Chương 19: Chiêu trò thành phố sâu xa Ga Victoria vẫn còn rất đông người rảnh rỗi, nơi đây suốt ngày đều chen chúc không chịu nổi
Nằm dưới đất, ngồi xổm ở góc tường, ngang dọc lộn xộn
Chiếu rơm, chén bát, hành lý cũng vương vãi khắp nơi
Khi Ron và những người khác dựng cơ sở, những người này cứ lề mề không chịu tránh, bởi vì đó là một trong số ít những chỗ có bóng râm
Đến lúc này thì Rajesh nên ra tay, hắn cầm gậy gỗ quất tả quất hữu, khiến đám đông một lúc la hét ầm ĩ
Đám người hỗn loạn né tránh, chỉ một lát sau liền dọn trống ra một khu vực rộng lớn
Tiếng trẻ con la khóc, tiếng người lớn than khóc thảm thiết, gây ra một cuộc náo động nhỏ
Nếu như là một tháng trước, Ron có thể sẽ còn động lòng trắc ẩn, nhưng bây giờ hắn đã chết lặng
Người Ấn Độ rất đông, chỉ riêng Mumbai đã có hơn 13 triệu dân
Bọn họ đến từ khắp nơi, hơn 60% số người thậm chí không biết viết tên mình
Thêm vào tính trời sinh lười nhác, cùng thói quen sinh hoạt trước đó, nói lý với họ cơ bản là vô ích
Đây chính là lý do cảnh sát Ấn Độ luôn mang theo gậy, nó dễ hiểu hơn rất nhiều so với lý lẽ
Sau khi làm oai một trận, Rajesh hài lòng đi dạo trở lại
"Đối xử với những dân đen này, cứ dùng gậy mà quật thẳng tay là được rồi
"Vất vả
Ron đưa cho hắn một chai Coca-Cola lạnh nội địa
Thứ đồ uống này tên là "Thums Up", là một loại đồ uống bản địa thay thế cho Coca-Cola sau khi hãng này rời khỏi Ấn Độ
Một chai 250ml, giá bán khoảng 3 Ruby, giá cả xem như bình dân
Đương nhiên đó là đối với hắn mà nói, người bình thường đại khái không nỡ bỏ phí nhiều tiền như vậy
Cầm lấy đồ uống của Ron, Rajesh dứt khoát đứng ngay gần đó làm nhân viên bảo an
Có hắn ở đó, khu vực của Ron, người bình thường cơ bản không dám bén mảng tới làm phiền
Thế này rất tốt, có thể tiết kiệm cho họ rất nhiều phiền phức
Không có người bên ngoài quấy rầy, rất nhanh Ron cùng Anand liền bố trí xong xuôi địa điểm tiếp đón nhỏ bé
Một chiếc bàn làm việc, một tấm biển hiệu, cùng với bức tường vây đơn giản được dựng bằng giấy cứng nhựa plastic
Đơn giản thì đúng là đơn giản, nhưng lại rất gọn gàng
Những vật liệu này đều do Ron chi tiền đặt làm riêng
Ví dụ như tấm biển hiệu được treo trên hai cây cột kia, phía trên ghi "Nơi thông tin du lịch Mumbai"
Tiếng Anh của Mumbai vẫn dùng là "Bombay" chứ không phải "Mumbai"
Chỗ này Ron chơi một chút mánh khóe, khi hắn nộp hồ sơ lên quan chức nhà ga, phía trên đầu đề viết là Mumbai
Nhưng tấm biển hiệu treo lên lại là "Bombay"
Vừa rồi cán sự của họ đến duyệt, nhìn lên đầu đề đều là "Mumbai", chẳng có vấn đề gì
Một cái là tiếng Marat·h·i, một cái là tiếng Anh
Thân là cán sự người địa phương Marat·h·i, hắn nhìn tiếng Anh nhưng trong đầu lại đọc thành tiếng địa phương
Khuyết điểm nhỏ duy nhất là trên biển hiệu không viết "Công ty thông tin du lịch Mumbai" mà lại trở thành "Nơi thông tin"
Điều này hơi khác so với trong tài liệu đăng ký, nhưng sau khi Ron lẳng lặng nhét 50 Ruby vào tay, vị cán sự lập tức đổi giọng và bắt đầu ca ngợi nơi tiếp đón của họ sạch sẽ, chính quy và rất dễ nhìn thấy
À không phải sao, những người không hiểu rõ chỉ cần đứng vào đây là sẽ thấy ngay: "Nơi thông tin du lịch Mumbai"
Ồ, đây hẳn là một cơ quan chính thức của Ấn Độ
Ôi chao, nghĩ như vậy thì đúng quá rồi, đây chính là hiệu quả Ron muốn đạt được
Đặt gọn gàng những cuốn sổ tay tuyên truyền đã in sẵn lên bàn làm việc, thỏa mãn
"Anand, ta bảo ngươi liên hệ mấy người bạn, đều tìm được cả rồi chứ
"Không vấn đề gì, Ron
Bọn họ đang làm thêm ở ga, tiện thể làm chút chuyện kinh doanh
"Tiếng Anh ta dạy cho các ngươi, về nhà có chăm chỉ luyện tập không
"Gật đầu là yes, lắc đầu là no
Đến là come, đi là go
"Được rồi, tiếp đi
Câu
Câu cú mới là mấu chốt
"Đi khách sạn, gọi xe, gặp vấn đề thì tìm Ron
Nhìn xem, mấy câu tiếng Anh này trẻ con cũng đọc được
"Ta không lo lắng ngươi, mà là mấy người bạn của ngươi
Sau một thời gian đi theo Ron bôn ba, khẩu ngữ và giao tiếp cơ bản của Anand đã không còn vấn đề gì
Ngược lại, mấy người bạn thân thiết kia, Ron đoán chừng là quá sức
May mắn là Ấn Độ vốn có môi trường tiếng Anh, việc học cũng không quá khó
Đang nói chuyện, tiếng còi ầm ĩ từ đằng xa vọng đến, chuyến tàu tốc hành đầu tiên vào ga Victoria
Đám đông đang chen chúc ở khu vực thoáng mát trong đại sảnh, bắt đầu từng nhóm nhỏ chạy về phía sân ga
Đừng hiểu lầm, họ không phải giành nhau lên xe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vé tàu tốc hành loại này, đa số người bình thường không đủ khả năng mua
Những người này vội vàng chạy đi "ôm khách", vì những ai có thể đi tàu tốc hành đến ga, ngoại trừ người có tiền thì chính là người nước ngoài
"Ron, chúng ta mau tranh thủ chiếm lấy vị trí tốt, không thì khách nhân đều bị họ chia cắt hết
Anand vô cùng lo lắng, theo phản xạ có điều kiện liền muốn xông về phía trước, trước kia hắn vẫn làm ăn như vậy
Nhưng Ron vẫn bình tĩnh, chỉ tay vào ghế bên cạnh, "Ngồi xuống
"Hả
"Cái dáng vẻ lao đầu vào của ngươi, một chút cũng không giống công chức chính phủ
Anand sờ lên chiếc áo sơ mi trắng trên người, hắn mặc quần áo chỉnh tề mà
Ron không nhịn được vẫy tay, "Ngồi đợi ở đây là được rồi
Nói xong hắn lại đánh giá vị trí của mình một lần nữa, ừm, ngay chính đối diện sân ga, khách xuống xe là có thể nhìn thấy ngay
Ở một bên khác, dòng người đông đúc bắt đầu ùn ùn đổ ra từ trong tàu hỏa
Cứ mỗi một người đổ ra, lại có mấy cái đầu đen khác chen vào
Chỉ một lát sau, gần cửa xe đã chật ních người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Khách sạn
Rẻ tiền
"Taxi
Taxi
Hành khách vừa xuống xe phần lớn phớt lờ những người vây quanh, chỉ thỉnh thoảng có vài người vì ngại ngùng, đành phải ở đó qua lại kéo co với người ta
Trong số đó, mấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh bị vây nhiều nhất, ai cũng biết rõ đây là những con cừu béo bở
Đáng tiếc, trong số đó có một người đàn ông da trắng cao lớn, dường như là người dẫn đầu
Hắn trông rất có kinh nghiệm, không khách sáo với đa số người dẫn đường bản địa
Hắn không lên tiếng, mấy người khác trong đoàn cũng tuyệt đối không nhiều lời
Người đàn ông da trắng kia phớt lờ đủ loại người bán hàng rong bên cạnh mình, ngẩng mắt nhanh chóng quét một lượt xung quanh
Rất nhanh mắt hắn sáng lên, "Đi nào, chúng ta qua bên đó
"Paul, anh có người quen ở đây à
Một cô gái trong đoàn tò mò hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Không, nhưng tôi tìm được một địa điểm đáng tin cậy, để chúng ta không đến nỗi bị lừa
Theo ánh mắt của hắn, mọi người thấy một cơ sở đơn sơ, nằm trong đại sảnh nhà ga
Xung quanh nó trống rỗng, những người vô gia cư giống như người địa phương, dường như đều đang tránh xa chỗ đó
Ô, quan trọng nhất là bên cạnh cơ sở này, còn có cảnh sát đang đi tuần
Không sai, đây nhất định là một cơ quan chính thức, đám đông đều bị ánh mắt tinh tường của Paul thuyết phục
Nhìn thấy một nhóm người nước ngoài khí thế hùng hổ tiến tới, Anand theo bản năng căng cứng người, chỉ có Ron vẫn bình chân như vại thưởng thức trà sữa
Paul dẫn đầu ngước mắt lướt qua tấm biển hiệu phía trên: Nơi thông tin du lịch Mumbai
Quả nhiên là một cơ quan chính thức, lại còn có người trẻ tuổi đối xử hờ hững lạnh nhạt với hắn đứng trước mặt
Paul dám cá là đối phương chính là quan chức cấp thấp nhất của Ấn Độ
Loại người này hắn đã thấy nhiều ở những nơi khác của Ấn Độ, quan chức Ấn Độ đều có một tính tình giống nhau
"Xin hỏi, nơi đây có thể cung cấp một vài thông tin liên quan đến Mumbai không
Đồng thời với việc hỏi câu này, Paul không để lộ dấu vết, nhét một tờ 10 Ruby qua
Ồ, chàng trai da trắng này hào phóng đến thế sao
Trong mắt Ron lóe lên một tia kinh ngạc.