Ta Sáng Lập Siêu Phàm Thời Đại

Chương 23: Lẫn nhau con đường khác




Chương 23: Con đường riêng biệt của mỗi người
“Đã lâu không gặp, Lão Phó, mấy năm không thấy ngươi vẫn như cũ.”
“Đúng là ngươi rồi tiểu tử, bất quá mới hai năm mà biến hóa đã lớn đến thế, ta suýt nữa không nhận ra được, một bộ dáng tiểu bạch kiểm như vậy, ngươi sẽ không phải ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ chứ?”
“Cút ngươi đại gia, có biết nói chuyện không hả, bảo sao 30 tuổi vẫn chưa kết hôn.”
“À, chẳng lẽ ngươi có bạn gái rồi?”


.”
Bởi vì hiện tại còn có công việc phải làm, hai người chỉ đơn thuần hàn huyên vài câu ngắn ngủi
Người vừa nói chuyện muốn ăn đòn kia chính là bạn học hồi sơ trung của hắn, Phó Hồng Khang, lớn hơn Hạ Nguyên hai tuổi, cũng đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn
Khác với người nào đó, Hạ Nguyên là không tìm được bạn gái, nhưng người kia đã có bạn gái được 7 năm rồi, nếu không phải cả hai đều tương đối bận rộn công việc thì e là đã sớm kết hôn
Điều đáng tiếc duy nhất là từ khi tốt nghiệp đến nay đã 6 năm, hắn chưa bao giờ được thăng tiến, việc này có liên quan rất lớn đến tính cách nói chuyện thẳng thắn của hắn
Bất quá nhìn cái dáng vẻ kia của hắn, hẳn là cũng không quan tâm đến việc có được thăng quan hay không, dù sao thứ hắn theo đuổi chủ yếu vẫn là niềm đam mê
Sau khi toàn bộ cảnh sát Giang Thành đã đến hiện trường, Trương đội cùng mọi người cẩn thận giải thích một chút về chuyện đã xảy ra, đương nhiên đoạn mà Hạ Nguyên vừa bàn giao thì không hề nói ra
“Ta nói Hạ Nguyên này, lá gan tiểu tử ngươi thật là lớn, hôm nay suýt chút nữa là mất mạng rồi.”
“Đoạn thời gian trước, ngươi không phải còn hỏi ta chuyện lệnh truy nã sao, không có việc gì chạy về cái chốn quê nhà này câu cá làm chi, chốn rừng núi hoang vắng, biết bao nguy hiểm.”
Sau khi hiểu rõ sự việc đã xảy ra, Phó Hồng Khang cuối cùng cũng hiểu được vì sao lại thấy Hạ Nguyên ở đây
Kỳ thật vừa rồi hắn đã muốn hỏi, thế nhưng vì bị cản trở bởi việc công nên không chủ động hỏi thăm
“Này, sống lớn như vậy ta còn chưa từng thấy chuyện thế này bao giờ, ta nào biết được ở cái loại nơi này lại có thể đụng phải tội phạm giết người, với lại lâu như vậy không có tin tức gì, ta đều suýt quên béng rồi.”
Một người đã gần ba mươi năm sống trong hoàn cảnh an ổn, khả năng lớn là sẽ không quá để ý đến loại chuyện đã lâu không có tin tức này
Ngươi không thể nào chỉ vì trên mạng nhìn thấy thành phố nào đó có tội phạm mà liền không dám bước chân ra khỏi cửa đúng không
Cứ phải làm sao sinh hoạt thì vẫn cứ phải làm vậy, nhiều lắm chỉ là cẩn thận hơn một chút
Chỉ có thể nói, tên này trốn ở chỗ này là nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng là trong cái lẽ thường tình
Giang Thành rộng lớn như thế, tên đào phạm này có thể bị Hạ Nguyên đụng phải thì chỉ có thể nói là vận khí hắn không tốt, còn rốt cuộc là ai xui xẻo hơn thì lại khó mà nói
Không thể không nói, tốc độ làm việc của Cục Cảnh sát Giang Thành thật sự không phải cảnh sát ở địa phương nhỏ có thể so sánh được, không phải nói Trương đội cùng mấy người kia làm việc không tốt, chỉ là phần cứng quả thực kém hơn không ít
Không đến một giờ, Cảnh sát Giang Thành đã hoàn thành tất cả mọi việc ở hiện trường, bao gồm thu thập dấu vết và tìm kiếm thi thể
Cuối cùng cũng xác nhận người này chính là tên tội phạm bị truy nã kia, diễn biến sự việc cũng nhất trí với lời khai của người cung cấp, bất quá những chuyện này Cảnh sát Giang Thành đã sớm biết
Còn về phần Hạ Nguyên, lát nữa còn phải cùng cảnh sát trở về làm ghi chép, còn lại thì không có chuyện gì của hắn nữa, dù sao đây cũng là một tội phạm truy nã đã sớm được xác định
Việc xác nhận nạn nhân mới sau này cũng sẽ không có liên quan gì đến hắn, đây chính là cái lợi của việc có người quen, nếu không thì nói không chừng còn phải lãng phí một đoạn thời gian
Chỉ là xảy ra việc này, hôm nay đoán chừng là không còn thời gian tiếp tục bắt cá, thế là liền mang theo chỗ cá đã nửa chết nửa sống kia đi theo xe cảnh sát cùng nhau trở về đồn công an trên trấn
“Không phải, ta nói Hạ Nguyên, sao ngươi lại từ chức công việc rồi về trên trấn câu cá vậy, nghĩ thế nào chứ?”
“Ai, ta thật sự là làm không nổi nữa, chỉ muốn về nông thôn dưỡng lão thôi, đời này không còn ý định gì khác.”
“Ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi mà đã bắt đầu dưỡng lão, ngày tháng sau này còn dài mà, chẳng lẽ ngươi định cứ tiếp tục như vậy mãi sao?”
“Ừm, tạm thời ta định trước là như vậy, ta thật sự rất hài lòng với trạng thái cuộc sống hiện nay, thấy không, làn da của ta hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.”


.”
Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, Phó Hồng Khang cũng không nói thêm gì nữa, một số việc nên dừng lại đúng lúc là được, hắn chỉ thẳng thắn chứ không đại biểu là kẻ ngu ngốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, mà quay sang hàn huyên một chút những chuyện tương đối thoải mái
“Đúng rồi, tên đào phạm này xem như do ngươi bắt được, đến lúc đó sẽ có 20 vạn tiền truy nã, lần này tiểu tử ngươi có thể kiếm được một khoản nhỏ rồi đó.”
“A, thật có tiền thưởng sao, có thể nhận được không?”
Hắn quả thực đã thấy tiền thưởng trong lệnh truy nã kia, ban đầu kỳ thật không ôm hy vọng, không ngờ nghe lời này lại có ý tứ là thật sự có thể cầm được
“Nói nhảm, người là do ngươi bắt được, nhất định có thể lĩnh được chứ, ngươi yên tâm số tiền này không ai dám nuốt riêng đâu.”
Nghe được lời khẳng định này, trên mặt Hạ Nguyên lộ ra nụ cười kích động, 20 vạn đối với hắn bây giờ mà nói cũng không phải là số lượng nhỏ
Cho dù mỗi ngày bắt cá bán, muốn kiếm được 20 vạn này ít nhất cũng phải mất mấy tháng, nếu có thể cầm được số tiền này, vậy thì trong thời gian ngắn hoàn toàn không cần lo lắng chuyện ăn uống nữa
“Hảo huynh đệ, nếu có thể nhận được tiền thưởng, ngươi tùy ý chọn một nhà hàng trên trấn, ăn hết mình đi.”


?”
“Ngươi xác định là nói trên trấn mà không phải Giang Thành sao?”
Trên đầu Phó Hồng Khang hiện ra một hàng dấu chấm hỏi
“Đúng, không sai, chính là trên trấn.”
“Ha ha
Vậy thì không cần đâu, ngài cứ giữ lại tiền đó mà dưỡng lão đi!”
Trong lúc cười nói vui vẻ, xe cảnh sát liền đã đến cục cảnh sát
Hạ Nguyên đi theo mấy người xuống xe, sau đó đi đến một phòng làm ghi chép, bởi vì sự việc tương đối rõ ràng, nên thời gian tiêu tốn cũng không lâu
Sau khi kết thúc liền đi tìm Trương đội trưởng, dù sao trước đó hắn đã nói muốn giúp đỡ bán cá ở cục cảnh sát mà
Trương đội trưởng cũng không có gạt người, liền để những con cá kia của hắn được các đồng nghiệp cục cảnh sát mỗi người đều mua mấy con, trong đó có không ít con cá chết, đại bộ phận bị chính hắn mua lại
Còn lại một chút thì được hai vị cảnh sát đi cùng hắn chia nhau, đến cả Lý cảnh sát cũng không hề từ chối, sảng khoái đưa tiền mua ba con cá
Hạ Nguyên cũng không hề lừa gạt đám người này, đều là dựa theo giá cả thu mua cá của hàng cá mà bán cho bọn hắn, so với trên thị trường thì tiện nghi hơn không ít
Đợi đến khi tất cả cá đều được xử lý xong, lúc này hắn mới hài lòng rời khỏi cục cảnh sát
Bởi vì Phó Hồng Khang còn có công việc phải làm, cho nên cũng lên tiếng chào khi rời đi, hẹn xong buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm
Sau khi về đến nhà đã gần đến ba giờ chiều, bởi vì trước đó không lâu dùng tinh thần lực xâm lấn vào ý thức của tên đào phạm kia, dẫn đến tinh thần hiện tại không được tốt lắm, dứt khoát liền ngủ bù một giấc



Sáu giờ tối
Một trận chuông điện thoại đánh thức Hạ Nguyên từ trong giấc mộng, chính là Phó Hồng Khang gọi điện tới
Cúp điện thoại, đơn giản tắm rửa qua một cái, lập tức cảm giác thần thanh khí sảng, lại không có cái cảm giác choáng váng phía trước nữa
Tùy tiện mặc vào một chiếc áo khoác liền đi thẳng ra đường
Mặc dù trời không lạnh, thế nhưng người ngoài nhìn vào thì ít nhất cũng là đã mặc một bộ y phục rồi, không đến mức không giống bình thường như vậy, mùa đông vẫn còn không ít thanh niên cũng giống như hắn
Đợi đến quầy đồ nướng thì Phó Hồng Khang đã sớm gọi món xong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì buổi tối hắn phải lái xe về Giang Thành, hai người cũng không uống rượu
Cả hai đều không hề nói đến chuyện liên quan đến công việc nữa, chỉ trò chuyện về những chuyện thú vị trước kia, bầu không khí cũng ngày càng hòa hợp
Một bữa cơm công phu, liền tìm lại được cảm giác đã từng
Cuối cùng khi rời đi, Phó Hồng Khang cũng nói sẽ thông báo trước thời hạn lãnh thưởng cho hắn
Nhìn qua cảnh tượng người bạn học ngày xưa lái xe rời đi, Hạ Nguyên lộ ra vẻ mỉm cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phó Hồng Khang cũng không hề biểu lộ ra ý tứ xa lánh nào bởi vì Hạ Nguyên bây giờ đang nghèo túng, loại tình nghĩa bạn học đáng quý này cùng với bầu không khí vui vẻ, sẽ theo việc hắn dần dần mạnh lên mà càng ngày càng ít
Hắn cùng những người khác đã đi trên một con đường hoàn toàn khác biệt rồi
Theo thời gian trôi qua, mấy chục năm sau những người bạn học đã từng này sợ rằng mỗi người đều đã rời đi
Mà hắn, ít nhất cũng còn có thể sống trên một trăm năm, có thể nói là phong nhã hào hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.