Vai run lên, Đào Nại quay đầu nhìn về phía sau lưng
Hồ Cơ với khuôn mặt mang vẻ quyến rũ xinh đẹp như hồ ly, cười nói: "Thật là khéo a, chúng ta lại gặp mặt
Báo động nội tâm vang lên, Đào Nại theo bản năng lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Hồ Cơ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lạc Miên Miên tiến lên một bước, chắn giữa Đào Nại và Hồ Cơ
"Hồ Cơ, anh trai này là đồng đội của ta, ngươi đừng dọa hắn
Cô bé nhỏ nhắn chống nạnh, ngước đầu nhìn Hồ Cơ nói
Điều làm Đào Nại bất ngờ là, khi Hồ Cơ nhìn thấy Lạc Miên Miên, nụ cười tùy ý trên mặt cô ta dường như thu liễm lại rất nhiều: "Vậy được rồi
Bộ dạng này có vẻ như hơi kiêng kỵ Lạc Miên Miên
"Nếu là người của ngươi, vậy ta liền không động vào
Hồ Cơ có chút tiếc nuối chớp mắt với Đào Nại, "Bất quá nhóc con, ngươi thật hiểu lầm tỷ tỷ, tỷ tỷ không phải người xấu, sau này ngươi sẽ rõ
Chỉ cảm thấy câu "người của ngươi" của Hồ Cơ có gì đó quái dị khó tả, Đào Nại không trả lời, trực tiếp nhấc chân đi về phía đại sảnh
Cửa hàng tang lễ mà cô đã thấy tối qua khi xuống xe, nằm ngay trong cái sân chỗ trạm xe buýt dừng
"Anh trai, đợi em một chút
Lạc Miên Miên kéo váy, vội vã đuổi theo bóng lưng Đào Nại
Tôn Tân Mạn nhìn Hồ Cơ với ánh mắt kiêng dè, rồi cũng đi theo
Hồ Cơ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng Đào Nại, nụ cười trên mặt đã biến mất
Thật không ngờ a
Gia chủ của nàng lại có hứng thú với "con mồi" lần này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy thì nàng phải xem thử, "con mồi" này có gì khác so với trước kia
Sắc trời âm u như đêm, mây đen dày đặc, lẽ ra sẽ mưa to, nhưng lại chỉ có mưa phùn bay, gió thổi lạnh buốt
Cửa hàng tang lễ nằm ở phía tây nam khuôn viên nhà tang lễ, Đào Nại chạy nhanh một mạch tới cửa hàng, tóc còn hơi ẩm ướt
Đứng ở cửa hàng, Đào Nại không vội xông vào, mà thò nửa người vào bên trong, hỏi: "Có ai không
Vừa hỏi, cô vừa quan sát nhanh toàn cảnh cửa hàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sở dĩ có thể quan sát toàn cảnh khi đứng ở cửa là vì cửa hàng tang lễ này không quá lớn, ước chừng chỉ hơn ba mươi mét vuông, hai bên cửa hàng là quầy hàng cao, trên đó bày các đồ dùng tang lễ, ở giữa là rất nhiều đồ mã như xe hơi, nhà cửa, gia cụ và hình nhân giấy
Ánh đèn trong cửa hàng mờ ảo, cả cửa hàng toát lên vẻ yên tĩnh bất an và quỷ dị
Không ai trả lời Đào Nại
"Chắc là không có ai, chúng ta vào thôi
Tôn Tân Mạn ở phía sau Đào Nại nói, trực tiếp lướt qua cô đi vào trong cửa hàng
Thấy Tôn Tân Mạn trực tiếp vào mà không có chuyện gì xảy ra, Lạc Miên Miên kéo góc áo Đào Nại: "Anh trai, chúng ta cũng vào đi
Đào Nại không giằng co, để Lạc Miên Miên kéo vào cửa hàng tang lễ
Vào bên trong cửa hàng nhỏ hẹp, cảm giác âm lãnh quỷ dị vừa cảm nhận khi đứng ở cửa lại trở nên đậm đặc hơn
"Chỗ này thật là làm người ta khó chịu quá
Vừa vào cửa hàng, Tôn Tân Mạn đã bắt đầu đảo mắt xung quanh, tìm chỗ nghỉ
Mắt cô dừng lại ở chiếc ghế mây có vẻ cũ kỹ, rồi đi thẳng đến đó
"Miên Miên, có cái ghế này, em có muốn ngồi nghỉ chút không
Tôn Tân Mạn đứng cạnh ghế mây, hỏi Lạc Miên Miên
Lạc Miên Miên lại không trả lời, mắt vẫn dõi theo Đào Nại
Thấy vậy, Tôn Tân Mạn lén liếc mắt khinh Đào Nại, rồi ngồi xuống ghế mây
Đào Nại đi về phía sau cửa hàng, bị đồ mã che khuất tầm nhìn, đến khi vào trong, cô mới phát hiện phía cuối cửa hàng có hai điểm đỏ
Nín thở, Đào Nại chậm rãi đi về cuối, khi thấy rõ nguồn gốc hai điểm đỏ, cô khẽ thở phào
Chỉ thấy trên tường treo lơ lửng một điện thờ, thờ tượng Quan Âm Bồ Tát nghìn mắt nghìn tay, và hai điểm đỏ đó là đèn nến điện đặt hai bên tượng
Ngoài đèn nến điện, trước tượng Bồ Tát còn có một lư hương rất đẹp, cắm một nén hương, có vẻ như vừa được đốt không lâu
Nén hương không biết làm bằng gì, tỏa ra mùi thơm ngọt nồng đặc biệt
Không hiểu vì sao, Đào Nại cảm thấy tượng Bồ Tát trước mặt có gì đó khác với những tượng cô từng thấy trong chùa, nhưng lại nhất thời không nhớ ra khác ở chỗ nào
Ầm ầm – Trên bầu trời vang lên tiếng sấm lớn, kéo dòng suy nghĩ của Đào Nại về
"Anh trai, anh mau lại xem, có vẻ như có người đến đây
Lạc Miên Miên đứng ở cửa, quay đầu nói với Đào Nại
Đào Nại lập tức nhanh chân bước ra cửa
Cùng với tiếng sấm, mưa đã trút xuống như thác, cản trở tầm nhìn
Cô mơ hồ nhìn thấy trong màn mưa, có một người phụ nữ mặc váy đen, như một bóng ma lướt đi trong mưa
"Chắc là khách tới
Tôn Tân Mạn, ta khuyên ngươi nên đứng lên
Đào Nại nói với Tôn Tân Mạn mà không quay đầu lại
Tôn Tân Mạn nằm trên ghế mây, nhắm mắt không trả lời Đào Nại
Vừa đúng lúc đó, người phụ nữ chống dù đỏ cũng bước vào cửa hàng tang lễ
Sau khi gập dù lại, Đào Nại thấy rõ gương mặt tiều tụy của người phụ nữ, mới nhận ra đây chính là người phụ nữ khóc tang trong đám tang tối qua khi cô vừa xuống xe
"Xin hỏi, có gì cần giúp không
Đào Nại nhẹ giọng hỏi
"Tôi muốn đặt làm một bộ áo liệm mới
Người phụ nữ trông chừng bốn năm mươi tuổi, nhưng giọng nói lại thanh mảnh như thiếu nữ, có vẻ không hợp với ngoại hình của cô ta, "Đây là tiền đặt cọc..
Tôi sẽ đến lấy khi các người tan ca vào buổi tối..
Nói xong, cô ta đặt chiếc ví đen trên quầy
Nói rồi, cô ta cũng mặc kệ người khác có chấp nhận vụ làm ăn này hay không, lập tức quay người bỏ đi
Sắc mặt Đào Nại khẽ thay đổi, theo bản năng muốn gọi người phụ nữ lại: "Này cô, ta còn chưa biết cô muốn loại áo liệm như thế nào, cô khoan hãy đi đã..
Người phụ nữ lại như không nghe thấy tiếng Đào Nại, cô ta chống chiếc dù đỏ tươi càng chạy càng nhanh
Đào Nại muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng người phụ nữ đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của cô
Ánh mắt hướng đến chiếc ví đen trên quầy, trong lòng Đào Nại nổi lên sự kháng cự lớn
Cô cảm thấy người phụ nữ đó có vấn đề, chiếc ví này cũng có vấn đề
Ngay lúc này, Lạc Miên Miên đưa tay về phía quầy
"Anh trai, đây là tiền đầu tiên chúng ta kiếm được hôm nay
Lạc Miên Miên vui vẻ mở ví, sau khi lấy ra mấy tờ tiền, mặt cô bé bỗng chốc biến sắc
Chỉ thấy trên những tờ tiền in rõ mấy chữ to Ngân hàng Địa Phủ, đây là tiền âm phủ
– Chúc các bảo bối của ta 520 vui vẻ, yêu mọi người, yêu mọi người, yêu mọi người ~~ (hết chương này).