Ta Là Nhà Giàu Nhất Thân Cô Cô

Chương 66: Chia hoa hồng nhiều




Lục Minh Châu vừa về đến nhà, Lục phụ đã đến tìm nàng
Nhìn sáu cái va li sắt lớn đặt trên mặt đất, Lục phụ lập tức biết mười vạn đô la mình giao cho vệ sĩ chắc chắn đã bị nàng tiêu hết, không nhịn được mà nói: "Trả tiền
"Cái gì
Lục Minh Châu quay đầu nhìn ông, suýt chút nữa vẹo cả cổ, "Trả tiền
Lục phụ hừ một tiếng, "Cha con ruột thịt, cũng phải sòng phẳng
Lục Minh Châu giơ chân lên: "Đó chẳng phải là do chính ba chủ động cho con tiêu sao
Con đâu có hỏi ba xin, càng không phải là con mượn ba
Cho nên, không có chuyện trả tiền
"Nhưng con đã tiêu rồi
Lục phụ ngồi xuống ghế sofa, nhận ly trà Hồng tỷ đưa, thản nhiên nói: "Tiền ba cho vệ sĩ là để phòng ngừa trường hợp xấu nhất, sợ con không trả nổi bị bắt ở thủ đô, chứ không phải để con tiêu
Lục Minh Châu bĩu môi, "Dù sao con tiêu hết rồi, làm gì còn
Mười vạn đô la đấy, không trả nổi
"Hết rồi cũng không sao
Lục phụ vừa dứt lời, đã thấy mắt Lục Minh Châu sáng lên, nhưng ông lại đổi giọng, chỉ vào mấy va li sắt trên mặt đất nói: "Mở mấy thứ này ra xem
"Không có cửa đâu
Lục Minh Châu dang hai tay, chắn giữa ông và va li sắt, đem chúng giấu ra sau lưng, "Mấy thứ này của con tốn hai mươi mấy vạn đô la, mười mấy vạn đô la Hong Kong, còn có cả tiền mới với vàng, ba đưa mười vạn đô la mà muốn lấy hết sao
Không có cửa đâu
Không không không, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có
Lục phụ ngoáy tai, "Con nói con mất bao nhiêu
Lục Minh Châu cũng chẳng nhớ rõ, "Trừ mấy món đồ lề đường ra, còn lại mỗi thứ đều có hóa đơn, chính ba tính đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục phụ lười tính, chỉ hỏi: "Trên người con vốn chỉ có mấy vạn đô la Hong Kong, vậy mười mấy vạn đô la kia, với vàng lấy đâu ra
Hạ Vân
Tạ Quân Nghiêu
Chẳng phải ta đã dặn con là đừng tiêu tiền của bọn họ sao
"Tại ba chỉ cho con hóa đơn mượn đồ chứ không cho con tiền
Lục Minh Châu ngồi trên một thùng sắt lớn, hậm hực nói: "Ba đòi ba món nợ, còn con một món nợ, một xu cũng không lấy về được, nên con đành phải cướp đoạt tranh chữ cận đại vô giá trị của Chương lão sư và tiên sinh Trương Hoài Chi trong phòng làm việc để gán nợ, nếu không thì cái gì cũng không có
"Còn hai người kia thì sao
Ở thủ đô họ coi như có chút địa vị
Lục phụ hỏi
"Lục Trục Nhật nói với con là một người chết rồi, một người đi nước ngoài
Lục Minh Châu thở dài, "Mất công vô ích một chuyến, chán ghê, nếu không nhờ Quân Nghiêu mang đủ tiền, thì con đã tay trắng trở về rồi
Lòng Lục phụ hơi động, "Lục Trục Nhật
Lục Minh Châu gật đầu, ra vẻ nói: "Con ở thủ đô quen được một đồng chí mới, tội nghiệp lắm, đánh nhau bao nhiêu năm, một chân đã tàn, một tai không dùng được, tay cầm đũa cũng không còn linh hoạt, mặt lại mang sẹo, thế mà vợ còn chê nghèo tham giàu, nghe nói ông ấy muốn từ chức liền lập tức ly hôn, mang luôn con trai duy nhất đi
Nghe nàng kể Lục Trục Nhật thành tàn phế, mặt Lục phụ lập tức trở nên khó coi, "Thảm vậy sao
"Đúng đó, thảm lắm, vừa gầy vừa đen, nhìn còn già hơn, đứng cạnh ba, người ta nói là anh ba còn có người tin
Lục Minh Châu miêu tả đặc biệt sinh động, rồi lắc đầu, "Nhìn mà xót xa ghê
Lục phụ uống trà, không nói gì
Lục Minh Châu từ trên thùng nhảy xuống, đi tới trước mặt ông, "Ba đang nghĩ gì thế
Lục phụ liếc nàng một cái, "Ta đang nghĩ làm sao khấu trừ mười vạn đô la tiền hoa hồng của con
"Không được khấu
Lục Minh Châu cứ tưởng mình nhắc đến Lục Trục Nhật thì ông sẽ quên đòi tiền, ai dè ông vẫn nhớ, thật là đáng ghét, đúng là không nên mua quà cho ông
Lại hỏi: "Là tiền hoa hồng từ Minh Châu Kim Toản Hành sao
Được bao nhiêu
Bao giờ thì con được cầm
"Để lại một khoản tiền để mở thêm chi nhánh và mua nguyên liệu, còn lại xem như tiền hoa hồng, lần này con có thể nhận được 1,2 triệu đô la Hong Kong
Lục phụ vừa nói, đã thấy đôi mắt Lục Minh Châu mở to trong vui mừng
Nàng hét lên: "1,2 triệu
Ngọa Tào
Minh Châu Kim Toản Hành kiếm tiền thế à
Không không không, là kim cương kiếm tiền như thế sao
Chắc chắn đầu tàu phải là kim cương rồi, bởi vì tiệm vàng ở Hương Cảng nhan nhản, trang sức của Minh Châu Kim Toản Hành lại đắt hơn bọn họ, nên doanh số cũng không mấy nổi trội
Tiện lợi thì cứ việc mua rẻ, cần gì mua đồ đắt, dù rằng trang sức của Minh Châu Kim Toản Hành có kỹ nghệ tinh xảo
Lục Minh Châu thầm tính toán một chút
Nàng có ba phần cổ phần, được 1,2 triệu, vậy Lục phụ nắm bảy phần thì chẳng phải được 2,8 triệu sao
Khó trách người đời ai cũng thích làm ăn buôn bán, quả là kiếm ra tiền
Nàng chắp tay lên mặt, tiếp tục xáp lại gần, đến sát trước mắt Lục phụ, nịnh nọt nói: "Ba à, ba thân yêu, ba ruột của con, ba xem ba kiếm được nhiều tiền như vậy, riêng Minh Châu Kim Toản Hành thôi đã có 2,8 triệu tiền hoa hồng rồi, còn để ý chi 10 vạn lẻ của con làm gì
Ba đừng cha con ruột thịt mà tính toán sòng phẳng nữa có được không
"Mười vạn đó là đô la Mỹ, đô la Mỹ đó con
Lục phụ nhắc nhở
Quy ra đô la Hong Kong cũng tầm 57 vạn
"Đô la Mỹ thì sao chứ
Ba đừng có kỳ thị người ta
Lục Minh Châu không muốn trả, cố tình xuyên tạc ý của ông, "Đối với ba thì vẫn chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, nhỏ xíu thôi
Lục phụ liếc nàng, "Không làm tốt chuyện ta giao, còn không biết xấu hổ mà tiêu tiền của ta
Lục Minh Châu hiểu ý ông là chỉ chuyện đưa Lục Trường Sinh về, không theo ý ông, nên nàng chớp mắt, "Ba à, ai bảo con không làm tốt chứ
Nợ ba người nợ hoặc là đi hoặc là chết, người còn lại thì quyên hết tất cả của cải, chỉ còn một căn tứ hợp viện vừa nhỏ vừa rách nát, bán đi cũng không trả đủ nợ
Chẳng phải con đã nói rồi sao
Con lấy hết tranh chữ cận đại trong phòng làm việc của hắn ra, đợi một thời gian nhất định sẽ tăng giá trị lên so với số nợ ba đòi
"Đợi một thời gian là bao lâu
Lục phụ đâu có không biết những bức tranh của mấy nhà thơ họa kia khi còn sống đều chẳng đáng mấy đồng, phải chết đi vài chục năm may ra mới có giá ngàn vàng
Lục Minh Châu tính toán một chút, "Năm mươi năm đi
Lục phụ tức giận bật cười, "Con thấy ta giống người sống đến năm mươi năm sau sao
"Có thể mà, sao lại không thể
Ba cứ dưỡng sinh cho tốt, đừng có phong lưu như vậy, sống trăm tuổi lại thêm trăm tuổi chắc chắn không thành vấn đề
Lục Minh Châu hiển nhiên quên mình từng mượn cớ giấc mộng nói cho Lục phụ tương lai, từng nói qua khoảng thời gian ông qua đời
Lục phụ giơ tay đẩy trán nàng ra, "Đừng có dùng lời ngon tiếng ngọt làm gì, phải trả thì vẫn phải trả
"Không trả
Lục Minh Châu đảo mắt, "Con mang bảo bối đến cho ba đây
Nàng lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, mở một va li sắt, lấy tranh chữ chuẩn bị cho Lục phụ ra, "Nhiều lắm đó ba, có cả bút tích của danh gia cổ đại, có cả tác phẩm của danh gia cận đại, tài nghệ đều nhất lưu cả
Món quà thế này nàng còn chuẩn bị cho cả Tạ Quân Hạo
Còn Vương Bá Huy thì chỉ có vài bức tranh chữ cận đại thôi
Lục Minh Châu lại mở một va li sắt khác, lấy ra một đôi bình tỳ bà hoa đoàn cẩm thốc thiên cầu, cười hì hì nói: "Đẹp không ba
Đồ ngự chế Càn Long đó, để ba cắm hoa dùng
Lục phụ nhíu mày, hỏi: "Chỉ có thế thôi sao
"Có chút này còn chưa đủ sao
Bức tranh cổ đại quý nhất phải tới 400 lượng vàng đó
Lục Minh Châu rất biết ý, không nhắc đến bức thư họa cổ 400 lượng vàng của Đường Dần nàng mua đã quyên cho quốc gia, mà chỉ đưa cho Lục phụ một bức có giá nhiều nhất 5000 đô la Mỹ từ những bức nàng tự mua
Lục Minh Châu thấy Lục phụ vẫn không hài lòng, bèn bất đắc dĩ lấy tác phẩm của Họa Tiên Ngô Bân ra, chính là bức tranh nàng nhặt được ở chợ trời cần tu bổ, "Cho ba đó, giá trị vài trăm lượng vàng đấy
Trước mắt để cho ông giúp mình sửa lại đã, bảo quản giúp mình đã, đợi sau này chia gia tài thì lại tính cách đòi về
Hắc hắc hắc
Nàng thông minh thật
Lục phụ mở ra nhìn thử, "Ngô Bân
Họa Tiên mà
Sao lại bảo quản tệ thế này
Ông cũng nổi tiếng là người học rộng tài cao trong nhà, nhìn qua liền nhận ra
"Cho nên con phải sửa phòng chứa đồ
Lục Minh Châu hăm hở theo lời ông, "Đồ sứ thì còn đỡ, chứ tranh chữ thì mỏng manh lắm, lại sợ ẩm ướt, lại sợ bị mọt đục, phải có một nơi bảo quản thật tốt, cửa còn phải gia cố chống trộm
Con còn muốn xây hầm rượu, nghe nói rượu Mao Đài ngon lắm, định mua về tặng ba, ai ngờ Khế gia mua sạch, nói là sẽ chia cho con một ít
Lục phụ không để tâm, "Chỉ là phòng chứa đồ và hầm rượu thôi mà
Con không có nhân lực, để ta gọi Từ quản gia giúp con xử lý
"Cảm ơn ba, ba thân yêu
Lục Minh Châu tươi rói mặt mày
Thấy Lục phụ không nhắc gì đến việc đòi lại 10 vạn đô la nữa, nàng mới khẽ thở phào một tiếng
Lục phụ nhìn vào mắt nàng, nói: "Tiền hoa hồng của con đã chuyển vào tài khoản ở ngân hàng Vĩnh Phong, ngày mai con đi kiểm tra thử, đừng quên trả lại tiền cho Tạ Quân Nghiêu
Ông không cho Lục Minh Châu mang nhiều tiền đi thủ đô là vì sợ nàng quyên hết, chứ đâu phải Lục gia họ không có tiền
Mười mấy vạn đô la Mỹ với mười mấy vạn đô la Hong Kong thôi mà, cho dù cộng thêm vàng cũng đáng gì
Chỉ cần một mình tiền hoa hồng của Lục Minh Châu là đủ trả hết rồi, đỡ cho người ngoài nghe lầm đồn bậy làm mất hay
Tuy rằng Lục Minh Châu hay vòi tiền, nhưng cách đối nhân xử thế rất đúng mực, Lục phụ cũng không lo
Lục Minh Châu lập tức gật đầu, "Vâng, tối con sẽ thống kê hóa đơn lại
Trước hết, nàng phải đi kiểm tra tiền hoa hồng có về tài khoản chưa đã
Ngày thứ hai, Lục Minh Châu dậy sớm hơn thường lệ, đi đến trước Ngân hàng Vĩnh Phong, phát hiện mình đến hơi sớm
Cô ghé qua cửa hàng trang sức Minh Châu Kim Toản trước, thấy khách ra vào nườm nượp, phần lớn đều đang xem các quầy kim cương
Xem ra, việc làm ăn vẫn rất tốt
Lục Minh Châu còn thấy Minh Huy
Hắn dẫn theo một cô gái đến mua kim cương, không đứng ở quầy mà được mời vào khu sofa, trên bàn có nhân viên cửa hàng bày sẵn hai khay trang sức kim cương, lấp lánh trong suốt
Cô gái rất trẻ, tầm hai mươi tuổi, xinh xắn nhưng không phải Dung Nghiên, minh tinh đã lên báo
Lục Minh Châu đi tới chào hỏi Minh Huy
Minh Huy mắt sáng lên: “Minh Châu về rồi à
Ba của cô có biết không?”
“Biết, hôm qua chúng ta gặp nhau rồi.” Lục Minh Châu cười nhẹ: “Huyên tỷ tỷ có nhà không
Tôi mang chút đặc sản từ thủ đô về, lát nữa làm xong việc sẽ mang qua cho mọi người.”
Minh Huy cười: “Có nhà, cô qua lúc nào cũng được.”
Cô gái bên cạnh len lén đánh giá, thấy Lục Minh Châu trẻ hơn, đẹp hơn, quần áo cũng lộng lẫy hơn mình, không khỏi sinh lòng ghen tị, vội kéo tay Minh Huy nũng nịu: “Anh Minh, cô ấy là ai vậy?”
“Cô ấy là ai à
Đương nhiên là bà chủ của cửa hàng này rồi.” Cổ đông đâu chỉ là một trong các bà chủ
Cô gái lập tức thu lại vẻ ghen ghét, hướng Lục Minh Châu cười ngọt ngào: “Ra là bà chủ của Minh Châu Kim Toản Hành, cô còn trẻ quá, thật bất ngờ, đúng là không thể tin được.”
Lục Minh Châu cười: “Tôi chỉ là cổ đông thôi, không quản lý.”
Không muốn nhiều lời với bọn họ, nàng lại nói: “Anh Minh, mọi người cứ bận, tôi đi xem chỗ khác.”
Minh Huy gật đầu: “Cô cứ tự nhiên.”
Đối với cô con gái nuôi mà nhạc phụ đặc biệt yêu quý này, hắn cũng không dám đắc tội
Còn việc Lục Minh Châu có mách lẻo với Hạ Huyên chuyện hắn dẫn cô gái trẻ đi mua trang sức kim cương hay không thì hắn không hề bận tâm
Vốn dĩ Lục Minh Châu cũng chẳng có ý định nhiều chuyện
Trước khi ra cửa, cô gặp Thất ca Lục Trường Căn từ trên lầu đi xuống, Lục Trường Căn chủ động chào: “Cám ơn lần trước cô nhờ ba mang đồng hồ hộ, tôi cứ tưởng mất rồi.”
“Không cần khách sáo.” Lục Minh Châu khẽ mỉm cười
“Đã mất lại tìm được, sao có thể không cảm ơn cô?” Lục Trường Căn cười theo: “Cô đến xem cửa hàng à?”
Lục Minh Châu “ừm” một tiếng: “Đến xem, lát nữa tôi đi ngân hàng.”
“Kiểm tra cổ tức chứ gì
Cổ tức của cô không thiếu một xu đâu.” Lục Trường Căn không giấu được vẻ ghen tị trong lòng, nhưng hắn tự hiểu rõ bản thân, có được sự rộng rãi mà các người con khác của Lục gia không có, ai bảo hắn là con thứ
Nhưng Lục phụ cũng không hề bạc đãi họ
Mỗi người con thứ đều được cấp 1 triệu tệ làm vốn gây dựng sự nghiệp, tiền đã đến tay từng người, người thì mua nhà mua đất, người thì tự mở xưởng mở cửa hàng làm ăn, ai cũng bận rộn, không ai rảnh rỗi cả
Lục Trường Căn ở khu Bào Mã mua một căn nhà 4 tầng, hiện đang cho thuê
Căn nhà hắn mua cùng dự án với 10 căn của Lục phụ, sau này ở đó, gần hơn, tiện đi lại
Mặc dù Tứ di thái đã mua cho hắn một căn biệt thự trên núi để làm phòng cưới sau này, nhưng Lục Trường Căn không định chuyển đến ở ngay, dù sao Lục phụ cũng sắp chuyển đến Bào Mã rồi
Hắn phải ở gần ba
Ở gần thì có tình cảm, ở xa thì không được gì
Lục Minh Châu không để ý đến toan tính trong lòng Lục Trường Căn, đợi đến giờ thì đến Ngân hàng Vĩnh Phong kiểm kê
Cổ tức vẫn được gửi vào tài khoản ở Ngân hàng Vĩnh Phong
Ngân hàng Vĩnh Phong, ngân hàng HSBC, ngân hàng c·ặn bã và Ngân hàng Hoa Kỳ đều có tài khoản của nàng, mở trong thời gian được tặng cổ phần, để tiện nhận cổ tức từ các công ty
Lục Minh Châu tiện đường kiểm tra các tài khoản khác, bất ngờ thấy tiền cổ tức đã được chuyển đủ
Trừ xưởng dệt Minh Châu hơi ít, Lục phụ nói có thể sẽ lỗ, vậy mà vẫn có 2 vạn đô la Hongkong
So với nó thì cổ tức của các công ty khác quả thực rất hậu hĩnh
Ngân hàng Vĩnh Phong trả 5,36 triệu đô la Hongkong, tiệm tạp hóa Vạn Cổ trả 33 vạn đô la Hongkong, Công ty bất động sản Quang Huy trả 64 vạn, nhiều nhất, cho thấy bất động sản rất có lời
Lục Minh Châu nghĩ một chút liền hiểu ra, bởi vì trước đây Hương Cảng chưa từng phân tầng bán căn hộ, cho nên khi bọn họ bắt đầu làm, thu lợi không ít
Lục phụ nói lợi nhuận ròng khoảng 10 triệu
Nếu là 10 triệu thì cổ tức đến tay phải là 64 vạn, chắc là phần lớn vốn đã được dùng để đầu tư, chỉ trích một phần ra trả cổ tức
Hôm khác hỏi Vương Bá Huy hoặc Tạ Quân Nghiêu là biết
Cổ tức được trả theo quý, đây là quý 4 năm ngoái, cả năm sẽ là bao nhiêu
Phát tài, phát tài rồi
Lục Minh Châu càng tính càng vui
Cô lại tiện thể kiểm tra tài khoản chuyên thu tiền thuê nhà, trước khi đi có giao cho Lục phụ nhờ người thu hộ tiền nhà, các căn nhà ở Bào Mã và bất động sản cho thuê khác đều đã có người thuê
Quả nhiên có không ít tiền đã được chuyển vào tài khoản
Còn cụ thể là bao nhiêu, phải hỏi Lục phụ hoặc quản gia Từ mới rõ
Sau đó, Lục Minh Châu cầm chi phiếu đến Tạ gia trả tiền cho Tạ Quân Nghiêu, đồng thời mang theo quà tặng cho Tạ Quân Hạo, gồm có tranh chữ cổ, đồ sứ, ngọc điêu, và các đặc sản thủ đô
Quà cáp rất chu đáo, cũng rất nặng
Người ta đối tốt với mình, mình phải có qua có lại
Tạ Quân Nghiêu chạy ra đón nàng vào phòng khách, mặt mày tươi rói: “Minh Châu, cô đến đúng lúc quá, tôi có đồ muốn tặng cho cô.”
“Tôi đến trả tiền.” Lục Minh Châu hơi ngượng ngùng trước mặt Tạ Quân Hạo: “Ở thủ đô dùng của anh rất nhiều tiền, tôi thống kê lại rồi, vâng theo lời ba, đặc biệt đến hoàn trả.”
Tạ Quân Nghiêu vội xua tay: “Tôi đã bảo không cần trả rồi mà, tiền của tôi chẳng phải là tiền của cô sao?”
Lục Minh Châu nghiêm mặt nói: “Không được
Nếu là số tiền nhỏ thì chắc chắn tôi sẽ không cần, ai bảo anh là bạn trai tôi, yêu đương không cần phải tính toán chi ly
Nhưng lần này dùng nhiều quá, riêng đô la đã mười mấy vạn rồi, nếu tôi không trả cho anh thì cha tôi sẽ đánh gãy chân chó của tôi đấy.”
Tạ Quân Nghiêu không muốn nhận: “Chúng ta đâu cần phân chia rạch ròi như thế.”
“Đâu phải tiền của anh, mà là của đại ca.” Lục Minh Châu viết một con số lên chi phiếu, đặt lên bàn trà bên cạnh tay Tạ Quân Hạo: “Đại ca, Quân Nghiêu không nhận, vậy tôi giao cho anh.”
Tạ Quân Hạo cầm lên xem qua: “Hai đứa thật là biết tiêu tiền.”
Bình thường chi tiêu cá nhân, một năm hắn cũng không tiêu đến số tiền này
Lục Minh Châu không chút xấu hổ, đưa tay gạt nhẹ lọn tóc mai, cười híp mắt nói: “Tôi đã bảo tôi rất biết tiêu tiền rồi mà
Nếu không biết tiêu tiền, làm sao có một đống châu báu để mang đi cầm đồ ngân hàng chứ.”
Chê cô biết tiêu tiền à, cứ nói sớm đi
Đến lúc đó, cô sẽ cân nhắc xem là mình gả cho Tạ Quân Nghiêu hay là để hắn về làm rể nhà mình
“Biết tiêu, rất tốt.” Tạ Quân Hạo không để ý đến chút tiền lẻ này, dù sao cũng không phải ngày nào cũng tiêu nhiều vậy
Hắn có hỏi bảo tiêu, lần đến thủ đô hai người không tiêu xài hoang phí, hầu hết đều dùng vào mua tranh chữ đồ cổ
Những thứ này có giá trị, chứ không phải phung phí
Vừa rồi, hắn thấy quà của Lục Minh Châu, có cả tranh chữ cổ và đồ sứ ngự chế nhà Thanh, mà dưới tình huống đã trả tiền vẫn tặng những món quà quý giá thế, chứng tỏ điều gì
Chứng tỏ nàng rất có tâm, lại không hề keo kiệt
“Nếu cô cứ khăng khăng như vậy, tôi đành phải nhận thôi.” Tạ Quân Hạo để chi phiếu lên bàn, lấy tách trà chặn lên
Tạ Quân Nghiêu cau mày: “Đại ca
Sao anh lại nhận chứ?”
Khiến hắn mất mặt quá đi
Cam tâm tình nguyện cho bạn gái tiêu tiền, ai ngờ bạn gái lại đi trả, chuyện này đâu có chấp nhận được
Tạ Quân Hạo không trả lời, nói: “Không phải cậu có quà tặng cho Minh Châu à
Mau dẫn cô ấy đi xem, đừng đứng đó lảm nhảm nữa.”
Lục Minh Châu vội kéo tay Tạ Quân Nghiêu, sợ hắn không cho Tạ Quân Hạo nhận tiền: “Đúng đúng, để tôi xem là quà gì, tôi đang mong chờ lắm đây!”
Tạ Quân Nghiêu đành phải đưa nàng lên lầu trước, tính khi Lục Minh Châu đi rồi sẽ tính sổ với anh trai sau
Lục Minh Châu lần đầu vào phòng của hắn trên lầu hai, không kìm được mà nhìn quanh, phát hiện là dạng phòng hai phòng ngủ, hai phòng khách, rất rộng rãi, trang trí rất lịch sự trang nhã, đồ trang trí đương nhiên là những món rất quý giá, trên bàn trà còn có một cái bình hoa giống nhà mình, cắm hoa tươi đang độ khoe sắc
Tạ Quân Nghiêu kéo tay nàng vào thư phòng, mở két sắt, lấy ra một hộp đựng trang sức nhung màu tím đỏ có khắc hoa văn
“Lại là trang sức à?” Lục Minh Châu đoán trước được
Ánh mắt nàng lấp lánh, đầy mong đợi
Nàng rất thích nhận quà, đặc biệt là những món châu báu tinh xảo, lúc nào cũng khiến nàng vui vẻ
Cổ tức có hậu hĩnh thì cũng chỉ là một dãy số trong tài khoản, còn kém xa cảm giác vui sướng mà châu báu mang lại
Tạ Quân Nghiêu nhẹ nhàng mở hộp trang sức, bên trong là một bộ trang sức ngọc bích, gồm một chiếc nhẫn ngọc lục bảo kiểu cắt, một chiếc trâm cài áo hình trứng ngọc bích có viền vàng, một đôi bông tai ngọc bích hình quả lê và một chiếc vòng cổ có mặt chính là ngọc bích hình quả lê
Chủ thạch cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng rất tinh xảo, hơn nữa tinh khiết, màu xanh lam như thấm vào tận ruột gan
"Oa
Đẹp quá
Lục Minh Châu lên tiếng kinh ngạc
Rất khó có được nha, là cả một bộ
Màu ngọc bích giống nhau như đúc, đẹp đến mức khiến người ta nín thở
Tạ Quân Nghiêu đắc ý nói: "Từ lúc ngươi nói ngươi t·h·í·c·h, ta liền nhờ người tìm k·i·ế·m, cũng là vận may tốt, ở một cửa hàng châu báu nổi tiếng tìm được, mấy ngày hôm trước mới đưa đến Hương g·i·a·ng, Đại ca ký nhận
Cái mặt đá chính thông thường, lớn nhất vòng cổ chủ thạch chẳng qua 11 cara, khó được là xuất từ cùng một khối kim cương phôi, c·ắ·t ra ngọc bích vừa khéo có thể làm thành một bộ
Lục Minh Châu ôm lấy đầu của hắn, ở tr·ê·n gương mặt hắn in lên vết son môi tươi tắn, "Ta rất t·h·í·c·h
Phi thường yêu t·h·í·c·h
Ngọc bích quý hiếm vì một là sản lượng ít, hai là đơn chiếc chiếm đa số, nếu muốn đủ bộ phải từng viên một lựa chọn, kết quả cuối cùng màu sắc nhìn như giống nhau, kì thật có sự sai lệch rất nhỏ, kém xa một khối kim cương phôi c·ắ·t ra đồng nhất như vậy
Như vậy, trăm năm khó gặp một lần
Lục Minh Châu sinh sống trong thế giới kia chỉ xuất hiện một lần, từ cùng một khối kim cương phôi c·ắ·t ra hơn mười viên ngọc bích
Tạ Quân Nghiêu tay cầm hộp trang sức, không thể ôm hôn, chỉ có thể hôn đáp lại, hơn nữa còn là một chút, bởi vì hắn vừa hôn xong, Lục Minh Châu liền buông tay ra, vui vẻ mang thử trang sức mới
May mà hôm nay nàng ra ngoài kiểm toán, trừ nhẫn phỉ thúy cùng nhẫn hồng ngọc, vẫn chưa đeo đồ trang sức nào khác
Từng món đeo lên, nàng hỏi Tạ Quân Nghiêu: "Đẹp không
"Đẹp
Tạ Quân Nghiêu nhất thời tìm không ra chính x·á·c từ ngữ hình dung, chỉ cảm thấy đeo ngọc bích nàng đặc biệt cao quý, đặc biệt thanh lịch, dung mạo tuyệt mỹ, c·h·ói lọi
Lục Minh Châu cúi đầu đùa nghịch vòng cổ, "Mặt dây chuyền có thể tháo ra
Tạ Quân Nghiêu gật đầu, "Hình như là, ta không nhìn kỹ
"Vòng cổ nạm kín kim cương lộ ra quá phức tạp quá rối rắm vô dụng, không t·h·í·c·h hợp đeo hằng ngày, ngày mai ta dùng một chiếc vòng cổ trơn, chỉ treo mặt dây chuyền, chắc sẽ rất đơn giản
Lục Minh Châu rất nhanh có chủ ý
Tạ Quân Nghiêu tưởng tượng một chút, "Chắc chắn cũng đẹp
Lục Minh Châu nét mặt tươi cười rạng rỡ như hoa
Tiếp theo, Tạ Quân Nghiêu lại từ trong két sắt lấy ra một cái hộp, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Minh Châu cười nói: "Ta trước không phải tặng ngươi một đôi vòng phỉ thúy đó sao
Đồng thời mài ra một chuỗi hạt châu, nhờ Cartier dùng hồng ngọc làm móc xích, làm thành vòng cổ, còn nạm nhẫn, bông tai, kim cài áo cùng một chiếc vòng cổ có mặt đá hình trứng t·h·í·c·h hợp tham gia tiệc tối
Lục Minh Châu mở ra xem, p·h·át hiện so với hắn nói còn nhiều một món
Là một quả dưa lớn màu lục uông uông, cùng món Phúc Qua hình thái nàng có không giống, trên hẹp dưới rộng, nhưng tương tự đầy đặn bóng bẩy, trong suốt không tì vết, gần như có thể chiếu rõ hình bóng người
Lục Minh Châu vui mừng nở hoa: "Ta lại có một bộ đồ trang sức trân quý nữa rồi
Vẫn là cực phẩm
Sở hữu vô số cực phẩm, thật là hạnh phúc đến cực độ
Tạ Quân Nghiêu cười nói: "Ngươi t·h·í·c·h, tâm ý của ta xem như đã gửi gắm, sau này còn sẽ có rất nhiều điều bất ngờ
Hắn từ chỗ Đại ca cất giữ những đá quý quý giá mang đi khảm nạm, toàn bộ đều chưa hoàn thành, có một số còn đang t·h·iết kế, nói đá quý tốt nhất phải dùng thiết kế tốt nhất và công nghệ tốt nhất, chờ hai ba năm cũng là chuyện bình thường
Vì thế, Lục Minh Châu vô cùng cao hứng mang trang sức ngọc bích xuống lầu
Tạ Quân Nghiêu đi ở bên phải nàng, cầm trên tay hộp trang sức rỗng đựng trang sức ngọc bích và hộp trang sức phỉ thúy kia, khi sắp đi đến cuối cầu thang, sắc mặt hắn hơi đổi, vô cùng khó coi
Lục Minh Châu có sự nhạy bén đặc biệt
Trong khoảnh khắc, nàng liền thấy ánh mắt bạn trai vô cùng lạnh lùng, thần sắc lạnh băng, khuôn mặt như tạc bằng băng tuyết
"Làm sao vậy
Nàng vừa hỏi, vừa nhìn về phía phòng khách tầng một
Là một vị phu nhân trung niên có dung mạo cực đẹp ngồi ngay ngắn trước mặt Tạ Quân Hạo, mặc sườn xám thêu hoa màu xanh lam, tr·ê·n vai khoác áo choàng lông chồn tía thượng hạng, cài cúc kim cương, tr·ê·n cổ tay đeo một đôi vòng phỉ thúy xanh lục, hai tay ngón áp út mỗi tay đều đeo nhẫn hồng ngọc và nhẫn kim cương, ung dung quý phái, dáng vẻ uy nghi
Tạ Quân Nghiêu giữ vẻ bình thường, không để lộ hỉ nộ
Lục Minh Châu thấy người phụ nữ kia có ba phần giống Tạ Quân Nghiêu, liền biết nàng là mẹ của Tạ Quân Nghiêu, vị Tạ thái thái tính khí thất thường chỉ biết n·g·ư·ợ·c đãi con trai út
Thật không ngờ a
Nàng đẹp như vậy
Không ai nghĩ bà ta có hai đứa con trai lớn như vậy
Lục Minh Châu thấp giọng hỏi lại Tạ Quân Nghiêu, quả nhiên thấy hắn gật đầu, "Là bà ta
Khó che giấu trong ánh mắt sự chán ghét và căm h·ậ·n
Hắn bước đến, lạnh lùng nói: "Bà đến làm gì
Từ khi Tạ thái thái lần trước sắp xếp cho hắn gặp gỡ cô Trương Bảo Nghi nào đó, có ý muốn khống chế việc trọng đại của đời hắn, Tạ Quân Nghiêu đã không muốn nể nang bà ta chút nào, và thực sự đã hành động như vậy
Mấy tháng nay, hắn chưa từng trở về Tạ gia
"Con và anh trai con là con ruột của ta, đây là nhà của các con, ta sao lại không được đến
Thấy Lục Minh Châu ở đây, Tạ thái thái trên mặt không hề xấu hổ, ngược lại là ghen tị
Có lẽ vì đang ở nhà của con trai ruột, bà ta thể hiện điều đó rất rõ
Tạ thái thái đã không còn nhớ Lục Minh Châu, dù sao chỉ có một lần gặp mặt chóng vánh ở một k·h·á·c·h sạn ở Hương g·i·a·ng, mà bà không cố tình ghi nhớ diện mạo của Lục Minh Châu, nên rất dễ phai nhạt
Ghen tị vì người đẹp nha
Tạ thái thái tự phụ dung mạo cho dù đã ngoài năm mươi, vẫn không chấp nh·ậ·n được có người xinh đẹp hơn mình, đó mới là nguyên nhân chính khiến bà ta có ấn tượng không tốt với Lục Minh Châu lúc đó, chỉ là khó mở miệng nói ra, bèn chê nàng kiêu ngạo nuông chiều
Đồng ý với bà Trương sắp xếp cho Trương Bảo Nghi gặp Tạ Quân Nghiêu cũng là vì cô ta vừa ý bà ta ở mọi phương diện, nhất là dung mạo bình thường
Người nhà họ Trương lớn lên đều bình thường, chưa từng xuất hiện ai xinh đẹp
Tạ thái thái rất yên tâm
Đáng tiếc, một tấm lòng tốt của bà lại bị Tạ Quân Nghiêu giày xéo
Càng nhìn Lục Minh Châu, Tạ thái thái càng thấy không vừa mắt
Gương mặt rất đẹp, nhưng quá trẻ
Vẻ tươi trẻ đầy sinh lực là thứ bà không có, cũng là thứ sẽ vĩnh viễn không thể có lại
Khiến bà tức giận vẫn là chiếc nhẫn phỉ thúy kia, bà từng nói sẽ truyền cho con dâu nhà họ Tạ, kết quả không cho bà, lại đeo trên tay thiếu nữ này, vậy là ý gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có nghĩa là Tạ Quân Hạo và Tạ Quân Nghiêu coi nàng là chủ mẫu tương lai của nhà họ Tạ
Tạ Quân Nghiêu chắn trước mặt Lục Minh Châu, che khuất ánh mắt của Tạ thái thái nhìn Lục Minh Châu, không khách sáo cười lạnh nói: "Không có việc gì thì không đến tam bảo điện, bà lại muốn làm gì
Tạ Quân Hạo quát: "Quân Nghiêu
Mặc kệ trong lòng căm hận Tạ thái thái như thế nào, ngoài mặt phải cư xử khách khí, tránh để Tạ thái thái ở ngoài kia kh·ó·c lóc nói hắn bất hiếu, làm hỏng thanh danh của hắn
Nếu nổi cơn, Tạ thái thái hoàn toàn có thể làm được
Tạ Quân Nghiêu hiểu điều đó, lười đối phó, liền nói: "Đại ca, em đưa Minh Châu về nhà, trưa và tối không về ăn cơm
Tạ Quân Hạo khoát tay, "Đi đi
Tạ Quân Nghiêu lập tức xếp hộp trang sức rỗng lên trên hộp trang sức phỉ thúy, một tay nâng, tay còn lại k·é·o Lục Minh Châu, "Chúng ta đi, đừng nán lại vướng mắt
Lục Minh Châu cười tủm tỉm đáp, "Đại ca, chúng ta đi nhé
Tạ Quân Hạo gật đầu
Đợi bọn họ đi khuất, Tạ thái thái liền trút giận cơn nộ trong lồng ngực: "Quân Hạo, con xem, con xem, con luôn nói ta đối với Quân Nghiêu không tốt, con xem thái độ của nó là thế nào
"Thái độ của nó tốt vô cùng
Tạ Quân Hạo thản nhiên nói, "Chỉ là muốn nói mục đích đến của bà thôi, đừng lôi cả Quân Nghiêu vào
Trên mặt Tạ thái thái thoáng qua một tia xấu hổ, giọng nói đầy không vui, "Tại sao con lại c·ắ·t giảm chi tiêu trong nhà
Hai tháng gần đây chi phí sinh hoạt thiếu đi một nửa, căn bản không đủ dùng, cha con bảo ta đến tìm con, muốn con khôi phục lại chi phí sinh hoạt như trước kia, nếu không thì liền lấy châu báu của ta đi cầm đồ hoặc đưa đến tiệm cầm đồ
Nếu thật đến mức đó, bà sẽ mất mặt c·h·ế·t
Từ trước đến giờ chỉ có đi mua châu báu về, làm gì có chuyện đem châu báu ra cầm cố
Nếu như bị mấy bà hay chơi mạt chược, uống trà chiều cùng bà biết chuyện này, chắc chắn cả Hương g·i·a·ng đều biết, nói nhà họ Tạ nghèo mạt rệp, chỉ có thể dựa vào cầm cố đồ đạc mà s·ố·n·g, sự kiêu hãnh cả đời của bà cũng tan thành mây khói
Vẻ mặt Tạ Quân Hạo vô cùng lạnh lùng, "Ta cho các người sinh hoạt phí đủ để chi trả sinh hoạt, tiêu xài quá độ không nên do ta gánh, đừng cho là ta không biết cha dạo này buôn bán cũng có chút lãi
Hơn nữa ta từng nói rồi, ai dám dòm ngó đến hôn sự của Quân Nghiêu, chi phí sinh hoạt sẽ gián đoạn, hiện tại giảm bớt một nửa, là để cảnh cáo các người
Tạ thái thái nhỏ giọng nói: "Cảnh cáo cái gì
Ta là vì nó tốt thôi
Ta dù có ý, nhưng cuối cùng cũng không thành sao
Cô Trương Bảo Nghi không đợi được Quân Nghiêu đổi ý, đã mưu đường khác rồi
"Rốt cuộc là vì tốt cho nó hay là vì tốt cho mình; trong lòng bà rõ ràng, trong lòng ta cũng hiểu
Tạ Quân Hạo bưng chén trà lên uống một ngụm, "Bà sinh chúng ta ra, bao chuyện đã qua không so đo cùng bà, đó là vì chúng ta rộng lượng, cũng không muốn trở thành trò cười cho người đời, nhưng các người dám p·h·á hỏng nhân duyên tốt đẹp khó kiếm của Quân Nghiêu, đừng trách ta không khách sáo với các người
Ngoài ra, về nói với ba, bạn gái Quân Nghiêu xuất thân danh giá, của cải giàu có, ta muốn cho Quân Nghiêu tích cóp chút cơ nghiệp để gia trưởng bên đó không coi thường, tiền sinh hoạt của các người sau này chỉ có bấy nhiêu, muốn dùng thêm thì tự đi k·i·ế·m tiền, đừng có như đỉ·a bám tr·ê·n người ta hút m·á·u
Tạ thái thái biến sắc mặt, "Ngươi nói cái gì
Ngươi không tăng tiền sinh hoạt cho chúng ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Không tăng
Tạ Quân Hạo dứt khoát
"Thật sự không thể thêm chút nào sao
Chỉ riêng mười người hầu gái trong nhà, một tháng cũng hết 1.500 tệ tiền lương
Nghĩ đến một tháng chỉ có vỏn vẹn 1 vạn tệ tiền sinh hoạt, đừng nói Tạ lão gia, đến cả Tạ thái thái cũng thấy khó chấp nhận, gần đây bà còn không dám ra ngoài chơi mạt chược, uống trà ăn trưa với người khác
Tạ Quân Nghiêu châm biếm nói: "Không có tiền thì giảm bớt mấy người hầu đi, bên ta và Quân Nghiêu tổng cộng chỉ có hai ba người
Tạ thái thái không muốn hạ thấp mức sống, trong giọng nói thêm chút c·ầ·u·x·i·n, "Khôi phục mức sinh hoạt phí như trước được không
Cũng chỉ 2 vạn tệ, đối với các con mà nói thì không đáng kể gì
Báo chí đưa tin, công ty bất động sản của Quân Nghiêu gần đây lời hơn chục triệu
"Đó là công ty liên doanh với người khác, ta và Quân Nghiêu chỉ chiếm một phần, tốt nhất các người đừng có nhòm ngó
Tạ Quân Nghiêu mặt lạnh tanh, giọng nói vô tình đến cực điểm, "Mẹ không nên tới đây hôm nay, cứ ở trong biệt thự Thủy Loan mà hưởng tuổi già, đừng để ý đến những chuyện không nên quan tâm, cứ kệ nó đi
Mỗi tháng 1 vạn tệ, ta sẽ cho người đưa đến tận tay hai người đúng hẹn, mỗi người một nửa, tiêu quá mức đó thì tự mà xoay sở, đừng có đến làm phiền ta với Quân Nghiêu
Không cần tốn tiền thuê nhà, nguyên liệu nấu ăn thì từ bên này mua thống nhất mang qua, 1 vạn tệ đủ để cho hai người già sống thoải mái
Còn người khác, liên quan gì đến hắn
Tạ Quân Hạo biết Tạ lão gia hay tính toán đòi tiền, chỉ là để làm vốn đi phong lưu bên ngoài, hoặc là nuôi mấy bà vợ bé và con cái của các nàng, nhưng đó là trách nhiệm của Tạ lão gia, không phải việc của hắn
Đời này, hắn chỉ để ý đến em trai Tạ Quân Nghiêu
"Rõ ràng có tiền
Sao lại keo kiệt với ba mẹ ruột như vậy
Tạ thái thái tinh mắt, nhìn thấy trên bàn trà có một tờ chi phiếu với một dãy số dài, kinh ngạc há hốc mồm, "1 triệu đô la Hongkong
Không nhìn rõ tên người ký, liền đưa tay muốn giật lấy
Tạ Quân Hạo nhanh tay lẹ mắt, trước khi bà kịp động tác đã cầm lấy chi phiếu, lạnh lùng nói: "Cô bé nhờ ta xem xét một tòa nhà thương mại, mẹ bận tâm cái gì
Từ đầu hắn đã không định thu lại tiền của Lục Minh Châu, nhận lấy là để nàng yên tâm
Cho nên, hắn định dùng số tiền kia mua nhà thương mại cho Lục Minh Châu, hoặc là lấy danh nghĩa công ty mua đất xây một tòa rồi chuyển tên cho nàng, làm của riêng
Lục gia giàu có, Tạ gia bọn họ cũng không nghèo, thật sự không cần phải tính toán ở thành phố hoa về chút tiền này
Lục phụ nghĩ như thế nào, Tạ Quân Hạo rất rõ ràng
Càng là vậy, hắn càng muốn giải quyết những nguy cơ tiềm ẩn trong nhà, nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn sắc mặt không cam tâm của Tạ thái thái, "Phiền mẹ về nói với ba, nếu ba mẹ bằng lòng dời đến Anh quốc định cư, ta có một trang viên ở London, có thể cho ba mẹ ở, bao gồm cả người hầu bên trong, ba mẹ tùy ý sai khiến, mỗi tháng sẽ trả thêm một khoản tiền sinh hoạt phí khác
Tạ thái thái có chút không muốn
Bà cũng từng sống ở Anh rồi, thật sự không quen với cuộc sống và môi trường ở đó, bà thích Hương Cảng hơn, hay đúng hơn là bà thích Thượng Hải trước kia
Trong mắt bà, Hương Cảng thua xa Thượng Hải phồn hoa
"Hay là con đưa tụi mẹ về Thượng Hải đi
Tạ thái thái có chút nhớ phong cảnh Thượng Hải, hơn nữa mấy năm gần đây vẫn luôn có thương nhân giàu có về Thượng Hải, vẫn ở biệt thự kiểu Tây, ăn cơm Tây, mọi người đều nói cuộc sống không hề bị ảnh hưởng gì
Tạ Quân Hạo nhìn bà, "Mẹ chắc chứ
"Chắc
Tạ thái thái nói
Sắc mặt Tạ Quân Hạo hòa hoãn hơn, "Không thành vấn đề, mẹ về thương lượng với ba đi, xác định xong con sẽ đưa hai người về, giá cả ở Thượng Hải thấp hơn Hương Cảng, đừng nói là con tăng tiền sinh hoạt cho hai người, cho dù không tăng, cũng đủ để hai người sống sung túc
Tạ thái thái đứng lên, "Được, con chờ ta trả lời
Thật mà chỉ dựa vào mỗi tháng 1 vạn tệ tiền sinh hoạt, trang sức châu báu của bà chắc chắn không bảo đảm được
Tạ Quân Nghiêu còn không biết anh trai đã giúp mình giải quyết họa lớn trong hôn nhân, anh đến nhà Lục Minh Châu cứ như ở nhà mình vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt đã tan đi, còn có tâm trạng gọi món
Dung tỷ và Hồng tỷ cười nói đi vào bếp chuẩn bị
Lục Minh Châu tháo trang sức ngọc bích và phỉ thúy cất vào két an toàn, vì khi Tạ Quân Nghiêu mở két an toàn nhà hắn không hề giấu giếm nàng, nên nàng cũng mở tủ an toàn trước mặt Tạ Quân Nghiêu
Tạ Quân Nghiêu liếc nhìn vào trong, đau lòng nói: "Sao đồ của em lại ít thế
Cân nhắc kỹ lưỡng mấy lần, căn bản là không có nhiều
Như vậy là còn tính cả hai hộp đồ mà Hạ Vân tặng nàng ở thành phố và đồ bọn họ tự đặt làm, mua một ít trang sức phỉ thúy
Lục Minh Châu cười ha ha, không nói nàng đã giấu hết đồ tốt trong không g·i·a·n nhỏ của mình, chỉ cằm về phía chiếc két sắt bên cạnh, "Ở kia còn một cái nữa nè
Ngân hàng cũng có một đống châu báu nữa
Ngoài ra, còn có một thùng Lục phụ đưa cho, một thùng Bình An cho, đều là hàng thượng đẳng cả
Trời ạ
Tính không hết
Nàng thật là Lục Minh Châu hạnh phúc
Sắc mặt Tạ Quân Nghiêu dịu lại một chút rồi lại một chút, anh giúp nàng đóng két an toàn lại, "Sau này anh sẽ mua cho em, chỉ đeo trang sức anh mua thôi, còn của người khác đưa cho em thì em cứ nhận, nhưng đừng có đeo
"Bá đạo thế hả
Lục Minh Châu không đồng ý, chỉ cười nói, "Nhưng mà đồ bọn họ tặng em cũng có cái thích mà
Tạ Quân Nghiêu không hề nghĩ ngợi nói: "Có gì khó giải quyết đâu
Em thích cái nào thì cứ nói với anh, anh sẽ tìm cho em cái tốt hơn, tinh xảo hơn, đảm bảo cho em ăn diện đẹp lộng lẫy
Lục Minh Châu lắc đầu, "Có rồi, còn bắt anh phí tiền làm gì
Hơn nữa em thích nhiều kiểu khác nhau, còn để đổi mà đeo
Không muốn Tạ Quân Nghiêu tiếp tục dây dưa về vấn đề này, nàng đẩy Tạ Quân Nghiêu ra ngoài, "Anh xuống dưới uống chén trà trước đi, em thay bộ đồ rồi xuống, lát ăn cơm xong mình đem đồ đi tặng cho mẹ nuôi
Tạ Quân Nghiêu đành phải xuống trước
Lục Minh Châu thay một chiếc váy dài len lông cừu màu hồng nhạt, màu trơn không có hoa văn, kiểu dáng đơn giản rộng rãi, chất vải mềm mại bó sát người, tôn lên dáng vẻ thướt tha, thân hình uyển chuyển, thực sự quyến rũ mà thoát tục không tả xiết
Tạ Quân Nghiêu lại ngẩn người ra
Minh Nguyệt vừa hay đi vào, không nhịn được nói: "Dì Minh Châu, nhà dì dạo này sao lại có thêm thằng ngốc vậy
Tạ Quân Nghiêu hồi phục tinh thần, trừng mắt liếc nàng, "Sao con lại tới đây
"Anh tới được thì tất nhiên con cũng tới được rồi, đây là nhà dì con mà, dì ruột đấy
Minh Nguyệt cười hì hì đáp lại, "Con gái ngoại là mãi mãi ngoại, còn bạn trai thì chưa chắc à nha
Hoàn toàn không sợ Tạ Quân Nghiêu mặt lạnh
Lục Minh Châu vội vàng nói: "Con đến đúng lúc quá, dì với Quân Nghiêu có mua đặc sản của thành phố mang về cho mọi người, lúc nào về con cứ cầm theo, khỏi phải mất công tụi dì mang tới nhà vào buổi tối
Minh Nguyệt kéo cánh tay của nàng, "Cám ơn dì Minh Châu, con đưa cho dì một tin quan trọng
"Tin gì thế
Lục Minh Châu kéo nàng ngồi xuống ghế sofa, lại bảo Hồng tỷ mang trà lên, "Tụi dì lâu rồi không ở Hương Cảng, không biết tin tức ở đây, con nói xem, lỡ người khác hỏi thì tụi dì lại không biết
Minh Nguyệt thả một quả bom nổ tung: "Vừa mới đây thôi, không, khoảng nửa tiếng trước, Hạ Lâm bị người đâm
Tạ Quân Nghiêu sặc nước miếng, "Cái gì
Lục Minh Châu cũng ngây người kinh ngạc, có chút nghi ngờ lỗ tai mình, hỏi: "Minh Nguyệt, con nói ai bị đâm
"Hạ Lâm đó, cô minh tinh hay qua lại với ba con dạo gần đây
Minh Nguyệt vừa nhấp một ngụm trà, giọng điệu trầm xuống rồi mới hắng giọng, "Mọi người nghe không nhầm đâu, chính là Hạ Lâm, bị người đâm
Đại dưa a
Lục Minh Châu không giấu được kinh ngạc, "Ai làm
Vì cái gì
Minh Nguyệt nhún vai như một cậu con trai, "Là một cậu ấm họ Ngô
Lúc đó con có mặt tại hiện trường, con thấy Hạ Lâm đang ở cửa hàng Bách hóa Vạn Cổ quảng cáo cho một hãng đồ trang điểm, cậu Ngô kia từ ngoài đi vào quỳ xuống cầu hôn cô ấy
Lớn cũng khá đẹp trai, lịch sự nho nhã nữa
Tuy đám đông có náo động, nhưng Hạ Lâm vẫn kiên quyết từ chối cậu Ngô
Ngay lúc đó, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cậu Ngô vì quá tức giận nên lấy một con d·a·o gọt trái cây từ bó hoa, đâm thẳng Hạ Lâm
Hạ Lâm đã được đưa đến b·ệ·n·h viện, còn cô thì vội vã về đây để kể cho Lục Minh Châu nghe
Đi dạo phố vô tình gặp cha cô đang mua quần áo cho một cô gái trẻ, Minh Nguyệt nghe được từ cha cô Lục Minh Châu đã trở về
Nghe được một tin sốc óc như vậy, Lục Minh Châu cảm thấy mình nên đi an ủi cha mới được
Để ông ấy đừng có bị dọa sợ quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.