Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô

Chương 35: Nam nhân trực giác




Đêm đó trở lại nhà họ Vương, tạm thời không mang theo vệ sĩ, tính toán chuyển nhà mới xong sẽ dùng họ sau
Bốn cái miệng ăn, không tiện ở nhà họ Vương ăn cơm
Lục Minh Châu cùng vợ chồng Vương thái thái, Vương Bá Huy nói câu chúc ngủ ngon xong lên lầu, bỏ rương da chứa châu báu vào phòng của mình, tìm đến Lục Bình An đang ở phòng bên cạnh, kể cho hắn nghe quyết định của Lục phụ
Chỉ nói Lục phụ hiện tại biết con cháu đích tôn tốt, tính toán đón hắn đến bên cạnh giáo dưỡng, không cần đến Lục Trục Nhật và Lục Ái Quốc
Nàng tôn trọng Bình An, cho nên báo trước một tiếng
Vốn tưởng rằng Lục Bình An không muốn, ai ngờ hắn không chút do dự gật đầu, nói hắn muốn đi với Lục phụ, “Cô nuôi con sẽ rất vất vả, con đi với ông.” Ông có tiền, không thiếu nuôi mình chút chi phí
Lục Minh Châu hay hỏi Lục phụ đòi tiền, Lục Bình An đều thấy hết, ghi trong lòng, biết cô mua nhà chuẩn bị chuyển đi không còn mấy tiền mặt, chắc chỉ còn một nửa trong số 1 vạn đô la Mỹ
Cô thật sự rất tốt với mình, không độc chiếm 1 vạn đô la Mỹ của ông, mà chia đều cho mình, cho mình tự do về kinh tế
Lục Minh Châu kinh ngạc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Nhanh như vậy à
Thật khó tin.” Nàng cứ nghĩ mình phải tốn chút nước bọt chứ
Lục Bình An cười có chút ngại ngùng, “Nếu cô đề nghị, vậy chứng tỏ cô và ông đã bàn bạc xong, đối với con mà nói đây là sắp xếp tốt nhất, con cũng không phải không biết tốt xấu, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.” Hắn không phải đứa bé lên ba, sao lại cần cô phải tách từng việc ra nói rõ từng cái một
Sống cùng Lục phụ có nhiều chỗ tốt
Lục Minh Châu vui vẻ nói: “Con có thể nói ra lời này, nói rõ con đã nghĩ thông suốt
Không phải cô không muốn giữ con ở bên cạnh, nhà của cô vĩnh viễn có phòng của con, cô cũng sẽ thường xuyên đến chỗ ông hỏi thăm con, chỉ là cảm thấy con học theo cô sẽ không học được gì, sẽ chậm trễ tương lai của con
Con xem, chúng ta đến Hương Cảng chưa đến một tháng, thời gian con học với anh Bá Huy không thể so với thời gian ở cùng cô, điều đó nói rõ hai cô cháu mình không nhất thiết phải dính nhau
Ông thì khác, ông vừa thông minh lanh lợi lại quyết đoán, lại rất có tiền, con vừa theo ông học bản lĩnh, vừa báo thù...khụ, vừa bồi dưỡng tình cảm, bù lại tiếc nuối mười lăm năm qua.” Lục Bình An sửa lại, “Cô phải nói là vừa theo ông học bản lĩnh, vừa thay người cha chưa từng gặp mặt làm tròn hiếu đạo, nói bồi dưỡng tình cảm rất dễ khiến người ta cho rằng con hướng đến tài sản của ông
Bất quá, cô có thể mượn cớ thăm con mà đòi tiền sinh hoạt phí của ông, ông già rồi sẽ mềm lòng, sẽ không từ chối đâu.” Lục Minh Châu sững người, sau đó phá lên cười
Mắt cong cong, vẻ mặt tươi cười như hoa, dưới ánh đèn trông hết sức xinh đẹp
Lục Bình An trong lòng khẽ động, hỏi: “Cô thật sự không định ở chung với ông sao?” Lục Minh Châu gật đầu, “Cô có nhà lớn của riêng mình, ở chung với ông làm gì
Ở một mình thanh tĩnh hơn
Ngày mai ông con sẽ tới đón con, cô cũng rất nhanh chuyển đến nhà mới của mình, nếu ở bên cạnh ông mà con không vui thì cứ tìm cô, cô là đường lui vĩnh viễn của con.” Lục Bình An nháy mắt mấy cái, “Chuyển đi luôn
Cô, không cần dọn dẹp chút sao?” Phòng cũ người ta ở qua chắc chắn không sạch sẽ, dù không thay đổi nội thất thì cũng phải dọn dẹp sạch sẽ một lần mới được
Lục Minh Châu mím môi cười, “Đã có người giúp cô dọn dẹp rồi, nội thất cũng đã đổi mới, đồ dùng sinh hoạt đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần xách túi đến ở.” Lục Bình An lộ vẻ bừng tỉnh
Lục Minh Châu có diện mạo tuyệt mỹ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thiếu người muốn lấy lòng nàng
Lục Minh Châu ngẩng lên xem giờ, men theo cạnh ghế đứng lên, “Vậy quyết định như vậy đi, cô không làm phiền con đọc sách nữa, con dọn dẹp hành lý đi, ông con sẽ phái người đến ngày mai, đi sớm cho khỏi lỡ thời gian.” Lục Bình An vâng một tiếng, tiễn nàng ra ngoài
Lục Minh Châu về phòng mình, trước tắm rửa thay quần áo, sau đó mở rương châu báu số 7, từng cái từng cái lấy ra thưởng thức, tiện thể đếm xem, bày lên giường thành hàng
Châu báu ngọc ngà, thứ gì cần có thứ đó
Lấp lánh lóng lánh, vừa đẹp lại quý
Không nhất thiết đều là đồ cổ, nhưng tuyệt đối là hàng châu báu cao cấp
Đá quý viên rất lớn, công nghệ tinh xảo, kiểu dáng đẹp
Lần trước chọn đã đau lòng từ bỏ những đồ trang sức, hôm nay tất cả đã vào túi nàng
Lục Minh Châu vui đến phát điên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau vài lần tiếp xúc, nàng đã dò la được tính cách Lục phụ, ông thích trẻ con, mềm mỏng không ăn cứng, hơn nữa coi trọng con trai cả hơn con vợ bé, mấy bà vợ lẽ không sánh bằng
Việc tam di thái muốn kim cương mà cuối cùng lọt vào tay nàng có thể thấy rõ
Lớn nhỏ, cả rương châu báu này có tổng cộng 324 món, khuyên tai thành đôi tính một, vòng tay thành đôi tính hai, không phải kiểu tính mỗi cái một món mà Lục Minh Châu đã nói ở trước mặt Lục phụ vì chiếm tiện nghi
Phần bồi thường này đúng là dày cộm
Lục Minh Châu vui vẻ cất châu báu lại vào rương, sau đó cho rương vào không gian, trước đó không thể không lấy một cái rương đựng đồ vật khác ra để trong thực tại cho đủ số
Lúc nào cũng muốn lừa gạt bất cứ ai trừ nàng
Xem ra thực sự nên thuê hai cái két sắt ở ngân hàng cất châu báu, không thể quá ỷ lại không gian nhỏ được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho dù có mấy vệ sĩ do Lục phụ tặng, cũng không thể hoàn toàn yên tâm đặt toàn bộ châu báu ở trong nhà, dù sao nhà siêu giàu có cũng có lúc bị trộm, huống chi nàng còn chưa phải là siêu giàu
Lục Minh Châu nghĩ vậy, ngày kế lúc ăn điểm tâm liền hỏi Vương Bá Huy về dịch vụ két sắt ở ngân hàng
Hắn làm thương nhiều năm, lại đến Hương Cảng lâu rồi, hẳn là hiểu rõ tình hình
Quả nhiên, Vương Bá Huy nghe xong đáp: “Bất kể là đầu tư bên ngoài, hay tiền gửi, chỉ cần là ngân hàng lớn có tài chính mạnh thì độ an toàn rất đảm bảo, dù sao bọn họ cần giành lấy sự tin tưởng của khách, đến nay chưa nghe nói có vụ két sắt ngân hàng bị trộm bao giờ
Nhưng ta khuyên cháu nên chia ra cất giữ, giảm rủi ro
Bất quá, chúng ta ở đây rất an toàn, trước sau trong ngoài có hai ba mươi người tuần tra bảo vệ, cháu ở nhà cứ thoải mái đi, sao lại nghĩ đến chuyện két sắt vậy?” Lục Minh Châu mới nói mình chuẩn bị chuyển ra ngoài, Lục phụ cũng muốn đón Lục Bình An về bên cạnh nuôi dạy
Vương thái thái và Liêu Uyển Như đều ngớ ra, hỏi câu giống Lục Bình An
Không dọn dẹp, sao mà ở được
Lục Minh Châu giải thích vài câu, “Hạ tiên sinh thật là người tốt, con chỉ cứu anh ta một lần mà anh ta cái gì cũng giúp, phái người dọn dẹp biệt thự mất một hai ngày là xong, William cũng đã rời Hương Cảng từ lâu, hôm qua con với Tạ Quân Nghiêu đi xem rồi, lúc nào cũng có thể vào ở được
Mọi người đợi con chọn ngày lành giờ tốt, con mời mọi người uống rượu mừng nhà mới.” Vương thái thái xung phong nhận việc: “Chỗ mẹ có lịch, để mẹ tìm người coi ngày tốt cho con.” “Cảm ơn mẹ nuôi.” Lục Minh Châu không từ chối ý tốt của bà, ân cần nhắc, “Nên tránh ngày đi học, chọn chủ nhật là thích hợp nhất, mọi người đều nghỉ.” Vương thái thái gật đầu, “Còn phải viết thiệp mời gửi đi nữa, đông người mới vui.” Lục Minh Châu mím môi, cười rất duyên dáng, “Mẹ nuôi, không cần báo cho nhiều người đâu ạ, chỉ mời vài người bạn thân thôi, tránh để người khác cho rằng con muốn nhận quà mừng.” Liêu Uyển Như không khỏi bật cười, “Ai thèm mấy tiền mừng tân gia của cô chứ
Cô cứ mời nhiều người vào.” Lục Minh Châu vẫn lắc đầu, xua tay tính toán, “Dì và anh chị chắc chắn không kém vụ tặng con két sắt anh con đã nói
Người khác con chỉ mời Quân Nghiêu, Hạ tiên sinh, chị Hạ Huyên, thầy Minh Huy có đến hay không thì không chắc, thêm nữa là Bình An và ba con
Cha con ông là ba ruột, không tính là khách, phải để ông ấy ra mặt mời đầu bếp đến nhà thiết đãi khách quý.” Nàng không có tiền, cũng không có mối quan hệ, còn phải cố gắng thôi
Vương Bá Huy bật cười thành tiếng, “Làm gì phiền đến cha cháu
Để đầu bếp của chúng ta cùng với đồ đệ đi qua giúp, tiện mang luôn đồ dùng và nguyên liệu nấu ăn, không cần cháu vội vàng ra ngoài mua.” Lục Minh Châu không từ chối, “Đa tạ anh cả
Tiểu muội vô cùng cảm kích.” Bàn bạc xong xuôi, Lục Minh Châu nhân lúc rảnh rỗi, dựa theo ngày lành giờ tốt do Vương thái thái chọn viết thiệp mời
Sau khi Lục Bình An được Lục phụ đón đi
Bình An đi rồi như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh không còn dấu vết, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống nhà họ Vương
Vương Bá Huy thỉnh thoảng thấy bên cạnh trống trải lạ thường, không nhịn được thở dài, bởi vì Lục Bình An thực sự là đứa trẻ thông minh, khi học cùng hắn thường có thể suy một ra ba, đôi khi còn có thể phát hiện ra vấn đề sơ suất của mình
Tuy không thể được mọi người yêu thích như Lục Minh Châu, nhưng thắng xa người thường
Chắc là Lục phụ muốn bồi dưỡng hắn thành người kế thừa
Đích tôn trưởng tử, danh chính ngôn thuận, hơn để thứ tử lên thay, có thể làm hậu thuẫn vững chắc cho Lục Minh Châu
Lục Minh Châu thì bận bù đầu
Sau một tuần bận rộn, nàng tự tay mang thiệp mời đến từng vị khách quý, trừ Tạ Quân Nghiêu thì đưa trực tiếp khi gặp trên đường, còn lại thiệp mời quan trọng nhất là phần của Hạ Vân
Dù sao đã nhận được quá nhiều ân huệ từ hắn, cảm tạ bao nhiêu cũng không đủ
Hai người đã hẹn trước, chọn Chủ nhật đến nhà
Tạ Quân Nghiêu đề nghị cùng đến, Lục Minh Châu không từ chối
Hạ Vân tiếp đãi bọn họ ở phòng khách
So với sự lộng lẫy của Minh gia, Hạ gia bài trí tối giản hết mức, phòng ốc trống trải, không có hoa tươi trang trí, lộ vẻ thanh lãnh và tĩnh mịch, không giống nhà của người giàu có
Lần trước Lục Minh Châu đến Hạ gia để gặp Hạ Vân là ở trong vườn hoa, chưa từng vào phòng
Hôm nay lần đầu bước vào nhà chính, nàng có chút kinh ngạc
Ngồi ở phòng khách, sau khi đưa thiệp mời, Lục Minh Châu trịnh trọng cảm ơn Hạ Vân trước, còn nói là mình không dám nhận những thứ đã được tặng
Hắn cho quá nhiều rồi
Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng cảm thấy không được thích hợp lắm
Đồ nội thất thì có thể chấp nhận, còn quần áo trang sức, đồ trang điểm thì là sao
Không phải Lục Minh Châu quá nhạy cảm, mà là nàng cảm thấy giao thiệp bạn bè cần phải có ranh giới
Hạ Vân không để bụng: "Minh Châu, giữa ngươi và ta không cần phải khách khí, với ta chỉ là một câu phân phó cấp dưới, tự có người khác làm, chứ đổi lại là ngươi, phải bận rộn mấy tháng trời mới có thể vào ở nhà mới
Dù nói Vương gia đối đãi với ngươi ôn hòa, nhưng dù sao ngươi vẫn là ăn nhờ ở đậu nhà họ, mọi thứ không tiện, người ngoài nhìn vào cũng khó tránh khỏi không hay, thà sớm chuyển về nhà mình
Lục Minh Châu không tiện nói rõ ý nghĩ thật của mình, giả bộ ngượng ngùng: "Chuyện đâu có nhẹ nhàng như Hạ tiên sinh nói
Những thứ kia không có món nào tiện nghi, thật sự hổ thẹn không dám nhận
"Rất đắt sao
Hạ Vân hỏi ngược lại
Lục Minh Châu cứng họng
Những thứ rất đắt đối với nàng, trong mắt Hạ Vân thực sự không đáng nhắc đến
Hắn chính là người giàu nhất Nam Dương
Khiến người ta ghen tị chảy nước miếng
Lục Minh Châu cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch giàu nghèo
Mỗi lần cảm thấy mình đã vượt qua mức bình thường của người dân, rất nhanh sẽ có người giàu có hơn xuất hiện trước mặt
Thật sự bị đả kích mạnh
Tạ Quân Nghiêu bỗng lên tiếng: "Đây không phải vấn đề đắt hay không đắt, mà là vấn đề có phù hợp hay không
Hạ tiên sinh cảm kích Minh Châu ân cứu mạng, chúng ta đều rõ ràng, Minh Châu cũng đã nhận được rất nhiều tạ lễ có giá trị lớn, chứng tỏ chuyện này đã kết thúc, Hạ tiên sinh không cần lo lắng, tiếp tục cho nàng gánh nặng khó chịu đựng
Lúc ở nhà mới của Lục Minh Châu chỉ nghĩ Hạ Vân là báo ân, không suy nghĩ nhiều, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn
Chẳng phải đó là việc một người bạn trai nên làm sao
Hành động này của Hạ Vân có phải là đang bao biện không
Tạ Quân Nghiêu còn trẻ, từ nhỏ đã được anh trai che chở, không cáo già như Hạ Vân, cũng không có hành động mạnh mẽ như hắn, trong lòng vô cùng bực bội
Hạ Vân liếc hắn một cái, cười khẽ
Nhìn kỹ, ý cười không chạm đến đáy mắt
"Tiểu Tạ tiên sinh lấy thân phận gì mà nói những lời này trước mặt ta
Hắn hỏi Tạ Quân Nghiêu, giọng lạnh lùng
Tạ Quân Nghiêu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Bạn trai của Minh Châu
Hạ Vân một tay giữ cổ tay áo tay kia, động tác pha trà tao nhã vô cùng, không khách sáo nói: "Ngươi chỉ là bạn trai của Minh Châu mà thôi, không phải bản thân nàng, không thể đại diện cho ý của nàng
Nghe cuộc đối thoại của họ, Lục Minh Châu đột nhiên thấy có gì đó hơi vi diệu
Nàng vội nói: "Hạ tiên sinh, thật ra Quân Nghiêu nói không sai, ngài không cần phải nhớ chuyện ân cứu mạng nữa, ta thấy những gì ta nhận được đã đủ rồi, ngài lại cho thêm, đích xác sẽ khiến ta cảm thấy áp lực lớn
Nàng nghèo, thật sự không trả nổi mà
Lục phụ cho nàng bất động sản và châu báu, không thể đổi thành tiền, cũng không muốn đổi
Ánh mắt Hạ Vân dừng trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lục Minh Châu, mỉm cười nói: "Lần trước cô tìm ta mua nhẫn Càn Long ngự dụng lại không nói những lời này, cũng không khách sáo như hôm nay
"Hạ tiên sinh
Vẻ mặt Lục Minh Châu lập tức sa sầm
Tiền dễ trả, nợ ân tình khó trả
Lúc này Tạ Quân Nghiêu mới biết Lục Minh Châu đã mua chiếc nhẫn Càn Long ngự dụng cho Lục phụ từ Hạ Vân, biết vậy đã để Lục Minh Châu tặng luôn chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay mình cho Lục phụ, khỏi phải tiếp xúc với Hạ Vân
Tuy rằng, trong lòng rất tiếc
Đó là tín vật đính ước cơ mà
Hạ Vân rót trà cho bọn họ, động tác nhẹ nhàng như mây trôi, giọng nói chậm rãi ôn hòa: "Tiểu Tạ tiên sinh đừng nghĩ nhiều, ta sống ngần này tuổi, lại từng trải qua sinh tử, sớm đã xem nhẹ vật chất
Ta nguyện ý cho Minh Châu, chỉ là vì ta thấy những thứ đó có ích cho Minh Châu, không có lý do gì khác
"Hy vọng mọi chuyện đúng như Hạ tiên sinh nói
Tạ Quân Nghiêu đáp
Mặt Hạ Vân vẫn bình thản: "Tiểu Tạ tiên sinh quả không hổ là người làm ăn, quả thật quá đa nghi
Tạ Quân Nghiêu không hề sợ hãi: "Không bằng Hạ tiên sinh
Trên đường xuống núi, anh dặn dò Lục Minh Châu: "Về sau chúng ta phải tôn kính Hạ tiên sinh, biết không
Lục Minh Châu ngạc nhiên hỏi: "Lúc ở nhà hắn, nghe giọng các anh nói chuyện không thoải mái lắm, bây giờ anh lại nói phải tôn kính hắn
Không phải mâu thuẫn sao
"Tôn kính còn có một ý nghĩa khác
Tạ Quân Nghiêu nói
"Hả
Mắt Lục Minh Châu lóe lên dấu chấm hỏi, lẽ nào nàng không hiểu ý nghĩa của hai chữ "tôn kính"
Chỉ nghe Tạ Quân Nghiêu nghiêm túc nói: "Gọi là kính nhi viễn chi
Lục Minh Châu bật cười: "Anh đang nghĩ cái gì vậy, Quân Nghiêu
Đến giờ nàng vẫn chưa hiểu
Tạ Quân Nghiêu lại nói: "Em phải tin vào trực giác của một người đàn ông
"Trực giác của anh là gì
Nói em nghe thử
Lục Minh Châu tò mò hỏi, đồng thời không nhịn được đánh giá bản thân, lẽ nào mình đã quá sơ ý
Vậy mà không phát hiện ra
Tạ Quân Nghiêu tức giận bất bình: "Hắn đang làm những việc mà một người bạn trai nên làm
Ánh mắt Lục Minh Châu thoáng hiện chút kinh ngạc
Rất nhanh, nàng dùng sức vỗ cánh tay Tạ Quân Nghiêu, không vui nói: "Tạ Quân Nghiêu, anh nghĩ nhiều quá rồi đó, sao anh lại có ý nghĩ này chứ
Ông ta đã già như vậy, còn hơn cả ba em vài tuổi, sao có thể không biết tự trọng được
Tuy rằng nàng đúng là rất xinh đẹp, nhưng nàng không phải là mỹ nhân vạn người mê
Dù nàng là mỹ nhân vạn người mê đi nữa, cũng không mê người đến mức như Tạ Quân Nghiêu nói
Thiệt là, anh ấy nghĩ ra được luôn
Tạ Quân Nghiêu nói lầm bầm: "Nghe nói có ông lão Bạch Thạch đã bảy tám mươi tuổi mà vẫn còn thích gái trẻ
Lục Minh Châu nâng tay hai người đang nắm, nàng cắn mạnh vào mu bàn tay Tạ Quân Nghiêu: "Anh đừng có nghĩ Hạ tiên sinh xấu xa như vậy chứ
Chuyện đó không thể xảy ra đâu
Tạ Quân Nghiêu đau đến hít vào một hơi kinh ngạc
Thật độc ác
Lục Minh Châu trút được cơn giận, lòng có chút dễ chịu, "Tạ Quân Nghiêu, nếu anh cảm thấy mình làm chưa tốt, vậy thì hãy cố gắng lên là được
Hơn nữa, đến bây giờ em không thấy anh làm gì chưa tốt cả
Với lại, anh là bạn trai em, nếu anh kiêng kị Hạ tiên sinh, thì về sau em sẽ giảm bớt số lần gặp mặt hắn, được không
Tuy rằng nàng không quá tin vào suy đoán của Tạ Quân Nghiêu, nhưng vẫn là nên cẩn thận một chút cho tốt
Ranh giới rất quan trọng
Mà nghĩ ngợi của Tạ Quân Nghiêu thì lại quá đáng
Tạ Quân Nghiêu nghe Lục Minh Châu nói, mắt có thể thấy được là vui vẻ hẳn lên, xoa xoa mu bàn tay: "Thực ra không phải anh không tin em, mà là người Hạ tiên sinh đó quá khó đoán
Ngoài tuổi tác ra thì mọi mặt anh đều không bằng hắn
Lục Minh Châu không nhịn được cảm thấy hết sức buồn cười: "Anh lo em sẽ thay lòng đổi dạ
Tạ Quân Nghiêu gật đầu lia lịa
Chính là lo đó
Lục Minh Châu đưa ngón tay trỏ chạm vào mũi mình hỏi anh: "Tạ Quân Nghiêu, anh xem em có ngu đến thế không
Không chọn anh chàng trai ngọc thụ lâm phong đẹp trai này, sao lại đi dây dưa với một ông già
Để mưu đồ cái gì chứ
Thích ông già hả
Thật là..
Hắn có dưỡng sinh tốt thì cũng chỉ nhìn như người trung niên thôi, trên thực tế vẫn là người già
So sánh với nhau thì cún con vẫn thơm hơn chứ
Phong nhã hào hoa, tuấn mỹ xuất chúng, thân thể khỏe mạnh, cuộc sống vợ chồng tương lai nhất định hạnh phúc
Tạ Quân Nghiêu thở dài: "Chính là lo mà
"Anh đấy, trong đầu anh toàn nghĩ gì vậy
Chắc chắn anh quá rảnh rỗi, mới hay nghĩ lung tung
Ngay từ đầu ông ấy đã bảo em gọi ông ấy là Hạ bá bá, nói là coi em như con cháu
Lục Minh Châu đưa chuyện cũ ra để chứng minh
Tạ Quân Nghiêu kiên định với trực giác của mình không hề sai: "Là do em nghĩ đơn giản quá thôi
Lục Minh Châu không muốn tranh cãi với anh nữa: "Vậy cứ để thời gian chứng minh đi
Lời nói là như vậy, nhưng Tạ Quân Nghiêu vẫn lo lắng rằng trong lòng Lục Minh Châu còn vương lại chút dấu vết
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, bèn đi tìm Lục phụ, nhờ ông tìm người đến định giá nội thất trang trí trong biệt thự, cùng với y phục, đồ trang điểm, những vật này tính ra giá trị thị trường khoảng 120 vạn
Nàng liền hỏi Lục phụ xin 130 vạn đô la Hong Kong tiền mặt, trừ vào 800 vạn tài sản đã hứa cho nàng
Lục phụ hỏi nàng đòi tiền làm gì, "Là để trả cho Hạ Vân Hạ tiên sinh sao
Từ khi nàng mời người định giá, ông đã đoán ra tính toán của Lục Minh Châu, trong lòng có chút tán thành
Số tiền này, nên trả lại
Lục Minh Châu gật đầu, "Đúng, chính là trả lại cho hắn
"Đi sớm về sớm
Lục phụ gọi hai người bảo tiêu lái xe đưa nàng đến Hạ gia
Hôm nay thứ tư, vốn phải đến lớp, Lục Minh Châu đã xin nghỉ phép riêng
Hạ Vân không ngờ Lục Minh Châu mấy ngày sau lại đến, thấy Lục Minh Châu đẩy rương da đến trước chân và mở ra, hắn nhướn mày, "Đây là cái gì
Lục Minh Châu mím môi cười, "Trả lại tiền cho Hạ tiên sinh, tổng cộng 130 vạn đô la Hong Kong, ta đã mời người đến định giá các vật phẩm kia rồi
Đau lòng như bị nhỏ máu
Số tiền này, đủ mua mấy căn siêu biệt thự, giờ lại chỉ là đồ trang sức trong phòng và đồ dùng cá nhân hàng ngày
Hạ Vân nhìn nàng, hỏi: "Là vì Tạ Quân Nghiêu
"Không phải, không liên quan gì đến hắn
Lục Minh Châu phủ nhận, cười bình thản như thường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, "Ta chỉ cảm thấy mình không nên hưởng thụ những thứ không do công sức của mình làm ra
—— —— —— —— Nhà Ngô tổ chức đại yến ba ngày, thật sự là bận rộn vô cùng, quá sức, tối qua ngủ không đủ giấc, ban ngày sẽ tiếp tục đăng chương mới...
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.