Chương 382: Ta chỉ muốn ngâm một câu thơ Bộ Phàm thấy Tiểu Hỉ Bảo thèm đến không chịu được
Nhất là cặp mắt giả vờ đáng thương kia, nhìn đến hắn đau lòng khôn xiết, liền không ngăn cản cho Tiểu Hỉ Bảo cùng Tiểu Hoan Bảo uống nước trái cây
Thôi được, hắn thừa nhận miệng đàn ông toàn lừa gạt
"Trấn trưởng, rượu ngươi ủ mùi vị không tệ, uống vào nhiều như vậy, càng uống càng tỉnh táo, lại không gây say lòng người
Hay là hai ta góp vốn mở một tửu phường, chuyên ủ loại rượu này đi
Chu Minh Châu liên tục tán thưởng, một bên Tiểu Ny cũng có dáng vẻ anh hùng sở kiến lược đồng
"Ta thấy được, tỷ phu, rượu ngươi dễ uống như vậy, sau này khẳng định cực kỳ quý hiếm
"Rượu này của ta không dễ ủ
Bộ Phàm lắc đầu
"Cần vật liệu cực kỳ trân quý ư
Cái này không sao cả, vật liệu đắt, chúng ta cứ làm rượu cao cấp
Hiện tại người giàu nhiều, mấy ngàn lượng một vò nhỏ đối với những người kia mà nói, là chuyện nhỏ
Chu Minh Châu khoát khoát tay
"Vật liệu chỉ là một phương diện
Bộ Phàm vẫn lắc đầu, "Cho dù ta đưa công thức ủ rượu cho ngươi, ngươi cũng sẽ không ủ ra được mùi vị đó
"Không thể nào
Chu Minh Châu và Tiểu Ny đồng thanh nói
"Các ngươi không hiểu, rượu hoàn hảo không cần vật liệu trân quý hay không, mà là ở chữ tâm
Dùng tâm xử lý từng loại vật liệu, dùng tâm mà ủ rượu, cho dù là vật liệu phổ thông, cũng có thể ủ ra rượu ngon
"Bởi vậy, các ngươi uống không phải rượu, mà là một kiệt tác của một người thợ thủ công chân chính
Bộ Phàm ngữ khí ôn hòa lại mang theo vài phần từ tính
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Minh Châu và Tiểu Ny nghe đến ngây người
"Vì sao ta cảm thấy lời này có chút quen tai, sao lại giống lời thoại của Thực Thần thế nhỉ
Chu Minh Châu lẩm bẩm nói nhỏ trong miệng, tựa như đang nhớ lại điều gì đó
Bộ Phàm lắc đầu
Hắn muốn nói, đây là "Thiên đường trên đầu lưỡi"
..
Tiếp theo đó, Chu Minh Châu cũng không tiếp tục hỏi han phương pháp ủ rượu
Kỳ thực, đối với lời nói của Bộ Phàm, nàng là tin
Cuối cùng, coi như đã từng là đầu bếp số một của Cộng Hòa Quốc, cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, nhưng qua tay của những đầu bếp khác nhau thì hương vị cũng sẽ có chỗ khác biệt
Sau buổi cơm tối
Chu Minh Châu và Tiểu Ny vẫn không có ý rời đi, sau khi thu dọn xong bát đũa, liền nhàn nhã ngồi trong sân tiêu thực, một bộ dáng vẻ không muốn về
Tiểu Hỉ Bảo ngược lại chơi tiếp cùng Chu Tiểu Vi
Chu Tiểu Vi là lần đầu tiên đến nhà Tiểu Hỉ Bảo, Tiểu Hỉ Bảo liền dẫn Chu Tiểu Vi đi một chuyến khám phá ngẫu hứng khắp trong nhà
"Đây là gian phòng của sư huynh ta, hắn đang tu luyện, chúng ta không thể đi vào
Tiểu Hỉ Bảo đưa tay nhỏ đặt trước miệng nhỏ, làm ra dấu hiệu im lặng
"Sư huynh ngươi không ăn cơm sẽ không đói sao
Chu Tiểu Vi nói nhỏ
"Sẽ đó, nhưng mà sư huynh ta có kẹo đậu ăn, ăn vào là không đói bụng
Tiểu Hỉ Bảo gật gật đầu
"Lấy kẹo làm cơm ăn là không tốt, mẹ ta nói ăn sẽ sâu răng, sư huynh ngươi không nghe lời đâu
Tiểu Hỉ Bảo, ngươi không thể học sư huynh ngươi cách đó
Chu Tiểu Vi dáng vẻ chị nhỏ khuyên nhủ
"Ta biết nhị tẩu tẩu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Hỉ Bảo khẽ ừ một tiếng, cười ngọt ngào
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi đừng gọi ta như vậy, ta thật ngượng ngùng
Chu Tiểu Vi mặt nhỏ ửng hồng, tay nhỏ nắm chặt góc áo, có chút dáng vẻ hơi căng thẳng
"Thế nhưng ta thấy nhị tẩu tẩu nghe êm tai hơn gọi tiểu Vi tỷ mà
Tiểu Hỉ Bảo chu môi nhỏ, một bộ dáng vẻ rất khó xử
"Nếu Tiểu Hỉ Bảo yêu thích gọi như vậy, ta cũng không để ý
Nói ra lời này, mặt nhỏ của Chu Tiểu Vi càng đỏ hơn
"Nhị tẩu tẩu tốt nhất rồi
Tiểu Hỉ Bảo lập tức ôm lấy cánh tay Chu Tiểu Vi, câu nhị tẩu tẩu kia gọi đến mặt nhỏ của Chu Tiểu Vi đỏ bừng lên, kỳ thực nàng dường như không đến mức phản cảm Tiểu Hỉ Bảo gọi nàng như vậy
Thế nhưng vừa nghĩ đến việc từ lúc đi theo nàng đến đây, Tiểu Hoan Bảo vẫn không hề phản ứng với nàng, lập tức Chu Tiểu Vi có chút ủ rũ
"Nhị tẩu tẩu, ngươi sao vậy
Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp mắt to, đừng thấy nàng người nhỏ, nhưng nàng lại rất hiểu chuyện nhìn mặt mà nói chuyện, thoáng một cái liền phát hiện thần thái Chu Tiểu Vi có chút không đúng
"Tiểu Hỉ Bảo, ta thấy ca ca ngươi không thèm nhìn ta, cũng chẳng nói chuyện với ta
Chu Tiểu Vi đầu nhỏ có chút ngần ngại nói
"Ta còn tưởng là chuyện gì chứ, nhị tẩu tẩu
Ca ca ta là như vậy đấy, dì nhỏ của ta từng nói, lúc trước nếu không phải mẹ ta chủ động, cha ta có lẽ giờ còn chưa cưới đâu
Tiểu Hỉ Bảo mặt nhỏ chân thành nói
"Chuyện này ta có nghe bà nội ta nói
Chu Tiểu Vi cũng đã được nghe nói việc này
Kỳ thực, chuyện này trong trấn cũng chẳng phải bí mật gì, cuối cùng trấn trưởng đã hơn hai mươi tuổi rồi mà còn chưa kết hôn, điều này khiến tất cả mọi người trong trấn lo lắng đến hao tâm tổn trí
"Mà ca ca ta ở điểm này y như cha ta, là một tiểu thẳng nam
Tiểu Hỉ Bảo khoanh tay nhỏ, dáng vẻ như tiểu đại nhân lo lắng cho anh trai nói
"Tiểu Hỉ Bảo, ta biết phải làm sao rồi
Trong mắt Chu Tiểu Vi lập tức bốc cháy lên ý chí chiến đấu cùng lòng tin
Lại đúng lúc này, Tiểu Hoan Bảo mang theo bộ ấm chén đi tới, vừa vặn đụng mặt Tiểu Hỉ Bảo và Chu Tiểu Vi
"Ca ca, ngươi đang làm gì
Tiểu Hoan Bảo liền lên tiếng
"Mẹ muốn uống trà, ta cầm bộ ấm chén đi rửa một lát
Tiểu Hoan Bảo ngữ khí mơ hồ nói một câu, liền đi về phía sân
"Ta giúp ngươi nhé
Chu Tiểu Vi lấy hết dũng khí liền muốn chạy lên đi hỗ trợ
Nhưng vừa mới đi về phía trước hai bước, chân phảng phất bị vật gì đó đẩy một cái, thân thể nhỏ lập tức ngã nhào về phía trước
Tiếng "Phốc" một tiếng
Chu Tiểu Vi cả người nằm trên mặt đất, mặt nhỏ bỗng nhiên đỏ bừng một mảng, không dám ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng nổi lên một cỗ cảm giác cực kỳ xấu hổ và mất mặt
"Ngươi không sao chứ
Bỗng nhiên, một tiếng nói truyền đến
Chu Tiểu Vi chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy nước mắt, nhìn Tiểu Hoan Bảo đang đi đến trước mặt
Nàng vừa định nói không có việc gì, trên đầu bỗng nhiên một mảnh ngói vỡ rơi xuống
Tiểu Hoan Bảo tay mắt nhanh nhẹn, bắt được miếng ngói vỡ đang rơi xuống
Mà miếng ngói vỡ kia cách mặt nhỏ của Chu Tiểu Vi chỉ một chút xíu
Chu Tiểu Vi nhìn đến ngây người
Tiểu Hoan Bảo nhíu nhíu mày
Nhưng trong mắt Chu Tiểu Vi, giờ khắc này Tiểu Hoan Bảo quanh thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, mọi cử động đều lộ ra cảm giác mãn nhãn
Chỉ là giờ phút này Tiểu Hoan Bảo trong lòng nghĩ, Chu Tiểu Vi này dường như cũng xui xẻo giống hắn
"Ngươi còn có thể đứng lên sao
Tiểu Hoan Bảo nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ta không sao
Chu Tiểu Vi vội vàng đứng lên, lắc đầu
"Không có việc gì là tốt rồi, ta muốn đi rửa bộ ấm chén, ngươi sau đó đi đứng phải cẩn thận một chút, lúc không có việc gì thì làm nhiều hơn tập luyện
Tiểu Hoan Bảo với ngữ khí của người từng trải mà nhắc nhở
"Ta sẽ chú ý
Mặt nhỏ của Chu Tiểu Vi "nhảy" một cái đỏ bừng, hắn đây là đang quan tâm nàng sao
Tiểu Hoan Bảo gật gật đầu, bê bộ ấm chén đi
"Ta giúp ngươi cùng rửa bộ ấm chén
Chu Tiểu Vi vội vàng đuổi theo
Phía sau, Tiểu Hỉ Bảo khoanh tay nhỏ, một bộ dáng vẻ tiểu đại nhân, không khỏi cảm thán nói: "Tình cảnh này, ta chỉ muốn ngâm một câu thơ
"Hả, ngươi còn biết ngâm thơ nữa à, sao ta không biết chuyện này nhỉ
Không đợi Tiểu Hỉ Bảo ngâm thơ, Bộ Phàm chẳng biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng Tiểu Hỉ Bảo, nhấc bổng Tiểu Hỉ Bảo lên
"Phụ thân, sao ngươi lại ở đây
Tiểu Hỉ Bảo ngây thơ chớp chớp mắt to, một bộ dáng vẻ bé ngoan
"Ta vì sao không thể ở đây
Đại Ny và Tiểu Mãn, Chu Minh Châu, Tiểu Ny đang trò chuyện trong sân
Tục ngữ nói, ba người đàn bà thành một cái chợ, huống hồ bây giờ là bốn người phụ nữ
Bộ Phàm không tiện tham dự vào đó
Không thể làm gì khác hơn là đi dạo xung quanh một chút
Không ngờ lại nghe thấy Tiểu Hỉ Bảo và Chu Tiểu Vi đối thoại, còn có cảnh tượng sau đó Tiểu Hoan Bảo giúp Chu Tiểu Vi ngăn tai nạn
Nhất là câu cuối cùng Tiểu Hỉ Bảo nói, suýt chút nữa khiến hắn bật cười
Hiện tại hài tử đều tinh ranh như vậy.