Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô

Chương 47: Thiên thứ nhất tiểu thuyết




Minh Nguyệt tìm đến Lục Minh Châu khi mới khoảng chín giờ, vẫn còn cách giờ ăn trưa một khoảng thời gian, nàng rất tự nhiên kéo Lục Minh Châu đi dạo phố trước, mục tiêu là Vạn Cổ hiệu buôn tây
Là một trong những hiệu buôn tây lớn nhất Hương Giang, Vạn Cổ hiệu buôn tây có đủ loại hàng hóa
"Một tuần nữa là sinh nhật ông ngoại, ta muốn chọn cho ông ấy một món quà
Minh Nguyệt nói
Lục Minh Châu hơi giật mình, "Sinh nhật của Hạ tiên sinh
Minh Nguyệt khẽ gật đầu, "Đúng rồi
Qua tuần sau thì ông ngoại đã 66 tuổi rồi
May mà có ngươi, nếu không thì ông ấy chắc gì đã qua được sinh nhật 66 tuổi
Bố ta và mẹ ta muốn làm tiệc thọ lớn cho ông ngoại, ông ngoại không chịu, bảo người một nhà ăn bữa cơm là được, không cho chúng ta phô trương
Ông ấy đến Hương Giang chưa lâu, người ngoài cũng không biết sinh nhật của ông ấy, sau này cũng không cần biết
Lục Minh Châu thấy khó xử
Nếu không biết thì thôi, biết mà không tặng quà thì có chút không ổn
Nàng nhận của Hạ Vân rất nhiều quà quý, còn mang ơn chiếc nhẫn ngự chế Càn Long của hắn
Nhưng mà, tặng quà gì mới phù hợp đây
"Chúng ta đến hiệu buôn tây xem có gì thích hợp làm quà chúc thọ không
Lục Minh Châu còn sốt sắng hơn Minh Nguyệt, "Để ta chuẩn bị quà xong, nhờ ngươi đến lúc đó đưa cho Hạ tiên sinh
Nếu là người một nhà chúc mừng thì người ngoài như nàng sẽ có lý do không đến
Minh Nguyệt vội nói: "Ta đến tìm ngươi chơi, không phải để ngươi mua quà cho ông ngoại ta đâu
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn báo đáp Hạ tiên sinh chút thôi, ta nợ ông ấy một ân tình
Lục Minh Châu kéo tay nàng, thân thiết nói: "Cảm ơn đã nhắc, không thì ta đã thất lễ rồi
Minh Nguyệt nghe vậy liền cười: "Ông ngoại cái gì cũng không thiếu, quan trọng là tấm lòng
Lục Minh Châu hỏi: "Ngươi định tặng gì
"Ta định chọn cho ông một cây bút máy
Minh Nguyệt không định dùng nhiều tiền mua đồ đắt tiền, không phải là keo kiệt, "bút máy thì còn dùng tới, chứ tặng thứ khác thì dễ bị vứt xó thành đồ bỏ đi lắm
Đừng nhìn ông ngoại hiền hòa dễ nói chuyện vậy, thật ra trong lòng khó tính lắm, ta còn đang phân vân không biết ông ấy thích gì
"Không có gì ông ấy thích sao
Lục Minh Châu rất tò mò
Minh Nguyệt nghĩ ngợi rồi đáp: "Thích đọc sách thì có tính không
Còn thích thư pháp nữa
Ông ngoại hồi trẻ nhà nghèo, không có cơ hội đi học, nên mới bị lừa đến Nam Dương làm lao công lúc mười mấy tuổi, nếu không phải ông ấy trời sinh cẩn thận, lại gặp may chạy thoát ra được, thì đã chết chung với đám bạn đồng hương dưới mỏ mà không ai biết rồi
Sau này khá giả hơn, ông ngoại mời người dạy chữ, đặc biệt coi trọng việc học của con cháu, bản thân cũng kiên trì luyện thư pháp mấy chục năm không hề lười biếng
Lục Minh Châu biết trong lòng nên tặng quà chúc thọ gì rồi, nhưng nàng vẫn cùng Minh Nguyệt vào Vạn Cổ hiệu buôn tây
Trong tiệm có không ít khách hàng, đều đang lựa chọn hàng ngoại mình thích
Đừng nói là nhân viên bình thường, ngay cả quản lý cũng không biết Lục Minh Châu trước mắt là cổ đông lớn của hiệu buôn, nên cũng chỉ đối đãi với nàng như những khách hàng khác, phái một nhân viên tới phục vụ
Là một cô gái da trắng, ngũ quan sắc sảo, dáng người cao lớn
"Hai vị tiểu thư, cần gì ạ
Cô ta nói tiếng Anh lưu loát
"Chúng tôi xem trước một chút
Minh Nguyệt nói xong lại dùng tiếng bản địa nói với Lục Minh Châu: "Cái hiệu buôn tây này ghét nhất ở chỗ chỉ nói tiếng Anh, làm nhiều người không biết tiếng Anh không mua sắm được, rồi nảy sinh ra cái nghề gian thương
Lục Minh Châu mỉm cười, "Môi giới
Họ có gian không thì nàng không tiện đánh giá, vì ông tổ nhà họ Lục chính là dân môi giới mà ra
"Đúng, là môi giới đó
Trước kia thì gọi là môi giới, giờ gọi là người đại diện, lợi nhuận ăn chênh lệch ghê lắm
Minh Nguyệt không vội chọn bút máy cho ông ngoại, mà ngắm nghía mấy nhãn hiệu trang phục nước ngoài từ xa xôi đến Hương Giang, chỉ vào một chiếc váy lụa trắng có đai đỏ nói với Lục Minh Châu: "Ngươi mặc vào chắc chắn đẹp lắm
Lục Minh Châu nhìn kỹ, thấy nó thích hợp làm lễ phục nhỏ, mà mặc hàng ngày cũng được, đúng là đa năng
Thiết kế rất có phong cách, dù có để đến nửa thế kỷ sau cũng không bị lỗi mốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngươi mặc vào cũng đẹp mà
Nàng nói
Minh Nguyệt không giống mẹ, có nét riêng, ngũ quan rất đẹp, đúng là mỹ nhân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khuyết điểm duy nhất là so với Lục Minh Châu da trắng tuyết thì nàng có làn da ngăm hơn, thuộc kiểu da khỏe khoắn, tức là màu da bình thường
Minh Nguyệt lắc đầu: "Ta không thích mặc váy, ta thích mặc quần áo, tiện đi lại
Vẫy tay gọi cô gái da trắng lấy chiếc váy xuống, "Minh Châu, kích thước này hợp với ngươi đấy, ta tặng ngươi nhé
"Không cần, không cần, để ta tự mua
Lục Minh Châu không thiếu chút tiền đó
Minh Nguyệt không tranh với Lục Minh Châu, tiếp tục chọn cho mình một bộ quần áo liền thân, chất liệu xanh coban, kiểu dáng cực kỳ mạnh mẽ, nàng rất thích, lập tức quyết định mua
Nàng còn chọn cho mẹ một bộ đồ Chanel ô vuông, cho Minh Huy một bộ tây trang
Bộ tây trang màu xanh đậm, họa tiết cửa sổ, trông rất lịch lãm
Minh Huy phong lưu phóng khoáng, mặc gì cũng đẹp, đúng là cái mắc áo
Lục Minh Châu thấy Minh Nguyệt có con mắt thẩm mỹ tốt, định khen vài câu thì lại gặp Lục Phỉ Phỉ đang chọn tây trang nam, không khỏi nhướn mày chào: "Thất tỷ
Lục Phỉ Phỉ giật mình, quay lại nhìn thấy nàng, vỗ vỗ ngực, "Sao ngươi cứ như bóng ma vậy
"Không phải ta như bóng ma, mà do ngươi quá chuyên tâm đấy
Lục Minh Châu liếc cái tây trang trên tay nàng, "Ngươi không thấy là ba không hợp với tây trang kiểu trẻ trung như thế sao
"Không phải mua cho bố
Ông ấy thích mặc đồ may đo, đều có thợ đến tận nhà để ông ấy tùy ý chọn kiểu
Lục Minh Châu bừng tỉnh: "Mua cho cậu em họ của ngươi phải không
Mặt Lục Phỉ Phỉ hơi ửng đỏ, "Ngươi thấy ba, không được nhiều lời
Không quên dặn dò một câu
"Ta lười quản mấy người, chỉ nhắc nhở ngươi một câu, Tạ Quân Nghiêu đã gặp cậu em họ của ngươi ở công trường mấy tháng trước rồi, là trước khi cả nhà ta đến Hương Giang
Dù sao cũng là cùng cha khác mẹ, Lục Minh Châu nhắc một câu, "Tin hay không tùy ngươi
Hết trách nhiệm rồi, sau này không hổ thẹn
Lục Phỉ Phỉ đáp lại: "Cậu em họ nói với ta rồi
Lục Minh Châu khẽ nhíu mày, "Nói rồi
Sao lại lừa ngươi
"Gì mà lừa
Hắn chỉ nói thật thôi
Lục Phỉ Phỉ liếc xéo nàng, "Ngươi cho ai cũng giống ngươi chắc, đầu óc thì chứa cả nghìn cái lỗ, ngày nào cũng hót ba ta, dụ ông ấy cho ngươi ba phần trăm cổ phần công ty châu báu, toàn cho ngươi thứ tốt, còn anh em mỗi người chỉ được 100 vạn tiền vốn lập nghiệp, theo ta thấy chỉ đủ mua một căn nhà
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào vòng một của Lục Minh Châu, có chút đỏ lên
Lúc Lục Minh Châu ra ngoài có mặc thêm áo khoác, nhưng không cài, nên chiếc vòng cổ bên trong rất nổi bật
Thật là ghen tị
Nhận thấy ánh mắt của Lục Phỉ Phỉ, Lục Minh Châu bật cười: "Mấy thứ đó đều do ông ấy quyết, ông ấy tự chủ phân phối, ai có bản lĩnh thì lấy được, đừng khó chịu ở đây
Lục Phỉ Phỉ hừ một tiếng: "Ngươi đừng vội mừng, cái ngươi đang đeo là đồ tổ mẫu thích nhất đó
"Cái gì
Lục lão thái thái muốn à
Vậy thì tốt quá rồi
Lục Minh Châu thông qua ký ức của nguyên chủ thì thấy nàng ta ghét nhất Lục lão thái thái, lần trước ở đại khách sạn Hương Giang còn tức giận đến mức phẩy tay bỏ đi, Lục Minh Châu cảm thấy thế vẫn chưa đủ
Lục Phỉ Phỉ đưa bộ tây trang trên tay cho nhân viên, dùng tiếng Anh bập bõm: "Giúp tôi gói lại
Xoay người, nàng nhìn Lục Minh Châu, nhắc: "Tốt nhất ngươi đừng để tổ mẫu thấy ngươi đeo cái Phúc Qua đó, nghe mẹ ta nói, cái Phúc Qua này là Tổng đốc nọ hiến tặng Từ Hi thái hậu làm quà mừng thọ, ngọc lại xanh mướt đầy đặn, trong suốt lấp lánh, ngụ ý cũng rất tốt; Từ Hi thái hậu rất thích, nhưng lại không mang theo trong quan tài, mà ban thưởng cho người, sau này không biết thế nào lại rơi vào tay tổ tiên nhà mình
Khi ông nội còn sống, tổ mẫu đã muốn rồi, nhưng ông không cho, để lại cho ba ta, sau này ba ta lại tìm đến hiệu châu báu Cartier, khảm Phúc Qua vào một dây chuyền kim cương
Tổ mẫu vẫn cho là ba sẽ đưa chiếc vòng này cho bà ấy làm quà mừng thọ, nếu để bà thấy ngươi mang thì…"
Kết quả thì không cần nàng phải nói nữa
Lục Minh Châu cười nói: "Thấy thì làm sao
Ta sợ bà ta chắc
"Tùy ngươi
Lục Phỉ Phỉ cảm thấy nàng không báo chuyện này với Lục phụ là may rồi, nên mới nhắc nhở nàng một câu, rồi thanh toán tiền, xách đồ rời khỏi hiệu buôn tây, bước chân rất nhẹ, có thể thấy nàng rất quan tâm đến Lý Thanh Vân
Minh Nguyệt nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, chỉ vào đầu mình hỏi: "Minh Châu, tỷ tỷ của ngươi đó…"
"Sao vậy
Lục Minh Châu nghiêng đầu hỏi
Minh Nguyệt định nói nàng không thông minh, nhưng lại nuốt xuống: "Đi chọn bút máy cho ông ngoại ta thôi
Chuyện của tỷ tỷ ngươi, tốt nhất là đừng quan tâm
Ta thấy cô ấy giống mẹ ta vậy, cứng đầu, ai khuyên cũng vô dụng
Với trí thông minh của nàng, nàng dễ dàng đoán ra mối quan hệ của cậu em họ kia với Lục Phỉ Phỉ
Lục Minh Châu khẽ cười nói: "Yên tâm, ta chưa từng xen vào việc của người khác
Hai người để Hạ Vân chọn một cây bút máy, rồi nhờ nhân viên cửa hàng đóng gói cẩn thận; sau đó đi tàu đến khách sạn lớn Hương Cảng, vừa lúc gặp nhân viên khách sạn đang khiêng hành lý cho khách
Lũ lượt kéo ra, một đoàn dài như rồng đi ra ngoài, trước cửa có rất nhiều xe cộ chờ sẵn
Không phải là đến nhận phòng, mà là chuyển đi
Vốn không liên quan đến Lục Minh Châu, nàng và Minh Nguyệt đều không để ý, thì ngược lại một bà lão vừa đi ra khỏi khách sạn chuẩn bị lên xe đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: "Lục Minh Châu, ngươi đứng lại đó cho ta
Lục Minh Châu quay đầu nhìn lại
Quả là số mệnh trêu ngươi, nàng phải gặp lại bà lão này
Người gọi nàng lại, chính là Lục lão thái thái, bà ta nhìn chằm chằm vào miếng Phúc Qua lớn trước ngực nàng, sắc mặt rất khó coi, lộ ra vẻ cay nghiệt, "Sao cha ngươi lại hồ đồ mà đưa khối Phúc Qua này cho ngươi
Thật bị Lục Phỉ Phỉ đoán trúng
Lục Minh Châu đã sớm chuẩn bị, không chút hoang mang: "Cha ta cho ta, đó là lẽ đương nhiên, không cần ta tranh giành
Bà muốn chuyển khách sạn thì đi nhanh lên, đừng ở đó lải nhải, cản đường người khác
Nhị di thái nhanh chóng đỡ lấy lão thái thái, "Bát tiểu thư bớt chọc lão thái thái tức giận
Nàng cũng thèm thuồng khối Phúc Qua đó
Vừa lớn, vừa xanh, vừa trong, ánh sáng lạnh chiếu ra xung quanh
Nói thật, sống với Lục phụ mấy chục năm, tuy có không ít ngọc phỉ thúy đẹp, giá trị trên vạn đồng cũng không phải không có, nhưng so với khối Phúc Qua trước mắt thì vẫn còn kém xa
Lục phụ tính tình cổ quái, đồ vật của ông ta muốn cho ai thì cho người đó, chưa bao giờ cho ai tơ tưởng
Ông ta chủ động cho ngươi thì ngươi có thể nhận, nhưng nếu mở miệng xin, ông ta sẽ không cho
Nhị di thái chưa bao giờ dám hỏi xin ông ta thứ gì, sống nhiều năm như vậy vẫn luôn dạy con cái đừng có tham lam trước mặt Lục phụ
Lục Trường Sinh đã chết, Lục Bình An không phải con ruột, Lục Minh Châu là con gái, bọn họ Nhị phòng là người thừa kế chính danh của Lục gia, căn bản không cần tranh giành
Đáng tiếc, giấc mộng đẹp nuôi bấy lâu, cuối cùng lại hoàn toàn tan vỡ sau khi đến Hương Cảng
Thì ra Lục Bình An không phải là con ruột, hóa ra cô ta lại là đứa ngốc
May mà, khi còn là Tiểu Hoa Tiên, mỗi lần lên sân khấu, nàng đều nhận được rất nhiều vàng bạc châu báu do khán giả ném lên, mỗi ngày đều có thể quét ra một hai sọt, cũng không thiếu tiền
Lục lão thái thái vẫn tức giận, "Lão Nhị, cô xem, cô xem, thái độ của nó kìa
Nhị di thái cười khổ, "Dù sao thì cũng là do lão gia cho, ngài là người lớn, tội gì phải so đo với vãn bối
Nếu lão gia giận, không hướng về chúng ta thì làm sao
Lục lão thái thái tức tối lên xe, bảo tài xế lái xe đi
Lục Minh Châu ung dung như không có chuyện gì, còn rảnh hỏi Từ quản gia đang đứng ở cửa sắp xếp mọi thứ, "Biệt thự ở Bào Mã Địa đã dọn xong chưa
Chuyển đi thôi
Biệt thự của nàng có cho thuê taxi không
Wow
Tiền thuê đang vẫy gọi nàng, cuộc sống thật tốt đẹp
Từ quản gia mỉm cười nói: "Bát tiểu thư, không phải chuyển đến Bào Mã Địa
Lục Minh Châu ồ lên một tiếng, "Không giống như cha ta nói, ông ấy bảo muốn đợi biệt thự ở Bào Mã Địa xây xong
"Là Nhị di thái thấy ở khách sạn bất tiện, cũng muốn lo cho con cháu, nên đã móc tiền riêng mua một căn nhà ba tầng ở đường Ca Phú Sơn, dọn dẹp sơ qua, trước tiên đưa thiếu gia, thiếu phu nhân và Tôn thiếu gia, Tôn tiểu thư đến đó, đợi sau này cho thuê biệt thự Bào Mã Địa lấy tiền
Từ quản gia nói với Lục Minh Châu
Lục Minh Châu ồ một tiếng, "Sao lão thái thái cũng đi theo
Ra vẻ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt ghê
Bọn họ không tính là mẹ chồng nàng dâu đàng hoàng
Theo ký ức của nguyên chủ, Lục lão thái thái luôn đối xử tốt với Nhị di thái, còn hơn cả con dâu ruột, nên việc quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt cũng là có nguyên nhân
Từ quản gia cười cười, "Nhị di thái hiếu thảo
Thật ra, ông muốn nói, bà lão tích trữ của riêng nhiều lắm, có vô số đồ tốt, Nhị di thái hầu hạ tỉ mỉ bao nhiêu năm như vậy, chắc không thể không được hưởng, nên cố gắng mưu tính cho con cháu
Lục phụ lười tính toán, để mặc cho bọn họ, thích làm gì thì làm
Lục Minh Châu có tài sản do cha cho, của cải dư dả, lại càng không thèm để ý chuyện bọn họ mưu tính, vẫy tay với Từ quản gia, "Ông bận đi, tôi với Minh Nguyệt vào ăn cơm
"Vâng, Bát tiểu thư
Từ quản gia thái độ cung kính
Tám phần tài sản của Lục gia sau này đều thuộc về Đại phòng, mà Lục Bình An lại có tình cảm sâu sắc với cô cô này, ở nội địa còn có Lục Trục Nhật là đại tướng quân, Từ quản gia đương nhiên biết phải chọn ai để nương tựa
Về phần việc Lục phụ trước kia lạnh nhạt với hai cô cháu, thì đã sớm tan thành mây khói
Lục Minh Châu và Minh Nguyệt ăn xong, không vội về mà lên lầu tìm Bình An và Lục Ninh, phát hiện Lục phụ không có ở khách sạn, chỉ có Lục Bình An đang dạy Lục Ninh học chữ
Thấy cô cô, hai anh em đều rất vui
Đến đây chưa được bao lâu, mà Lục Ninh đã béo lên rất nhiều, trắng trẻo mềm mại, mặt mũi giống Lục Minh Châu, khiến Minh Nguyệt không nhịn được ôm vào lòng trêu đùa
"Nếu không phải tuổi tác đã lớn, thì cứ ngỡ là con gái của cô
Minh Nguyệt nói
Lục Minh Châu mỉm cười, "Cháu gái giống cô, chuyện xưa nay vốn vậy
Minh Nguyệt trong lòng hoài nghi, nàng nghe nói Lục Bình An là con nuôi, nhưng hai anh em lại giống Lục Minh Châu, chỉ sợ việc nhận nuôi có uẩn khúc gì đó, biết đâu lại là con ruột cũng nên
Nghĩ đến đây, liền trực tiếp hỏi
Lục Minh Châu cười không nói gì, đặt ngón tay lên miệng: "Suỵt
Tuy Lục phụ không cố ý công khai chuyện này, nhưng dường như cũng không có ý giấu giếm, chỉ là để tự nhiên
Người tinh ý thì rất nhiều, nhất là người lớn trong Lục gia, nếu không nhìn ra vài điểm, chỉ dựa vào việc Lục phụ nuôi dưỡng Lục Bình An bên cạnh, mua nhà lầu và cho anh ta hưởng thụ đãi ngộ như con cháu Lục gia, thì đã bị Lục gia oán thán rồi
Bọn họ còn không biết những tài sản khác mà Lục phụ đưa cho Lục Bình An và Lục Minh Châu
Nếu biết, chắc còn tức chết hơn nữa
Trước đây bọn họ vẫn luôn coi gia sản Lục gia là vật trong tay mình
Nguyên chủ tuy là con gái cả của chính thất, nhưng vì là con gái nên không được thừa kế gia nghiệp, chuyện đó dường như đã thành quy tắc, cùng lắm là hao chút của hồi môn, nên tự nhiên không nằm trong mối lo của bọn họ
Nhân lúc Minh Nguyệt đang trêu Lục Ninh, Lục Bình An bỗng nhiên thần thần bí bí kéo Lục Minh Châu vào phòng mình
"Làm gì mà lén lút vậy
Lục Minh Châu liếc xéo anh
Lục Bình An mở mấy chiếc rương da vừa được thêm vào trong phòng, rồi mở chiếc rương trang sức bên trong, để lộ những châu báu ngọc ngà lấp lánh, cùng đồ cổ tranh chữ, khiến Lục Minh Châu trợn tròn mắt: "Ở đâu ra vậy
"Thái nãi nãi tối qua gọi Từ quản gia lén lút mang tới
Lục Bình An nói
Lục Minh Châu kinh ngạc, "Bà ấy lại để cho con nhiều đồ như vậy à
Biết thế, ở trước cửa khách sạn cô đã không trách mắng bà ta rồi
Dù sao thì bà cũng lớn tuổi rồi
Lục Minh Châu chợt cảm thấy lương tâm cắn rứt
Lục Bình An gãi đầu, "Bà nói trước đây không biết con là cháu đích tôn, chỉ nghĩ con là do lớn lên giống cha con nên được bà nội nhận nuôi, lại nghĩ hai phòng mình làm Lục gia không có người nối dõi, nên sinh lòng oán giận, bây giờ thấy Lục Ninh mập lên mới biết mình bị ông bà lừa, tự mình đi hỏi ông
Sau khi biết rõ sự thật, để bù đắp lại việc đã lạnh nhạt với con bao năm, bà đã lấy của hồi môn đưa cho con
"Đâu chỉ một chút, là rất nhiều thì có
Trang sức thì nhỏ và nhẹ, một rương chắc phải có mấy trăm món, tổng cộng có năm rương châu báu, hai rương đồ cổ tranh chữ
Cha ruột cô mới đưa có một rương châu báu thôi
Bà lão này thật hào phóng quá đi
Ngày trước còn coi thường cô
Bất quá, hiện tại Lục Minh Châu cũng không có ý định lấy lòng bà ta
Lục Bình An hào phóng nói: "Cô cô, cô thích gì thì cứ chọn
Lục Minh Châu khoát tay, "Ta cái gì cũng có rồi, không cần đồ của con nít làm gì, con giữ lại lấy vợ, hoặc là sau này cho Ninh Ninh chút làm của hồi môn
Khó được lão thái thái có lòng thương người, con cũng đừng làm phụ lòng sự coi trọng của bà ấy đối với đứa cháu đích tôn này
Rất rõ ràng, lão thái thái coi trọng không phải Lục Bình An, mà là thân phận của anh
Huyết mạch đích hệ của Lục gia, người thừa kế chính tông
Tuy rằng Lục Minh Châu không cần, nhưng Lục Bình An nhớ mãi việc cô vẫn luôn bên cạnh mình, trực tiếp bưng thùng đến, đặt rương trước mặt cô, "Vậy thì cô lấy một rương châu báu này đi, con thấy cũng không tệ, chắc chắn có thứ cô thích
Lục Minh Châu cong môi: "Bình An, con lớn gan quá đấy
Quá lớn gan
Vừa có đồ trong tay, còn chưa kịp cầm nóng, đã đưa ngay cho cô một rương
Lão thái thái biết chắc tức chết
Cô còn chọc bà tức mấy lần
Lục Bình An để lộ hai lúm đồng tiền, mắt cũng cong lên, "Con là đàn ông không đeo được châu báu, sau này còn chưa biết vợ con ra sao, cho cô một rương trước, sau này để dành cho Ninh Ninh một rương, số còn lại đợi con trưởng thành thì mang ra ngân hàng giữ, rồi dùng để đầu tư
Với lại, trước kia thái nãi nãi đối với cô không tốt, hay bắt bẻ, coi như con thay bà ấy bồi thường cho cô vậy
Lục Minh Châu thở dài, "Như vậy bảo ta làm sao mà nhận cho được
Nhận thì ngại quá
Không nhận thì sao
Không không không, ai có thể từ chối một thùng quần áo đẹp đẽ thế này chứ
Lục Minh Châu dù sao cũng không thể
Lục lão thái thái gả vào Lục gia sáu bảy mươi năm, của cải tích góp có thể nói chất đống như núi, trước khi đi lại lục lọi trong phòng đến sạch trơn, ngay cả cúc áo cũng không bỏ qua, có thể thấy bà coi trọng tài sản của mình đến mức nào, nhưng bây giờ Lục Minh Châu nhìn rõ, những thứ bà cho Lục Bình An đều là đồ tốt, cẩn thận lựa ra, chỗ nào cũng hơn hẳn cái quả dưa bình thường kia
Cũng không biết vì sao bà cứ phải nhớ thương cái quả dưa ấy
Lục Bình An đóng những thùng còn lại, cười nói: "Bà cứ xách đi là được, còn có thể nhận thế nào nữa
Lục Minh Châu nói: "Cho ta rồi thì không có đường quay đầu đâu đấy
Vẫn chừa cơ hội cho Lục Bình An thu hồi
Lục Bình An thần sắc kiên định: "Sẽ không đổi ý
Nếu đổi ý, hắn sẽ không cho
Thế là, khi Lục Minh Châu rời khỏi khách sạn Hương Giang, trong tay nhiều thêm mấy chiếc rương da, nặng trĩu, đặc biệt nặng tay, phải nhờ bảo tiêu cầm giúp, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn
Trở về trên núi, Minh Nguyệt đang định mỗi người một ngả với nàng, chợt nghe nàng nói: "Minh Nguyệt, phiền cô đến nhà ta một chuyến, đem đồ ta tính đưa cho Hạ tiên sinh làm quà mừng thọ mang về
Cứ để ở chỗ cô, đợi đến đúng ngày thì thay ta đưa cho ông ấy, chúc ông ấy phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, tránh cho đến lúc đó ta quên mất
Minh Nguyệt khách khí nói: "Không cần phải để cô tốn kém làm gì
"Không tốn kém, là đồ cũ thôi
Lục Minh Châu tính đưa Hạ Vân một cái nghiên mực
Đồ hồi môn ông nội để lại cho nàng có hai cái nghiên mực, nàng lấy nghiên Đoan ra giao cho Minh Nguyệt, "Khéo cực kỳ, điêu khắc hình Tùng Hạc duyên niên, coi như là hợp với dịp này
Minh Nguyệt không hiểu cái nghiên Đoan này quý giá thế nào, cười nói: "Vậy thì thay ông ngoại cảm ơn cô
Cô ấy cảm thấy món quà này rất dụng tâm, bởi vì ông ngoại cô ấy thích thư pháp mà
Sau khi cô ấy rời đi, Lục Minh Châu nhanh chóng chạy về phòng ngủ
Nhìn một thùng châu báu vừa được
Một thùng đó
Chẳng trách nguyên thân biết mình và Lục Bình An bị bỏ rơi thì tức đến ngất xỉu, ai mà không sốc chứ
Mang đi nhiều của cải thế, còn để lại cho cô ta có tí tẹo
Tuy rằng nguyên thân lúc giận đến ngất chưa kịp phát hiện Lục phụ để lại của cải cho mình
Đúng là đồ ăn không đủ no mặc không đủ ấm
Của báu thật sự một món cũng không có
Nghĩ đến trong thư Lục phụ nói của cải để lại cho nguyên thân đủ nàng ăn no mặc ấm, so với gia sản to lớn của Lục gia, ăn no mặc ấm tính là gì chứ
Quá là khiến người bất bình mà
Đúng, trong sách Lục phụ cuối cùng cho phần lớn tài sản cho hai anh em Lục Thận, nhưng của riêng của lão thái thái lại rơi vào tay Nhị phòng
Lão thái thái chết sớm hơn Lục phụ mười mấy năm
Lục Minh Châu từ trong rương lấy ra một chiếc nhẫn ngọc hồng lớn đặt lên tay ngắm nghía, sau đó vui vẻ đem rương châu báu cất vào trong không gian, tâm trạng tốt kéo dài mấy ngày
Cho đến thứ tư tan học về nhà, nàng nhận được thư hồi âm của «Hương Giang nhật báo»
Trong thư vòng vo nói rằng «Tuẫn táng» tuy viết theo yêu cầu của bản thảo thì không sai, nhưng dường như đặc sắc chưa được thể hiện hết, hy vọng Lục Minh Châu có thể mở rộng nội dung rồi gửi lại cho họ
Lục Minh Châu há hốc mồm
Viết lại, còn mở rộng, mệt mỏi thật sự, tốc độ của nàng lúc nào cũng chậm chạp thế
Mấy ông nhà văn trong tiểu thuyết, nhân vật chính viết một ngày được chọn một ngày, đăng một ngày hot một ngày, fan vô số, sao đến lượt nàng thì không bị trả bản thảo, cũng bị yêu cầu mở rộng vậy
Chẳng lẽ là do tài viết của nàng có vấn đề
Có lẽ vậy
Trong những năm nàng làm biên kịch rất khó có tác phẩm kinh điển, đa số là bình mới rượu cũ, hoặc là cải biên IP, không có cảnh trăm hoa đua nở tưng bừng, huống chi là cảnh người người đổ xô ra đường xem TV
Lục Minh Châu gãi đầu, lại trải giấy ra viết bản thảo
Nàng không tin mình không viết hay được cái tiểu thuyết này
Có cốt truyện trong đầu, tình tiết diễn ra mạch lạc, hai ngày nàng đã viết xong bản thảo, gửi đi, ngày hôm đó đến tòa soạn «Hương Giang nhật báo», rơi vào tay Vương biên tập chuyên xem xét bản thảo
Thấy là bản thảo của Tri Vi, Vương biên tập vội vàng mở ra
Nội dung thêm vào quả là đặc sắc hơn nhiều
Cái gọi là thiếu nữ dân gian bất quá là do hoàng tử sắp đăng cơ sắp đặt, hắn kiêng kỵ binh quyền của Tiêu gia, vốn định dùng thiếu nữ thay thế Tiêu phi, mượn cớ đến thăm dò cơ hội để lấy được Hổ Phù của Tiêu gia, ai ngờ Tiêu gia yêu thương con gái, thấy hoàng đế sắp tàn, còn bày ra kế treo đầu dê bán thịt chó, hoàng tử cùng thiếu nữ bèn biết thời thế, dựa theo kế hoạch của Tiêu gia vào kinh, tiến cung
Đợi hoàng đế băng hà, Tiêu gia hoàn thành trao đổi, tự cho mình đã đắc kế thì thiếu nữ được hoàng tử giúp lại thay đổi thân phận trở về, mang thân phận Tiêu phi trở về Tiêu gia, sau đó bị đưa ra khỏi kinh thành tránh họa
Ba năm sau trở về, trộm được Hổ Phù như ý nguyện, hoàn thành nhiệm vụ tân đế giao phó
Tiêu gia dựa vào Hổ Phù mà nắm trong tay mười vạn quân, mất đi Hổ Phù thì như hổ mất răng, không thể gây uy hiếp cho tân đế, mà họ cũng không chắc chắn có đúng thiếu nữ được đưa về là con ruột hay không
Đến cuối cùng, họ vẫn không phát hiện Hổ Phù đã bị đánh cắp
Bằng lời kể của Vương biên tập thì câu chuyện có vẻ hơi bình thường, nhưng tình tiết được xây dựng cực kỳ khéo léo, đọc xong rồi vẫn còn cảm giác ý vị chưa tan hết
Vương biên tập lập tức sắp xếp người chỉnh sửa, rồi đến công đoạn in chữ, tranh thủ đăng lên «Hương Giang nhật báo» nhanh nhất có thể, chia thành hai chương trên dưới, kích thích độc giả mua báo để đọc tiếp chương sau, nâng cao doanh số bán
Chủ nhật, Lục Minh Châu thấy báo đăng tiểu thuyết của mình
Đồng thời, nàng nhận được thư hồi âm của «Hương Giang nhật báo»
Nhìn tờ gửi tiền trước mặt, Lục Minh Châu đột nhiên im lặng
Rốt cuộc thì nàng đang bị ám ảnh điều gì vậy, mà lại bỏ ra nửa tháng trời vì 180 đồng này chứ
Nàng rõ ràng là một phú bà siêu cấp mà
Bộ đồ nàng mua ở tiệm vải Vạn Cổ còn không chỉ 180 đồng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Quân Nghiêu vất vả mong chờ Đại ca đi công tác về, liền bỏ lại công việc tìm đến bạn gái, định hẹn nàng đi xem đua ngựa ở trường đua ngựa, kết quả thấy nàng đang cất tờ gửi tiền nhuận bút vào túi xách
Biết tiền nhuận bút chỉ có 180 đồng, hắn liền bật cười
"Chỉ vì 180 đồng này, mà lâu rồi em không quan tâm đến anh
Tạ Quân Nghiêu cảm thấy vô cùng ấm ức
Lục Minh Châu trừng hắn, mạnh miệng nói: "180 đồng không ít đâu, không phải anh nói công nhân ở công trường một ngày lương được hai đồng chín sao
180 đồng của ta đủ cho họ làm việc vất vả hai tháng
Mà nàng, chỉ tốn thời gian có nửa tháng
Hừ
Nàng giơ ngón tay, "Mì vằn thắn 3 xu một bát, 180 đồng có thể mua được 600 bát
Cơm vịt quay 3 đồng một suất, có thể mua 60 suất
Cháo huyết heo 6 xu một bát, hình như có thể thêm một, hai cái quẩy đúng không
Có thể mua 3000 bát
Đi dạo một vòng Thiên Tinh nhỏ, có thể đi được 2250 vòng
Xe kéo 6 xu một lượt qua Hương Giang, có thể đi được 3000 lần
Ngay cả mua hạt giống gạo mầm ở Nguyên Lãng cũng có thể mua 30 cân, gạo trắng bình thường thì càng không phải bàn
Anh nói xem, 180 đồng là một số tiền nhỏ sao
"Là một số tiền lớn, là một số tiền lớn
Tạ Quân Nghiêu vội nói
Sắc mặt Lục Minh Châu dịu lại một chút, "Dù cho là tiền nhỏ, anh cũng không được cười em, tự mình kiếm tiền bằng hai bàn tay trắng, mới là thơm nhất
"Em vẫn nên viết kịch bản thì tốt hơn, công ty điện ảnh Phi Hoa đang thu mua kịch bản, đưa ra mức giá cao 3500 đồng, so với em bỏ nửa tháng ra viết một tiểu thuyết thì có lời hơn nhiều
Tạ Quân Nghiêu thật tình khuyên
Lục Minh Châu hơi dao động, "Sao anh biết
Tạ Quân Nghiêu cười nói: "Bởi vì em biết viết mà, anh đương nhiên phải chú ý đến thông tin về lĩnh vực này chứ
«Thước Kiều Tiên» đã quay xong, chuẩn bị công chiếu vào ngày 10 tháng 12
Lục Minh Châu mừng rỡ khôn xiết, "Tuyệt quá
Cuối cùng cũng có một tin tốt lành
Viết tiểu thuyết nhất định vẫn sẽ viết, nhưng không thể cho Tạ Quân Nghiêu biết
Có lẽ nàng không thích hợp viết truyện theo yêu cầu của bản thảo, nên dựa vào sức tưởng tượng bay bổng của mình để viết truyện dài
Truyện ngắn quá ngắn, nội dung hạn chế, không thể bộc lộ hết thực lực của nàng
Tiếp theo, nàng muốn viết truyện dài, viết kịch bản phim
Hai tay đều muốn nắm, cả hai tay đều phải cứng rắn
—— —— —— —— Nội dung truyện ngắn được chỉnh sửa một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.