Tạ Quân Nghiêu: "Chúng ta tiếp tục thôi, đừng để ý đến người không liên quan
"Hình như quan hệ của hai người không tốt
Tạ Quân Nghiêu nhận xét
Lục Minh Châu thẳng thắn gật đầu: "Mỗi nhà mỗi cảnh, đây là chuyện khó xử trong nhà của chúng ta
Người già phong lưu trăng hoa, cưới một đống vợ nhỏ về, gia sản thì có bấy nhiêu, sao mà không lục đục tranh giành nhau được
Vì vậy, đừng trách ta tìm lão già kia đòi đồ, ta không muốn thì cũng lọt vào tay mấy bà vợ nhỏ kia cùng con cái của họ thôi
Tạ Quân Nghiêu an ủi: "Nhà họ Tạ cũng giống vậy, lúc nào cũng lộn xộn
May mà có Đại ca trấn giữ, nên không dám tới trêu chọc chúng ta
Lục Minh Châu cười hỏi: "Chúng ta có xem là đồng bệnh tương liên không
Tạ Quân Nghiêu ngập ngừng: "Tuy có cùng cảnh ngộ, nhưng chúng ta đều không cần phải thương xót lẫn nhau
"Nói đúng, thưởng một con cá muối lớn
Lục Minh Châu gắp thức ăn cho hắn
Ăn cơm xong, hai người không ở lại mà về
Trời đã tối, sao đêm lấp lánh trên bầu trời
Tạ Quân Nghiêu đưa Lục Minh Châu về nhà họ Vương, vào nhà chào Vương Bá Huy và vợ chồng Vương thái thái xong, liền bị Lục Minh Châu tiễn ra ngoài
Trước khi lên xe, Tạ Quân Nghiêu chợt nhớ ra: "William chiều nay liên lạc với ta bảo ngày mai sẽ rời Hương Giang, nói cho nàng biết không cần phải đi nhận nhà và chìa khóa nữa
Trưa mai ta đến đón, được không
Lục Minh Châu ngạc nhiên hỏi: "Chưa đến một tháng mà đã về rồi
"Ta cũng không rõ, hình như nhận được điện trong nước nói có chuyện cần về gấp nên mới sớm như vậy
Lục Minh Châu dọn lên núi ở rồi, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, còn có thể cùng nhau leo núi chạy bộ, Tạ Quân Nghiêu không nhịn được tươi cười: "Ngày mai xem nhà trước, xem chỗ nào cần sửa, đồ đạc nội thất cần thay gì, ta sẽ sắp xếp cho nàng
Phục vụ bạn gái là vinh dự
Mong rằng sớm chuyển về đây ở
Lục Minh Châu không từ chối: "Được thôi, chờ ta không phải đi học nữa thì chúng ta cùng nhau đi mua sắm đồ đạc
Muốn ở lâu dài thì phải sắp xếp cẩn thận thôi
Đang nghĩ xem sẽ biến nơi này thành phong cách nào
Ai ngờ, ngày hôm sau đến nhận nhà thì ngoài ý muốn phát hiện gia sản đã được đổi mới toàn bộ, từng món đồ đều rất quý giá, được sắp đặt đâu ra đấy, vô cùng thanh lịch, ngay cả đèn chùm cũng được thay thành một chiếc đèn mới xa hoa và xinh đẹp hơn
Biệt thự mang phong cách châu Âu, nội thất cũng mang đậm phong cách Tây, tổng thể sang trọng đại khí, không có gì để chê
Tạ Quân Nghiêu và Lục Minh Châu đều kinh ngạc, hỏi William thì được biết: "Bạn Lục, Hạ tiên sinh phái người đến, họ làm rất giỏi, chỉ trong một ngày rưỡi đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thế này
Ra tay rất hào phóng, toàn bộ nội thất đều là hàng nhập khẩu, bình hoa hình như là đồ cổ của nước các cô, còn có mấy bức tranh của Picasso nữa, tổng giá trị còn hơn cả giá tôi bán căn biệt thự này
"Hạ tiên sinh
Lục Minh Châu và Tạ Quân Nghiêu nhìn nhau
Tạ Quân Nghiêu nhíu mày, không kìm được nói: "Minh Châu, ân nhân cứu mạng này, xem ra Hạ tiên sinh tính ở bên cạnh nàng dài dài rồi
Trong lòng có chút bất an
Lục Minh Châu xòe tay: "Ta hoàn toàn không biết chuyện này
Trong tiểu thuyết, Minh Nguyệt Hương là con gái cưng của ông chủ Huy Hoàng Thuyền Vận, người vợ cả
Không viết tên cha mẹ nàng, chỉ gọi là minh cha, minh mẫu
Chỉ biết minh mẫu họ Hạ, ông ngoại của Minh Nguyệt cùng mẹ nàng ăn cơm thì bị nghẹn chết ngoài ý muốn
Ông ngoại của Hạ Vân, trong tiểu thuyết không có tên, chỉ nói là người giàu nhất Nam Dương
Vì không gặp được Lục Minh Châu nên ở trong tiểu thuyết hưởng thọ 65 tuổi
Lục Minh Châu cảm thấy nhận lễ vật của Hạ Vân tặng không có gì phải áy náy
So với tính mạng của hắn thì mấy thứ lễ vật này là gì
William lại nói cho Lục Minh Châu và Tạ Quân Nghiêu, hai ngày trước đã chuyển khỏi biệt thự đến khách sạn ở, nên Lục Minh Châu có thể trực tiếp dọn đến, không cần chờ đợi
Lục Minh Châu và Tạ Quân Nghiêu xem một lượt trong ngoài, quả nhiên đúng như lời nói
Sạch sẽ sáng sủa, không một hạt bụi
Không những thế, trong tủ quần áo treo đầy những bộ trang phục tinh xảo, trong tủ giày đặt hàng loạt giày da thủ công, trên bàn trang điểm bày la liệt đồ trang điểm lộng lẫy, hộp trang sức chứa đầy ắp, y phục đẹp đẽ dường như sắp tràn ra
Victoria trên chiếc giường lớn kê gối và chăn tơ tằm, thẳng tắp ngay ngắn
Ngay cả bồn tắm lớn cũng được thay mới cẩn thận
Lục Minh Châu kinh ngạc thốt lên: "Ta còn chuẩn bị sẵn tinh thần mất hai tháng để dọn dẹp nhà cửa, kết quả là thế này
Mới một hai ngày đã lo xong hết, còn đổi mới trang trí nữa, thật là không thể tưởng tượng nổi
William nghĩ một lát rồi hâm mộ nói: "Sức mạnh của đồng tiền
Chính mắt nhìn thấy hơn trăm người cùng lúc bận rộn trong biệt thự, bận mà không loạn, vô cùng có trật tự
Lục Minh Châu lại phát hiện hai người mặc áo trắng quần đen, tết tóc đuôi sam kiểu lớn nữ hầu, không khỏi nhìn về phía William: "Nữ hầu của ngươi à
Lương tháng bao nhiêu
Tính ở lại hay là Hoàn thị tính tìm đường khác rồi
William sờ mũi, sửa lại nói: "Nữ hầu của ngươi
Lục Minh Châu ngẩn ra
Tạ Quân Nghiêu nhanh chóng phản ứng lại: "Hạ tiên sinh tự tìm người hầu
Sau khi được William xác nhận, Tạ Quân Nghiêu hơi nghiêng người, nói với Lục Minh Châu: "Tiền lương người hầu do mình tìm bình thường là 150 đồng, không biết Hạ tiên sinh thuê đến thì trả bao nhiêu
Lục Minh Châu trực tiếp hỏi luôn
Chuyện không hiểu cứ hỏi thẳng, không cần phải làm quá phức tạp
Một trong số đó, nữ hầu lớn tuổi hơn một chút, dáng người khỏe khoắn trả lời: "Ta tên A Dung, đây là A Hồng, chúng ta phụ trách giặt giũ, nấu cơm, quét dọn cho tiểu thư, Hạ tiên sinh trả cho chúng ta 170 đồng một tháng, cứ theo tháng thanh toán, không cần tiểu thư tốn tiền
Còn có một người làm vườn tên A Chính, mỗi tháng đến làm vườn định kỳ cho tiểu thư, nhưng bình thường không ở lại đây
"Hạ tiên sinh quá chu đáo
Lục Minh Châu nói từ tận đáy lòng
Không biết phải biểu đạt sự cảm kích của mình như thế nào, cũng không biết có nên nhận lấy hay không
Không nhận ư, áy náy quá
Nhận ư, ban đầu không áy náy giờ cũng thấy áy náy
Khó xử quá đi
Cái người họ Chân này, quá đáng thật, không một tiếng động, ngay cả cơ hội để nàng từ chối cũng không cho
Cầm chìa khóa mà William đưa cho, Lục Minh Châu không kịp gọi điện cho Hạ Vân, vội vàng đến trường đi học, chiều tối lại bị vệ sĩ của Lục phụ đến đón ở đại khách sạn Hương Cảng
Sớm đã nói với Tạ Quân Nghiêu, nên chiều nay Tạ Quân Nghiêu không tới đón
Lục phụ vẫn thích mặc áo sơ mi trắng, phối với quần tây màu xám bạc, tóc mai điểm bạc như trước, tướng mạo tuấn nhã, trong mắt thêm vài tia máu, trông có vẻ hơi mệt mỏi, thoáng chốc trông như già đi vài tuổi
Lục Minh Châu lo lắng hỏi: "Cha, tối qua cha ngủ không đủ giấc sao
"Nghe xong mấy câu nói của con hôm qua, ta sao ngủ ngon được chứ
Liên quan đến việc của trưởng tử, Lục phụ không để ai ở lại trong phòng, uống một ngụm trà đặc, vị đắng tràn lên đầu lưỡi, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn một chút, chỉ vào ghế đối diện bàn trà nói với Lục Minh Châu: "Ngồi xuống nói cho ta rõ ràng, con mơ thấy những gì
Không được giấu giếm ta
Nên giấu được thì cứ giấu
Tỉ như..
Chuyện xuyên không
Lục Minh Châu nghĩ trong lòng như thế, cũng làm như thế, chọn những chuyện có thể nói cho Lục phụ, kể rành rọt sự thật, không bình luận gì cả, không thể quyết không để lộ một chữ
Lục phụ lại nhíu mày, luôn ngắt lời kể của nàng, truy hỏi tường tận tình hình, trước là biết được vận mệnh cuối cùng của con gái út, rồi đến Lục Thận và Lục Ái Quốc một người ly hôn, một người hủy hôn, trong mắt Lục phụ tràn ngập tia máu, vô cùng giận dữ, nghiến răng nói: "Lục Trục Nhật đâu
Chết ở xó xỉnh nào rồi
Sao lại để mình con đối mặt
Nếu không phải đã hứa sẽ chăm sóc tốt Lục Minh Châu và Lục Bình An thì sao ông lại để hai đứa nhỏ ở lại trong nước
Vốn dĩ ông nghĩ sống chung với anh trai và cha ruột, thế nào cũng sẽ hòa thuận hơn sống cùng các anh chị em cùng cha khác mẹ
Cái gọi là chăm sóc của Lục Trường Sinh là như thế sao
Lục Minh Châu thở dài: "Chắc là cũng tự lo thân không xong rồi
Từ khi mang Lục Minh Châu và Lục Bình An về thì thân phận của hắn nhất định sẽ không giấu được
Trong xu thế chung đó, Lục Trục Nhật dù có lập công hiển hách, cũng không thể không chịu một chút ảnh hưởng nào, nhất là cha, em gái bị liên lụy, rồi còn lôi kéo cả cha, em gái mình vào nữa
Lục phụ tức giận đến bùng nổ
Kinh doanh nhiều năm, trải qua nhiều sự đời, ông không phải là người hiền lành gì, chưa từng bao giờ, chuyện trưởng tử thua lỗ mất một nửa gia sản luôn canh cánh trong lòng ông, bằng không thì đã không đối xử lạnh nhạt với cháu đích tôn mười mấy năm, vẫn luôn thờ ơ, nhưng chuyện tiền quyên góp, việc công, trong tình thế tốt đẹp mà lại không bảo vệ tốt cho em gái và các con của mình thì đúng là Lục Trường Sinh thất trách
Nghe chuyện trong giấc mơ của con gái út, Lục phụ bỗng nhiên thấy may mắn vì đã chạy nhanh, bằng không thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì
Nhưng con gái ông đã làm sai gì
Mới ba mươi chín tuổi, trẻ như thế mà đã phải chết, Lục Trường Sinh đều không thể trốn tránh trách nhiệm
Mở đôi mắt to tròn long lanh như nước, Lục Minh Châu nhìn, "Cha, con phải chịu kết cục này, đều là do cha tự tiện sắp đặt cả, bây giờ cha thương con rồi lại hỏi có tiếc số tài sản kia không
Lục phụ đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu cô, khuôn mặt đầy hối hận, "Không hỏi ý kiến của con đã tự sắp xếp chuyện gả cho Chương Sóc, là ba có lỗi với con, cũng là anh hai của con có lỗi với con
May mà có giấc mơ báo trước, bây giờ ba thấy may mắn, vô cùng cảm tạ trời xanh, sao lại tiếc số tài sản đáng lẽ phải bồi thường cho con chứ
Lục Minh Châu ngẩng mặt lên cọ vào lòng bàn tay cha, cười nói: "Con không ngại cha bồi thường cho con nhiều thêm chút nữa
Vẻ mặt ảm đạm vì chuyện đó đã biến mất, khôi phục lại vẻ tươi tắn như trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục phụ trực tiếp mang ra chiếc rương da số 7 đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt nàng, "Tất cả cho con hết
Ban đầu tính để con gái út chọn mười bộ châu báu là đủ rồi, giờ không cần chọn nữa, mấy trăm món đều cho hết, coi như đền bù lại những thiệt thòi mà người cha này gây ra cho nàng
Lục Minh Châu lập tức vui vẻ
"Thật sự cho con hết ạ
Nhịn không được hỏi lại một câu, sợ mình đang mơ
"Thật sự, tất cả cho con
Lục phụ không hề do dự
"Vậy thì cha hãy bố trí cho con thêm vài vệ sĩ nữa đi
Lục Minh Châu được một tấc lại muốn tiến một thước, "Hạ tiên sinh giúp con dọn nhà mới sạch sẽ rồi, có thể xách vali đến ở luôn, lại còn bố trí hai người hầu làm việc nhà, một người làm vườn định kỳ chăm sóc hoa viên, giờ chỉ thiếu vệ sĩ bảo vệ an toàn cho con thôi, chỉ có cha mới giúp được chuyện này, người khác con không tin tưởng
Về vấn đề an toàn chắc chắn không thể giao cho người ngoài phụ trách, phải là người nhà sắp xếp thì mới có thể yên tâm
Cái gọi là người nhà, đương nhiên là chỉ người cha thân sinh này thôi
Vừa không có tiền, lại không có quan hệ, cũng không thể luôn làm phiền Vương Bá Huy
Ở nhà họ Khúc lâu như vậy, cũng ngại lắm
Lục phụ lập tức đồng ý, gọi ngay bốn vệ sĩ đang đứng ngoài cửa vào, một đám thân thể cường tráng, cao lớn oai phong, "Về sau sẽ có nhiệm vụ bảo vệ Bát tiểu thư, hai người giữ nhà, hai người theo sát bảo vệ, luân phiên nhau, tiền lương sẽ cao hơn 10%, cũng là do ta thanh toán
Bốn vệ sĩ nghe vậy vô cùng vui mừng, lập tức hành lễ với Lục Minh Châu: "Mời tiểu thư cứ phân phó
Lục Minh Châu nhẹ nhàng gật đầu, "Sau này sẽ nhờ vào các vị bảo vệ
"Vâng
Bốn người đồng thanh đáp
Vệ sĩ bên cạnh Lục phụ rất nhiều, mấy người bọn họ ở trong đó chẳng có gì nổi bật, khó có ngày được nổi danh, theo Bát tiểu thư thì lại khác
Bốn người bọn họ, nhất định sẽ được trọng dụng
Lục phụ lại nói với Lục Minh Châu: "Cũng nên học lái xe đi, tay lái cũng được, quay đầu ta sẽ mua cho con một chiếc xe, đừng để Tạ Quân Nghiêu ngày nào cũng phải đưa đón, lỡ mất thời gian của người ta
Lục Minh Châu buột miệng nói: "Xe độ ạ
Lục phụ ngẩn người ra, "Cũng biết nghĩ đến đồ tốt, một chiếc xe con 2000 đô không đủ dùng sao
Lục Minh Châu bĩu môi, "Cha vừa mới hiền hòa với con đấy, cả một rương châu báu nói cho con hết, bây giờ đã trở mặt rồi sao
Một chiếc xe độ cũng không tiếc
Xe sau khi độ chạy rất nhanh, thuộc về loại siêu xe
Nhìn vào cái biển số là nhận ra ngay
"Cha, con ở biệt thự cao cấp trên đỉnh núi, mà lại đi một chiếc xe con bình thường, hàng xóm của cha sẽ nghĩ sao về con
Lục Minh Châu nắm lấy cơ hội, cứ như muốn nhổ lông cừu thôi
Về cái ý nghĩ không nhổ lông cừu Lão Đậu kia thì lần sau đi
Hôm nay bỏ qua cho qua chuyện
Lục phụ không chịu nổi vẻ nhõng nhẽo của cô, "Được được được, một chiếc xe độ
Đạt được mục đích Lục Minh Châu vô cùng cao hứng
"Lục Minh Châu, đúng là lúc nào cũng chỉ nhăm nhe moi tiền của ba thôi
Sau khi mấy người bảo tiêu của Lục phủ lui ra ngoài, Lục phụ hỏi chuyện tối qua, "Có phải con bất mãn chuyện đại ca con dùng của hồi môn hay không
"Không phải mà
Lục Minh Châu thốt lên, không chút do dự, "Dùng cho đại sự thì phải thôi, ta không có bất mãn
Chẳng phải cũng đang tích cực quyên góp để tranh thủ làm Hoa kiều yêu nước hay sao
Mặc dù là mượn hoa hiến Phật
Lục phụ im lặng nhìn, phát hiện trên mặt hắn không có chút gượng gạo nào, chứng tỏ việc trước kia Lục Trường Sinh thua hết quá nửa gia sản cho tổ chức cũng không làm thay đổi thái độ tán thành của hắn, bây giờ hắn bất mãn với Lục Trường Sinh có lẽ là do việc Lục Trường Sinh tự tiện quyết định cả nửa đời của hắn
Dù sao thì chuyện giữa hai cha con họ cũng đã rồi, lại còn không tôn trọng ý nguyện của hắn
Lục Minh Châu mơ hồ đoán được nguyên nhân Lục phụ hỏi, không nhịn được cười nói: "Nói thật, làm người dân, thì nên có tiền bỏ tiền, có sức thì góp sức, sự thật chứng minh, chỉ có muôn người đồng lòng mới có thể chấm dứt loạn thế
Không có anh hùng xông pha nơi chiến trường, làm sao có thái bình thịnh thế hôm nay
Thà làm chó thời bình, còn hơn làm người thời loạn
Vậy mới thấy, loạn thế thật khổ
Lục Minh Châu thực lòng thích thời đại hòa bình không có chiến loạn, cũng âm thầm may mắn không xuyên vào thời điểm lập nước, nên biết, dù có xuyên thành công chúa hoàng thất cũng không bằng làm nhân viên văn phòng ở thế kỷ 21
Không thể vì quốc gia hiến thân, nhưng cũng không ngăn được hắn bội phục những anh hùng đó
Về đại nghĩa, Lục Trường Sinh làm không thể chê trách được
Huống chi, nhiều năm không về nhà, hỏi lão gia tử, hỏi Lục thái thái xin tiền, chưa chắc đã biết trong đó có cả của hồi môn của nguyên thân
"Vậy nên con mới lấy cớ này để ta đền lại của hồi môn cho con
Lục phụ tối qua bị hắn làm ầm ĩ một phen trước mặt, bị lừa, phải chia cho hắn một số tiền lớn như vậy
Lục Minh Châu cười hề hề, "Nếu không làm vậy, người sẽ cho con sao
Tranh giành, tranh giành sản nghiệp của Lục phụ hiện tại, chứ không phải tiếc thương những của cải đã bị quyên góp
Làm người thật có nguyên tắc
Lục phụ nhéo mũi hắn, đổi chủ đề: "Ta sẽ phái người đi đón Lục Ái Quốc, còn cả Bình An, sau này cho hai đứa nó ở cạnh ta, tự mình sống tốt là được, không cần phải gánh vác trách nhiệm nuôi nấng hai đứa nhỏ
Lục Minh Châu cũng có ý này, nhưng không ngờ Lục phụ lại mở lời trước giải quyết chuyện của hai đứa nhỏ
Hai đứa nhỏ rất ngoan, nuôi không lỗ, chứ không muốn giống nguyên thân
Không có bản lĩnh của nguyên thân, lo mình nuôi không tốt
Thấy Lục Minh Châu sắc mặt vui mừng, Lục phụ trịnh trọng nói: "Minh Châu, nhớ kỹ, không phải là trách nhiệm của con, đối xử tốt với chúng, phải lương thiện, không được coi đó là điều hiển nhiên
Nếu ta định cư ở Hương Cảng, làm ông nội, thì Bình An và Lục Ái Quốc nên về để ta nuôi dạy, con rảnh thì đến thăm chúng là được
Lục Minh Châu do dự một chút, "Xung quanh người toàn là yêu ma quỷ quái, nhỡ làm tổn thương chúng thì sao
Lục phụ không chút do dự: "Ta thay đổi ý rồi, sẽ không ở cùng lầu với mấy bà di nương đó, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho chúng ở cùng mấy anh em, như vậy cũng sẽ bảo vệ tốt cho hai đứa nhỏ
Lục Minh Châu thở phào nhẹ nhõm
"Người có tính toán là tốt; ta sợ hai đứa nhỏ ở cạnh người sẽ chịu ấm ức
Nếu đã vậy, ta về nói rõ ràng với Bình An, cùng mua nhà lầu với con nha
Có điều, vàng thỏi đổi ra số tiền USD đó đã bị đầu tư vào công ty của Vương Bá Huy rồi, hình như không còn bao nhiêu, chuyện mua nhà lầu chung coi như thôi vậy
Nói thật, đi theo Lục phụ còn hơn, dù chỉ học được hai thành bản lĩnh của Lục phụ cũng đủ cho Bình An cả đời sung sướng
Lục phụ gật đầu, "Ngày mai ta phái người đến đón nó
Lục Minh Châu lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắm, "Không thành vấn đề
Bình An theo người, ta cũng muốn dọn nhà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.