Chương 395: Cây kẹo này cho ngươi Nhà Trấn trưởng
"Giờ khắc này đã gần như xong rồi, ngươi có thể lên đi
Lục Nhân đi vào trong nhà, nói một tiếng với Tào Tiểu Lệ trong thùng tắm, rồi liền đi ra ngoài
Rốt cuộc, Tào Tiểu Lệ đang trần truồng, lưu lại nơi này có chút không tiện
Tào Tiểu Lệ từ trong thùng tắm nhảy ra, sau khi mặc xong quần áo liền đi ra khỏi nhà
Lúc này, bên bàn đá trong sân có mấy người đang ngồi, mấy người kia, Tào Tiểu Lệ đều quen biết, có Bộ tiên sinh người đã chữa bệnh cho hắn, còn có nhi tử của Bộ tiên sinh là Tiểu Hoan Bảo, cùng vị sư huynh Lục Nhân kia
Trong đó còn có phó viện trưởng Bất Phàm thư viện Chu Minh Châu cũng ở nơi đây
"Gặp qua tiên sinh, gặp qua phó viện trưởng
Tào Tiểu Lệ bước lên, cung kính chắp tay thi lễ
"Ừm, trở về đi
Bộ Phàm nhìn Tào Tiểu Lệ một chút, nói khẽ một câu rồi nhìn cuốn Sơn Hải Kinh trong tay mình, bản Sơn Hải Kinh này là Chu Minh Châu mới đưa tới cho hắn xem
Tào Tiểu Lệ muốn nói rồi lại thôi, nhưng vẫn là chắp tay, "Học sinh cáo từ
Vừa nói vừa đi ra bên ngoài
"Trấn trưởng, ngươi cứ thế để hắn đi sao
Chu Minh Châu có chút bất ngờ
"Hắn chỉ là đến chỗ ta để trị liệu, khi đã trị liệu gần như xong rồi thì tự nhiên muốn rời đi, không lẽ còn để lại để ăn bữa tối ư
Bộ Phàm vẫn như cũ nhìn cuốn Sơn Hải Kinh
"Thế nhưng..
Nói gì thì nói cũng là khách, ta cảm thấy Trấn trưởng ngươi đối với hài tử kia quá lạnh nhạt
Chu Minh Châu suy nghĩ một chút rồi nói
"Ồ
Ngươi biết hài tử kia ư
Bộ Phàm ngước mắt lên
"Không biết mà, ta chỉ là cảm thấy hài tử này không hề đơn giản, sau này nói không chừng sẽ có một ngày lên như diều gặp gió
Chu Minh Châu vội vàng lắc đầu, ra vẻ ta thật sự không biết
"Ta thấy ngươi không chỉ đơn giản là có cảm giác như vậy đâu
Bộ Phàm cười như không cười, "Bất quá mặc kệ thân phận của hài tử kia có đơn giản đến đâu, thì cũng không liên quan đến ta
"Thôi được rồi, với tính tình của ngươi quả thực không có hứng thú với loại chuyện này
Chu Minh Châu nhún nhún vai, "Sơn Hải Kinh này nhìn đến thế nào rồi
Đặc sắc lắm chứ
"Ừm, quả thật không tồi
Bộ Phàm gật đầu, hiện giờ bản Sơn Hải Kinh này được biên soạn cụ thể hơn so với lần trước
"Ta càng ngày càng cảm thấy những chuyện ở đây, đều là do vị Hồng tiên sinh kia trải qua, nói không chừng còn đã nếm qua, bên trong có viết một loại dị thú khi trưởng thành giống như khỉ, nhưng bò rất chậm, người ăn vào có thể bước đi như bay
Chu Minh Châu suy đoán nói
"Lão nương ở đâu vậy, ta muốn xem một chút
Tiểu Hoan Bảo hiếu kỳ nói
Đến Lục Nhân ở một bên cũng có chút hiếu kỳ
"Cầm lấy mà xem đi
Bộ Phàm đưa cuốn Sơn Hải Kinh cho Tiểu Hoan Bảo và Lục Nhân xem, Tiểu Hoan Bảo và Lục Nhân lập tức nằm trước bàn đá lật xem sách
"Quyển sách này đại khái bao lâu thì có thể biên soạn xong xuôi
Đối với nội dung của Sơn Hải Kinh, nói Bộ Phàm không hiếu kỳ là giả
Rốt cuộc, hắn chưa từng ra khỏi thôn, càng không bước vào Tu Tiên giới, đối với những chuyện bên ngoài, hắn cũng chẳng khác biệt gì so với phàm nhân bình thường
Tất nhiên, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết gì
Rốt cuộc, có đôi khi buổi tối trò chuyện phiếm với Đại Ny cũng sẽ nói một chút chuyện Tu Tiên giới
Mà nội dung trên Sơn Hải Kinh vừa vặn thỏa mãn điểm này, khiến hắn cho dù không ra khỏi cửa cũng biết một vài chuyện liên quan đến Tu Tiên giới
"Đại khái bảy tám ngày gì đó, ngươi không thấy Hồng tiên sinh kia vì biên soạn xong cuốn sách này mà ngày đêm không ngừng nghỉ ở trong thư viện ư
Đến ta gặp hắn một lần cũng khó, cũng không biết hắn liều mạng như vậy để làm gì
Chu Minh Châu khó hiểu nói
Bộ Phàm vội vàng ho một tiếng
Có vẻ như việc này chẳng liên quan gì đến hắn
Hắn chỉ là bảo Hồng tiên sinh biên soạn sách, cũng không có bảo hắn liều mạng biên soạn
..
Cùng lúc đó
Tào Tiểu Lệ một mình đi về phía tiểu trấn
Bỗng nhiên, từ xa một tiểu nữ hài cưỡi xe đạp nhỏ đến như chớp nhoáng, chiếc xe đạp nhỏ này, ở kinh thành rất thường thấy, đến hắn cũng có một chiếc, Mà sau lưng tiểu nữ hài còn đi theo sát một con cóc rất lớn
"A, ngươi không phải tiểu đệ ca ca sao
Tiểu nữ hài dừng xe đạp nhỏ trước mặt Tào Tiểu Lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười vô cùng ngây thơ đáng yêu
"Là Tiểu Hỉ Bảo đó
Tào Tiểu Lệ ngượng ngùng cười cười, rõ ràng tên hắn gọi Tào Lệ, nhưng tiểu cô nương này luôn thích gọi hắn là tiểu đệ ca ca
"Ngươi muốn trở về sao
Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp mắt to
"Ừm
Tào Tiểu Lệ gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy ngươi đi một mình không sợ sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Hỉ Bảo hiếu kỳ nói
"Sẽ không
Tào Tiểu Lệ lắc đầu
"Vậy khẳng định là cực kỳ nhàm chán chứ
Tiểu Hỉ Bảo lại hỏi
Tào Tiểu Lệ không biết nên nói gì, trong lòng lại có chút muốn cười, hắn cảm thấy tiểu cô nương này thật sự vô cùng đáng yêu
"Vậy cái này cho ngươi ăn đi, vừa ăn vừa đi sẽ không chán nữa
Vừa nói, Tiểu Hỉ Bảo vừa lấy ra một viên kẹo nhỏ được gói trong giấy dầu từ giỏ xe đạp đưa cho Tào Tiểu Lệ, cười đến vừa ngây thơ vừa đáng yêu
Tào Tiểu Lệ ngẩn người
Bởi vì thân phận của hắn, hắn rất ít tiếp xúc người ngoài, càng chưa nói là được chơi cùng với những đứa trẻ cùng lứa tuổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngươi không thích ăn kẹo sao
Kẹo ngon lắm đó, chỉ là cha ta không cho ta ăn bao giờ
Tiểu Hỉ Bảo bĩu môi nhỏ, có chút phàn nàn nói
"Ta cực kỳ thích ăn kẹo
Tào Tiểu Lệ suy nghĩ một chút rồi nói
"Vậy cái này cho ngươi, chỗ ta còn có rất nhiều rất nhiều đây
Tiểu Hỉ Bảo cười đùa nói
Tào Tiểu Lệ vươn tay, cầm lấy viên kẹo được bọc trong giấy đỏ kia, nhìn trông rất độc đáo
"Vậy ta về nhà đây, bái bai
Tiểu Hỉ Bảo vẫy vẫy bàn tay nhỏ, cưỡi xe đạp nhỏ đi về nhà
Tào Tiểu Lệ lúc này mới lấy lại tinh thần, muốn cảm ơn Tiểu Hỉ Bảo, nhưng xoay người lại, đã phát hiện Tiểu Hỉ Bảo cưỡi đi rất xa rồi
"Ngày mai lại cảm tạ nàng vậy
Tào Tiểu Lệ liếc nhìn viên kẹo trên tay, xé giấy kẹo ra rồi bỏ kẹo vào miệng, vị ngọt ngào, ăn thật ngon, trong lòng nhất thời cảm thấy khá hơn nhiều, bước chân cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều
..
"Ca ca, ta về rồi
Sau khi Tiểu Hỉ Bảo về đến nhà, nàng lấy "thành quả lao động" của mình từ trong tiểu trấn ra, là một bọc kẹo lớn
"U, nhiều kẹo vậy sao, Tiểu Hỉ Bảo đây là đi vào tiểu trấn nhập hàng về à
Chu Minh Châu cười nói
"Ta không có đi nhập hàng đâu, đây là các ca ca tỷ tỷ cho ta, còn có các thúc thúc thím thím, ông nội bà nội nữa
Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu nhỏ
Chu Minh Châu sắp bị làm cho "tan chảy" rồi
"Tiểu Hỉ Bảo nhà chúng ta thật là đáng yêu
Vừa nói vừa ôm Tiểu Hỉ Bảo vào trong ngực
"Đúng rồi, lúc ta về còn nhìn thấy tiểu đệ ca ca nữa đó, ta còn cho hắn một viên kẹo
Tiểu Hỉ Bảo sau khi từ trong lòng Chu Minh Châu thoát ra, có chút khoe khoang nói
"Tiểu đệ ca ca nào cơ
Chu Minh Châu hiếu kỳ nói
"Là tiểu đệ ca ca ngày nào cũng đến nhà chúng ta tắm rửa đó
Tiểu Hỉ Bảo hồi đáp
"À, ra là hắn à
Chu Minh Châu mày mặt hớn hở, nhìn về phía hắn, "Trấn trưởng, giờ ta đã rõ vì sao ngươi không hề tỏ vẻ tốt đẹp gì với Tào Lệ kia rồi
Thì ra ngươi sợ "rau xanh" nhà mình bị người ta "ủi mất"
Sắc mặt Bộ Phàm có chút không tốt
Hắn đâu có phải là sợ điều này đâu
Cớ mà hắn không cho Tào Lệ vẻ mặt tốt đẹp nào, đơn thuần chỉ là vì hắn cảm thấy Tào Lệ chính là phiền phức
Tiểu Hỉ Bảo không biết xảy ra chuyện gì, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ
Lục Nhân ở một bên sắc mặt bình thường, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, có muốn thêm một chút dược liệu vào trong nước tắm để Tào Lệ tứ đại giai không hay không.