Nghĩ đến việc sửa bản thảo sau mới nhận được 180 đồng tiền nhuận bút, Lục Minh Châu cho rằng mình không phù hợp với việc phải viết tiểu thuyết theo yêu cầu của bản thảo, cho nên nàng quyết định tự do phát huy
Viết loại tiểu thuyết gì đây
Đương nhiên là viết thứ mình am hiểu nhất
Làm biên kịch, Lục Minh Châu am hiểu viết phim tình cảm, phim võ hiệp và phim huyền huyễn, tình tiết luôn vòng vèo đan xen, đảo ngược liên tục, thường khiến người xem muốn ngừng mà không được, tiểu thuyết cũng nên như vậy
Trước tiên cứ theo thể loại tiểu thuyết võ hiệp mà bắt đầu
Bậc đại hiệp, vì nước vì dân
Bây giờ, mọi người đang cần một tình hoài hiệp nghĩa
Ngòi bút của Lục Minh Châu dừng trên giấy viết bản thảo, một chuỗi chữ viết tuấn tú cao ngất trong khoảnh khắc xuất hiện trước mắt, tên tiểu thuyết được định là 《Đao Khách》
Kim Phượng Hoàng, một tiểu thư khuê các vừa sinh ra đã mất mẹ, dưới sự dạy dỗ của mẹ kế, chán ghét ngày ngày học tập đàn ca thi họa, chán ghét năm năm thêu thùa dệt gấm, chán ghét bị giam trong khuê phòng, nàng thích xem những cuốn thoại bản mà nha hoàn lén mang từ ngoài phố về, sùng bái những anh hùng hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa
Đứng trên lầu các nhìn về phía bên ngoài tường, nàng khao khát thế giới bên ngoài, khao khát giang hồ
Đến năm nàng mười tám tuổi thì có nhà chồng đã chỉ phúc vi hôn đến cầu thân, mà nàng nghe nói vị hôn phu là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, phong lưu lang chạ
Mấy ngày trước khi xuất giá, không muốn nhảy vào hố lửa, nàng được sự giúp đỡ của nha hoàn, trốn khỏi gia môn, bước vào giang hồ mà nàng hằng mong ước
Kim Phượng Hoàng cải trang nam nhân, nhưng vẫn khó che lấp vẻ đẹp tuyệt sắc
Lần đầu dừng chân nghỉ trọ, nàng đã bị kẻ xấu trêu ghẹo, gặp nguy hiểm bị khinh bạc
Lúc này, một thanh trường đao chắn ngang trước mặt bọn lưu manh
Lục Minh Châu đã quen viết đại cương, lần này cũng không ngoại lệ
Vừa viết được một đoạn khái quát, nàng đột nhiên nhớ tới trước khi mình đến thủ đô, Tạ Quân Hạo còn đang nằm viện, mà sau khi mình trở về lại chưa đi thăm hắn, cũng không biết hắn đã xuất viện chưa
Nàng đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay
Ngày đầu tiên trở về nàng ở nhà ba, ngày thứ hai thì trực tiếp phân chia gia sản, hôm nay đưa hai ông cháu bọn họ cùng Hạ Vân lên đường đi du thuyền xa hoa ở nước Mỹ, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, đi hỏi thăm Tạ Quân Hạo cũng không tính là thất lễ nhỉ
Tiểu thuyết khi nào viết cũng được, lễ nghĩa thì không thể quên
Lục Minh Châu còn muốn hỏi xem Tạ Quân Nghiêu đã trở về chưa
Có bạn trai bên cạnh thì cảm thấy hắn hay dính người, không có ở bên cạnh lại thấy nhớ
Vì thế, Lục Minh Châu buông bút máy, đứng dậy thay quần áo đi ra ngoài, gọi bảo tiêu cầm theo những món quà mình đã mua từ thủ đô, đi phía sau mình, còn mình thì mở cửa lớn nhà họ Tạ
Mở cửa là Tạ Quân Hạo, không phải người hầu
Ăn mặc rất giản dị, khuôn mặt xuất sắc giống với Tạ Quân Nghiêu, đã làm giảm bớt vẻ ngoài lạnh lùng của hắn khi mặc âu phục giày da, lộ ra vẻ ấm áp
Lục Minh Châu ngẩn người, "Đại ca, anh xuất viện rồi ạ
Người khỏe hơn chưa ạ
"Khỏe hơn nhiều rồi
Tạ Quân Hạo nghiêng người nhường cô vào nhà, dẫn cô đi về phía nhà chính, "Lần trước Lục tiên sinh đến bệnh viện thăm ta có nói nghe rằng em cùng Bình An đi thủ đô, vậy khi nào thì về
Lục Minh Châu ngượng ngùng nói: "Về được ba ngày rồi ạ
Nàng lo Tạ Quân Hạo cảm thấy mình không có lễ nghĩa, vội vàng giải thích: "Cha em vừa về đã vội phân chia gia sản, nên em bị chậm trễ hai ngày chưa tới thăm anh
Tạ Quân Hạo mỉm cười, "Anh đã nghe rồi
"Hả
Lục Minh Châu há hốc mồm
Không phải là bọn họ hôm qua mới chia gia tài xong sao
Tin tức truyền nhanh vậy sao, là cô xem nhẹ con đường truyền bá của mọi người rồi sao
Tạ Quân Hạo nhắc nhở: "Lục tiên sinh có chuyển tiền cho các em
Lục Minh Châu bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng rồi, em có đến ngân hàng Vĩnh Phong, cũng không cố ý giấu diếm gì, anh là cổ đông lớn, lại là đốc sự, đương nhiên là không thể không biết rồi
Tạ Quân Hạo gật đầu, "Hôm nay có người gọi điện thoại nhờ anh làm mai mối cho con gái họ, muốn giới thiệu cho Thất ca của em, Lục Trường Căn
Lục Minh Châu bừng tỉnh: "Thất ca bây giờ là đại phú hào rồi
Tiền mặt 100 vạn USD, tương đương với đô la Hồng Kông là 571 vạn, hai ngàn lượng hoàng kim trị giá khoảng 40 vạn, 5 căn nhà lầu hiệu Bảo Mã trị giá 125 vạn, còn có biệt thự mà Tứ di thái mua cho, hơn nữa còn có cổ phần ở xưởng dệt và Kim Toản Hành Minh Châu, quả thực là siêu cấp phú hào
Đó còn chưa tính bốn rương châu báu cổ vật kia
Cứ theo hai rương châu báu mà Lục Minh Châu cầm đi được 30 vạn USD thì giá trị bốn rương châu báu kia cũng không dưới trăm vạn
Lục Minh Châu nghe Lục Bình An nói, Lục Trường Căn sau khi lấy 100 vạn tiền khởi nghiệp thì trực tiếp mua nhà lầu, dồn hết tinh lực vào kinh doanh Kim Toản Hành Minh Châu
Lúc trước không có cổ phần, Lục phụ từ khoản chia hoa hồng của anh ta mà trích ra một khoản trả lương cho Lục Trường Căn
Sau này, Kim Toản Hành Minh Châu trực tiếp trả cho anh ta mức lương cao
Đây là sự tính toán của Lục Bình An, sau này Lục Bình An sẽ là cổ đông lớn nhất của Kim Toản Hành Minh Châu, và cũng sẽ đảm nhiệm chức vụ ở trong đó
Cho nên, mặc dù Lục Trường Căn là con thứ, nhưng anh ta giàu hơn rất nhiều công tử ca con chính thất, thậm chí còn vượt qua phần lớn các phú hào ở Hương Giang, điều đáng quý nhất là bản thân anh ta không có ham mê cờ bạc, lại quản lý Kim Toản Hành Minh Châu đâu ra đấy, rất tài giỏi
Tài sản Lục Trường Linh và Lục Trường Thịnh nhận được cũng giống nhau, nhưng hai người họ có vợ bé đầy đàn, con cái cả sảnh đường, không có những điều kiện cơ bản để trở thành một người con rể tốt
Làm thiếp có gì hay, phải làm chính thất mới vẻ vang
Đáng tiếc hai người còn lại thì quá nhỏ, vẫn còn đi học
"Anh biết thì không lạ gì, người ngoài sao biết được chứ
Ai nhiều chuyện vậy
Lục Minh Châu tò mò hỏi
Khi nói chuyện cả hai đã vào đến nhà chính, Tạ Quân Hạo vừa rót trà cho cô, vừa trả lời: "Minh Huy
Tối qua hắn đi vũ hội, uống nhiều quá cảm khái nói Lục tiên sinh đúng là trùm Thượng Hải, chỉ chia cho năm người con thứ mà đã có mấy chục triệu tài sản, khiến Hương Giang đột nhiên có năm đại phú hào, người có tâm đương nhiên sẽ nhớ
Minh Huy tưởng rằng mình lợi hại lắm, được khen là Thuyền vương Hương Giang, cho đến khi Lục phụ phân chia gia sản, hắn làm người làm chứng mới biết mình kém Lục phụ một trời một vực
Hắn có chút hối hận khi trước không kiên trì cầu hôn Lục Phỉ Phỉ cho Minh Hành, của hồi môn của cô ta chắc chắn sẽ rất xa xỉ
Đáng tiếc, Lục phụ không đồng ý thì hắn liền từ bỏ
Bây giờ cô con dâu Trương Bảo Nghi mọi thứ đều tốt, chỉ là nhà mẹ đẻ quá nghèo, còn phải dựa vào hắn để chi trả sinh hoạt phí cho bọn họ
Lục Minh Châu nghe lời Tạ Quân Hạo nói thì không biết phải nói sao: "Sao anh ta lại thế được chứ
Chờ ba em trở về, em nhất định sẽ tố cáo với ông ta
Không im hơi lặng tiếng phát tài thì có sao
Tạ Quân Hạo dường như nhìn ra ý định của nàng, ôn tồn nói: "Minh Huy cũng xem như biết giữ chừng mực, không nói em cùng Bình An được chia bao nhiêu tài sản, đại đa số người chắc là cũng không ngờ được đâu
Lục Bình An là cháu trai, mà Lục Minh Châu lại là con gái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Việc Lục Bình An là trưởng tôn được chia tài sản là điều đương nhiên, nhiều người sẽ không nghĩ là Lục Minh Châu cũng được chia gia sản
Lục Minh Châu vỗ nhẹ vào ngực: "May quá
May quá
Ở Hương Giang án bắt cóc đâu có ít nha
Rất nhiều kẻ liều mạng đều nhắm đến mấy đại phú hào, đổ vương, người giàu nhất gì đó
Mà cô, Lục Minh Châu tuyệt đối là nữ thủ phú ở Hương Giang
Nữ thủ phú còn nợ ngân hàng 30 vạn USD tiền vốn
Quả nhiên là phải cố gắng kiếm tiền mới được
Nghĩ đến đây, Lục Minh Châu có chút ngồi không yên, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn hỏi Tạ Quân Hạo: "Đại ca, Quân Nghiêu đi công tác lâu quá rồi, khi nào anh ấy mới về vậy
Tạ Quân Hạo tính toán thời gian: "Mọi việc thuận lợi thì chắc khoảng một tháng nữa
Lục Minh Châu hít một hơi
"Một tháng
Nếu cứ tính một ngày không gặp như ba năm thì có phải là họ còn 90 thu nữa mới được gặp lại sao
Thấy cô trợn tròn mắt, trong veo long lanh như lưu ly, lấp lánh ánh sáng dễ thương, Tạ Quân Hạo lại cười một tiếng: "Vốn đó là công việc của anh ấy, chỉ là do anh tiếp quản giải quyết thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ người anh khó chịu, lại trả về cho anh ấy xử lý mà thôi
Lục Minh Châu có chút chột dạ
Phải biết là nàng cũng rất tán thành việc Tạ Quân Nghiêu cá ướp muối nằm một chỗ
Bây giờ anh ta bận, hai người liền không thể gặp mặt
Sờ mũi một cái, Lục Minh Châu cầm chén trà lên, nhấp một ngụm trà nhỏ, che giấu sự yếu lòng của mình
"Đại ca, em đột nhiên nhớ ra mình còn có việc chưa làm, anh cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, em xin phép về trước nhé
Nói xong, nàng vừa chỉ chỉ những món quà mình mang tới: "Vì chúng ta không ở lại Hoa Thành nên em vẫn phải mua đặc sản ở thủ đô, anh đừng chê nhé
Lần này không thể so sánh với lần trước về sự quý trọng, số lượng cũng ít hơn
Tạ Quân Hạo cười khẽ, "Em đã có lòng như vậy rồi, anh sao lại chê chứ
Cảm ơn em về món quà nhé
Anh rất chú ý chừng mực, không có giữ Lục Minh Châu ở lại
Dù sao, anh cũng là anh vợ tương lai, còn Lục Minh Châu là em dâu tương lai, không nên đi lại quá thân thiết
Tự mình đưa cô ra đến cửa, Tạ Quân Hạo nói: "Trước khi xuất ngoại, Quân Nghiêu có đặt may cho em một số trang phục, hôm kia họ có nói với anh là làm xong rồi, lúc đó em lại không ở Hương Giang, anh bảo họ chờ em trở về rồi mang đến, lát nữa anh sẽ gọi điện thông báo cho bọn họ
Bọn họ, ý chỉ những thương gia
Trong mắt Lục Minh Châu lộ ra một tia kinh hỉ: "Quân Nghiêu người không có ở đây mà vẫn đặt quần áo cho em sao
Cảm ơn đại ca
Vui vẻ về nhà chờ
Quả nhiên, không bao lâu thì đã có nhân viên cửa hàng của Vạn Cổ hiệu buôn Tây mang đến hơn trăm bộ y phục, cùng giày dép, túi xách, khăn lụa các loại
Đều là những nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng
Vì bây giờ ở Hương Giang chưa có cửa hàng chuyên doanh của những nhãn hiệu này, cũng không có ý thức theo đuổi xa xỉ phẩm, tất cả những thương hiệu này đều chỉ có thể mua được ở hiệu buôn Tây
Vạn cổ hiệu buôn tây là hiệu buôn tây lớn nhất Hương Giang, còn có đầu tư vào các ngành nghề khác, hàng hóa đầy đủ nhất
Từng món đồ thử lên người, Lục Minh Châu vô cùng thích
Dựa theo số đo của nàng để may đo giày dép, vừa vặn với người vừa chân, đặc biệt thoải mái
Đúng là tiền nào của nấy
Chất liệu cũng là tốt nhất, mềm mại với da
Tạ Quân Nghiêu có con mắt thẩm mỹ nhất lưu, kiểu dáng quần áo hắn đặt may cực kỳ phù hợp với Lục Minh Châu, mặc lên người nàng, quả thực như hoa phú quý nhân gian, vừa đẹp lại có khí chất
Không có món nào là trùng lặp
Lục Minh Châu tiễn nhân viên cửa hàng đi, mặc vào một chiếc váy liền áo Bạch Mẫu Đơn lá xanh xinh đẹp, lại trở về thư phòng ngồi xuống, tiếp tục viết đại khái và dàn ý của 《Đao Khách》
Một thanh đao cứu Kim Phượng Hoàng, nàng thích đao
Hay nói đúng hơn là chủ nhân của thanh đao
Một thiếu niên áo trắng thần sắc vội vàng mà lại anh tuấn tiêu sái
Nhưng mà, thiếu niên không vì nàng mà dừng lại, bởi vì hắn muốn trở về gia thành thân
Lúc này, bọn họ cũng không biết đối phương là vị hôn phu hoặc vị hôn thê của mình, chỉ có kim phượng hoàng một sợi tơ tình dừng trên thân thiếu niên, rối bời không dứt
Sau khi chia ly, mỗi người một ngả
Kim Phượng Hoàng tiếp tục bước chân vào giang hồ của nàng, nảy sinh ý định học đao, rồi cũng hành động, lúc mười tám tuổi mới bái nhập Đại Đao môn, cơ duyên xảo hợp trở thành đệ tử chưởng môn
Đao của Đại Đao môn giống hệt như đao của thiếu niên
Bởi vì gân cốt đã định hình, không dễ mài giũa, Kim Phượng Hoàng phải trả giá cố gắng gấp trăm ngàn lần so với người thường
Ngay khi nàng rốt cuộc học được một bộ đao pháp đơn giản nhất thì sư huynh cùng thê tử từ gia về núi, gặp mặt mới phát hiện sư huynh này là đao khách đã cứu nàng, còn thê tử của sư huynh là muội muội Kim Linh Chi do mẹ kế sinh ra, chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi
Người muội muội được cha yêu mẹ thương, hoạt bát tùy ý, không cần phải ở trong khuê phòng, không cần học tập đàn ca thi họa, thêu thùa dệt gấm mà có thể múa đao múa thương, ra ngoài du ngoạn dự tiệc
Nàng đào hôn, muội muội gả thay, trở thành con dâu của vị đại nguyên soái thống lĩnh binh mã, rất được nhà chồng yêu thích
Viết đến đây, Lục Minh Châu khẽ cười một tiếng
Mẹ kế bày kế đơn giản thô bạo, khổ nỗi Kim Phượng Hoàng do một tay bà ta nuôi lớn, mặc cho bà ta xoa bóp vò tròn, còn trẻ, chưa khôn khéo, không nhìn ra thủ đoạn của bà ta, không hiểu lòng người của bà ta, đến nha hoàn cũng là người của bà ta, cuối cùng cũng bị tính kế trắng tay
Bởi vì hôn sự là của Kim Phượng Hoàng, nên của hồi môn chuẩn bị cho nàng đều là toàn bộ của hồi môn của mẹ đẻ, hiện tại cũng thuộc về muội muội, không liên quan gì đến nàng
Cũng vì nàng đào hôn, nàng nhanh chóng bị Kim gia xóa tên, tuyên bố với bên ngoài là nàng mắc bệnh mà chết
Khi nhìn thấy nàng, muội muội cũng không nhận ra nàng
Từ đây về sau, trên đời không còn tiểu thư khuê các Kim Phượng Hoàng, chỉ có nữ đệ tử Kim Phượng Hoàng của Đại Đao môn
Nàng chăm chỉ khổ luyện, kiên định tiến về phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trời không phụ người có lòng, cuối cùng, nàng trở thành một đao khách ưu tú, đạt tiêu chuẩn xuất sư, khi đi lại giang hồ thì gặp được một thiếu niên áo đen thích nàng
Lục Minh Châu mất hai ngày viết xong dàn ý, sau đó viết phần mở đầu
Khi viết kịch bản tốc độ của nàng liền tăng lên, rất nhanh, nàng đã hoàn thành hơn một vạn chữ phần mở đầu
Tiếp tục trau chuốt, sao chép, tự mình gửi đi
Lục Minh Châu vẫn tương đối coi trọng tờ «Hương Giang nhật báo» có lượng phát hành cực lớn, cho nên vẫn gửi cho họ, nếu như bị trả lại bản thảo thì nàng lại chuyển qua ném cho tòa soạn khác
Có trải nghiệm trả bản thảo, sửa bản thảo, nên trong lòng cũng không đủ tự tin
Thời đại khác rồi
Đem phong thư lớn bỏ vào trong hộp thư thì Lục Minh Châu xoa xoa cổ tay đau nhức, không về nhà ngay
Nàng xuống núi tới quán Minh Châu Tiểu Thực Phô ăn món ngon, vừa vào cửa đã muốn lui ra, bởi vì nàng lại thấy Lý Thanh Vân dẫn Lục Phỉ Phỉ đang ăn mì cá trứng, mặc đồ trái lại rất xứng đôi
Lục Minh Châu lặng lẽ đi vào, không để cho bọn họ phát hiện, rồi ngồi vào sau lưng Lý Thanh Vân, chỗ đối diện chỗ ngồi của hắn
Lý Thanh Vân đang hỏi Lục Phỉ Phỉ về chuyện chia gia sản
Lục Phỉ Phỉ rất buồn bực, "Là phân gia, nhưng có liên quan gì tới ta đâu
Ba ba trước giờ chỉ thích Minh Châu, không thích ta, căn bản không có phần gia sản nào cho ta
Dù nàng cãi lời cha mẹ vẫn ở cùng Lý Thanh Vân một chỗ, lúc này cũng cảm thấy thập phần khó chịu
Lục Minh Châu có được quá nhiều
Còn nàng, chỉ có khả năng kết hôn rồi có được từ tay Lục phụ một khoản của hồi môn không thấp hơn mấy tỷ tỷ
Nàng nói như thế với Lý Thanh Vân, Lý Thanh Vân hùng hồn mà nói: "Hảo nam không ăn cơm phân gia, hảo nữ không mặc y gả
Phỉ Phỉ, xưởng quần áo của chúng ta đã bán được không ít quần áo, ta tin tưởng một ngày kia ta sẽ cho nàng có được tài phú và địa vị khiến người khác ngưỡng mộ
Hắn nắm hai tay của Lục Phỉ Phỉ, thâm tình nói: "Phỉ Phỉ, chúng ta kết hôn đi
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn
Màu tím đỏ, mặt nhung, khéo léo xinh đẹp, trên mặt còn in năm chữ màu vàng “Minh Châu Kim Toản Hành”
Nhẹ nhàng mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương
Giá nhẫn bạch kim, kiểu bó hoa nạm
Nhìn kích thước viên đá chính, ước chừng 1 cara, lấp lánh ánh lửa thuộc về kim cương, mười phần tinh xảo
Lý Thanh Vân rời khỏi chỗ ngồi, quỳ một chân xuống đất, tay nâng nhẫn kim cương, nói tiếp: "Phỉ Phỉ, xin hãy gả cho ta, ta nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc mà nàng mong muốn
Lục Phỉ Phỉ hai tay che miệng, kích động không thôi
Trong tiếng ồn ào của các thực khách xung quanh, nàng vươn tay trái, mặc cho Lý Thanh Vân đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng
—— —— —— —— uống rượu mừng, càng ít càng tốt, buổi trưa nên uống nhiều hơn..