Ta Một Ngày Có 48 Giờ

Chương 169: Rác rưởi




Nụ cười trên khóe môi Satonolos dần đông cứng lại
Dù việc sùng bái thần linh cực kỳ phổ biến trong thành Rome, khắp nơi đều có thần điện và tín đồ, người ở mọi ngành nghề đều có vị thần linh mà họ tín ngưỡng, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người
Đôi cánh hoàn toàn được tạo thành từ bóng tối kia tựa như một cơn ác mộng, xâm nhập vào thế giới thực tại
Bao gồm cả Satonolos, không ít người thậm chí còn hoài nghi mình đang mơ
Nhưng dù bọn họ có tát vào mặt mình thế nào, cũng không thể tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi cánh đen kia xòe ra, trong lúc đó còn thấy những chiếc lông vũ hư ảo rơi xuống từ không trung, tất cả đều há hốc miệng, vẻ mặt kinh hãi
Trương Hằng không ở lại chỗ cũ quá lâu, hắn vẫn nhớ đôi cánh phía sau mình mỗi ngày chỉ có mười hai giây tác dụng
Vì vậy, ngay sau đó, hắn nhấc bổng Bach trước mặt lên, người Germanic chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, rồi phát hiện hai chân mình đã rời khỏi mặt đất, đồng thời thân thể bắt đầu lên cao
Mặc dù đã được Trương Hằng cảnh báo trước, nhưng Bach vẫn không nhịn được thốt lên một tiếng quái dị, người Germanic trước đó còn không sợ trời không sợ đất đã bắt đầu hoảng sợ giãy giụa
Thời buổi này không có máy bay và khinh khí cầu, ngoài trừ tên xui xẻo Icarus gắn cánh nến đã bị đá ném bay lên thì những người khác chưa từng trải nghiệm cảm giác bay lượn, cái cảm giác bất an khi rời khỏi mặt đất ấy lập tức dâng trào trong lòng Bach, người vốn cả đời sinh sống trên mặt đất
Lúc này Trương Hằng mới biết người Germanic vậy mà lại sợ hãi thứ này, nhìn bộ dạng của Bach giống như tình nguyện ở dưới đất đánh một chọi nhiều, chiến đấu thống khoái với Satonolos, cũng không muốn rời xa mặt đất thân yêu của mình
Thế là Trương Hằng đành lên tiếng: "Ngoan ngoãn một chút, rời khỏi đây ta sẽ thả ngươi xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trương Hằng không biết là câu nói này có tác dụng, hay là do hiện tại hai người đã ở một độ cao nhất định, người Germanic cuối cùng không còn loạn cào cấu nữa mà đã trở nên yên tĩnh, bất quá lúc này thân thể hắn cứng đờ như khúc gỗ, hai cánh tay thì nắm chặt lấy cánh tay Trương Hằng
Trương Hằng mang theo Bach bay qua hai nhà kho, sau đó tìm một chỗ không người đáp xuống
Sau khi đã trải qua luyện tập trước đó, hiện tại hắn đã điều khiển đôi cánh bóng ma sau lưng ngày càng thành thạo, trước kia hắn cũng đã luyện tập bay có mang theo vật nặng, có lẽ vì sự khác biệt về giác quan, đôi cánh này nhìn thì không có chút trọng lượng nào, nhưng khả năng chịu lực lại khá tốt, lúc Trương Hằng cất cánh đại khái có thể mang theo 250 cân trọng lượng, tức là gần bằng hai người bình thường, nhưng đó cũng là giới hạn
Hơn nữa, quá nhiều trọng lượng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ bay và sự linh hoạt của hắn, nếu như lần này người dưới đất cùng nhau ném vũ khí, Trương Hằng đoán chừng chỉ có thể không chút khách khí dùng người Germanic làm bia đỡ đạn, nhưng may mắn là đám Satonolos xem bộ dáng đã hoàn toàn bị dọa choáng váng, thế mà cứ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người bay qua đỉnh đầu của bọn hắn
Người Germanic vừa đặt chân xuống đất thì ngay lập tức tìm đến chân tường bắt đầu nôn ọe
"Không phải chứ, chúng ta mới bay được có một đoạn ngắn thôi mà
Trương Hằng thấy vậy thì cũng ngẩn người, vì Bach quá nặng, tốc độ bay của bọn họ thực tế rất chậm, hơn nữa trên đường đi cũng không hề xóc nảy gì, nhưng Trương Hằng chợt nhận ra Bach có lẽ không phải là khó chịu trong người, mà thuần túy là vấn đề tinh thần tương tự như sợ bay
Mà Bach cũng vô tình trở thành người mắc chứng sợ bay đầu tiên ở cái thời này, hắn ta đại khái là người đầu tiên mắc chứng sợ bay ở thế kỷ thứ hai sau Công nguyên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà thể chất của hắn ta vẫn khá tốt, nôn một hồi sau thì lập tức trở lại bình thường, nhưng khi hắn nhìn về phía Trương Hằng lần nữa thì ánh mắt đã thay đổi, đó là một ánh mắt pha trộn giữa sợ hãi và sùng bái: "Ngươi...ngươi rốt cuộc là vị thần nào hóa thân ở nhân gian
Chiến Thần Mars sao
Hay là Minh Vương Pluto, hay là...không lẽ ngươi là chúa tể các thần Jupiter
Việc Bach hỏi ra những câu hỏi như vậy ngược lại không nằm ngoài dự đoán của Trương Hằng
Dù sao, thời Hy Lạp cổ và La Mã cổ có không ít thần linh hóa thân ở nhân gian làm mưa làm gió, lịch sử và thần thoại hoàn toàn lẫn lộn, điều này cũng giải thích tại sao cảnh tượng vừa rồi lại gây ra cú sốc lớn cho Satonolos, ngoài việc tận mắt nhìn thấy thần linh hóa thân ở nhân gian, bọn họ không tìm thấy được bất kỳ sự giải thích hợp lý nào khác
Đó cũng là lý do tại sao đến bây giờ bọn họ vẫn không dám đuổi theo, bọn họ có gan liên thủ đối phó một đấu sĩ nước ngoài lợi hại, nhưng dù cho họ có mười lá gan thì cũng không dám liên thủ đối phó với một vị thần linh
Nhưng Trương Hằng cũng không trả lời thẳng câu hỏi này, có những điều không nói rõ lại càng đáng tin, vì vậy hắn chỉ làm một động tác im lặng với người Germanic
Sau khi đáp xuống không lâu thì mười hai giây cũng đã hết, đôi cánh phía sau lưng Trương Hằng cũng thu lại, cơ thể hắn đã trở lại bình thường, sau khi tận mắt trải nghiệm cảm giác cưỡi mây đạp gió kia, Bach đã tin chắc rằng Trương Hằng là một vị thần nào đó hóa thân
Hơn nữa vì thế người Germanic đã tìm được cái cớ cho việc mình đánh không lại Trương Hằng: "Ngươi là thần, khó trách ta đánh không lại ngươi, không, hẳn là không ai có thể đánh được ngươi
Người Germanic bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại vội nói, "A, thật xin lỗi, ta quên mất, ta thề sẽ không tiết lộ thân phận thật của ngươi trước mặt người khác
"Thật ra cũng không quan trọng, hôm nay trừ các ngươi ra thì cũng không ai thấy ta dùng thần lực
Trương Hằng nói: "Dù sao mỗi đấu sĩ quật khởi đều đi kèm với vô số truyền thuyết, xem như chuyện này thêm cho ta một truyền thuyết đi
Đó cũng là lý do Trương Hằng yên tâm sử dụng át chủ bài của mình, dù sau này Satonolos có ngốc nghếch đi nói khắp nơi thì đa số người cũng chỉ cảm thấy bọn họ đang kiếm cớ cho sự bất lực của mình, bất quá lúc này có lẽ lá gan của bọn họ đã hoàn toàn bị dọa vỡ mật, đến tột cùng có dám kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay với người khác không thì vẫn là một ẩn số
Sau đó, Trương Hằng và Bach nghênh ngang đi ra đường, không còn ai khả nghi đến tấn công hay theo dõi bọn họ phía sau, hai người cứ như vậy thuận lợi về đến chỗ ở, mà theo người của trường học thì Habitus cũng đã về nhà, còn sai người nhắn với trường rằng ngày mai hắn sẽ tự đến Flavie đấu trường hình tròn
Bach nghe vậy cười khẩy: "Tên gia hỏa này ngày mai còn dám lộ mặt
"Hắn không xuất hiện cũng không được, hắn và trường đã lập khế ước còn chưa thực hiện xong, không có cách nào rời đi
Trương Hằng nói, "Bất quá ngày mai phiền phức của hắn cũng sẽ tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ừm
"Ta đã chém đứt hai ngón tay của hắn, ảnh hưởng tới hắn cũng không nhỏ, dù sao ba ngón tay thì không thể nào nắm chặt vũ khí
Trương Hằng thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.