Ta Tại Tân Thủ Thôn Lặng Lẽ Cẩu Thành Đại Boss

Chương 312: Ăn dưa ăn vào cha ruột trên mình




Chương 312: Ăn dưa rồi ăn trúng vào cha ruột của mình
Ban đầu, Tống Tiểu Xuân trong sân đang chuyên chú vung kiếm
Nhưng khi tạm nghỉ, hắn bỗng nhiên nhìn thấy dưới mái hiên nằm một con mèo xám vừa xấu vừa luộm thuộm, hắn khẽ nhíu mày
Con mèo xám này đuôi bị cháy rụi, chân trước và lông trên mình có dính máu, cực kỳ luộm thuộm
Giờ phút này, nó đang thoi thóp, nhìn là biết không thể cứu sống, Tống Tiểu Xuân lập tức gọi tiểu xuyên tử
Tiểu xuyên tử là gã sai vặt bên cạnh Tống Tiểu Xuân
Bây giờ, hắn đã có vợ có con
Ở Tống phủ, hắn cũng là một quản sự có chút quyền lực
Những người quen biết tiểu xuyên tử đều sẽ trực tiếp gọi là Lão Chốt
"Thiếu gia, con mèo này hình như vẫn chưa chết hẳn ạ
Lão Chốt nhìn con mèo xám trên đất, con mèo nằm im, thân thể hơi phập phồng, rất rõ ràng là vẫn còn thở
"Nó sống không được bao lâu, thay vì để nó kéo dài hơi tàn, còn không bằng cho nó một sự giải thoát nhanh chóng
Tống Tiểu Xuân mặt không chút biểu cảm
Lạc Khuynh Thành rất muốn chửi ầm lên
Đây có phải lời của con người không
Cái gì mà "sống không được bao lâu"
Nàng cảm thấy nàng còn có thể sống lâu hơn một chút
Hơn nữa, dù không cứu nàng, cũng không cần phải chôn nàng chứ, cứ mặc nàng tự sinh tự diệt cũng tốt
Bất quá, nàng rõ ràng lúc này không thể phát ra bất cứ âm thanh nào của con người, nếu không nàng sẽ chết thảm hơn
"Meo
Lạc Khuynh Thành yếu ớt phát ra một tiếng mèo kêu, hy vọng có thể khơi dậy chút lòng trắc ẩn trong người đàn ông vô tình này
"Ngươi nhìn xem nó đều đồng ý kìa
Tống Tiểu Xuân ngước mắt nhìn về phía Lão Chốt
Lạc Khuynh Thành: "..
Nàng đồng ý cái gì cơ chứ
Lão Chốt cười lúng túng
Hắn đâu có nhìn ra ý đồng ý của con mèo này, ngược lại càng giống như đang cầu cứu
"Thiếu gia, ta nghe người xưa nói mèo vào nhà là điềm tốt, cái này gọi là mèo Lai Phúc
Chỉ là con mèo này xem tình hình chắc là mèo hoang từ trên núi xuống, bị thương rồi vừa vặn chạy tới phủ chúng ta, chi bằng chúng ta thử xem có cứu được nó không
Cứu sống được thì coi như cứu được một sinh mệnh, không cứu được thì chúng ta cũng đã tận lực
Ngài cũng biết, mấy năm gần đây, lão phu nhân ăn chay niệm Phật, cầu phúc cho lão gia và thiếu gia đó ạ
Lão Chốt tận tình khuyên bảo, kỳ thực lão phu nhân ăn chay niệm Phật chỉ là muốn thiếu gia nhanh chóng cưới vợ, để sớm ngày có thể ôm cháu đích tôn
Nhưng Lạc Khuynh Thành nghe lời của Lão Chốt mà đều muốn khóc òa lên
Đây mới gọi là lời lẽ của con người chứ
"Được thôi, ngươi xem thử có cứu được không
Tống Tiểu Xuân nói xong câu đó, lại bắt đầu vung trường kiếm trong sân
Lão Chốt thấy thế, đã không còn thấy kinh ngạc
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn con mèo xám thân đầy vết thương, lắc đầu, "Cũng không biết làm sao mà nó bị thương khắp người thế này
Cứ như vậy, Lạc Khuynh Thành bị người ta nhấc lên
Lạc Khuynh Thành khẽ thở phào nhẹ nhõm, bất kể thế nào, thì cũng là được cứu rồi
"Đúng rồi
Tống Tiểu Xuân bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó
"Thiếu gia, ngài còn gì dặn dò nữa không ạ
Lão Chốt ôm con mèo, cung kính nói
"Ta nhớ Bộ Phàm hai năm trước không phải sinh đôi long phượng à
Bây giờ chắc cũng hơn hai tuổi rồi, chắc là sẽ rất thích mèo
Cứu sống được, thì cứ đưa cho hai đứa long phượng thai nhà bọn họ chơi đi
Nói xong, Tống Tiểu Xuân lại bắt đầu vung kiếm
"Thiếu gia, ta đã hiểu rồi
Lão Chốt trong lòng thở dài
Xem ra thiếu gia vẫn không thể quên thôn trưởng
Chỉ cần có việc gì cũng sẽ nghĩ đến thôn trưởng
Trong khi đó, ý thức của Lạc Khuynh Thành bắt đầu trở nên mơ hồ
Nhưng nàng vẫn mơ hồ loáng thoáng nghe thấy: Bộ Phàm, long phượng thai..
người đàn ông vô tình này là định đưa nàng đi cho người khác sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
..
Ngày hôm sau
Tại nhập môn học đường, Tiểu Mãn buồn chán gục đầu xuống bàn, nghe tiên sinh trên bục giảng bài, thỉnh thoảng lại ngáp vặt
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng chợt nhìn thấy Phạm Tiểu Liên ngồi cùng bàn đang nghiêm túc nghe giảng
"Lần trước Phạm Tiểu Liên nói Dương Ngọc Lan có ý muốn với Tống thúc thúc, cũng không biết bây giờ thế nào rồi
Tiểu Mãn cũng không phải người hiếu kỳ chuyện riêng của người khác, thuần túy chỉ là muốn giết thời gian
Kỳ thực đối với việc Dương Ngọc Lan thích Tống thúc thúc, nàng cũng không mấy để tâm, nhưng chỉ cần Dương Ngọc Lan không trêu chọc tên khốn nào, thì mặc kệ nàng thích ai
"Tiểu Liên, chuyện mẹ ngươi với Tống thúc thúc sao rồi
Có tiến triển gì không
Tiểu Mãn ghé vào bên cạnh Phạm Tiểu Liên, hạ thấp giọng hỏi
"Không có ạ, mẹ ta bảo nàng ấy và Tống thiếu gia không có khả năng nào đâu
Phạm Tiểu Liên lắc đầu
Dương Ngọc Lan vẫn coi như có tự mình hiểu lấy
"Đừng nản chí, cho dù Tống thúc thúc không được thì sau này mẹ ngươi cũng sẽ còn gặp được người tốt hơn
Tiểu Mãn vỗ vỗ vai Phạm Tiểu Liên, an ủi và cổ vũ nàng
"Ân
Phạm Tiểu Liên cúi đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ chợt có chút do dự
"Sao vậy
Ta thấy ngươi có tâm sự gì à
Chẳng lẽ mẹ ngươi lại có tin vui với người khác
Tiểu Mãn thầm chửi bậy trong lòng, Dương Ngọc Lan này cũng quá dễ dàng thay lòng đổi dạ rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Không có, không phải chuyện của mẹ ta đâu
Phạm Tiểu Liên đột nhiên lắc đầu
"Há, đó là chuyện của ai
Tâm hồn bà tám của Tiểu Mãn thoáng cái bị nhóm lửa
Nàng cảm thấy trong phòng học không có việc gì thì ngồi hóng chuyện của người khác cũng thật không tệ
"Tiểu Mãn tỷ, ta chỉ là không biết nói thế nào cho phải
Phạm Tiểu Liên muốn nói lại thôi
"Không có chuyện gì, nói nghe một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Mãn có chút không kịp chờ đợi, có thể khiến Phạm Tiểu Liên khó xử đến thế này, thì đây nhất định là đại sự rồi
"Thế nhưng việc này ta cũng là nghe mẹ ta uống say mà nói, cũng không biết có phải là thật hay không nữa
Phạm Tiểu Liên lắc đầu
Tiểu Mãn hai mắt sáng rỡ
Dương Ngọc Lan uống say mà nói, chắc chắn cực kỳ chấn động đây
"Mau kể nghe xem nào
Tiểu Mãn không kịp chờ đợi nói
"Tiểu Mãn tỷ, ngươi nghe đừng có tức giận nhé
Phạm Tiểu Liên suy nghĩ một chút rồi nói
"Ta tức giận cái gì cơ chứ
Tiểu Mãn nghi hoặc
Phạm Tiểu Liên liếc nhìn vị tiên sinh đang giảng bài trên bục, lập tức ghé vào tai Tiểu Mãn nói nhỏ vài câu
"Ngươi nói cái gì
Tiểu Mãn "bật" một cái đứng phắt dậy, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc
"Tiểu Mãn, ngươi làm sao thế
Vị tiên sinh trên bục giảng chừng khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, không khỏi nhíu mày
Trong lớp, tất cả học sinh cũng đồng loạt nhìn về phía Tiểu Mãn
"Thật xin lỗi, ta vừa mới bị chuột rút ở chân, hiện tại không sao rồi
Tiểu Mãn ngượng nghịu cười một tiếng, đột nhiên ngồi xuống, giả vờ nghiêm túc lắng nghe bài giảng
Trên mặt vị tiên sinh lộ vẻ bất đắc dĩ
Đối với vị tiểu sư muội này, hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ
Nhưng cũng may Tiểu Mãn cực kỳ thông minh, chỉ cần nghe một lần là có thể ghi nhớ
Hơn nữa, bình thường ở lớp học nàng cũng không quấy rối, nên hắn cũng liền giả vờ như không biết gì
"Tiểu Liên, ngươi nói Tống thúc thúc chưa lập gia đình là vì cha ta sao
Gặp tiên sinh tiếp tục lên lớp, Tiểu Mãn vội vàng hạ giọng truy vấn
"Ta cũng không biết có phải là thật hay không, những chuyện này đều là ta nghe được từ chỗ mẹ ta
Phạm Tiểu Liên cũng hạ giọng nói
"Tiểu Mãn tỷ, ngươi lần trước không phải để ta khích lệ mẹ ta theo đuổi Tống thiếu gia sao
Đêm hôm đó ta liền đi hỏi, lúc ấy mẹ ta không biết có chuyện gì mà lại uống hai ngụm rượu ở nhà
Mẹ ta vốn dĩ không uống rượu, nhưng chỉ cần uống là rất dễ say, nàng ấy liền nói nàng và Tống thiếu gia không có khả năng, bởi vì Tống thiếu gia đã có người thích rồi
Ta liền hiếu kỳ, Tống thiếu gia thích ai, mẹ ta bảo hắn thích bác thôn trưởng đó
Mà Tiểu Mãn giờ phút này đã rối bời
Phải biết nàng vẫn cho rằng nguyên nhân Tống thúc thúc chưa lập gia đình là bởi vì người mẹ mỹ nhân của nàng
Nhưng lại thế nào cũng không nghĩ tới, nguyên nhân lại là vì cha nàng

!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.